Tôi Không Cần Tình Cảm Này Nữa


Lạc Minh Tuyền dìu hờ bà nội Kỷ men theo đường nhỏ về nhà bà.

Hôm qua trời vừa mưa lớn một trận, đường đất ở thôn hơi trơn, còn có nước đọng lại thành một vũng.

Anh ta nhíu mày nhìn đôi giày thể thao phiên bản giới hạn của mình, biết vậy mang dép lào, dép tổ ong cho lành.
Lạc Minh Tuyền không đồng ý đi đón Kỷ Tú Hiên cũng không có gì dùng, anh cả của anh đã đẩy hết lịch làm việc hôm nay của anh giùm rồi.

Ai mướn đâu trời?
Lạc Minh Tuyền đường đường là ảnh đế bây giờ lưu lạc đến thôn nhỏ làm tài xế mang người về.

Dù chưa gặp nhau nhưng ấn tượng của anh về Kỷ Tú Hiên càng xấu, cho rằng cậu không giống Minh Vũ nhà bọn họ.

Giận cá chém thớt chứ gì nữa.
Ngôi nhà nhỏ của bà cháu Kỷ Tú Hiên cũng được xem là nhà đẹp nhất thôn rồi.

Tuy hơi nhỏ nhưng ấm áp.

Phải kể công của Kỷ Tú Hiên, cậu đã làm việc rất chăm chỉ để dụm tiền xây nhà mới và sửa sang lại căn nhà này.
Bà nội dẫn người vào phòng khách nhỏ, Lạc Minh Tuyền bị bà đè lại sô pha ngồi xuống, rót cho cậu cốc nước xong thì bà thì vào bếp làm bữa sáng.
Lạc Minh Tuyền thân cao chân dài, ngồi trên sô pha nhỏ có vẻ khép nép nhưng anh cũng không tỏ vẻ khinh bỉ hay gì.

Là ảnh đế, bộ phim nào mà anh chưa đóng qua, ăn khổ cũng nhiều, đôi khi còn đóng vai ăn xin nữa mà.
Trong nhà không có gì đáng giá tiền nhưng khá gọn gàng, ngăn nắp.

Khá tốt đó chứ.
Lạc Minh Tuyền nhìn quanh, anh đã ngồi ở đây được hơn 10 phút nhưng không thấy mặt mũi Kỷ Tú Hiên đâu.

Không phải thư ký của ông già đã báo trước hôm nay sẽ có người tới đón nó rồi sao, còn đi đâu không biết.

Muốn ra oai phủ đầu với Lạc gia? Cũng không xem mình có được tí phân lượng nào trong nhà không mà bày đặt làm ra vẻ.
Lạc Minh Tuyền càng chờ càng thiếu kiên nhẫn, hai chân gác lên bàn.

Giám đốc sản xuất cũng không làm anh chờ lâu như vậy.
Lạc Minh Tuyền lung tung nói: "Kỷ Tú Hiên đúng không? Anh mày nhớ kĩ!"
Nằm cũng trúng đạn Kỷ Tú Hiên tỏ vẻ bây giờ cậu không rảnh, cậu còn đang lựa quần áo sao cho thích hợp mặc xuống nhà đây nè.

Rốt cuộc Wibu thích Songoku hay thiếu nữ phép thuật hơn?
Bà nội đã làm xong bữa sáng, gọi vọng lên phòng cậu: "Tú Tú xuống ăn sáng nè con."
Kỷ Tú Hiên nhắm mắt lựa đại cái áo mặc vào.

Từ bây giờ cậu là phản nghịch kỳ thiếu niên trung nhị bệnh, không được làm hỏng nhân thiết.
Hệ thống đã biến về, thanh âm vang lên trong đầu cậu: [ Kỷ Tú Hiên, action!] Phải làm cho Lạc gia biết mùi, mùi tình cảm gia đình rẻ mạt bị chà đạp dưới chân!
__
Bà Kỷ dọn cơm nước ra bàn tròn nhỏ, tiếp đón Lạc Minh Tuyền ngồi xuống: "Chỉ là mấy món canh rau đạm bạc, mong cậu đừng chê."
Lạc Minh Tuyền lắc đầu: "Không ạ." 17 năm qua, thiếu gia của Lạc gia luôn ăn những món sơ sài như thế này? Anh nhíu mày, có chút thương cảm rồi.

Kỷ Tú Hiên chắc hẳn phải vất vả nhiều rồi.

Thôi vậy, anh không tính sổ chuyện lúc trước với em ấy nữa.
Kỷ Tú Hiên sống cũng không dễ dàng gì, đáng lẽ ra sống trong nhung lụa nhưng bây giờ chỉ có thể ở trong căn nhà nhỏ, nghèo nàn và bần cùng.

Trong thâm tâm Lạc Minh Tuyền bây giờ đang đắp nặn một Kỷ Tú Hiên là một tiểu đáng thương ngu ngơ khờ khạo.
3 món mặn 1 món canh là bữa cơm của mỗi gia đình khá giả đó chứ, Lạc gia vừa có đầu bếp vừa có dinh dưỡng sư, món ăn cũng lấp đầy cả bàn ăn dài.

Lạc Minh Tuyền thở dài ngao ngán trong lòng.

Đúng là không có so sánh thì không có bi thương mà.
Kỷ Tú Hiên bước xuống nhà ăn, hai tay đút túi quần tà lỏn, nghênh ngang không coi ai ra gì đi tới bàn ăn.
Kỷ Tú Hiên hất đầu tóc màu lục chói mắt, hừ ca: "Ăn cơm ăn cơm!" Tạo hình mới này rất tuyệt đó chứ!
Lạc Minh Tuyền đang uống một hớp nước thấy Kỷ Tú Hiên tư thế hống hách đi tới, nhất là cái quả đầu màu xanh đọt chuối bắt mắt của cậu, anh ta thành công bị sặc nước.
Lạc Minh Tuyền: "...Phụt! Khụ khụ khụ!" Kỷ Tú Hiên tóc đen mắt đen đâu rồi? Sao bây giờ thành tóc lục mắt hai màu rồi? Tư liệu có trá?
Nhìn biểu cảm không tin nổi của Lạc Minh Tuyền, Kỷ Tú Hiên vui sướng trong lòng.

Sảng á! Quả nhiên bạch liên hoa gì đó là đồ bỏ, phải chơi thì chơi tới bến chứ!
Bà nội Kỷ thấy nhiều không trách, tưởng đâu cậu lại thích chơi đóng vai nhân vật nào nữa đây mà.

Trong nửa năm này, Kỷ Tú Hiên thay đổi rất nhiều nhưng vẫn giữ được sơ tâm, thương bà rất nhiều, còn sợ bà vất vả mà làm cơm, phụ việc nhà.
Bà nhanh chóng vẫy tay với Kỷ Tú Hiên, hòa ái nói: "Tú Tú, lại đây ăn cơm."
Kỷ Tú Hiên ngẩng đầu, cao cao tại thượng đi qua, chiếc áo in hình thủy thủ mặt trăng sắp lóe lòi mắt Lạc Minh Tuyền, cậu đặt mông ngồi xuống ghế.
Lạc Minh Tuyền: "..." Anh có nên đeo kính râm lúc ăn cơm luôn không?
Lạc Mình Tuyền cảm thấy bữa cơm này chưa gì đã khó nuốt trôi rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui