Tôi không làm trà xanh nữa

Con đường sự nghiệp quan trọng hơn, đương nhiên sẽ không nói cái gì mà huynh đệ nghĩa khí nữa.
 
Dù sao tuổi cũng không lớn, có vài người gấp đến độ mặt đã đỏ lên hết rồi.
 
"Các cậu không phải đều tỏ thái độ, phải cùng nhau gánh vác trách nhiệm hay sao." Giọng nói Quý Ngọc hờ hững nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiêu Kiến hít sâu một hơi, giọng nói trầm đi vài phần: "Triệu Bồi xúc động làm việc lỗ mãng... Tôi và cậu ta có thể giải thích với cô, không cần thiết phải hủy hợp đồng mà, dù sao hôm nay mọi người biểu diễn cũng rất thành công, tuổi bọn họ cũng còn trẻ cô có thể cho họ thêm cơ hội nữa không? Cô như vậy hoàn toàn hủy đi tiền đồ của bọn họ rồi."
 
Nếu có thể thả một con ngựa là Triệu Bồi anh ta cũng thật sự không tính là chịu thiệt gì.
 
Nói không chừng cô gái này có tấm lòng yếu đuối......
 
Mấy người đàn ông còn lại cũng đều dùng thái độ nhỏ giọng thỉnh cầu.
 
"Chúng tôi đều biết lỗi rồi, thật sự không liên quan gì đến chúng tôi cả."
 
"Đây đều do Triệu Bồi làm, tôi chỉ không có ngăn lại mà thôi, thật ra tôi cũng rất hối hận, chúng tôi cũng chưa làm ra chuyện gì lớn mà?"
 
"Chị ơi, em thật sự rất thích âm nhạc, cầu xin chị tha thứ cho chúng em đi."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Ngọc không thay đổi: "Không được."
 
Sự thật chứng minh rằng, phụ nữ một khi đã kiên quyết rồi thì không còn nói đến tình người nữa.
 
Vẻ mặt chờ mong của bọn họ, trong chốc lát đều ngã vào hầm băng.
 
Cô rõ ràng là một người khi cười đến dịu dàng như vậy.
 
"Đúng là bởi vì tuổi còn trẻ về sau đường đi còn dài, mọi người làm sai phải tự chịu trách nhiệm, cần phải trả giá với việc làm của mình, lần này chỉ là bỏ nước đậu phộng vào nước của A Lân đã không thể gánh vác được trách nhiệm thì lần sau nếu mọi người thêm hải sản vào đồ ăn của người dị ứng hải sản hay là cắt dây an toàn của ai đó khi quay phim dẫn đến tai nạn xảy ra... Tôi sẽ cảm thấy có lỗi với nạn nhân tiếp theo."
 
Chuyện dị ứng này vốn là có thể làm người ta tử vong.
 
Mặc dù là không biết nhưng vẫn ác độc, nếu đã làm như vậy thì phải chịu trách nhiệm.
 
Cô ở nơi này để bảo vệ đồng đội của cô.
 
Tiêu Kiến bị nói một câu như thế, thì không biết phải phản ứng như thế nào.
 
Khi nãy, Triệu Bồi còn rất cao ngạo mà bây giờ mặt đã đỏ bừng bừng.
 
"Đã sớm có quyết định rồi chỉ là tôi đang buồn chán, mặc kệ mọi người nói cái gì." Ngưng một chút, Quý Ngọc lại nói thêm: "Mọi người vừa rồi không phải chắc chắn mình không làm hay sao, tôi đây cũng cố chấp cho rằng do các người làm, không phải hay sao?"
 

Chuyện này thật sự rất công bằng.
 
Lời nói của mọi người đều nghẹn lại ngay miệng, không thể nói được gì.
 
Quý Ngọc và đồng đội của mình đứng lên rời đi, cũng không nhìn lại mấy người kia nữa.
 
Hà Xán Dương và Lương Triển liếc mắt nhìn nhau một cái. Tuy rằng, không biết Quý Ngọc làm như thế nào.
 
Nhưng khi nhìn thấy những biểu hiện kinh ngạc này nhìn cũng thích quá đi!
 
So với đánh bọn họ thì thích hơn một chút!
 
Những kẻ ngốc kia nhìn giống như đang khóc vậy!
 
Đợi tới khi lên xe, Hà Xán Dương không nhịn được hỏi: "Cuối cùng thì chuyện này làm sao lại như thế rồi?"
 
Quý Ngọc trả lời một nẻo: "Em tưởng vừa rồi anh muốn xông lên đánh người chứ."
 
"Bọn anh chờ em, em cũng không có đánh người mà."
 
Quý Ngọc: "Đùa gì thế, em sao có thể đánh người được chứ, chuyện này cũng không văn minh rồi."
 
Ba người: "...."
 
Cho nên chúng ta phải làm sao mới gọi là văn minh?
 
"Em quen biết với ông Tổng sao?" Lương Triển hỏi ra lời nghi hoặc trong lòng.
 
"Một hai câu cũng không nói rõ ràng được, có điều bây giờ cũng không có buồn ngủ có thể kể cho các anh nghe một chút vậy." Quý Ngọc lấy máy tính bảng ra.
 
Mọi chuyện phía sau của giới giải trí, thật ra cũng không khó giải quyết lắm.
 
Dưới con mắt của các nhà tư bản, tất cả các quyết định chỉ có tốt và xấu.
 
Tuy không hợp với lẽ thường, nhưng đây là sự thật.
 
Ngay từ lúc bắt đầu, Quý Ngọc không muốn tranh luận đúng hay sai.
 
Dù sao, bây giờ bọn họ có đổi công ty, thì cùng lắm là thay đổi vị trí tư bản phía sau thôi.
 
Cô mở văn kiện cho mọi người xem.
 
"Mười lăm năm trước, công ty "Truyền thông Vịnh Nguyệt" là do bốn người chung vốn thành lập, hai năm trước muốn được đưa lên thị trường nên đã được một công ty khác mua lại."
 

"Em đã xem qua thông báo thay đổi thanh viên ban quản trị rồi, bốn bên đối tác hợp tác gián tiếp và trực tiếp chiếm tới 60% cổ phần công ty, cổ đông thứ hai chiếm 18% cổ phần công ty."
 
Quý Ngọc tiếp tục lật phần văn kiện tiếp theo.
 
"Cổ đông thứ hai là "Đầu tư Bác Nghệ", trong số các cổ đông của "Đầu tư Bác Nghệ" thì công ty " Đầu tư Hân Thịnh Vượng" chiếm tới 70%."
 
"Hơn nữa "Công ty Hân Thịnh Vượng" này có cổ đông lớn nhất là "Đầu tư Antermei"."
 
"Nói cách khác "Antermei" này đang chiếm giữ 12% cổ phần ở công ty mọi người."
 
Nói tới đây, Quý Ngọc dừng một chút rồi tiếp tục mở trang tiếp theo.
 
"Không lâu trước "Antermei" vừa gửi đi thông báo thay đổi hội đồng quản trị, bây giờ Đoàn Tiểu Hạ đang giữ 98% cổ phần công ty, cô ấy là cổ đông lớn nhất."
 
Hà Xán Dương không hiểu tài chính lắm, nhưng Quý Ngọc nói đặc biệt dễ hiểu.
 
Anh cảm thấy có thể hiểu được, vỗ tay xuống nói: "Anh đã biết rồi, em cùng với Tiểu Hạ là bạn bè? Đúng không?"
 
Thì ra là thế! Phá án xong! Cảm thấy bản thân mình thật thông minh!
 
Quý Ngọc: "Vốn chủ sở hữu được thay mặt cho người khác sở hữu, người nắm giữ có thể không phải người thật sự nắm giữ, anh có thể to gan đoán một chút."
 
Ba người: "..."
 
Quý Ngọc: "Em chỉ nắm giữ 12% cổ phần của công ty, thật ra cũng không tính là cái gì cả."
 
Quý Ngọc trực tiếp tìm ba người còn lại của ban giám đốc, trước kia cô còn kiêng kỵ bây giờ rất nhanh là chết rồi, làm một nhân vật phản diện đương nhiên như thế nào cũng có thể được.
 
Cô đe dọa sẽ bán cổ phiếu với giá thấp, nếu cô bán với giá thấp thì sẽ làm cho người ngoài hoài nghi giá trị thị trường của công ty.
 
Ban giám đốc hỗn loạn, nhiều kế hoạch của công ty có thể gặp vấn đề.
 
Vì vậy, một phó chủ tịch, một đại lý và một vài nghệ sĩ ít tên tuổi rất dễ bị bỏ vốn.
 
Hà Xán Dương nghe xong, ôm ngực hỏi: "12% cổ phần công ty bán với giá 100 triệu liệu có phải rất lỗ hay không."
 
Qúy Ngọc phân loại biểu đồ cơ cấu chủ sở hữu.
 
"Cũng không mệt bao nhiêu, nhìn tới bốn nhà tư sản của "Truyền thông Vịnh nguyệt" cũng có cổ phần của em trong đó."
 
Cô vẫn sẽ nắm giữ cổ phần chỉ là nhiều hay ít mà thôi.

 
Để lần nữa tuyển thêm một nhà tư sản không bằng chính mình điều khiển, cô vẫn cảm thấy công ty này còn được không đến nổi quá kém.
 
Hơn nữa, công ty này là công ty cô đã chọn cho nhóm vào mười năm trước.
 
Mấy năm nay, Thương Châu cũng có kế hoạch mua, Quý Ngọc là người tiên phong trong cuộc thu mua này, cũng cười nhẹ kiểu giết người không thấy máu này.
 
Đối với hội đồng quản trị thứ ba này, cô đã dành rất nhiều tâm tư vào nó. Nếu ông chủ biết chuyện này từ trước, chắc sẽ trợn tròn mắt, nghĩ rằng cô phí cả đời nên kết hôn cùng anh thì tốt hơn.
 
Dù sao, cái đó và bị xoay tròn trên quạt điện hay bị phơi nắng ở trên tường và chết vào ngày hôm sau, cũng không khác gì nhau, đều là đầu óc bị hư cả.
 
Những người khác không biết Quý Ngọc, nhưng là thành viên trong hội đồng quản trị đều trở nên im lặng khi biết về lai lịch của cô.
 
Trợ lý trước của Thương Châu, chỉ với danh xưng này đã không thể khinh thường được.
 
Mặc kệ như thế nào, thì nhiều năm như vậy Quý Ngọc cùng Thương Châu đều ở cùng với nhau, đã là một cái nhãn rất sâu sắc rồi.
 
Lương Triển và Hà Xán Dương liếc nhau một cái, liều mạng nhịn xuống không kêu "ba ba" lên.
 
Nhưng mà... Tường Vi ba ba lợi hại quá!
 
Quý Ngọc giải thích lại, Lương Triển nghe đã hiểu, hít sâu hỏi: "Cho nên... Cuối cùng thì em có bao nhiêu tiền!"
 
Như thế nào mà mới mười năm không thấy, Tiểu Tường Vi đã biến thành đại ma vương thế này.
 
Quý Ngọc: "Cũng không nhiều, lần này tìm thu mua hơn phân nửa nói không chừng có thể có lợi, sau hai năm nữa thì lợi nhuận và số tiền thu được không ít."
 
Tuy rằng, trước kia cô cũng không xem trọng vòng luẩn quẩn này, cảm thấy rất không ổn định.
 
Hà Xán Dương giả bộ bình tĩnh, không phải mấy triệu mà thôi sao, anh khắc chế không cho giọng nói run rẩy, lúc này mới nói: "Anh muốn hỏi một vấn đề, em làm sao lại kiếm được nhiều tiền vậy?"
 
"Em đã đầu tư vào một công ty thương mại điện tử sản phẩm thủy sản tươi sống nhưng mà chủ yếu kiếm tiền nhờ vào.... Công ty sản phẩm sức khỏe nam giới."
 
Các sản phẩm chăm sóc sức khỏe có giá trị thị trường đến nghìn tỷ, này còn là sản phẩm quốc nội không tính thị trường Đông Nam Á.
 
Người Do Thái có nói rằng phụ nữ và trẻ em kiếm tiền giỏi nhất, thật ra có chút phiến diện hơn nữa thị trường đó vốn đã muốn bão hòa, những người khác không thể đi vào.
 
Nhưng mà còn một thị trường ẩn chứa tiềm lực rất lớn, đó là sản phẩm bảo vệ sức khỏe nam giới.
 
Một người đàn ông có thể bỏ tiền ra, ngay cả người già cũng cần đến cuộc sống tình dục, những người đàn ông khỏe mạnh trong nước không nhiều.
 
Ngành sản xuất mẫn cảm này có chính sách chèn ép không phù hợp với độ phân phối cao.
 
Trước kia, Quý Ngọc chỉ là một người mai mối thôi, cho nên chỉ có 8% cổ phần công ty nhưng cũng không lên tiếng là giàu rồi.
 
Quý Ngọc nở nụ cười, nói: "Chính là quảng cáo chăm sóc sức khỏe đã bị bỏ của mọi người, chúng em chính là công ty chính quy."
 
Hà Xán Dương trừng lớn mắt: "Em đề cử bọn anh là đại ngôn sản phẩm bảo vệ sức khỏe nam giới? Em cảm thấy như vậy là tốt đúng không?"
 
Khó trách ngày đó lại truy hỏi tại sao không nhận quảng cáo, hóa ra sau lưng em chính là ông chủ!

 
Quý Ngọc vẻ mặt bình tĩnh: "Em cảm thấy rất tốt mà."
 
Hà Xán Dương cắn răng nói: "Được lắm, nếu như vậy bây giờ chúng ta có bốn người cùng nhau đi chụp quảng cáo sản phẩm bảo vệ sức khỏe đi."
 
Quý Ngọc một hơi phản đối: "Em mới không cần, rất kém nha."
 
Ba người: "..."
 
Cho nên là cho bọn họ chụp thì lại có thể?
 
Quý Ngọc suy nghĩ một hồi, lại bổ sung: "Trước kia các anh có thể chụp, hiện tại ba người các anh cũng không được."
 
"..."
 
Đã hiểu, bởi vì sợ bọn họ ảnh hưởng đến hình tượng của cô, cho nên cũng không thể chụp.
 
Quý Ngọc khoanh tay lại: "Tuy rằng, mọi người có vừa lòng nhưng em sẽ không giải thích đâu, dù sao nhiều năm như vậy, các anh biểu diễn cũng không tặng vé vào cửa cho em, cùng lắm thì mọi người hòa nhau."
 
Ba người: "..."
 
Mặc kệ có như thế nào, thì điểm này cũng đúng tình hợp lý không thể thay đổi.
 
Quý Ngọc thấy vài người cùng im lặng, trấn an nói: "Cùng lắm thì như vậy, sản phẩm chăm sóc sức khỏe nam giới của công ty em nếu mọi người cần thì em có thể gửi tặng miễn phí cho mọi người."
 
"..."
 
Lương Triển ho khan, làm thế nào đột nhiên bẻ lái nhanh vậy...
 
Bất quá thứ đồ này vẫn nên quên đi.
 
"Anh khẳng định là không cần, em đưa cho Tiểu Dương cùng A Lân đi."
 
Hà Xán Dương: "Anh không phải, anh không cần, em đưa cho Lương Triển với A Lân đi."
 
Thẩm Hoài Lân vẻ mặt lạnh lùng nói: "Anh không cần."
 
Quý Ngọc: "Đừng ngại giấu bệnh sợ thầy, nói thật, sản phẩm công ty chúng em tốt lắm..."
 
"Im miệng." Thẩm Hoài Lân cắt ngang lời nói của đối phương.
 
Quý Ngọc nhún vai, vậy được rồi, trong xe lại lần nữa an tĩnh lại.
 
____
 
Tác giả nói suy nghĩ của mình: 
 
Quý Ngọc: Cái gì mà phá truyện tranh, tôi chính là nhân vật phản diện quan trọng nhất!!! Tôi là nhân vật phản diện!!!!!!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận