Tôi không làm trà xanh nữa

Quý Ngọc mặc một chiếc váy, đi cùng với đôi giày ống cao.... Cô là người mặc ít quần áo nhất trong số khán giả.
 
Thật ra, cũng không tính là ít, cô nghĩ đơn giản là chỉ muốn ăn mặc đẹp một tý.
 
Ngày hôm nay, cũng có những ban nhạc trẻ, họ cũng muốn trông thật xinh đẹp, mỗi ngày họ đều không dám ăn nhiều tinh bột, dầu mỡ hay là muối, vì muốn duy trì vóc dáng không phải chỉ vì xinh đẹp, chính là muốn lộ ra da thịt đã được chăm sóc kỹ lưỡng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng bọn họ không có cơ hội nào hết nha.
 
Đa số con trai trong các ban nhạc đều có hình xăm, nhưng quy định duy nhất là không được để lộ, nếu không che chắn trước, sẽ được hậu kỳ thêm mosaic (*) vào sau khi các tiết mục hoàn thành, nên mọi người phải tự che đi phần cánh tay và cổ tay có hình xăm.
 
(*)Mosaic: Là một hình thức nghệ thuật trang trí - tạo ra hình ảnh từ tập hợp gồm những mảnh nhỏ. Nói cách khác, Mosaic sử dụng những mảnh nhỏ của vật liệu đặt lại với nhau để tạo ra một tổng thể thống nhất.
 
Đây thì không giống vậy, hôm nay có nhiều người mặc áo lông cùng với quần vận động kiểu cho người lớn tuổi cùng với dáng vẻ cầm cốc giữ nhiệt rơi lệ kiểu kết hợp đặc biệt rất kỳ lạ........ Giống như là những người láng giềng trong xóm tụ họp cùng nhau ôn chuyện cũ.
 
Không hề giống những người làm ban nhạc chút nào.
 
Quý Ngọc lại mặc đẹp như vậy, có vẻ đặc biệt nổi trội.
 
Nữ ca sĩ hát chính thì ít huống chi đã rời khỏi ban nhạc tận mười năm, người dẫn chương trình nhạy cảm phát hiện điểm bùng nổ về công hay về tư đều không thể buông tha.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cho nên, trận đấu đầu tiên này như thế nào lại là Tiểu Tường Vi hát chính? Mọi người không phải cố ý sắp xếp như vậy chứ?"
 
Quý Ngọc lắc đầu: "Cũng không phải như vậy, chính là vừa sáng hôm nay mới quyết định xong, cổ họng của A Lân gặp chút vấn đề nên tạm thời tôi trình diễn thay."
 
Lương Triển cười bổ sung thêm: "Đó là vậy, chứ nếu tay của tôi bị thương chị Vi vẫn có thể ở trên đầu tôi mà đánh trống đến lúc đó chỉ có thể để cho A Lân tự mình chơi đàn phím bass."
 
Mọi người: "..."
 
Tạm thời quyết định như vậy? Được rồi, mọi người vui vẻ là được.
 
Câu nói kia nói như thế nào ấy nhỉ, một tay trống hát không hay thì không thể là tay bass giỏi.
 
Người dẫn chương trình lại cười nói: "Như vậy tay bass xinh đẹp của chúng ta, tôi sẽ không hỏi tại sao bạn đột nhiên muốn trở về, bạn có thể nói cho chúng tôi biết vì sao lúc trước bạn và bọn họ có thể tập hợp thành một đội không?"
 
Đây chỉ mới là một câu hỏi cần hỏi trong tất cả các câu hỏi tối nay.
 
Đại khái cũng là người trên sân khấu, thậm chí là người xem sau khi rời khỏi vị trí này đều muốn hỏi vấn đề này.
 
Quý Ngọc quay đầu nhìn các thành viên khác trong đội, mím môi nói: "Tôi đây sẽ nói thẳng đi, thật ra là lúc trước ở Hành Tinh tôi còn có quen một người chơi bass khác tên A Phong."
 
Mùa hè mười năm trước, ban nhạc rơi vào hoàn cảnh khốn khó vô cùng bốn người đàn ông trong ban nhạc vô cùng chán nản, A Phong có gia cảnh không tệ suy nghĩ tất cả các biện pháp để tìm một cô gái xinh đẹp hiểu biết về âm nhạc giả vờ làm fans hâm mộ của bọn họ và anh đã cho tiền để động viên ba người còn lại.
 
A Phong còn đưa thêm Quý Ngọc năm mươi đồng, cho cô làm một bó hoa hồng đến lúc đó tặng hoa cũng thật rất phô trương.
 
Quý Ngọc cất tiền đi, tùy tiện cắt một bó hoa tường vi ven đường đưa tới.
 
Cho nên ở lần đầu tiên bọn họ gặp cô, cô đã giả làm fans hâm mộ ôm cây tường vi đến.
 
Nên bọn họ đã kêu cô là Tiểu Tường Vi.
 
Sau một tháng, A Phong bị gia đình gọi về nhà để thừa kế gia sản, nên Quý Ngọc đến thay thế.
 
Lúc đó, cô cũng chưa thành niên muốn kiếm công việc tốt cũng không dễ dàng gì.
 
Hà Xán Dương: "Năm đó, ban nhạc Hành Tinh còn chưa kiếm được tiền bởi vì có thêm một tay bass nữ, chủ quán bar và các vị khách đến xem cũng bắt đầu trả tiền chúng tôi lúc đó kiếm được không ít, sau đó em ấy lại gặp chuyện quan trọng hơn cần phải rời khỏi nhóm."
 
Người dẫn chương trình có chút kinh ngạc, những người này nói chuyện cực kỳ thẳng thắn, hóa ra không phải những người có sở thích giống nhau......
 

Nói thẳng ra chính là rất đơn thuần: Người ta vốn không liên quan đến nhau, toàn bộ hoàn toàn dựa vào tiền thôi.
 
Anh ta nhịn không được lại hỏi tiếp: "Khi tay bass trở về là bởi vì hiện tại không thiếu tiền sao."
 
Quý Ngọc do dự vài giây: "Không khác nhau lắm, dù sao cũng không phải thực sự thiếu tiền."
 
Lời cô nói quá thẳng thắn làm cho toàn bộ mọi người có mặt tại nơi trình diễn bùng nổ một trận cười, vừa rồi không khí có chút nặng nề đều đã bị câu trả lời này cuốn đi hết sạch.
 
Người dẫn chương trình thất bại chậc lưỡi, thật không tốt nếu yêu cầu nói một con số cụ thể nhưng hắn có một loại trực giác bảo rằng chắc hẳn là phải thực sự khả quan nói ra chắc sẽ làm mình lệ rơi đầy mặt.
 
Dù sao cô nàng này xinh đẹp như vậy, lại đi làm tay chơi bass đứng nghe thôi cũng cảm thấy có tiền!
 
A, này thì khoe khoang giàu có, thật đáng ghét!
 
Người dẫn chương trình lại chuyển sang câu hỏi khác: "Trong số các bạn chỉ có tay chơi trống là đã kết hôn, vậy tay chơi bass xinh đẹp này, bạn lại không quen ca sĩ hát chính hay tay chơi ghi-ta cũng thật không nói nổi nha."
 
Người trong trường quay bắt đầu ồn ào.
 
"Cho nên cả giọng hát chính và tay chơi ghi-ta bạn thích ai nhất?" Người dẫn chương trình bắt đầu truy hỏi.
 
Quý Ngọc quay đầu nhìn Thẩm Hoài Lân, lại đưa mắt nhìn qua Hà Xán Dương.
 
Đây rõ ràng là đang muốn làm khó cô mà, vì thế cô nói với người dẫn chương trình: "Tôi mới không nói cho anh biết đâu."
 
Vào lúc cô đang oán giận người đặt câu hỏi, thì khóe môi cô cong lên như đang cười.
 
Nụ cười này phản phát như ánh sáng của nắng và tuyết kết hợp lại vậy, làm cho người ta vô thức bị hấp dẫn bởi nó.
 
Người dẫn chương trình bị đối phương oán hận, thật sự là... Không thể vì một chút tức giận mà từ bỏ được, ngược lại cũng nở nụ cười đáp lại cô đã quên mất chủ ý ban đầu của mình.
 
Lương Triển đề nghị nói: "Vậy không bằng anh hỏi A Lân cùng với Tiểu Dương đồng thời rơi xuống nước thì tay chơi bass này sẽ đi cứu ai trước."
 
Người dẫn chương trình nghe nói vậy cũng cảm thấy câu hỏi này rất tốt, vội vàng truy hỏi.
 
Thẩm Hoài Lân ho khan, mặt không đổi sắc nói: "Tôi sẽ trả lời câu hỏi này cho, em ấy sẽ bật nguồn điện trong nước lên."
 
Hà Xán Dương liều mạng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
 
"Đúng, để giật điện chúng ta."
 
"Này mọi người ít nói hưu nói vượn lại đi, lại đi nói xấu em!" Qúy Ngọc nhịn không được phản bác.
 
Cái quỷ gì vậy chứ, còn mở điện nữa?
 
Ở dưới sân khấu bắt đầu ồn ào, xem cách bốn người nói chuyện như vậy xem ra quan hệ giữa họ rất tốt.
 
Quả nhiên, không có vách ngăn cách nào ở giữa cả.
 
Hơn nữa, bình thường Thẩm Hoài Lân rất ít khi bộc lộ cảm xúc, vậy mà giờ mặt cũng nhiễm ý cười.
 
Người dẫn chương trình lại hỏi thêm vài vấn đề, mặc dù ban nhạc Hành Tinh đã hát xong nhưng mấy người trẻ tuổi đều hướng về phía trước, nói chuyện cũng rất có hứng thú.
 
Tay chơi bass nữ này, làm cho mọi người không thể rời mắt khỏi cô.
 
Mười năm mới trở về, thời gian dường như đang lắng đọng lại bây giờ trên người cô mang dáng vẻ lười biếng, trầm tĩnh, tự do và thực sự thoải mái không còn chút hương vị ngây ngô nào.
 
Đó là loại vẻ đẹp khác với các cô nàng trẻ tuổi khác mặc dù cô vẫn còn rất trẻ.
 
Ngoại trừ khuôn mặt kia, mọi người có thể không tự chủ được mà bị hấp dẫn bởi tính cách của cô ấy.
 

Người dẫn chương trình lôi kéo trò chuyện gần mười phút, lúc này mới cảm thấy hài lòng và bắt bầu công bố số phiếu bầu.
 
Trên thực tế thì trước khi phiếu bầu được đưa ra thì trong lòng mọi người đều biết rõ ràng rằng, tuyệt đối sẽ không thấp.
 
Cuối cùng trên màn hình hiện con số "154" đây chính là một con số vô cùng cao.
 
Hiện tại, đang đứng thứ ba trên toàn bộ các nhóm nhạc.
 
Ban nhạc nam cùng công ty với bọn họ với số phiếu thấp nhất so với các nhóm nhạc, lấy được "30" phiếu, đã sớm bị loại trừ.
 
So với nhóm bọn họ ngay cả số đuôi cũng không kể đến được.
 
Bốn người tỏ ý cảm ơn, sau đó mới rời khỏi sân khấu.
 
___
 
Thương Châu lo lắng suốt cả buổi tối, anh nhận thấy nơi này quả thực là bệnh viện tâm thần.
 
Nhưng lúc Quý Ngọc xuất hiện, tâm tình trong chớp mắt lại được dỗ dành.
 
Bất giác nhìn chăm chú người ở trung tâm sân khấu, anh hẳn là không biết được cô có thể hát tốt như vậy.
 
Có lẽ trên người Quý Ngọc có vô số khía cạnh khác nhau, từ trước đến nay luôn được cô che giấu cẩn thận nhưng nó không hề biến mất.
 
Rốt cuộc, cô đã từng trải qua những gì, mới có thể viết được một ca khúc như vậy.
 
Đến giờ, Thương Châu mới biết được đối với quá khứ trước kia của cô, anh hoàn toàn không biết gì cả. Bây giờ, khi nghe được bài hát này trong lòng có chút mất mát, mơ hồ.
 
Không biết có phải vì nhìn thấy một mặt khác của cô hay không, hay là đã hiểu được... Quý Ngọc cũng sẽ không trở về với anh.
 
Tiểu Tường Vi, Thương Châu lẩm nhẩm thêm một lần cái tên này, quả thực rất khó có thể so sánh cô cùng với trợ lý Quý.
 
Thương Các vừa lau nước mũi, vừa bội phục nói: "Anh trai, anh thật sự là người đàn ông kiên cường, anh không khóc luôn sao."
 
Thật sự là chị Quý hát đụng tới tâm khảm của cậu ta mất rồi, lại nghĩ tới nửa năm trước khi bị bắt buộc làm chủ tịch.
 
Quả thực rất thảm, bây giờ sống được đã quá tốt rồi!
 
Thương Châu cắn răng nói: "Em im miệng ngay cho anh."
 
Chuyện này cũng thật sự ngu ngốc quá rồi.
 
Thương Các lau nước mắt, đứng nghiêm túc, cậu hít hít cái mũi nói: "Anh à, anh đừng hung dữ như vậy, không đuổi kịp chị Quý nữa đâu."
 
"Anh đuổi theo cô ta?"
 
"Nếu không phải vậy, anh tới làm cái gì? Chẳng lẽ anh không thích chị ấy."
 
Thương Châu bị hỏi như vậy, do dự nói: "Hình như là có một chút."
 
Thương Các xoa xoa khuôn mặt, hệ thống sưởi ấm có hơi nóng, bởi vì khóc nên da có chút căng lên.
 
Cậu nhìn thấy anh trai mình nhịn không được có chút thương hại.
 
Thật không nghĩ tới, anh ấy thế mà cũng có ngày hôm nay!
 

Nếu muốn nói đến chỉ số thông minh, cậu ta chắc chắn không thể so sánh với anh trai của mình rồi, nhưng nếu nói đến vấn đề tình cảm đủ để treo cổ đối phương lên đánh ba trăm hiệp luôn đấy.
 
Lúc trước, bản thân cậu làm công ty rối tung cả lên, bây giờ mỗi khi tới mọi người vẫn mỉm cười chào cậu, đó còn không phải bởi vì cậu có người anh trai với trí tuệ tuyệt vời và khuôn mặt dễ thương của cậu hay sao?
 
Thương Châu nói "có một chút" kia, nhưng tuyệt đối là đã có rất nhiều.
 
Ngẫm lại vừa rồi Tiểu Tường Vi vừa xinh đẹp lại còn xuất sắc, chỉ sợ rằng anh trai của cậu, chỉ có thể âm thầm làm tổn thương chính mình.
 
Vừa nghĩ như vậy đã cảm thấy đáng thương rồi.
 
Thương Châu nhận thấy trong mắt đối phương hiện rõ hai chữ "thương hại", làm trên trán anh nổi đầy gân xanh.
 
Anh hoàn toàn đen mặt: "Thương Các!"
 
Thương Các vội vàng thu lại tầm mắt, suy nghĩ phẫn nộ, anh quát em có tác dụng gì sao?
 
Chị Quý cố lên nha, ngàn lần vạn lần đừng để ý đến anh trai của em nha.
 
Hãy để xã hội đánh đập anh ấy tàn nhẫn khi tuổi cao đi!
 
____
 
Khi ban nhạc Hành Tinh xuống sân khấu, những người ở bên cạnh như hổ rình mồi vậy toàn bộ đều vọt lên.
 
Chị Vi làm mọi thứ đều rất tốt, nhưng mà ba con chó kia, chính bọn họ cố ý làm cho người khác khóc.
 
Ở sân khấu thứ hai trước khi đi lên sân khấu, có người còn hỏi rằng ban nhạc Hành Tinh sẽ là phong cách gì, là heavy metal, pop rock hay vẫn là reggae rock?
 
Không nghĩ tới ba con chó này lại đang chơi đùa cảm xúc của bọn họ.
 
Làm cho mãnh nam rơi lệ phải bị trả giá bằng tiền, không thể tha thứ!
 
Lương Triển vốn đang định bỏ chạy, không nghĩ tới người phía sau lại khóa cổ của anh ấy, mất đi sức lực hoạt động....
 
Quý Ngọc nhẹ nhàng tránh xa khu vực chiến trường, đứng một bên nhìn, cô hoàn toàn không có ý định đi làm thuyết khách hay đi can ngăn.
 
Hà Xán Dương có chút sốt ruột, vội vàng kêu cứu: "Quý Ngọc, em hãy làm cho bọn họ dừng tay đi."
 
Quý Ngọc gật đầu, nắm lấy cánh tay, quay lại hô: "Lão Tào, nếu tay anh không đau, còn có thể dùng thêm chút sức nữa đấy, cố lên."
 
Hà Xán Dương: "...."
 
Cảm nhận được bên cạnh có người nhìn mình, Quý Ngọc quay đầu sang thì thấy được Thương Châu.
 
Thật ra cô không ngại, vừa rồi trên sân khấu đã nhìn thấy đối phương rồi.
 
Mặc tây trang đứng nổi bật giữa đám đông, không muốn chú ý tới cũng không được.
 
Thương Châu đi tới chỗ cô, Quý Ngọc nhìn Thương Châu vẫn thản nhiên như không có chuyện gì cười với anh.
 
Nhìn thấy đối phương có điều muốn nói với mình, cô mở miệng trước: "Tôi không cần anh đồng tình, bây giờ tôi cực kỳ tốt, nếu muốn nói các loại xin lỗi gì đấy, thì không cần thiết."
 
Mặc kệ quá khứ thế nào, nhưng ít nhất hiện tại cô đang được làm chính mình.
 
Thương Châu lộ vẻ xúc động, khó khăn nói: "Vậy em không có gì để nói với tôi hết sao?"
 
"Tôi sẽ tuân thủ giao ước ba năm không làm cùng ngành với anh, hôm nay anh cũng biết rồi."
 
Từ giới tài chính đến giới nhạc Rock, khoảng cách có hơi lớn một chút.
 
"Quý Ngọc!"
 
Quý Ngọc nở nụ cười: "Cảm ơn anh hôm nay đã đến cổ vũ, tôi còn có chuyện khác không nói chuyện nữa."
 
Hai người đứng trong góc để nói chuyện, đã có người chú ý tới rồi hơn nữa còn đi về hướng này.
 
"Chị Vi, đây là bạn trai của chị sao?"
 
"Đừng nói lung tung, đây là đồng nghiệp cùng công ty trước kia của tôi, hôm nay đã ở trường quay này, cho nên tiện đường ra tiếp đón thôi."

 
Cô chỉ là một nhân vật phản diện mà thôi cũng không mong muốn sẽ dính tới nhóm nhân vật chính.
 
Lại càng không muốn bị treo trên quạt điện xoay tròn, bị hong khô trên tường, chôn ở sa mạc ba ngày sau đó lại chết vào hôm sau.
 
Giọng nói ngừng một lát, Quý Ngọc lại gọi ba người trong nhóm, "Chúng ta phải đi rồi, không phải còn có việc khác sao?"
 
Bây giờ buổi biểu diễn cũng kết thúc rồi, cũng nên điều tra người hãm hại Thẩm Hoài Lân chứ, bị người ra cố ý làm cho bị dị ứng mà.
 
Ba người trong ban nhạc đều đã đến đủ.
 
Thẩm Hoài Lân và Thương Châu chạm mắt nhau một cái, anh ấy không nói gì chỉ đứng sau Quý Ngọc thôi.
 
Hà Xán Dương cũng cảm thấy được hai người đàn ông trước mặt này có vẻ không đúng lắm.
 
Nhưng mà đây cũng là việc riêng của Quý Ngọc... Cô không nhắc tới, bọn họ sẽ tạm thời không hỏi.
 
Đều đã là người trưởng thành, ai không có vấn đề cá nhân riêng chứ.
 
Sau khi ban nhạc Hành Tinh rời đi, Tào Hâm nghiêng người chào hỏi đồng nghiệp cùng công ty Quý Ngọc.
 
"Phải rồi, chị Vi ở công ty của anh có phải là người gương mẫu không, chị ấy sẽ nói chuyện với anh về âm nhạc chứ."
 
Thương Châu giọng băng lãnh: "Tôi không biết."
 
Cô ở công ty chưa bao giờ nhắc đến ban nhạc, cũng không có tâm tình đề cập đến âm nhạc.
 
"Vì sao?"
 
"Không vì gì cả." Thương Châu lại cảm nhận được mình đang bị khiêu khích đến nổi trán nổi đầy gân xanh.
 
Tào Hâm có chút ngoài ý muốn, vốn muốn hỏi thêm vài chuyện của chị Vi, mà cái người đàn ông này không nói một lời, xoay người bỏ đi, cũng không chào hỏi gì.
 
"Đồng nghiệp trước, anh cũng thật không có kiên nhẫn, khó trách chị Vi lại muốn từ chức đi làm âm nhạc."
 
Thương Châu quay đầu lại, liếc mắt nhìn người kia một cái.
 
Tào Hâm hoảng sợ, thì thầm nói: "... Không nói thì không nói thôi, tôi cũng không ép anh, sao lại nóng nảy thế?" Tuổi không lớn nhưng tính tình đã không được tốt rồi, đi thôi đi thôi."
 
Thương Châu: "..."
 
Đầu của anh đang rất đau đây, thật là một đêm khủng khiếp.
 
____
 
Thời gian chấm dứt ghi hình là mười hai giờ, cũng đã bị trì hoãn một lúc rồi.
 
Rất muốn nhanh một chút.
 
Mặc dù có chút trễ, nhưng mà đã nghẹn cả một ngày rồi, không thể đợi thêm nữa.
 
Lần ghi hình tiếp theo là một tuần sau, ngày mai còn có thể nghỉ ngơi, dù sao cũng đã bỏ lỡ thời gian ngủ tốt nhất để trở nên xinh đẹp rồi, nên Quý Ngọc muốn giải quyết luôn chuyện sớm muộn đều phải làm này.
 
Dù sao cũng phải giải quyết yên ổn mới ngủ được.
 
____
 
Tác giả nói suy nghĩ của mình: 
 
Mọi người: Anh nóng nảy anh nóng nảy anh nóng nảy anh nóng nảy anh nóng nảy anh nóng nảy anh nóng nảy anh nóng nảy.
 
Thương Châu:....
 
Quần chúng ăn dưa: Nhưng vô dụng nhưng vô dụng nhưng vô dụng nhưng vô dụng nhưng vô dụng.
 
Thương Châu:!!!
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận