Quý Ngọc về đến nhà đã là ba giờ sáng. Cô thắp nến hương cỏ rồi đi tắm rửa.
Vừa ngâm mình trong nước ấm, vừa trả lời tin nhắn trên điện thoại.
Trước kia, khi bạn bè biết cô muốn gia nhập ban nhạc, rất nhiều người hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi trả lời xong tin nhắn, nước trong bồn tắm đã lạnh.
Trước khi ngủ, Quý Ngọc chụp ảnh ngồi trước bệ cửa sổ sát đất.
Viết "Ngày mai sẽ tốt thôi" rồi đăng lên vòng bạn bè.
Cả thành phố đều đã vào giấc ngủ, chỉ có lác đác vài ngọn đèn còn sáng.
Quý Ngọc nằm trên giường nghĩ đến người điều hành cấp cao của công ty giải trí, khi biết cô là trợ lý trước kia của Thương Châu... Trong một giây vẻ mặt đã bừng sáng ngay lập tức.
Không khỏi có chút buồn cười.
Một vài bài đánh giá về các cô gái trẻ, cũng như lời nói của các quý bà lớn tuổi đã truyền đến tai cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có người nói cô cẩn trọng, nhưng cuối cùng không phải bị vứt bỏ luôn đấy sao, thật thê thảm, còn lãng phí cả tuổi thanh xuân.
Cũng đúng, nếu cô nói dùng bảy năm thanh xuân... Chỉ để đối lấy mấy trăm triệu và một ít cổ phần công ty.
Không chừng, có thể làm cho nhiều người liều mạng để lãng phí một phen.
Mà làm sao cô quen được Thương Châu nhỉ?
Lại nghĩ đến nhiều năm trước, lần đầu tiên hai người gặp nhau, tình cảnh đó giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Quý Ngọc đã sớm biết, mình khi lớn lên sẽ trông như thế nào rồi.
"Cô gái xinh đẹp, xin chào" đó chính là câu nói được nhiều người xung quanh khích lệ cô nhiều nhất.
Nhưng mà, khi gặp hoàn cảnh khó khăn, thì xinh đẹp là một chuyện rất tốt.
Lúc đó, cô đã không thể đếm được mình đã bị đối xử ác ý bao nhiêu lần và cũng đã vô số lần bị hấp dẫn bởi các điều kiện.
Ngay cả sự kiên trì cũng dần trở nên tê liệt.
Không phải nói kiên trì có thể cho cô được cái gì, mà là cô kiên trì như thế sẽ mất đi nhiều cái gì.
Phải nói về giới tài chính như thế nào nhỉ, nếu bạn muốn thành công... Thật sự rất cần một người cha tốt, một người cha có thật nhiều tiền.
Mặc kệ là đầu tư với vốn nước ngoài hay là ngân hàng môi giới đầu tư trong nước.
Những cơ cấu tổ chức tốt hay những vị trí tốt... Toàn bộ đều cần một người cha tốt.
Nhưng mà, cha của cô không biết đã sớm chạy đi nơi nào rồi.
Có thể nói đứa trẻ mà không có cha mẹ chỉ giống như bụi cỏ dại ven đường mà thôi.
Thật ra, Quý Ngọc cũng không biết làm cái gì, chỉ cần đi bên cạnh, làm một vài chức vụ giúp đỡ là được rồi.
Cô luôn tự an ủi mình, hãy làm việc thật chăm chỉ đi, rồi sẽ luôn có những phần thưởng cho người cố gắng, cứ từ từ rồi sẽ đến.
Cô hao tổn hết toàn bộ tâm tư của mình để lập được một thành công đầu tiên, lúc đó những rắc rối mới dần kéo đến.
Có người nói rằng, cô không có bối cảnh dựa vào cái gì để được kết quả tốt như vậy, không phải chỉ là dựa vào vẻ đẹp bề ngoài để lấy lòng khách hàng thôi sao.
Ai đã khiến cô chỉ cần nhìn thấy mặt của mình, thì đã cảm thấy diêm dúa đê tiện, không có thật thà.
Lãnh đạo đưa những tài nguyên tốt của cô cho những người có người cha tốt chống lưng, đây đều là quy tắc thông thường.
Có người còn cảm thấy rằng, người mà có thể dùng sắc đẹp để hối lộ người khác thì vì cái gì đối với họ không được?
Cô không đáp ứng thì chính là đang khinh thường tôi, vậy thì đừng trách tôi không khách khí.
Thật chết tiệt thật, thế giới này thật chết tiệt.
Ngày đó ở trong phòng, người đàn ông với khẩu khí ngả ngớn nói với cô điều kiện to lớn nhưng với tính cách lại quá cao ngạo.
Nếu cô nguyện ý cởi bỏ nút áo sơ mi để cho mọi người xem vòng eo thon nhỏ của cô thì hắn sẽ nguyện ý ký với cô hợp đồng này.
Lúc đó, Quý Ngọc đã bị dao động.... Có lẽ mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Cô nghĩ, cô có thể làm tốt hơn so với đám người đó.
Có lẽ, nhịn một lát thì sẽ xong hết thôi.
Quý Ngọc đi đến một góc, mới vừa cởi bỏ nút áo thứ nhất thì có người từ phía sau đưa cho cô cái áo choàng.
Áo khoác của đối phương còn vương chút nhiệt độ hơi ấm, nhưng giọng nói phía sau lại vô cùng lạnh lẽo.
Câu đầu tiên Thương Châu nói với cô, là hỏi cô: “Cô gái sao lại không biết xấu hổ như vậy?”
Cô bị đánh thức bởi sự giễu cợt và khinh thường trong mắt đối phương, làm mặt cô đỏ hết lên.
Lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Buổi tối ngày hôm đó, Quý Ngọc ở trong gió lạnh đợi rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy người đàn ông đó đi tới.
Cô muốn đem áo khoác trả lại nhưng lại bị người đó từ chối.
"Tôi không nhận, cô cứ vứt thùng rác đi." Trong ánh mắt của Thương Châu lúc đó hiện lên tia khinh thường không che giấu chút nào.
Cả người Quý Ngọc giống như đang bị rơi vào tảng băng vậy, khi đó tuổi của cô còn rất trẻ cũng không cảm thấy thẹn với lòng, không biết nên làm gì đành phải đứng thẳng lưng.
Thương Châu lúc ấy tuổi cũng còn rất trẻ, thấy cô không, khinh thường nói: "Muốn tôi tiễn cô đi?"
"Không, không phải." Cô cố nén nước mắt chỉ là hốc mắt lại hơi đỏ lên.
Cố gắng không làm cho bản thân mình trông tệ hại hơn nữa.
"Cô đang học đại học kinh tế? Tôi cần một trợ lý, cô muốn làm thử không? Không có bao nhiêu lương đâu." Hai người nói được vài câu thì Thương Châu đưa ra đề nghị.
Quý Ngọc đã đồng ý đi làm vào ngày hôm sau. Trong hai năm đầu tiên, thái độ của Thương Châu đối với cô không được tốt, thường xuyên mở miệng chế giễu cô.
Cho rằng, cô dựa thế quyền quý, giả vờ hư vinh.
Mỗi ngày, Quý Ngọc đều phải cố gắng kiên trì để không bị thế nữa, ngày ngày an ủi bản thân mình, ông chủ còn đào bới khuyết điểm bởi vì bản thân cô vì nghĩ cô có thể làm tốt hơn.
Một năm lại thêm năm nữa, cuối cùng trong miệng người khác cũng có thể biến thành trợ lý Quý "thập phần toàn năng.”
Buổi tối ngày hôm đó, Thương Châu cũng chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ cô lại dám đến.
Anh quyết định ngày hôm sau sẽ quay lại và đuổi người đó đi.
Nhưng lại từ từ dùng thuận tay, thế là trong chớp mắt đã là cộng sự nhiều năm.
Quý Ngọc khẽ thở dài, thế nào mà bây giờ lại nghĩ đến chuyện nhiều năm trước rồi nhỉ?
Không lẽ bởi vì sắp chết nên mới muốn nhớ lại đời người?
Chuyện này, có lẽ bản thân của Thương Châu đã sớm quên.
Mặc kệ, có như thế nào, thì cô thật sự vẫn rất cảm ơn đối phương ngày đó đã vươn cánh tay đó ra.
Cô hiểu rất rõ điểm ấy.
Ký đơn thỏa thuận ba năm không thể làm việc cùng ngành, nếu không đi làm ban nhạc thật sự cô cũng không biết nên đi làm cái gì.
Ba năm học đại học, Quý Ngọc đều đạt được học bổng, nhưng vào lúc tốt nghiệp xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.
Cô không có được bằng tốt nghiệp.
Khi đó lá gan của cô cũng lớn, nghĩ rằng dù sao mình cũng học bốn năm đại ở đại học A, liền bỏ tiền làm chứng chỉ tốt nghiệp giả.
Chứng chỉ tốt nghiệp giả đặc biệt giống thật, cũng giấu diếm được mọi người, năm đó kiểm tra cũng không có nghiêm lắm.
Làm trợ lý tổng tài, cũng không có ai hoài nghi bằng cấp cô có vấn đề.
Trước giờ, cô cũng chưa từng thay đổi công việc, nên dù đã nhiều năm như vậy cô vẫn không có chứng chỉ tốt nghiệp.
Nhưng mà cũng may làm trong ban nhạc... Cũng không cần có bằng cấp.
___
Thương Châu thấy được cái vòng bạn bè kia.
Anh bị Quý Ngọc cho vào danh sách đen, đây là tài khoản Wechat "mượn" từ một người quản lý.
Chỉ là số người mượn gia tăng, có thêm nhiều đồng nghiệp trong công ty.
Hôm nay là cuối tuần, nên giờ này vẫn có nhiều người chưa ngủ tất cả mọi người đều đang tranh giành chức quán quân cho người thức đêm, họ đã thích và bình luận rất sôi nổi trên vòng bạn bè của Quý Ngọc.
Trợ lý trưởng Hứa Tri: Hôm nay nữ thần này thật đẹp nha hô hô hô!!!!
Tổng giám đốc bộ phận nhân sự Triệu Hàn Lộ: Tiểu Tường Vi kết hôn với tôi không! Tính tình tôi rất tốt! Còn có thể sinh em bé! Còn có thể tự kiếm tiền nữa!
Bảo an tiểu Lý: Đáng tiếc tôi lại không thể đi, thật sự rất hâm mộ cô nha, có phải hay không siêu cấp xuất sắc!
Trợ lý trưởng Hứa Tri trả lời bảo an tiểu Lý: Tôi có thể chứng minh! Thật sự là xuất sắc đến bùng nổ!
Tài vụ Tiểu Vương: Chị Quý tạm thời rời khỏi cương vị công tác thật là đúng nha! Có cơ hội tôi nhất định sẽ đến trường quay nha.
Phòng quản lý thị trường Lão Lý: Tạm thời rời khỏi đơn vị công tác là đúng +1, nếu có cơ hội tổ chức cùng nhau đi nghe đi.
…
Trong lòng Thương Châu đặc biệt khó chịu, mấy người này đều cảm thấy được, Quý Ngọc tạm thời nghỉ việc là đúng sao?
Anh có thể đăng tin sa thải liên tiếp mười người có tin hay không?
Duyên phận của Quý Ngọc cũng rất tốt, Thương Châu nhớ rõ vào sinh nhật hàng năm của đối phương, có thể thu được rất nhiều thiệp chúc mừng cùng lễ vật.
Trong đại não anh bắt đầu tìm kiếm lại quá khứ.
Trước khi làm trợ lý của anh, Quý Ngọc đã làm những gì?
À, đúng rồi chưa tốt nghiệp đại học, thực tập bốn năm với cương vị trợ lý của anh.
Còn trước đó... Vậy thì chưa biết.
Thương Châu không ngờ được là Quý Ngọc sẽ chơi trong ban nhạc. Lúc anh học trung học ở nước ngoài, trong trường cũng có và người chơi trong ban nhạc.
Liên kết Quý Ngọc với ban nhạc chơi hồi trung học của anh... Càng nghĩ càng đau đầu.
Mười năm trước, anh còn nhìn thấy ảnh của Quý Ngọc trong bức ảnh của ban nhạc.
Có khả năng, tóc lúc đó còn ngắn hơn của anh ấy...
Thương Châu nghiêm mặt lại, lấy lý lịch cá nhân của Quý Ngọc ra, mặt trên còn có ghi địa chỉ.
Anh quyết định ngày mai sẽ đến đó hỏi.
___
Ngày hôm sau, Quý Ngọc ra khỏi nhà rất sớm, cô cầm báo cáo kiểm tra sức khỏe đi tìm bác sĩ.
Quản lý của tiểu khu bên này cũng rất chặt chẽ, sẽ không dễ dàng cho người lạ vào tiểu khu.
Trước cửa, có nhiều người đàn ông trẻ tuổi đều đã bị bảo an chặn lại.
Nhìn mấy người này là biết đây là thành viên ban nhạc "Ước hẹn tạm thời." Tám giờ sáng ngày hôm nay, Weibo chính thức của công ty đăng thông báo đơn giản.
Không rõ nguyên nhân là gì, chỉ ghi là cần "tăng cường đào tạo đạo đức", "kế hoạch mâu thuẫn" lẫn nhau.
Nhưng vẫn có rất nhiều người nghe được mùi bát quái trong tin tức này.
Ban nhạc này thật sự rất lộn xộn, cho dù là vậy đi nữa cái thông báo giải ước kia cũng có đến một ngàn bình luận.
Chỉ là, sau vài năm nữa tương lai của những người này sẽ thật sự rất ảm đạm.
Với bao nhiêu chuyện đã xảy ra trước đó, các công ty khác cũng chẳng dám ký hợp đồng với bọn họ nữa. Lại còn có lịch sử đen tối như vậy, không bằng đi nâng người mới thì hơn.
Những người đàn ông hai mươi tuổi đầu hoàn toàn luống cuống, trăm phương nghìn kế nghe ngóng được địa chỉ của Quý Ngọc muốn đối phương giúp mình nói ít lời hay, có thể giúp công ty thu hồi lại quyết định.
Chính là làm lãng phí hết một buổi sáng cũng không thể đi vào trong.
Hộ gia đình bên này không có ít ngôi sao, đối với những người xa lạ, nhân viên bảo an thậm chí còn không thêm thông báo một lời.
Thương Châu muốn đi vào tự nhiên lại không có ai ngăn cản, bất động sản này chính là do tập đoàn Thương Châu xây dựng.
Khi cửa kính xe mở ra, anh vô tình nghe được tên của "Quý Ngọc" vì thế đã cho xe dừng lại và đi xuống hỏi một chút.
Hình như, cô đã từng nói qua là thích những người đàn ông nhỏ tuổi.
Thương Châu không tự chủ được lấy bản thân mình ra để so sánh với mấy đứa nhóc đang khóc sướt mướt kia, rất nhanh đã đưa ra kết luận dù xét theo khía cạnh nào thì bản thân anh vẫn tốt hơn.
Không lẽ Quý Ngọc lại đi thích loại người như vậy?
Trong vòng chưa đến mười phút, người lái xe đã biết rõ chân tướng và quay về báo cáo cho anh biết.
Thương Châu nhíu mày: "Về sau đừng cho bọn họ xuất hiện ở khu vực này nữa."
Quả nhiên, mấy tên nhóc này không thể nào lọt vào mắt cô được.
___
Thương Châu nhấn chuông cửa đợi hơn mười giây sau cửa mới được mở.
Nhưng bên trong cửa không phải là Quý Ngọc mà lại là Dì Triệu người giúp việc nhà cô.
Triệu Tân Mai nhìn người đến liền sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì lập tức nói: "Xin chào, cậu là ông chủ của tiểu thư sao nhưng hôm nay cô ấy không ở nhà."
"Dì biết... Tôi?" Dừng một chút Thương Châu lại hỏi: "Dì kêu cô ấy là tiểu thư sao, dì được cô ấy mời về làm bảo mẫu sao?"
"Tôi đã thấy ngài cùng tiểu thư trong bức ảnh chụp khi đi công tác, đúng vậy, tôi chăm sóc tiểu thư từ nhỏ đến lớn cũng đã hơn hai mươi năm rồi."
Thương Châu đặc biệt ngoài ý muốn, hơn hai mươi năm... Anh như thế nào lại có thể nhớ rõ hình như trước kia điều kiện của cô không tính là tốt.
Đây là có chuyện gì đây?
Triệu Tân Mai không biết Quý Ngọc bao giờ có thể trở về, nghĩ chút lại hỏi: "Ngài có muốn vào nhà ngồi chờ một chút không hay là lần sau lại đến, hay là bây giờ ngài thử gọi điện hỏi tiểu thư một chút?"
Thương Châu do dự một chút rồi nói: "Tôi vào ngồi đợi chút là được rồi, dì không cần gọi điện thoại đâu."
Triệu Tân Mai cầm đôi dép đi trong nhà để xuống cho người ta đổi, lại đem nước đến cho đối phương, đem hoa quả rửa sạch sẽ bưng lên, lúc này mới hỏi: "Cái kia, tiểu thư không phải đã từ chức rồi sao? Hôm nay, sao ông chủ lớn như ngài lại đến đây thế?"
Thương Châu: "Dì biết cô ấy từ chức sao?"
Triệu Tân Mai: "Đúng vậy nha, trước kia cô ấy vội đến mức tay chân không chạm được đất, hiện tại đã tốt hơn nhiều rồi, cũng đã có thời gian ăn cơm do tôi nấu, cậu không cần phải đến khuyên cô ấy trở về đâu, tôi cảm thấy việc này không có khả năng thực hiện đâu."
Thương Châu: "..."
Triệu Tân Mai cười nói: "Không lẽ cậu không biết sao? Tiểu thư đã muốn gia nhập ban nhạc lâu rồi! Tôi cũng hiểu cô ấy chỉ thích hợp với âm nhạc, trông cô ấy vui vẻ hơn trước rất nhiều."
Thương Châu có chút nghi hoặc nói: "Dì từ nhỏ đã chăm sóc cô ấy sao... Trước kia cô ấy là dáng vẻ gì thế?"
Triệu Tân Mai đúng lúc đang sửa sang lại đồ vật này nọ, bà đã sưu tập lại tất cả các dĩa nhạc của Quý Ngọc trước đây.
Vừa đúng lúc cầm hết lại đây.
"Đây đều là đĩa do cô ghi lại trong các cuộc thi và các buổi biểu diễn của tiểu thư nhưng mà trong nhà lại không có VCD cũng như DVD, nên cũng không xem được."
Đây đã là thời hiện đại, vậy thì những cái đĩa này đã có hơn mười năm rồi.
Thương Châu lấy điện thoại ra, bảo lái xe mang theo một máy tính có thể sử dụng đĩa CD đến đây.
Tuy rằng, lái xe cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng nào dám hỏi lại, sau nửa giờ đồ anh cần đã được đem tới.
Thương Châu lau dĩa rồi bỏ vào ổ đọc đĩa.
Đây là thu hình lại trận đấu khác nhau, phần lớn là trận đấu đàn cello, một số là cuộc thi làm thơ, thậm chí là các buổi tiệc tối ở trường.
Mặc dù, hình ảnh trong đĩa CD không được rõ ràng, nhưng Quý Ngọc là người nổi bật nhất trong đám người tham gia thi.
Anh có thể lập tức tìm thấy cô trong vòng ba giây.
Triệu Tân Mai vẫn muốn nhìn thấy hình ảnh trong đĩa CD, chính là không thể tìm thấy máy có thể chiếu được, may mắn hôm nay có ông chủ hỗ trợ.
Bà thật sự rất xúc động, nhớ lại trước kia đôi mắt lại dần dần đỏ lên, nhịn không được liền nói chuyện với người kế bên, nói một ít về chuyện trước kia của Quý Ngọc.
"Từ khi còn là một đứa trẻ, cô ấy đã không thích cười, lúc nào cũng mang khuôn mặt vô cảm. Nhưng thật sự cũng là người rất hiểu chuyện, có rất nhiều nam sinh đều tranh giành lấy lòng cô ấy."
"Cuộc thi đọc thơ tiếng Anh này, cô ấy không nghĩ sẽ đi lại bị thầy giáo lén lút báo danh, những người khác đều mặc váy chỉ có mình cô ấy mặc đồng phục, còn nói tô son rất xấu, kết quả là cô ấy mặc đồng phục lại không trang điểm vẫn lấy được giải nhất."
"Đây là cuộc thi độc tấu năm cô ấy mười hai tuổi, chỉ cần các vị phụ huynh khác nhìn thấy tiểu thư nhà tôi trong danh sách thi đấu thì liền biết vị trí quán quân không thuộc về con của bọn họ rồi."
"Này hình như là buổi tiệc tối được sắp xếp chủ yếu là cho cô ấy."
"Còn có đoạn video này ba mẹ cô ấy cùng nhau quay giúp cô ấy, vì để phỏng vấn vào một trường âm nhạc rất tốt ở nước ngoài, còn có một đoạn video nói về cuộc sống ở đó."
Triệu Tân Mai nói với ngữ khí cực kì hãnh diện, tiểu thư nhà bà từ nhỏ đã rất vĩ đại rồi.
Thương Châu nhịn không được hỏi: "Cô ấy trước kia học cello sao? Sau này sao lại như thế? Sao không đi học ở học viện âm nhạc?"
Cái này đều là đến năm mười sáu tuổi, sau đó thì không còn nữa. Hơn nữa, không phải sau này cô ấy học ngành tài chính sao?
Nụ cười của Triệu Tân Mai cứng lại.
Sau khi gia đình Quý Ngọc phá sản, vợ chồng ông bà chủ cũng không thấy đâu chỉ bỏ lại một mình tiểu thư.
Thật ra, Quý Ngọc không hay cười, lại càng không được sinh ra với khuôn mặt tươi cười.
Cô ấy thông minh từ nhỏ, bình thường cũng rất băng lãnh lại càng không thích tham gia vào các cuộc vui.
Lúc trước, giáo viên dạy cô ấy đàn cello nói tính cách Quý Ngọc trầm tĩnh và lạnh nhạt, quả thực rất thích hợp với khí chất của nghệ sĩ đàn cello.
Về sau nếu có cơ hội có thể trở thành một chuyên gia đàn cello xuất sắc.
Ước chừng đã rất khổ cực sau khi so sánh lại phát hiện cười lên sẽ đỡ hơn.
Sau đó thì sao?
Sao hiện tại lại trở thành bộ dáng như vậy.
______
Tác giả nói suy nghĩ của mình:
Lân đưa đám khi gặp lại Ngọc đưa đám, nói: Em không cần có lệ, không buồn cười thì cũng đừng có cười.
Mọi người: A Lân thật không có lễ phép.