Tôi không làm trà xanh nữa

Mấu chốt của việc bôi đen này là gì! Ngược lại còn chứng minh đối phương thật lợi hại!
 
Kế hoạch của đại ma vương còn được đánh giá cao hơn!
 
[Người trâu bò thì dù ở thời điểm nào cũng rất tốt, chị Vi từ đại học có thể kiếm được nhiều như vậy, ba năm tốt nghiệp tôi không thể bì được với chị ấy rồi]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
[Thật ra tôi nghĩ cũng khá có trách nhiệm, nhiều người không làm được] 
 
[Nghĩ đến dáng vẻ cô ấy đi hát ở các lễ cưới, không hiểu sao có chút khó chịu.]
 
[Nghĩ lại thấy thật thảm, nếu ba mẹ tôi đột nhiên không thấy đâu nữa, tôi đây chắc là điên luôn rồi.]
 
[Những người hắt nước bẩn sao lại giả chết hết vậy, sao không thấy mấy câu xin lỗi trong comment?]
 
[Chị Vi em yêu chị! Về sau, chị Vi để em bảo vệ chị!]
 
[Tôi đã xem toàn bộ sự việc... Cuối cùng, tôi đã bị chị Vi làm cho mê mẩn rồi]
 
[Tôi cũng là một fans hâm mộ của Đại Ngọc, Nữ thần, chị có phiền nếu em trai và chị gái yêu nhau không?]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Hoài Xuyên xem xong tin Weibo kia, lại lướt xuống xem hết bình luận.
 
Hắn vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Cô... Thật sự đã trả hết tiền?"
 
Quý Ngọc: "À, mẹ anh không nói cho anh sao, đó cũng là tình thương vĩ đại của mẹ đấy."
 
Trần Hoài Xuyên: "Cô có thể đừng nói như vậy với tôi không? Tôi thật sự cái gì cũng không biết mà."
 
"Không, anh ít nhất biết được tình thương của người mẹ thật vĩ đại."
 
Mặt Lữ Nhan Nghi đều trắng bệch cả lên: "Tôi không biết cô có chuyển khoản lại, nếu đã thanh toán xong hết, không còn gì nữa, cô đi đi."
 
Quý Ngọc nhìn bà cười khanh khách: "Cũng tốt, tôi đây lại nói về một việc khác, vị hôn thê của Trần Hoài Xuyên, cô ấy không phải là cư dân mạng nhiệt tình gửi bài viết trên Internet sao?"
 
"Cô nói là La Tĩnh, cô ấy không phải vị hôn thê của tôi."
 
Quý Ngọc mỉm cười: "Xem ra anh cũng biết à, gần đây cô ấy đến đây rất thường xuyên đó."
 
Trần Hoài Xuyên nhíu mày: "Cô hiểu lầm rồi, không phải như thế, tôi căn bản không thích cô ta."
 
Quý Ngọc nhìn hắn suy nghĩ một lúc.
 
Lúc trước khi học trung học, chính La Tĩnh đã tự xưng là vị hôn thê của Trần Hoài Xuyên.
 
Họ đều đang trong độ tuổi ăn học, thi đại học, lại còn lén lút yêu đương, có hôn phu, hôn thê đâu, còn mấy năm nữa mới đủ tuổi kết hôn hợp pháp. 
 
Nhưng mà, La Tĩnh là đơn phương thích Trần Hoài Xuyên, vừa khéo gia cảnh cô ấy không tệ, Trần thái thai từng nói đùa rằng muốn cô ta là con dâu của bà.
 
Từ đó về sau, La Tĩnh hay tự xưng là con dâu nhà họ Trần, cô không hiểu lại thành nhân tình.
 
Trần Hoài Xuyên nhìn đối phương chăm chú sau đó có chút mất tự nhiên dời tầm mắt.
 
Quý Ngọc: "Còn nói, những chuyện này đều là do anh, nếu không mẹ của anh sẽ không bị tình mẫu tử lấn át? Nếu như nhiều năm sau anh không đi theo tôi làm cho vị hôn thê của anh cảm thấy có nguy cơ, cô ta cũng sẽ không đăng bài nặc danh." 
 
Hai người đã đi chơi lễ trước đó, và La Tĩnh đã lấy lại thủ đoạn hắt nước bẩn ở trường trung học để làm lại bây giờ.
 
Nhưng mà nhiều năm như vậy còn dùng cách này, không biết có phải quá ngây thơ không?
 
Cổ họng Trần Hoài Lân lăn lộn lên xuống, thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ nói: "Thật xin lỗi."
 
Quý Ngọc: "Người mẹ vĩ đại của anh, còn có vị hôn thê của anh làm ra chuyện như vậy, tôi có thể đánh anh hai cái tát không?"
 
Trần Hoài Xuyên trong lòng chứa đầy ngũ vị tạp trần, nhắm chặt con mắt lại.
 
Đây là do hắn thiếu nợ cô, nếu như vậy cũng tốt.
 
Quý Ngọc giơ tay.
 
Lữ Nhan nghi đứng lên, lo lắng kêu: "Quý Ngọc! Cô muốn làm gì?"
 
Bà cả đời coi trọng nhất là đứa con này, một chút cũng không muốn nó tổn thương.
 
Quý Ngọc hạ tay xuống, trên mặt nở nụ cười xán lạn: "Xem đi, mẹ anh luyến tiếc anh, hai mẹ con anh đừng diễn nữa."
 
Trần Hoài Xuyên mở to mắt: "Thật xin lỗi, tôi thật sự không biết."
 
"Trần thiếu, anh ngàn lần vạn lần đừng nói như vậy, nếu anh nếu cảm thấy thật sự có lỗi với tôi, làm tôi đây cảm thấy ghê tởm." Dừng lại một chút, Quý Ngọc đi một vòng, sau đó dừng lại sau hắn, cười nói: "Đúng rồi, tôi còn có chuyện chưa nói, lúc trước người kia tìm tôi nói là năm mươi vạn đó là do mẹ anh sai khiến bằng không đối phương nào biết được tôi có thể mượn được nhiều tiền vậy, mẹ anh thế nào mà lại có thể vênh váo tự đắc, nghĩ rằng cầm năm mươi vạn có thể bán hết đời người của tôi."
 
Trần Hoài Xuyên trừng lớn mắt, khó tin mà quay đầu.
 
Lữ Nhan Nghi vì quá sợ hãi, ôm mặt khóc lớn.
 
Bà đương nhiên không phải khóc vì Quý Ngọc, mà là khóc vì bản thân mình đã làm con trai thất vọng, khóc vì tình mẫu tử đã có vết rách.
 
Quý Ngọc: "Sau này, tôi có đi tìm người kia, chính miệng ông ta nói, tôi còn ghi hình lại cảnh ông ta thừa nhận, anh nói tôi phải đăng video lên không, Trần phu nhân ăn chay, niệm phật mà lại đối xử như vậy với một học sinh trung học, có thể làm mọi người mở rộng tầm mắt hay không? Ha ha, bà ta thật sự có thiện tâm, vì cái gì phải tạo ra một kịch bản lớn như thế?"
 
Sau đó, cô càng nghĩ về nó, nó càng trở nên kỳ lạ.
 
Người đàn ông yêu cầu năm mươi vạn kia cũng không có cách nào, chỉ có thể chuyển áp lực cho Quý Ngọc.
 
Cho dù đối phương chỉ là học sinh trung học.
 
Sau khi, con ông ta phẫu thuật thành công, mỗi năm Quý Ngọc đều gửi quà đến. Rốt cuộc cũng có một năm, Quý Ngọc tìm tới cửa, ông ta đã nói hết tất cả sự thật.
 
Năm đó là làm theo yêu cầu của Trần phu nhân.
 
Trần Hoài Xuyên thanh âm tối đi nói: "Đều đã là quá khứ rồi, tôi nguyện ý đền bù hết tất cả cho cô, xin cô đừng làm như vậy. Thật ra, tôi cũng có đi tìm cô, tôi cũng rất nhớ cô."
 
Quý Ngọc rốt cuộc cũng cười to lên.
 
"Cho nên, mẹ con hai người thật rất giống, không hổ là ruột thịt, khiến người khác ghê tởm cũng giống nhau. Thật ra, tôi biết anh trở lại tìm tôi nhưng ngày đó tôi không có đi."
 
Trần Hoài Xuyên nhìn cô, đồng tử co lại một chút.
 
"Anh có xem qua phỏng vấn trước kia của tôi không? Tôi thật sự hy vọng mối tình đầu của tôi đã chết, như vậy sẽ tốt hơn."
 
Bởi vì nếu chuyển lại người đó là tôi, tôi nhất định sẽ lựa chọn tin tưởng anh. 
 
Hai người khi đó đều là mối tình đầu, tình cảm đều là tình cảm thật lòng.
 
Nếu không phải gia thế Trần Hoài Xuyên cao hơn cô một chút, đến học trường quân đội, nghi lễ quản lý nghiêm ngặt không thể tùy ý lấy điện thoại.
 
Nếu không nhờ bạn thân của cô ấy xác định được. 
 
Nếu không vì năm mươi vạn kia.
 
Nếu không vì nhà cô sa sút.
 
Nếu không phải mẹ anh cẩn thận tính kế.
 
Quý Ngọc cũng đã từng nghĩ nếu không có những thứ này, thì có lẽ hai người sẽ không sao. 
 
Những vẫn làm cô thất vọng, vẫn là người đó.
 
Lúc đó, cô hai bàn tay trắng, cùng đường nhưng nếu là Trần Hoài Xuyên trong hoàn cảnh như vậy, cô nhất định sẽ hết sức giúp đỡ hắn, tin tưởng hắn.
 
Vì vậy, cô ấy cảm thấy rằng bên kia cũng sẽ làm như vậy 
 
Đây là nơi đáng thất vọng nhất, cô rất thật tâm thích hắn và tin tưởng hắn.
 
Sau đó, Quý Ngọc mới biết là do cô suy nghĩ nhiều rồi.
 
Ban đầu, do hắn tin tưởng những lời nói kia mà nghi ngờ cô.
 
Có lẽ tin đồn càng lan rộng thì độ tin cậy càng tăng, không thể dựa vào bản tính con người. 
 
"Cô không phải hận tôi sao?" Trần Hoài Xuyên hỏi.
 
Quý Ngọc ngưng cười, mắt lạnh đi nhìn hắn: "Tôi vì sao lại hận anh, tôi chỉ cảm thấy nếu không quen anh thì tốt rồi, tôi đây..... Sẽ không quen với mẹ anh người tràn ngập tình mẫu tử, và vị hôn phu kia của anh. "
 
"Bất kể như thế nào, tôi sẽ không từ bỏ đàn cello, vì vậy từ bây giờ xin hãy chăm sóc vị hôn thê và mẹ của anh, đừng làm phiền tôi nữa, nếu không tôi nhất định sẽ không khách sáo. Bây giờ tính khí tôi không tốt." 
 
Cô ở trường trung học tư thục có thành tích tốt, cũng có thể xin giải thưởng giảng dạy, ngay cả khi bị người ta dồn ép cũng có thể tồn tại được.
 
Chỉ cần vài năm là tốt rồi.
 
Nhưng cô nợ năm mươi triệu và bị tấn công bởi nhiều tin đồn trong trường. Mà cô lại không thể liên lạc với bạn trai của mình, người đã nói rằng sẽ luôn tin tưởng cô.
 
Trần phu nhân rất lợi hại, vị hôn phu của Trần Hoài Xuyên cũng rất lợi hại nha.
 
Cô chọn bị đuổi học, không muốn cùng người khác dây dưa.
 
Bên ngoài muốn học cello thì rất đắt, chủ yếu là uyên thâm quá ít người biết. Nếu năm đó Quý Ngọc học dương cầm, đàn cello thì có thể đến nhà hàng làm việc bán thời gian.
 
Đàn cello vốn ít gặp. Ban đầu, rất khó dựa vào nó kiếm tiền.
 
"Tôi thay bọn họ xin lỗi cô." Giọng nói Trần Hoài Xuyên có chút nghẹn ngào.
 
Quý Ngọc: "Không cần! Chúc anh cùng vị hôn thê bạc đầu giai lão, cùng mẹ anh vĩnh viễn ở cùng một chỗ, trở thành mẫu tử tình thâm gương mẫu!"
 
Đây chính là mỉm cười chúc phúc, cũng là lời nguyền rủa độc ác nhất.
 
Quý Ngọc đã đoán ra được điều đó, bản thân cô cũng không hình dung được mình sẽ sống được bao lâu nữa. 
 
Không bằng tất cả mọi người đừng vui vẻ nữa.
 
Việc quá khứ này, cô sẽ không chủ động nhắc đến. Nhưng bây giờ đã lôi nó lên, đừng nghĩ đến việc quay trở lại. 
 
Cô là đang muốn trái với lòng mình, tình cảm giữa mẹ và con nhất định sẽ có ảnh hưởng, La Tĩnh cũng không được gả cho người mình thích, cả đời cũng không nghĩ tới được nữa. 
 
Cô là người ác độc, nhìn một cái, Trần phu nhân khóc nhiều vậy chắc ủy khuất lắm!
 
Nước mắt đối phương rơi nhiều vậy, cô còn muốn gây sự!
 
Quý Ngọc liếc mắt nhìn hai người một cái, xoay người ra ngoài.
 
Khi phản ứng lại thì Trần Hoài Xuyên xoay người theo cô ra ngoài.
 
"Quý Ngọc, cô đừng đi."
 
"Anh thật sự muốn ép tôi công bố những gì mẹ anh đã làm trước đây sao? Cho nên mới nói tình yêu của mẹ vĩ đại như vậy, con trai bà ấy lại  không thể cảm động như vậy, anh không nghĩ đến bà ấy sao?" Quý Ngọc vẻ mặt trêu đùa hỏi. 
 
Trần Hoài Xuyên bị nói một câu, đột nhiên không biết bản thân phải nói gì.
 
Quý Ngọc đột nhiên nhìn đến người ở ven đường.
 
Cô nhìn theo hướng người đang đi đến.
 
"Bác sĩ Sách sao anh tới đây?"
 
Sách Vị Nhiên không thay đổi gì nói: "Không phải cô nói muốn đến nhà tôi làm khách sao, tôi đã chờ cô thật lâu đó, sau khi gọi cho bảo an ngoài cửa, nói cô đã đến nửa giờ rồi, ước chừng đang đi đến nhà bạn ở nơi này."
 
Anh ra ngoài tìm, không ngờ lại đụng phải cảnh này. 
 
“Tôi biết căn bệnh nào có thể khiến người ta ốm và chết trong nửa năm.” Quý Ngọc nói một nhận xét vô cùng viển vông.
 
"Cái gì?" Sách Vị Nhiên có chút mơ màng.
 
Quý Ngọc nhìn thoáng qua đèn đường nơi Trần Hoài Xuyên đứng, khóe miệng gợi lên ý cười, chậm rãi nói: "Bệnh chó dại nha~~"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui