Thành phố lên đèn là lúc cuộc sống về đêm bắt đầu.
Ánh đèn phòng tắm sáng tỏ, Nhan Vận nằm trong bồn tắm, tay nâng ly champagne.
Cánh hoa hồng tươi đẹp ướt át trôi lơ lửng trên mặt nước, ngẩng đầu có thể nhìn thấy ngay màn hình TV LCD treo áp tường, đang phát bộ phim điện ảnh kể về chuyện xưa của đôi nam si nữ oán.
Một tuần trước, cuộc sống như vậy Nhan Vận có nằm mơ cũng không dám mơ tới, bây giờ lại chân thật sở hữu.
Cô không khỏi cười trộm, trông thoả mãn giống hệt chuột hamster.
Trước kia, cô một nghèo hai trắng, bây giờ cô là thiên kim nhà giàu.
Xem ra đúng là tổ tiên tích đức, nếu không loại chuyện tốt nhường này sao lại rơi xuống đầu cô?
Sau khi ngâm người chán chê, Nhan Vận bước ra khỏi phòng tắm, cả người cô thơm ngào ngạt, thoáng ngửi đã biết ngay là mùi hương đắt tiền.
Cô thích.
Để chân trần ngâm nga đi vào phòng ngủ, nhiệt độ trong phòng ở mức thoải mái nhất - Hai mươi sáu độ.
Nhan Vận ngồi xuống tatami (1) bên cửa sổ lớn, ngắm cảnh đêm thành phố, lần đầu tiên cảm giác hạnh phúc chân thật đến thế.
Dùng lời đám bạn nói: Đời trước cô chính là bạch nghèo mỹ 100% không hơn không kém.
Có giá trị nhan sắc, có thân hình ngon, nhưng mà không có tiền.
Mọi người thường nói, thời đại bây giờ chỉ xem mặt.
Theo Nhan Vận thấy, thế giới này bất kể thời đại nào đều chỉ xem tiền mới chuẩn.
Tất nhiên cô từng có không ít cơ hội bị bao nuôi, không đồng ý không phải vì vấn đề tâm lý hay đạo đức gì.
Thuần tuý là bởi cô cảm thấy sau này mình tuyệt đối sẽ câu được một ông chồng rùa vàng, nếu rùa vàng phát hiện cô có lịch sử đen tối, vậy không phải là củ cải bỏ lỡ cơ hội vượt Long Môn (2) sao?
Vì bảo vệ hình tượng sạch sẽ và cả lịch sử trong sạch, Nhan Vận trôi qua cuộc sống thanh bần (3) đến khó tin.
Cuộc đời ai biết đâu chữ ngờ, ngay thời điểm cô tìm được mục tiêu để săn, thì ngủ một giấc tỉnh dậy bỗng nhiên nhận ra mình đã biến thành một người khác.
Thiên kim nhà giàu lớn lên trông giống cô y xì đúc, ngay cả tên cũng giống nhau.
Cô cảm thấy chắc chắn do ông trời nghe thấy tiếng cô ngày đêm cầu nguyện, cuối cùng giúp cô thực hiện tâm nguyện.
Mỗi sáng thức dậy và mỗi tối trước khi đi ngủ, Nhan Vận đều không quên chạy đến phòng cất quần áo.
Nhìn bên trong treo đủ các loại túi xách phiên bản giới hạn cùng quần áo, giày dép hàng hiệu, cô chợt cảm thấy cực kỳ an tâm.
Cô còn thường xuyên vuốt ve tấm thẻ đen của mình.
Không khoa trương chút nào nếu nói, sau khi xuyên vào thế giới này, Nhan Vận mới biết hạnh phúc có mùi vị gì.
"Tiểu thư..." Một người phụ nữ trẻ tuổi từ ngoài tiến vào, nét mặt đối phương hơi vội vàng: "Tiểu thư và Thiệu tiên sinh hẹn nhau buổi tối cùng đi ngắm cảnh đêm.
Nếu trong vòng nửa tiếng nữa không xuất phát, sẽ muộn mất."
Nhan Vận cúi đầu quan sát viên kim cương sang quý, kích cỡ sắp chọc mù mắt người khác trên lắc tay.
Hờ hững trả lời: "Anh ta là một người đàn ông trưởng thành, đợi tôi một hai tiếng thì có làm sao?"
Nếu nhất định phải kể ra điều gì không hài lòng, thì đó chính là vị Thiệu tiên sinh này.
.
Truyện Linh Dị
Đúng vậy, sau khi Nhan Vận xuyên qua, chưa đầy vài ngày, cô đã căn cứ vào tình huống xung quanh, phân tích chuẩn xác: Cô xuyên vào một quyển tiểu thuyết mình từng đọc trước đây.
Quyển tiểu thuyết này gắn quả tag (thẻ) siêu bắt mắt: Ngược luyến tình thâm.
Nữ chính Nhan Vận là thiên kim nhà giàu đơn thuần mà không làm màu, được cha bảo bọc cẩn thận, da trắng dáng xinh, tâm địa lương thiện.
Trong một lần yến hội tình cờ gặp gỡ nam chính Thiệu Tự, Thiệu Tự là tổng giám đốc tài ba, thanh tâm quả dục, nghiêm túc lạnh nhạt, chỉ dịu dàng săn sóc với duy nhất nữ chính.
Thử hỏi thiếu nữ nào có thể từ chối loại nhu tình này?
Ít nhất là nữ chính không thể chối từ, từng bước sa vào bẫy rập của nam chính.
Đợi tới buổi tối ngày kết hôn, nam chính mới lộ rõ bộ mặt thật, thì ra anh vì muốn trả thù cha nữ chính, nên mới xuống tay với cô con gái bảo bối duy nhất của ông.
Kế tiếp chính là quãng thời gian ngược tâm siêu siêu siêu lâu.
Ngược tâm nữ chính...!
Khi ấy Nhan Vận cảm thấy quyển tiểu thuyết này thật sự quá nhạt nhẽo.
Đọc bình luận tóm tắt cũng có thể hiểu sơ qua nội dung tiếp theo sẽ diễn biến ra sao, nên cô quyết định không lãng phí thời gian thức đêm đọc hết cả quyển tiểu thuyết nhàm chán, giữa chừng tắt đèn đi ngủ luôn.
Ai ngờ ngày hôm sau thức giấc cô đột nhiên biến thành cô nàng nữ chính đau khổ này.
Người phụ nữ trẻ tuổi là trợ lý bên cạnh Nhan Vận, cô ấy biết Nhan Vận rất thích Thiệu Tự.
Chẳng qua, trong khoảng thời gian này, Nhan Vận dường như có một số thay đổi, suy cho cùng cô ấy không phải đương sự, nên nhắc nhở đều đã nhắc nhở rồi, về phần Nhan Vận muốn làm như thế nào, cô ấy không thể khống chế.
Nhan Vận thật sự để Thiệu Tự đợi suốt một tiếng đồng hồ.
Trước kia do cô không có điều kiện ăn diện, bây giờ nhiều quần áo xinh đẹp như vậy, bệnh khó lựa chọn tự nhiên sẽ tái phát, chỉ chọn váy áo ướm vào người thôi đã tốn mất nửa tiếng.
Cuối cùng khi xuất hiện ở trước mặt Thiệu Tự, Nhan Vận cực kỳ lồng lộn.
Cô mặc váy liền thân màu đỏ, dưới chân mang giày cao gót tám centimet, tay xách túi hàng hiệu phiên bản giới hạn, trang điểm kỹ lưỡng, trên người thoang thoảng mùi hương như có như không.
Thiệu Tự ngồi trong xe chờ tới phát bực, ngay cả liếc nhìn cô một cái anh cũng lười, bất đắc dĩ vẫn phải diễn đủ xiếc, dùng giọng điệu ôn hòa hỏi: "Buổi tối hơi lạnh, sao em không mặc áo khoác?"
Nếu không biết cốt truyện, Nhan Vận đã bị Thiệu Tự lừa gạt rồi.
Tên này không lăn lộn trong giới giải trí thật đúng là mai một nhân tài.
Nhan Vận tự nhận không kém, cô vén tóc dài, mùi hương trong xe nồng hơn một chút, lại không gay mũi, cũng không khiến người ta chán ghét.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Thiệu Tự, nở nụ cười yêu kiều, nói: "Không phải anh có áo khoác sao? Nếu em lạnh, thì anh phủ thêm cho em."
Nếu nói trước đây nữ chính là đoá hoa trắng nhỏ đơn thuần mà không làm màu, thì hiện tại Nhan Vận ở trước mặt Thiệu Tự chính là đồ con gái lẳng lơ, đê tiện.
Nhan Vận biết trong lòng Thiệu Tự nghẹn khuất, cô xin lỗi chẳng mang chút chân thành nào: "Ngượng quá, để anh chờ em mất một tiếng.
Kỳ thực cảnh đêm ngày nào ngắm mà chẳng giống nhau."
Mặt Thiệu Tự vô cảm quan sát tình hình giao thông phía trước, thấp giọng nói: "Chờ em là điều anh nên làm."
"Anh thật sự nghĩ như vậy sao?" Giọng Nhan Vận rất êm tai, rất dịu dàng: "Kỳ thực cũng đúng.
Người theo đuổi em đông thế cơ mà, nếu ngay cả chút kiên nhẫn cũng không có, vậy có lẽ cũng chẳng thật lòng gì."
Ở trước mặt cha Nhan, Nhan Vận còn kiềm chế, chứ ở trước mặt Thiệu Tự cô hoàn toàn bung xoã (không thèm che giấu).
Bởi vì cô biết, trước đây Thiệu Tự chưa tiếp xúc nhiều với nguyên nữ chính, ấn tượng về cô đều dựa theo tin tức từ bên ngoài thu thập được.
Bàn tay trắng nõn thon dài đang cầm tay lái của Thiệu Tự vô thức nắm chặt: "Anh có thật lòng với em hay không, chẳng lẽ em không biết sao?"
Hiện tại Nhan Vận ra bài càng ngày càng lệch kịch bản, anh không biết rốt cuộc là tư liệu có nhầm lẫn, hay Nhan Vận giống cha cô, đều là kẻ chuyên đeo mặt nạ.
Chẳng qua, bất luận cô là người như thế nào, anh đều sẽ khiến cô yêu anh.
Nhan Vận biết hiện tại Thiệu Tự sẽ không bật lại, bởi vì cô vẫn chưa yêu anh, ít nhất chưa thể hiện ra là yêu anh.
Hai người vẫn chưa kết hôn, nên bây giờ dù cô nói gì làm gì, anh đều phải nhịn.
Cô nghiêng người, ung dung đánh giá anh: "Vậy anh thề đi."
Thiệu Tự nhíu mày: "Thề cái gì?"
Nhan Vận vô cùng tự nhiên đáp: "Anh thề, nếu anh không thật lòng với em, thì anh sẽ không được chết tử tế.
Sau khi chết bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục, mỗi ngày bị lột da rút gân."
Dĩ nhiên cô biết Thiệu Tự không thật lòng, trong lòng Thiệu Tự cũng rõ ràng.
Cô chỉ muốn khiến anh uất nghẹn.
Dù gì anh cũng chẳng bỏ qua cho cô, sao cô phải nể.
Bây giờ Thiệu Tự thật sự rất muốn ném người đàn bà này ra khỏi xe, anh nhịn đến mức dạ dày đau nhói.
Là đứa nào bảo con gái Nhan Trung Chính tâm tư đơn thuần?
Ai tâm tư đơn thuần mà lại ăn nói kiểu này?
Nếu không phải...!loại đàn bà này anh căn bản lười để ý!
"Anh không dám thề sao?" Nhan Vận lập tức thay đổi sắc mặt: "Vậy anh không thật lòng với em à!"
Khoé môi Thiệu Tự giật giật, cực kỳ gian nan, nói: "Anh thề, nếu anh không thật lòng với em..."
Mấy câu này thật sự khiến anh khó xử, tuy rằng anh theo chủ nghĩa duy vật, nhưng tự nguyền rủa bản thân, vẫn là khảo nghiệm vô cùng khó khăn: "Anh sẽ không được chết tử tế."
"Sau khi chết bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục, mỗi ngày bị lột da rút gân nữa.
Anh nói đi."
Thiệu Tự cắn răng lặp lại: "Nếu anh không thật lòng với em, thì anh sẽ không được chết tử tế, sau khi chết bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục, mỗi ngày bị lột da rút gân, được rồi chứ?"
Nhan Vận mừng rỡ khỏi bàn, xem như hả giận.
Trong tiểu thuyết, nữ chính bị nam chính ngược lên bờ xuống ruộng, từ mở đầu đến giữa truyện, luôn sống trong trạng thái uất ức, cam chịu.
Cô là người đọc nhìn còn sốt ruột, hận không thể vọt vào trong tiểu thuyết, đánh cho nam chính không thể tự gánh vác cuộc sống nữa.
Lái xe khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng tới nơi ngắm cảnh đêm, một hồ nào đó cách xa nội thành.
Trong kế hoạch của Thiệu Tự, anh sẽ thừa dịp đêm khuya thanh vắng, bầu trời đầy sao, tỏ tình với Nhan Vận, anh cảm thấy cô khẳng định sẽ đáp ứng.
Có điều, hiện giờ anh không còn nắm chắc mười phần, anh không hiểu tại sao, chung quy cứ cảm thấy Nhan Vận không thích anh như biểu hiện bên ngoài.
Nếu là nguyên nữ chính, nhất định cô ấy sẽ cảm thấy chuyện hai người cùng nhau ngắm sao siêu lãng mạn.
Bởi vì cuộc sống của cô ấy không thiếu vật chất, chỉ thiếu cách tiếp cận lãng mạn kiểu này.
Đáng tiếc, hiện tại trong thân thể này là một linh hồn khác.
Nhan Vận sắp bị Thiệu Tự phiền chết.
Nếu không đọc bình luận bên dưới tiểu thuyết, cô còn định hỏi tác giả: Liệu nam chính có phải rau sạch không? Chứ theo cô nghĩ, dạng tổng giám đốc đẹp mã giỏi giả vờ, nếu gần ba mươi tuổi mà vẫn là xử nam, thì trăm phần trăm là "không được".
Bây giờ cô cảm thấy, Thiệu Tự không thành vấn đề, đoán chừng đúng là rau sạch thật.
Bằng không, có ai sắp hốc được gần ba mươi nồi bánh chưng rồi, mà còn dùng phương thức sứt sẹo nhàm chán bậc này đi tán gái chứ?
Ôm suy đoán này, Nhan Vận ngứa ngáy muốn đùa giỡn Thiệu Tự.
Nếu đối diện với con gái kẻ thù, vẫn có thể "cứng", vậy Thiệu Tự trở về liệu có tự chán ghét bản thân trăm ngàn lần không nhỉ? Chỉ cần tưởng tượng hình ảnh này, Nhan Vận lập tức cảm thấy hưng phấn.
Cô xê dịch vị trí, dứt khoát kéo cánh tay Thiệu Tự, dựa đầu vào vai anh, cố ý hướng lỗ tai anh thổi khí nóng: "Thiệu Tự, em hơi lạnh."
Thiệu Tự cảm thấy cả người đều mất tự nhiên, nhưng mà anh không có biện pháp đẩy cô ra.
Tay Nhan Vận từ bả vai anh chậm rãi di chuyển xuống, trượt qua ngực, cuối cùng dừng ở trên cơ bụng...!
Thiệu Tự có cảm giác cơ thể bùng lên loại xúc động anh không cách nào khống chế.
Chẳng kịp nghĩ ngợi, anh đột ngột đẩy Nhan Vận ra, thở phì phò nhìn cô.
Cô mặc bộ váy liền thân thấp ngực, liếc tới phong cảnh trước ngực cô, anh vô cùng gian nan dời tầm mắt.
(1) Tatami (kanji: 畳) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.
Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami.
Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau.
Mỗi tấm nệm (waratoko) này thường có chiều dài bằng hai lần chiều rộng.
Kích cỡ chuẩn truyền thống là 910mm×1820mm, dày 55mm.
(Wikipedia)
(2) Long môn: là cửa rồng.
Tục truyền trên dòng Trường Giang, thuộc địa phận tỉnh Tứ Xuyên, có chỗ nước chảy xiết từ cao xuống, hàng năm vào mùa thu, cá khắp nơi kéo về lội ngược dòng nước, con cá nào vượt hết khúc sông đó thì hoá rồng.
Cũng chỉ sự thi đậu — Chỉ chung vua chúa quyền quý.
Hoa Tiên có câu: "Cạn lời Lưu mới thưa rằng, Từ vào chi thất xem bằng Long môn".
(3) Thanh bần: Bần là nghèo rớt mùng tơi, bần cùng, bần cố nông.
Thanh là thanh tịnh.
Thanh bần là đời sống nghèo nàn nhưng thanh tịnh.
"Thanh bần giữ phận yên vui" (Lục Vân Tiên).
Thanh bần là một điểm lớn trong văn hóa Việt Nam, có lẽ có gốc từ Phật gia – an lạc vì không vướng mắc vào đâu, không chấp vào đâu, bỏ tất cả mọi thứ để có an lạc trong tâm.
Đây là lạc đường "vô chấp" của Phật gia.
"Vô chấp" là không bám.
Không phải là không có, mà là không bám.
Không có cũng không bám vào để phải có, có cũng không bám vào để không nhả.
Vô chấp không phải là bỏ mọi thứ, để tâm thanh tịnh.
Thực sự là người bỏ mọi thứ để được "thanh tịnh" thường bám vào thái độ "thanh cao" của mình – để ý chữ "cao", như là trong "tự cao".
(Trần Đình Hoành).