Tôi không làm trà xanh nữa

Lúc Quý Ngọc ra khỏi quán bar đã là hai giờ sáng rồi.
 
Cô càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ của mình có tính khả thi, suy cho cùng đàn ông trên đời cũng sẽ chán ghét nhan sắc mình bởi vì "không đẹp", nhưng mà phụ nữ vĩnh viễn có tình yêu thương mãnh liệt với tiền bạc!
 
Mỗi lần có những biến động nhỏ, thì nhóm bạn tốt trên Weibo kia sẽ bắt đầu xao động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô có thể cùng với đám người đó rằng: Đầu tư với tôi, về sau một đường ăn dưa, đảm bảo ăn no.
 
Quý Ngọc uống không ít rượu, không thể tự mình lái xe nên Aaron đưa cô về.
 
Tửu lượng của cô cũng tương đối tốt, lúc đi trên đường men say đã biến mất không ít.
 
Quý Ngọc không để người ta đưa cô vào trong tiểu khu, nên cô đã tự đi vào nhà, chắc đã tỉnh táo không ít.
 
Aaron dừng xe ở trước tiểu khu, ló đầu ra nói: "Chị Quý ngủ ngon, có chuyện gì thì gọi cho em nha."
 
Quý Ngọc gật đầu, lập tức đi về phía trước.
 
Nhìn thấy cô biến mất ở chỗ ngã rẽ, Aaron mới đánh tay lái quay đầu lại. Cậu ta nghĩ đến bản thân không có bị làm khó dễ gì, bỗng nhiên trở nên thuận lợi hơn, hỏi thăm mới biết được cái người trông cao cao đó là bạn bè của Quý Ngọc.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy đã giúp mình nói vài câu.
 
Đại khái chắc là vì chuyện đã làm trong khu ghế lô đó.... Cảm nhận cơ bụng của hắn?
 
Aaron bắt đầu cảm thấy được, có phải Quý Ngọc cũng có chút ý tứ với mình hay không? Suy nghĩ này có chút không được thực tế chút nào.
 
Sau này cậu ta mới biết được, không chỉ đối với cậu ta, đối với nhiều người khác trợ lý Quý cũng đều như vậy.
 
Được rồi là do cậu ta tự mình suy diễn thôi.
 
__
 
Bị gió lạnh thổi một hồi, đầu óc của Quý Ngọc cũng dần dần thanh tỉnh hơn.
 
Lúc này, trong tiểu khu không có một người nào hết, chỉ có một con chó nhỏ đang sủa.
 
A, cô nhớ đến có một hộ gia đình ở lầu một có nuôi một con chó sục Yorkshire (*).
 
(*) Chó sục Yorkshire: Là giống cho của Anh thường nuôi làm chó cảnh, kích thước của nó khá nhỏ, thường nuôi trong nhà máy để bắt chuột. Tính tình đôi lúc hay hung dữ.
 
Con chó con kia có lẽ là bệnh lao, mỗi khuya khi cô về nhà nó sẽ vọt tới ban công, kêu lên vài tiếng.
 
Như là chào hỏi hoặc là đang hù dọa cô.
 
Con chó nhỏ có lòng bàn tay lớn, đỉnh đầu còn có cái nơ bướm cùng với tiếng kêu rất là yểu điệu, không thấy hung dữ chút nào còn thấy rất buồn cười.
 
Ngày mùa hè, con chó Yorkshire thường kêu xong, rồi lắc lắc mông chuẩn bị về ngủ tiếp, Quý Ngọc ngồi chồm hổm xuống kêu "Gâu ~~"
 
Chó Yorkshire khiếp sợ, đoán chừng không nghĩ đến là mình lại bị khiêu khích, sau đó lại nhảy vọt tới ban công.
 
"Gâu."
 
"Oẳng ~"
 
"Gâu gâu."
 

"Oẳng ~"
 
"Gâu gâu gâu gâu."
 
Yorkshire ngậm cái đuôi của mình thành một cái vòng tròn, mở to hai mắt nhìn.
 
Nhìn thấy người phụ nữ có chút choáng ngợp, không biết phải làm sao, bản thân không biết tại sao lại không hù dọa được cô?
 
Mặt con chó có chút mơ hồ.
 
Quý Ngọc đứng lên, cô cũng cảm thấy bản thân mình nhàm chán, hơn nữa đêm còn ngồi cãi nhau với chó con.
 
Nhưng mà chó con so với mối tình đầu, không phải tốt hơn sao?
 
Cô cam tâm tình nguyện ngồi nói chuyện với chó con.
 
Quý Ngọc quay đầu lại, đột nhiên phía bên phải xuất hiện một bóng người cao lớn như bóng ma vậy.
 
Đêm hôm khuya khoắt, cô bị dọa cho sợ phải lui về sau mấy, kìm nén không được hét chói tai.
 
Chờ đến khi thấy rõ là ai càng giật mình hơn.
 
Ông chủ trước kia làm sao lại ở đây, còn không một tiếng động mà xuất hiện nữa.
 
Thương Châu ngồi chờ có chút không kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy Quý Ngọc ngồi chồm hổm xuống để nói chuyện với chó con thì cũng không có vội vàng tới quấy rối người đang cao hứng, ngược lại còn nhìn đến nồng nhiệt.
 
Thì ra cũng có lúc cô ngây thơ như vậy.
 
Khóe môi hắn nhiễm chút ý cười: "Tôi còn không biết trợ lý Quý, ngoại trừ nói tiếng anh lưu loát ra còn có thể cùng chó nói chuyện."
 
Quý Ngọc: "..."
 
Tôi thật muốn đập chết anh nha.
 
Cô nghe đến đây thì cảm thấy người này đang vùi dập mình.
 
Quý Ngọc bình tĩnh nói: "Thương tổng ngài là đang tản bộ à, sao lại tới nơi này rồi?"
 
Thời điểm này, có lại không thấy xấu hổ nữa, nếu có thì nhất định là nhớ sai rồi.
 
Quý Ngọc tự động cắt bỏ đoạn ký ức mười phút trước trong não, cho nên bây giờ cô rất thản nhiên.
 
Thương Châu nhìn đồng hồ nơi cổ tay: "Tôi là tới tìm cô, tôi đã đợi cô được bốn tiếng ba mươi hai phút, cô uống rượu?"
 
Quý Ngọc treo lên mặt một nụ cười tươi: "Thời gian của Thương tổng là quý giá, không biết có gì muốn chỉ giáo sao?"
 
Thương Châu đánh giá cô một hồi nói: "Cô muốn cùng tôi nói chuyện ở ngoài này?"
 
"......"
 
___
 
Mười phút sau.
 
Quý Ngọc cầm tới một ly nước ấm để trên bàn trước mặt của Thương Châu.
 
Dì Triệu không có ở đây cho nên cô cũng lười đi pha trà cho anh.

 
Đối với những chuyện trong phòng bếp, Quý Ngọc không quá thông thạo bình thường cô chỉ nấu mì với trộn một ít xà lách.
 
Nhưng thật ra thì cô vẫn hay thường xuyên xuống bếp, chỉ là chưa bao giờ tự ghét bỏ tay nghề của mình cả, cho nên nhiều năm như vậy rồi mà tay nghề cũng chả lên thêm miếng nào.
 
Có dì Triệu ở đây, cô ăn uống như nhà giàu vậy. Khi không có dì Triệu ở đây, thức ăn bị giáng cấp xuống thành thức ăn cho người ăn xin bé nhỏ.
 
Thương Châu cười nói: "Lần trước, tôi đến nhà cô, cô không ở nhà."
 
Bây giờ, trong phòng chỉ có hai người, cô nam quả nữ.
 
"Tôi có nghe dì Triệu nói qua, thật ra thì anh cũng thật có kiên nhẫn, đợi cả một buổi chiều." Quý Ngọc ngồi đối diện với Thương Châu.
 
Cô đương nhiên có kế hoạch riêng nên mới mời anh lên lên nhà.
 
Thương Châu: "Vì sao cô lại không học cello nữa?"
 
Quý Ngọc nhìn người đối diện mình cười nhẹ: "Kéo đàn cello có tiền đồ bằng làm trợ lý cho Thương tổng sao? Dù sao thì ngài đây cũng biết, tôi là người ham hư vinh, chỉ làm những việc có lợi cho mình."
 
Thương Châu nhìn cô gái trước mặt, ham hư vinh chỉ làm chuyện có lợi cho mình đều là những lời trước kia anh nhận xét về cô thì ra Quý Ngọc vẫn còn nhớ rõ.
 
Anh đứng lên, đưa tay kéo tay Quý Ngọc sát lại gần mình.
 
Cách nhau một cái bàn, mặt hai người cách nhau rất gần.
 
"Nếu đã là như vậy thì vì sao cô lại từ chức? Cô cùng tôi kết hôn, chỉ cần ký tên vào thỏa thuận trước khi kết hôn, ừm, vĩnh viễn không được ly hôn."
 
Quý Ngọc nâng mắt lên nhìn người trước mặt.
 
Không được ly hôn? Là bởi vì Thương Châu không muốn rời đi hay là cuộc hôn nhân của anh liên quan đến lợi ích của toàn bộ thành viên ban giám đốc, nếu tin tức ly hôn bị lộ ra thì giá cổ phiếu sẽ có biến động.
 
Mặc kệ có như thế nào, Quý Ngọc cũng không mong muốn sẽ nghĩ đến.
 
Khi ta chăm chú nhìn vào vực sâu, thì vực sâu cũng đang chăm chú nhìn lại ta.
 
Thiện ác thị phi, nhiều lựa chọn dù chỉ trong suy nghĩ cũng sẽ không có đường lui.
 
Bộ quần áo mà Thương Châu đã mặc vào ngày hôm đó, đã dập tắt hoàn toàn ngọn lửa giận đang cháy trong lòng cô.
 
Rõ ràng tôi so với các người có thể làm rất tốt, tôi cũng có thể không từ một thủ đoạn nào.
 
Anh đưa tay ra kéo cô khi cô đang đứng bên cạnh vực sâu kia.
 
Cho nên, dù ở chung với Thương Châu có khó khăn đến đâu, Quý Ngọc cũng không nghĩ sẽ tạm thời nghỉ việc.
 
Anh là ông chủ không tệ, thời điểm cô nói như vậy cho dì Triệu nghe ngoại trừ muốn làm cho trưởng bối yên tâm, nhưng đó không hẳn là lời nói thật.
 
Quý Ngọc từng bước lùi ra sau, trên mắt anh vẫn mang theo ý cười như cũ, thanh âm nhẹ nhàng nói: "Bây giờ, tôi không muốn, con người thì luôn thay đổi, không phải sao?"
 
Thương Châu nghiêm túc nhìn chằm chằm đối phương, anh đã lâu không được gần gũi với cô như vậy, đã lâu không nhìn thấy cô.
 
Dáng vẻ trợ lý Quý so với trước kia không thay đổi nhiều nhưng cũng có rất nhiều chuyện không giống với trước kia.
 
"Vậy em nói cho tôi biết, em hôm nay đi đâu vậy?"

 
Đôi mắt Quý Ngọc khẽ dao động nhưng cô không nói gì chỉ trả lời câu hỏi: "Thương tổng, tôi phải chủ động thú nhận một việc, lúc trước, thời điểm tôi nhận lời mời làm việc thì bằng cấp đó là giả, tôi chỉ có chứng chỉ, không có bằng tốt nghiệp."
 
Đây là lý do mà cô muốn mời anh lên, bởi vì chuyện này sớm hay muộn gì cũng sẽ bị lộ, không bằng mình chủ động nói trước.
 
"Tôi đã xem qua bằng tốt nghiệp của em."
 
Quý Ngọc: "Tôi đã bỏ ra hai trăm tệ để nhờ người làm việc đó."
 
Thương Châu: "..."
 
Anh ngược lại có chút không ngờ, bảy năm trước lá gan của cô đã lớn như vậy rồi, còn đi lừa gạt mọi người nữa.
 
Thương Châu nhìn đối phương nói đùa: "Thế bây giờ em muốn như thế nào?"
 
Quý Ngọc thản nhiên nói: "Tôi nghĩ xin Thương tổng giơ cao đánh khẽ, giúp tôi giấu kín chuyện này."
 
Thương Châu nhìn thấy con mắt rủ xuống của cô, có chút buồn bực, lại có chút buồn cười.
 
Tốt, thì ra cô ấy mời anh lên là để xin việc này, chính là để nói chuyện này.
 
"Tôi có thể che giấu giúp tiểu lừa đảo, nhưng mà em định đền đáp tôi thế nào đây?" Thương Châu thản nhiên nói, trong lúc chờ cô có phản ứng lại thì anh còn chăm chú đánh giá cô.
 
Mắt anh sâu thêm mấy phần, hôm nay, Quý Ngọc uống rượu, trên mặt còn ửng chút đỏ chưa tan, cổ thì trắng nõn xuống dưới một chút là đường cong bị áo lông che khuất.
 
Tầm mắt anh giao với Quý Ngọc: "....."
 
Quan hệ của hai người lúc trước cũng rất không thuần khiết, cô đương nhiên biết được đối phương đang nghĩ gì.
 
Cô là rất muốn cùng ông chủ trước kia xin tha thứ, nhìn vào giao tình trước kia buông tha cho cô một lần.
 
Ở chung đã nhiều năm như vậy, cô vẫn là hiểu Thương Châu ở một mức độ nhất định, cứng rắn không được, phải dỗ dành.
 
Nhưng nếu là cái loại này.... Ở một nơi nào đó sẽ bị khóa chặt trong sự hài hòa này, thôi vẫn nên quên đi.
 
À, người này còn có kế hoạch làm "ảnh đế diễn cảnh giường chiếu" à, nhưng bây giờ hai người ngủ chung về sau hướng đi sẽ trở nên rất kỳ quái.
 
Hai bên đều quen biết nhiều người.
 
Thương Châu giơ tay lên, dùng ngón tay xoa nhẹ khóe môi Quý Ngọc, vuốt vuốt một chút.
 
Anh quay đầu, giọng nói có chút trầm đặc: "Tôi sẽ bỏ sơ yếu lý lịch của em đi, hôm nay tôi đi trước."
 
Thật ra, anh muốn hôn cô, nhưng nếu làm như vậy thì anh thật sự không có biện pháp nào để rời đi.
 
Tuy anh thấy bản thân mình tự chủ cũng tốt, nhưng hiển nhiên là không ở trên mặt này.
 
Dù sau nửa năm trước, anh cũng đã rất phóng túng rồi.
 
Về lâu dài, về việc ngủ trong khoảng thời gian này cái vấn đề kia phải làm sao giờ?
 
Anh phải nhanh nhanh rời đi trước, ở đây lâu sẽ không khống chế được.
 
Dù sao thì, chắc chắn kẻ lừa đảo này, sau khi xuống giường sẽ không nhận ra bất cứ ai. Anh còn chần chừ chưa công khai mối quan hệ của hai người thì cô đã nhìn vào máy ảnh và phủ nhận điều đó!
 
Hiểu được điều ấy, lúc Thương Châu rời đi thì mặt đã đen như than vậy.
 
___
 
Quý Ngọc không nghĩ tới, các biện pháp đối phó được nghĩ ra giữa ánh đèn và lửa cháy thực sự còn chưa dùng đến.
 
Ông chủ trước kia khi rời đi tại sao còn mang vẻ không vui vẻ nữa?
 
Nhưng mà tốt xấu gì Thương Châu cũng đáp ứng rồi, cô cũng có thể buông bỏ chút áp lực.
 
Di động rung lên, Quý Ngọc cúi đầu nhìn là Thương Châu gửi tin đến.

 
[Thêm bạn với tôi trên Wechat đi.]
 
Quý Ngọc suy nghĩ vài giây, nghĩ đối phương cũng có đại ân giúp mình, hơn nữa về sau còn gặp mặt rất nhiều.
 
Cô thêm đối phương vào danh sách bạn, bên kia rất nhanh đã đồng ý, còn gửi thêm tin tới.
 
[Sơ yếu lý lịch của em rốt của đã xảy ra vấn đề gì?]
 
Quý Ngọc do dự một lát cũng trả lời lại.
 
[Đại học của tôi, tôi có thể bởi vì tạm nghỉ học để gây dựng sự nghiệp nên tốt nghiệp chậm sáu năm, tôi đã hỏi qua, tôi ở trường học thành tích không tệ, học lại vài môn học, năm nay tham gia biện luận thì có thể lấy được bằng tốt nghiệp]
 
Thương Châu nhìn tin nhắn đến run người, đây là cách làm trước sau như một của Quý Ngọc.
 
Trợ lý Quý lúc còn làm việc chính là như vậy, đối với sự thật, rất ít hỏi tới nguyên nhân mà bình tĩnh đưa ra đối sách.
 
Trước kia, Thương Châu cảm thấy như vậy không tốt lắm, hiệu suất cao nhưng hiện tại lại không có gì khó chịu.
 
Anh hỏi chính là vì sao lại không lấy được bằng tốt nghiệp!
 
Thương Châu suy nghĩ một hồi, lại gọi cho trợ lý hiện tại của mình.
 
___
 
Hứa Tri vừa mới tắm rửa xong, mặc áo ngủ, phát bài hát tiếng anh mà Quý Ngọc hát trong bar, đứng nhảy múa trước gương.
 
Nhìn đến thông báo trên điện thoại, không khí liền mất hết.
 
Cô thiếu chút nữa ngã sấp mặt xuống đất rồi, đây có phải là tiếng chuông báo điềm dữ đêm khuya không?
 
"Cô có biết chuyện ở trường đại học của Quý Ngọc không?" Thương Châu đi thẳng vào vấn đề hỏi.
 
Hứa Tri do dự một chút, sau vài giây nhỏ giọng nói: "Thương tổng, đây là chị Quý **, ngài hỏi tôi sợ không tốt lắm...."
 
Đáng thương, bất lực nhưng là người yêu nói thật.
 
Thương Châu đen mặt cắt đứt cuộc gọi.
 
Một cái hai cái đều muốn làm hắn tức chết có phải không? Thực sự có thể nha!
 
Hứa Tri có chút muốn khóc, cô xong đời rồi, lần này xem như lại giẫm vào điểm mấu chốt rồi.
 
Thương tổng chắc chắn sẽ hung hăng nhục nhã mình trước khi trục xuất cô.
 
À, như vậy cũng tốt cô có thể tìm chị Quý nương tựa, tuy rằng tiền đồ thì chưa biết, nhưng ngẫm lại thì có điểm kích động chút xíu.
 
Cô vừa khóc vừa nhìn trong gương, quan sát xem nước mắt thần tiên của cô ở góc độ nào đẹp hơn. 
 
Dù sao thì làm người của trợ lý Quý thì giá trị nhan sắc cũng rất quan trọng.
 
Buổi sáng ngày hôm sau, Hứa Tri thấy được vẻ mặt đen của ông chủ, giống như không có ý muốn đuổi việc mình.
 
Nghĩ đến việc ngày hôm qua mình đang tìm đường chết, cô lại càng muốn khóc.
 
___
 
Tác giả nói suy nghĩ:
 
Hứa trợ lý: Ngài thật ra có thể không cần chịu đựng tôi.
 
Thương Châu: Không, Tôi có thể.
 
Hứa trợ lý: Gào khóc.jpg

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận