Tác giả: Triệu Sử GiácTrans: Vân AnhPhó Minh Huyên đã đăng một vài bình luận vào diễn đàn.Lục Chẩn bình thường không bao giờ sử dụng trang mạng xã hội này.
Nhất định anh sẽ nhìn thấy cô ả trong nhiều bài đăng, dù sao thì cũng đã từng truy cập diễn đàn một lần.
Phó Minh Huyên nghĩ tới đây thôi đã rất hào hứng.[Chẩn ca lên tiếng rồi, mọi người đừng bàn tán nữa, cứ để bài đăng chìm xuống đi]Đăng xong câu này.
Cô ả thoát ra khỏi trang chủ diễn đàn.
Lạ là vừa rồi lượt tương tác rất dữ dội, sao bây giờ đột nhiên yên ắng ? Không một phản hồi nào.Vì vậy Phó Minh Huyên dùng một tài khoản khác trả lời.[Lầu 323: Đá một chân vô, bài đăng tốt như vậy không cho phép chìm!]*ý ở đây là bình luận để bài viết có tương tác hiện lên trang đầu lại.Ngay sau khi bình luận được đăng, Phó Minh Huyên mơ hồ thấy giao diện có gì đó không ổn.
Đúng lúc này, Hình Lan đột nhiên gửi một tin nhắn: "Huyên Huyên đừng đăng bình luận !!""Diễn đàn hiện tên thật !!!"Ầm ầm !!!!!! Sét đánh giữa trời quang - Phó Minh Huyên bắt ngờ nhìn tài khoản phát hiện tên cô ả ngay dưới ảnh đại diệnSao chuyện này có thể xảy ra?? Sao mà một diễn đàn ẩn danh tốt như vậy lại tự hiện tên thật???Những gì cô ả làm từ nảy đến giờ trên diễn đàn đều bị người khác nhìn thấy?!!Phó Minh Huyên hoảng sợ, nhưng mau chóng an ủi mình cũng may Lục Chẩn vừa hỏi ai đăng bài, sau đó không còn xuất hiện trên diễn đàn nữa.
Anh hẳn là vừa hay thuận miệng, chứ không phải thật lòng chú ý tới việc nhỏ nhặc này??Vì diễn đàn đột nhiên hiện tên thật nên không còn còn ai dám bình luận vào bài đăng.
Việc lộ danh tánh thật lại chiếm sự chú ý, tương tác bùng nổ.
Bài đăng trước đó của Phó Minh Huyên bị chìm xuống.
Cô ả thở phào nhẹ nhõm --Nhưng giây tiếp theo đã thay đổi cục diện, bài đăng một lần nữa đứng đầu!Có người tương tác trở lại!Đồng loạt học sinh trong trường đều chú ý hồi hộp ấn vào xem[Lầu 324 (Lục Chẩn): @Lầu 323 (Phó Minh Huyên, lầu chủ) cô bị ngu sao?.]"........"Tất cả yên tĩnh trong một phút.Sau đó ——[Lầu 325 ( Đàm Khoa ): Thực xin lỗi > ][Lầu 326 ( Tống Triệu Lâm ): Thực xin lỗi tôi cũng >][lầu 327 (Khương Nghiên) : Tôi sớm nói rồi xâu xé phiếu điểm người khác công khai như vậy là hành vi thiếu đạo đức ]Cả đám người ẩn danh cũng phát điên lên:[Con mẹ nó, trực tiếp bị Chẩn ca xé xác luôn kìa ! ! ][Đẹp trai đẹp trai ah ah ah ah ah ah ah][Không phải chứ tôi nói, loại hoa sen trắng này phải trực tiếp xé, các cậu xem cậu ta ở trong diễn đàn cùng bình luận...!chậc chậc chậc hai mặt quá khác nhau][ Phó Minh Huyên không phải vẫn luôn muốn Chẩn ca nhớ kỹ tên cậu ta sao, lần này rốt cuộc nhớ kỹ ]Phó Minh Huyên kéo chị em bên group ẩn danh vào nói tiếp.
Nhưng chỉ vài phút sao, toàn bộ cục diện hoàn toàn mất kiểm soát, chị em của cô ả cũng không dám nói thêm gì.Đầu tiên cô bị người mình thích điểm mặt chỉ tên công kích, bị vô số người lạ chế giễu, cảm xúc Phó Minh Huyên dâng trào lẫn lộn, cuối cùng là nằm trên giường khóc.Mặt khác, Sở Thu Thu biết mọi chuyện, Cô ta thấy bản thân may mắn đem phiếu điểm gửi cho Phó Minh Khuyên, nếu không kết cục có lẻ là của mình.
Nhưng còn chưa thở phào nhẹ nhõm, nhận ra mình từng dùng tài khoản ẩn danh bình luận, nên điên cuồn báo cáo muốn rút ra khỏi diễn đàn.Tiếc là ngọn lửa này cô ta tự châm chính mình chẳng mấy chộc đốt cháy Sở Thu Thu.Có người lại đăng bài trong diễn đàn ẩn danh: [Không ai nhìn ra à? Phó Minh Huyên là đóa hoa sen trắng nhỏ, thì Sở Thu Thu là đóa hoa sen trắng lớn đang hưng thịnh!][ảnh] [ảnh]Người thứ nhất trong diễn đàn: [Xin mọi người đừng cười chị tôi nữa, tôi nhất định sẽ hết mình giúp chị ấy cải thiện điểm QAQ]Người thứ hai trong bài đăng: [nếu đã học kém thì đừng ngụy trang mình là học bá, sẽ làm người khác chết vì cười đó]Để cả hai cạnh nhau như thể tát thẳng vào mặt ai đó.[Hiện trường vụ sập OOC? Vẫn luôn cảm thấy Sở Thu Thu thanh lịch]* OOC có nghĩa "Out Of Character": Từ này thường dùng để đề cập đến lĩnh vực diễn xuất, diễn viên.
Khi nói OOC là nói đến việc không phù hợp hoặc thay đổi hoàn toàn so với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.[Cậu ta ngày thường là "Kỹ Nữ" ranh ma, chẳng qua tụi con trai không nhìn ra][Vậy là Sở Thu Thu không thực sự chấp nhận chị gái mình, đúng không? Mọi thứ đều là vẻ bề ngoài][Tuy rằng tớ không thích đồ nhà quê, nhưng không thể không nói hoa sen trắng càng ghê tởm hơn a.]......Nữa giờ trước còn chế nhạo Sở Ân, hiện tại tất cả đều dồn vào Sở Thu Thu.[Uầy uầy các cậu bỏ qua một việc rất quang trọng, phiếu điểm chui từ đâu ra?]Mắt thấy ai đó chậm rãi rẽ hướng chú ý tới nguồn gốc phiếu điểm, Sở Thu Thu hoàn toàn luống cuống, Phải biết rằng cô ta ngày thường rất để ý hình tượng bên ngoài.
Xem xem có phù hợp với hành động lời ăn tiếng nói của thiên kim hào môn, nhưng lúc này đây, tất cả hành động đẹp đối với Sở Ân đều bị đánh tan!.Sở thu thu dứt khoát lựa chọn giả chết.
Cô ta hiện tại chỉ hy vọng, anh hai cùng Sở Ân đều không theo dõi diễn đàn, chuyện này liền như vậy qua đi!Vừa nghĩ đến đây, màng hình điện thoại sáng lên, Sở Thật, gửi tin nhắn Wechat.[Ngày mai xin lỗi Tiểu Ân, anh sẽ nói thật hết mọi chuyện với ba mẹ]Anh hai thực sự đứng về phía Sở Ân?!Sở Thu Thu trái tim hoàn toàn lạnh lẽo......Vụ này nháo tới tận nữa đêm, Quần chúng ăn dưa dần tản ra, trong diễn đàn ẩn danh chỉ còn mấy người.[Hú còn ai ở đây không? ban ngày tớ không dám hỏi, bộ Chẩn ca đang bảo vệ đồ quê mùa đó hả?][bảo vệ cái rắm, đổi thành người khác xem được vậy không? ][ cũng đúng!!! ][ A a ah nhưng tớ ghen tị quá, tớ sẵn sàng bị lầu hai mắng, miễn là Chẩn ca lên tiếng thay tớ][Đồ thần kinh!]-Ngày hôm sau-Năm ba lớp quốc tếCố Thu Trạch dựa vào bàn Sở Thật một bên uống Coffee một bên hỏi: "Vậy phản ứng của em gái cậu thế nào?""Không phản ứng" Sở Thật biết rõ anh ta ám chỉ "em gái nào, ngón tay gõ gõ xuống bàn "Cho nên thật khiến người khác đau lòng"Tất nhiên Sở Thật đoán được bản điểm từ đâu mà ra, nhưng Sở Ân không hề bộc lộ chút buồn bã nào, cũng không bán tính bán ghi hay ở bài đăng lên tiếng thanh minh cho mình.Cố Thu Trạch khẽ thở dài: "Cũng đúng, diễn đàn ẩn danh là nơi dung túng cho cái xấu"Với mức độ hôm qua đã được coi là sự kiện hot trên internet rồi.
Cố Thu Trạch đến sáng mới biết được việc này còn rất lo lắng cho Sở Ân.
Một cô gái nhỏ xin xắn ngoan ngoãn, ít nói sao có thể đáp trả khi bị bắt nạt chứ.Sở Thật cau mày, một lúc sau mới đứng dậy: "Đi xem em ấy"Lần này Cố Thu Trạch tự giác đi theo.Dưới tầng là năm hai lớp quốc tế, Lục Chẩn ở bên trong suy nghĩ.Tới cùng chuyện này cũng do anh mà raCô gái đó ...Sở Ân.
Cái tên này anh cũng mới biết hôm qua.Lục Chẩn lẩm bẩm lại hai lần, trong đầu hiện lên đôi mắt cô trong sáng, anh vu vơ tự hỏi, liệu một học sinh ngoan như vậy, có vì bị người khắc mắng mà khóc sướt mướt khôngCô không biện minh cho mình trong bài đăng.Lúc sau.
Lục Chẩn suy xét, hình như anh cần xin lỗi, mặc dù cô gái nhỏ có vẻ không muốn tiếp chuyện với mình.
Nhưng cũng đã cố gắng che dấu điều đó lúc đối điện với anh.Đàm Khoa bên cạnh xách quần áo gọi anh: "Chẩn ca, đi chơi bóng không? "Lục Chẩn lắc đầu.Sau đó anh đứng dậy rời khỏi phòng học bước về hướng lớp 5, vừa rẻ vào khúc cua đã thấy một bóng dáng.Thiếu nữ vẫn mặt bộ đồng phục rộng, đứng bên cửa sổ, khẽ cúi đầu học bài, xung quanh học sinh đi qua lại tới lui, vài người còn ngoảnh lại nhìn xì xào bàn tán về đề tài trung tâm hôm qua, Nhưng hết thảy cũng không ảnh hưởng gì tới cô.Lục Chẩn đi chậm một chút, sau đó dừng lại trước máy bán hàng tự động bên hành lang.
Mua một lon sữa.Anh cúi người xuống lấy, quay lại đã thấy có người đứng đối diện Sở Ân.Cố Thu Trạch tru khẽ cúi đầu trước mặt cô nói gì đó, tiếp tới đưa tay chạm vào đầu Sở Ân xoa xoa.Cô gái nhỏ vẫn đeo khẩu trang, ôm sách trong ngực, ngoan ngoãn gật đầu hai cái.
Không rõ Cố Thu Trach nói thêm gì, Sở Ân bên cạnh mắt híp lại nở nụ cười.Lục Chẩn ở phía xa đều thấy rõ.Anh nhìn xuống đồ vật trong tay, cười nhạo một cái, Vung thẳng lên không trung rơi chính xác vào thùng rác.Lục Chẩn quay người rời đi.Nói chuyện với người khác không phải rất bình thường sao?............Sở Ân lên diễn đàn làm một phiếu bình chọn, cô cũng không đi kiểm tra thành quả, Tuy nhiên đánh giá vẻ mặt xấu hổ của Sở Thu Thu hôm nay, với việc Phó Minh Huyên xin nghĩ học.
Xem ra kết quả không tồi.Vài người trong lớp 5 rất lạ.
Nhìn thấy cô lại hiện rõ sự xấu hổ, dù gì thì những lời sân si ác ý cũng được hiện lên công khai cho thiên hạ, cứ như bị ai đó lột sạch quần áo.Sở Ân không quan tâm đến thái độ thay đổi của học sinh trong lớp.
Vẫn tự mình học bài luyện đề.Bất quá, anh hai thấy cô bị ủy khuất, nên đã tới trò chuyện an ủi.Sở Ân cười một cái lại thấy trong lòng ấm áp."Chừng nào ba mẹ về anh sẽ kể lại chuyện này" Sở Thật sờ sờ đầu cô: "Để Sở Thu Thu đường đường chính chính xin lỗi em.""Đúng vậy, đừng sợ, tụi anh làm chủ cho em"Cố Thu Trach học theo đưa tay lên xoa đầu Sở Ân, phát hiện tóc cô rất mềm mại, động vào cảm giác dễ chịu vô cùng, Chẳng trách Sở Thật lại thích sờ đầu cô gái nhỏ như vậy.Sở ân dở khóc dở cười, đành phải gật gật đầu.Bất quá tay Cố Thu Trạch rất mau liền bị Sở Thật hất ra.Sở Thật bất mãn nhìn anh: "Còn chưa tới lúc có phần của cậu!"Cố Thu Trach: "?"Sở Ân: "?"Cứ có cảm giác kì quái làm sao.Sở Ân cười cười không để ý, cô đối với lời xin lỗi của Sở Thu Thu không quan tâm cũng hoàn toàn không thể không thái độ.
Thu thập Sở Thu Thu, cô có một vạn cách, cách này thú vị hơn cách kia, nhưng tất cả phải phụ thuộc vào tâm trạng của cô.Hơn nữa, cô luôn nhớ thủ phạn chính là ai.-- Nếu không phải Lục Chẩn một hai đeo bám cô thì sẽ không sảy ra nhiều chuyện như vậy!!!Đời trước cô thường xuyên bị treo trên diễn đàn, hơn phân nữa nhờ ơn của Lục Chẩn!!!Chuyện cũ không nên nghĩ tới.Cốt truyện hôm qua, tên đàn ông chó đó bắt đầu có cơ hội xuống tay với cô, lần này phải dùng quyền hạng làm cho anh nhớ mãi!Vào ban đêm, Sở Ân cuối cùng cũng hoàn thành xong đề lớn lịch sử mà hệ thống học tập bố trí.Dạng câu đề này đối với cô còn rắc rối hơn cả làm toán học -- gì mà nguyên nhân trực tiếp, nguyên nhân sâu xa, ảnh hưởng tích cực, tiêu cực, thật ra nó cũng kiểm tra khả năng tư duy logic rất nhiều.
Chỉ cần một đáp án không viết đầy đủ, hệ thống tự động không cho qua.
Lăn lộn hết một ngày, cuối cùng cũng xong ổn thỏa mọi thứ.[Tích —— đề lớn lịch sử hoàn thành √ mở khóa cốt truyện, nhận được quyền hạn 【 sửa từ đơn 】]Sở Ân vui vẻ véo nhẹ cây bút.Học tập cơ lạnh lùng nhìn ký chủ nhà mình đang xoa tay bộ dáng hâm doạ, liền biết chắc chắn việc tiếp theo cô làm không có gì tốt.Rõ ràng gương mặt thiên thần ngây thơ xinh xắn, ai mà biết sau lưng lại vung cách như tiểu quỷ- đêm khuya -Lục Chẩn vẫn chưa ngủ.Trong lòng anh dân trào sự bực bội không tả được, bóng ma đó cứ lởn vởn.
Bỏ đi cũng không được.Anh nhớ lại mùi hương nhẹ nhàng mình đã từng ngửi lúc trước, quay người ngồi dậy bật đèn sáng.Lục Chân phân phó quản gia mua nến thơm mặc dù không hoàn toàn giống mùi hương anh cần, nhưng có còn hơn không.-----------Sở Ân nhìn thấy kịch bản, cô cười đầy ẩn ý.【 Anh đốt nến thơm lên, ánh lửa mỏng manh, khắp phòng tỏa ra mùi hương dễ dịu như ngấm vào ruột gan.
Thật lâu sau, rốt cuộc Lục Chẩn cũng ngủ 】Không biết Lục Chẩn rốt cuộc muốn hươngvị nào, Nhưng cô có thể cho anh một đêmtuyệt vời khó quên :)Đôi mắt đen nhánh của Sở Ân đảo quanh, cô gõ vào hệ thống: "Gà con, "Thấm vào ruột gan" là thành ngữ cũng xem như là một từ đi"*giỏi ngữ văn edit mấy đoạn này muốn còng lưng, cứ nghĩ là tính một "câu" nhưng không chính xác à một "từ", Cứ cảm giác Ân tỷ ăn gian.Học tập cơ đã miễn nhiễm với cái tên này, vài giây sau bắt đầu xác nhận: [Hệ thống đang đánh giá]Sở ân liếm liếm khóe môi, đem 【 thấm vào ruột gan 】 xóa đi từ này.Tiếp xúc thời gian dài như vậy, học tập cơ coi như thăm dò nhìn ra mánh khóe của ký chủ, mười phần tự tin nói: [Ký chủ, tôi đoán cô sẽ đổi thành trái nghĩa với thành ngữ, chẳng hạn như hôi thối không ngửi được?]Sở Ân lắc lắc ngón trỏ: "Không, không, không."Cái này quá khó hiểu còn không đủ sinh độngSở ân cong môi, cười như thiên thần, sau đó xóa bớt thành ngữ bên trên, thẳng thắng viết bốn chữ【 tôm nhừ cá thúi 】"Tục ngữ cũng coi như một từ" Sở Ân vỗ vỗ tay.Trời gần sáng.........Lục Chẩn hít thở không thông mà tỉnh dậyMàng đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng.Mùi hôi thối cứ như muốn mạng siết chặc cổ họng anh.Sau vài giây, Lục Chẩn bậc dậy.Anh ngồi im lặng trên chiếc giường lớn trống rỗng.Trong một khoảnh khắc, Lục Chẩn nghĩ rằng mình biến thành một loại hải sản đóng hộp.--------------Tác giả có chuyện muốn nóiLục Chẩn: Cô ấy nói chuyện với người khác, không để ý tới tôi.Sở Ân: tôi để ý nha..