Tôi Không Làm Người Nữa

“… cho nên, đây chính là nguyên nhân.”

Sau một ngày chiến sự vô cùng hỗn loạn do tập thể trùng tộc thịnh nộ, hiện giờ đã sau một tháng, các lãnh tụ của các chủng tộc trong tinh minh ngoại trừ trùng tộc giữ một tâm trạng phức tạp khi nhìn thấy bản báo cáo về tình hình chiến sự.

Vài ngày trước quân đội trùng tộc đã tiến quân đến quê nhà của người Talz, hơn nữa cũng trực tiếp lấy đi các hành tinh khác trong lãnh thổ của kẻ thù, hoàn toàn chiếm giữ nó.

Hiện giờ, phía bên kia tinh môn tinh vực không biết tên, những chủng tộc khác chưa tham gia xâm lược nghe thấy vậy liền bị sợ không nhẹ, sợ hãi với tốc độ chiếm lĩnh khủng bố của trùng tộc, đều vội vàng phủi bỏ toàn bộ quan hệ với người Talz.

“Vị bệ hạ kia chỉ bị ném lên mặt đất thôi mà…. Dựa vào năng lực của vị bệ hạ kia, binh lính người Talz căn bàn không có khả năng khiến hắn bị thương.” Hammer đỡ trán, hắn hơi không khống chế được khóe mắt co rút của mình.

Sự thật cũng xác thật là vậy.

Ngày nào đó trên chiến trường của Horus tinh, con ấu tể trùng tộc hoàn hảo hạ cảnh với tư thế nhẹ nhàng lắc lư người, dựng đồng tròn tròn nhìn về phía binh lính trùng tộc, giây tiếp theo liền dùng dịch chuyển không gian đem mình chuyển qua.

Đối với Cố Hoài mà nói, cho dù tên người Talz kia không chịu buông tay, trong dây lắt hắn cũng sẽ dịch chuyển dời đi.

Đối phương buông tay hắn liền tiếp đất rất tốt, dù sao cũng là người xa lạ, nếu không phải không kịp quan sát tình hình xung quanh, Cố Hoài sẽ không để đối phương xách mình lên.

Cố Hoài không cảm thấy tên người Talz kia làm gì mình, nhưng đàn trùng tộc ở đây thì không cho là vậy.

Cho dù tận mắt nhìn thấy Cố Hoài có thể hủy đi một chiến hạm, nhưng trong lòng trùng tộc vẫn mù quáng cho rằng Cố Hoài cần được bọn hắn bảo vệ.

Cho nên khi thấy tên người Talz kia ném Cố Hoài trên mặt đất, nhóm trùng tộc sẽ không nghĩ tới Cố Hoài sẽ bình an rơi xuống không bị thương một cọng tóc, mà phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy Cố Hoài nhất định ngã rất đau.

Chỉ có thể nói ngoại trừ Alvis, tất cả trùng tộc đối với Cố Hoài đều là tâm trạng của gia trưởng bảo vệ ấu tể.

Bộ đội trùng tộc hung bạo phát huy lực chiến đấu trước này chưa từng có, các bộ đội liên minh khác cảm thấy mình được dẫn đền và dành chiến thắng, nhưng người Talz trên Horus tinh nhanh chúng bị quân chủ lực của trùng tộc đánh bại.

Cảm giác chỉ trong nháy mắt, Horus tinh đã bị bọn họ nắm giữ.

Sau khi chiến dịch ở Horus tinh kết thúc, Cố Hoài cùng những trùng tộc ở trên hành tinh này cùng nhau đi qua thiết bị dịch chuyển không gian trở về Toussaint tinh.

Thân thể Cố Hoài dù sao cũng ngủ say hai năm, hiện giờ ý thức cũng mới trở về thân thể, vận dụng sức mạnh  như vậy để ra cửa khiến hắn thấy hơi mệt.

Nhưng có một số việc hiện giờ phải nói cho rõ ràng, bởi vậy Cố Hoài trở về Toussaint tinh liền biến trở về hình người, hiện giờ đang ngồi ở đầu giường.


Giống như thế giới ý chí đã cho Cố Hoài biết, hắn có thể trở lại thân thể này, nhưng linh hồn vẫn như cũ bị “quy tắc” của thế giới này bài xích, bởi vậy hắn mới cảm thấy đau đớn.

Cố Hoài cũng không định nói cho bất cứ ai biết chuyện này, mức độ đau đớn này hắn có thể nhẫn nhịn được, sẽ không bị nhóm trùng tộc phát hiện.

Cố Hoài không hy vọng trùng tộc vì thế mà tự trách hoặc khổ sở, cho nên chuyện này chỉ cần một mình hắn biết thì được rồi.

“Vì sao còn bịt mắt, không muốn nhìn thấy em sao?” Cố Hoài biết rõ không phải như vậy, hắn vẫn nâng lên đôi mắt nhìn Alvis đứng ở bên giường nhẹ nhàng dò hỏi như vậy.

Alvis không lên tiếng, chỉ mím khóe miệng: “….”

Cũng không cởi xuống bịt mắt màu đen, Alvis đang ở trạng thái đóng thị giác, giơ tay ra chạm vào hai má Cố Hoài.

Như là đang xác nhận cái gì, Alvis trầm mặc dùng tay chạm vào ngũ quan của Cố Hoài.

Bởi vì sợ hãi chỉ là tưởng tượng, Alvis mới không vội vàng dùng ánh mắt xác nhận sự thật này.

Cố Hoài có thể hiểu được tâm tình này của Alvis, lông mi của hắn hơi run lên.

Cố Hoài yên lặng cho Alvis sờ má hắn, chờ Alvis dừng lại động tác này, Cố Hoài mới kéo đối phương tới bên này, rồi mới thành thạo cởi xuống bịt mắt màu đen của đối phương.

Bịt mắt bị cởi ra liền bị rơi xuống, Cố Hoài cách dựng đồng màu vàng nhạt của Alvis rất gần.

Hai con ngươi này bình tĩnh nhìn hắn, trong nháy mắt, hai hình ảnh khác chợt vụt qua tâm trí Cố Hoài.

Một là ở Toussaint tinh, cũng là ở trong căn phòng này, lần đầu tiên cởi xuống bịt mặt của Alvis.

Một cái khác là khi hắn ở quá khứ, vừa mới phá vỏ sinh ra, Avis vẫn chỉ là một con ấu tể.

Cố Hoài nghĩ, Alvis trước mặt hắn dùng ánh mắt nhìn thế giới này, người đầu tiên ánh mắt này nhìn thấy luôn luôn là hắn.

Hắn cần phải phụ trách với con mèo lớn này.

“Đã lâu không thấy, Alvis.” Nhìn nhau gần như vậy, ánh mắt Cố Hoài cũng không trốn tránh, chỉ là nhìn chằm chằm, rồi mỉm cười.

Cho dù là trên ý nghĩa gì, đều là đã lâu không thấy.


Khuôn mặt Alvis hơi căng cứng, cái đuôi phía sau hắn quấn lên người Cố Hoài, một lát sau mới lên tiếng nói chuyện: “thực xin lỗi.”

Nói xong ba từ này với giọng lạnh lùng, Alvis lại nói: “A Hoài không cần tức giận.”

Cố Hoài hơi hơi sửng sốt, hơi khó hiểu hỏi: “Em vì sao lại tức giận?”

Phương thức giải thích của mèo là làm nũng, trong mắt Cố Hoài Alvis giống như một con mèo lớn màu bạc đang cúi đầu cọ cọ vào má hắn: “Bởi vì sau khi em tỉnh lại, anh không có ở bên cạnh.”

Là hắn đã nói “phải đợi”, nhưng khi Cố Hoài tỉnh lại lại không nhìn thấy hắn, Alvis cảm thấy Cố Hoài có thể sẽ tức giận vì hắn đã nuốt lời.

“Mỗi ngày Pi Pi đều đợi A Hoài tỉnh lại, không có nuốt lời.” thanh âm Alvis trầm thấp, dùng nhũ danh “Pi Pi” này để tự xưng, cũng là một trong những cách làm nũng không dạy cũng biết của con mèo lớn này.

Nuốt lời cũng không sao.

Nói đúng hơn, lỡ như hắn ngủ say không tỉnh, Cố Hoài càng hy vọng Alvis đừng chờ đợi nữa.

Nhưng bị một con mèo lớn làm nũng như vậy, lúc này Cố Hoài đem những câu nói không cần thiết đặt ở trong lòng, hắn hơi gật đầu, nhẹ nhàng trả lời: “Ừ, em đã biết.”

Nói xong câu này, Cố Hoài tới gần hôn lên ánh mắt Alvis.

Hôn lên ánh mắt như vậy, đôi mắt của Alvis không khống chế được mà rung động.

“Trước kia có phải Pi Pi đã thấy qua A Hoài rồi hay không?” ký ức mặc dù rất mơ màng, Alvis vẫn cảm thấy nhận thức của mình là đúng, là từ rất sớm rất sớm đã thấy qua.

Nghe hiểu được ý “trước kia” của Alvis là chỉ cái gì, Cố Hoài nhìn vào ánh mắt của Alvis, trong lúc này hơi không nói được.

Bị “quy tắc” tu chỉnh kí ức mà vẫn có thể nhớ lại sao? Đó là phải chấp nhất bao nhiêu mới được.

“Vì sao lại cảm thấy như vậy?” Cố Hoài hỏi.

Alvis không trả lời vấn đề này, chỉ là hạ mắt với Cố Hoài.

Alvis vẫn nghĩ, hắn không có dục vọng thuần phục với Cố Hoài, nhưng hiện giờ Alvis không cảm thấy như thế.


Hắn cảm thấy là bởi vì hắn đã sớm nhìn thấy Cố Hoài, cũng đã sớm thuần phục, cho nên sau khi gặp lại, mới không có cảm nhận được thay đổi rõ ràng.

Nhưng hắn đồng ý nghe lời Cố Hoài không phải vì dục vọng thuần phục, mà là bởi vì thích.

Chỉ là dục vọng thuần phục có ảnh hưởng hữu hạn với Alvis, hắn sẽ không đồng ý nghe lời tới trình độ này.

Thấy Alvis không trả lời, Cố Hoài cũng không hỏi, mà là nhẹ nhàng chớp mắt nói: “Đúng…. Đã thấy qua.”

Alvis không có cách nào nhớ lại toàn bộ đoạn kí ức kia, nhưng hắn hiểu được mình vì sao lại cảm thấy khó chịu và muốn phá hủy một cái gì đó, là bởi vì mất đi và quên đi mất chuyện đối với hắn vô cùng quan trọng.

Giọng Cố Hoài vừa dứt, môi cánh hoa đã bị Alvis hôn lên, Cố Hoài còn chưa kịp phản ứng lại, cái đuôi màu xám bạc ở trên lưng liền kéo hắn xuống, khiến hắn đang ngồi trên đầu giường đồi thành nằm trên giường.

Lần đầu tiên Cố Hoài nhìn thấy dựng đồng màu vàng nhạt của Alvis co lại, hắn còn chưa nhìn được bao nhiêu, bống nhiên trước mắt hắn lại tối đen, Alvis dùng bịt mắt màu đen mà  hắn đã cởi xuống bịt lên mắt hắn.

“?” Cố Hoài vẫn không kịp phản ứng, hắn biết Alvis muốn làm cái gì, nhưng không rõ vì sao lại phải bịt mắt hắn.

Mất đi thị giác, thanh âm ma xát quần áo đối với Cố Hoài mà nói càng rõ ràng hơn nhiều: “Alvis?”

Tiếng kêu của Cố Hoài không nhận được câu trả lời, mà rất nhanh, hắn cũng không dư lực đi tự hỏi và nói chuyện.

Cố Hoài thuận theo hành vi của Alvis, bởi vì hắn cảm thấy hắn có nghĩa vụ an ủi con mèo lớn này, nhưng mà cách an ủi này thật khiến cho người ta mệt mỏi.

Cảm giác đau đớn khi linh hồn bị bài xích đã biến mất hoàn toàn trong sự vui thích, ngày hôm sau Cố Hoài tỉnh lại, sợi dây màu đen đã lỏng từ lâu.

Cố Hoài ngồi dậy, cởi bỏ dây đeo màu đen lỏng lẻo, cầm ở trong lòng bàn tay, mà lúc này hắn nghe thấy thanh âm của Alvis.

“Hoa.” Alvis đứng ở bên giường, nâng một bồn hoa nhỏ đến gần trước mặt Cố Hoài.

Hai năm trước, chồi hoa đầu tiên mà nhóm trùng tộc đã thành công tạo ra trên Toussaint tinh đã mọc thành một đóa hoa màu vàng nhỏ, trong hai năm này, đoàn nghiên cứu vần dốc sức kéo dài sinh mệnh của bông hoa này.

khi nhóm bọn hắn thành công dùng đất ở Toussaint tinh trồng ra được bông hoa đầu tiên, nhóm trùng tộc cho dù như thế nào cũng muốn cho Cố Hoài nhìn thấy.

Cố Hoài nhận lấy chậu hoa  nhỏ trong tay Alvis, hơi sững sờ nhìn bông hỏa nhỏ trong chậu hoa.

“Là quà tặng cho A Hoài.” Alvis nói.

“Mọi người ở Toussiant tinh là muốn tặng quà cho A Hoài.” Alvis dùng thanh âm trầm thấp nói ra câu này, “A Hoài tỉnh, tất cả mọi người đều rất vui.”

Cổ họng Cố Hoài không hiểu sao lại chua xót, hắn cố gắng khiến cho mắt mình không xuất hiện phản ứng tương tự: “Thật xin lỗi khi để mọi người phải chờ lâu như thế.”

Alvis nói tiếp: “Có rất nhiều thời gian, chờ A Hoài bao lâu cũng được.”


Hiện giờ chỉ có hai năm mà thôi, Cố Hoài đã tỉnh lại, đối với Alvis mà nói, hoàn toàn không có gì không thỏa mãn cả.

Chờ đợi cũng không khiến Alvis cảm thấy thống khổ, hắn cảm thấy đó là một chuyện rất hành phúc, bởi vì có thể chờ đợi thì người quan trọng của mình vẫn có thể tỉnh lại.

Cố Hoài vẫn không thể khống chế phản ứng ánh mắt của mình, hắn đánh phải xoa xoa ánh mắt, lau đi những giọt nước mặt không nghe lời.

“Hiện giờ là mùa xuân, hoa ở Toussaint tinh đa phần đều đã nở, em dẫn mọi người đi ngắm hoa.” Đang nói những lời này, Cố Hoài từ trên giường đứng dậy.

Thời gian hai năm, dưới sự cố gắng của trùng tộc, hiện giờ ở Toussaint tinh đã đầy hoa tươi, Cố Hoài mở cửa sổ ra là có thể ngửi được mùi hoa bay xa.

Cố Hoài nói muốn nhìn hoa, nhóm trùng tộc ở Toussaint tinh lập tức liền rất kích động.

Vương sẽ thích hoa bọn họ trồng sao?

Vương sẽ thích món quà lần này bọn họ tặng sao?

Khi chuẩn bị cho Cố Hoài xem Toussaint tinh hiện giờ, tâm tình của nhóm trùng tộc đều rất giống nhau.

Trong chờ mong còn có không yên, thế nhưng càng nhiều là khi tặng món quà này cho Cố Hoài, bọn hắn là muốn thể hiện sự yêu thích của mình với Cố Hoài.

Chờ Cố Hoài tỉnh lại, bọn hắn muốn cho thanh niên nhìn thấy nhiều loại hoa trên tinh cầu này, đương nhiên nếu Cố Hoài có thể nhìn thấy món quà này thì rất tốt…..

“Tôi thực thích.” Giọng Cố Hoài khẳng định, lúc này đuối mắt cong cong nói, “Hiện giờ Toussaint tinh rất đẹp, tôi thực thích.”

Không hề chỉ có màu đen trầm buồn, ngoài cây Tamu, Toussaint tinh hiện giờ là một tinh cầu phong phú màu sắc.

Là nhiều loại hoa giống như gấm, mỗi một tấc đất trên tinh cầu đều là sự yêu thích của trùng tộc với vương của bọn họ.

Cố Hoài nói thích, tất cả trùng tộc xung quanh hắn đều rất vui vẻ, dựng đồng trong nháy mắt đều sáng ngời.

Liếc mắt một cái có thể nhìn thấy nhiều hoa ở ngã tư đường, Cố Hoài đang ngồi trên vai một con Tucker trùng tộc, được chở đi xem cảnh vật xung quanh.

Alvis hồi tưởng về hình thái ấu tể nằm ở trong lòng Cố Hoài, mà ba gã quân đoàn trưởng thì đi theo gần đó, dọc theo đường đi càng lúc càng có nhiều trùng tộc tham gia vào đội du xuân này.

Cơn gió nhẹ thổi qua ngọn cây, những con chim trắng lướt qua bầu trời xanh, để lại rất nhiều bóng ở trên mặt đất.

Tất cả sự chờ đợi đều có ý nghĩa.

Như những bông hoa nở rộ và đung đưa trên tinh cầu này.

—- chính văn hoàn——


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận