Chương 11 : Mẹ Chẳng Hiểu Con Gì Cả!
—
"Cậu muốn thì tôi phải làm theo sao?" YoonGi thái độ khinh khỉnh khó chịu, y không nghĩ rằng đồng ý cho TaeHyung ở lại sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng, mà chính cậu ta phải hiểu rằng vấn đề đang xảy ra là gì, sự lựa chọn cũng không nằm ở phía y.
"Cậu đang phá hủy gia đình TaeHyung đấy."
"Cậu phiền phức đến muốn điên."
YoonGi đứng dậy bỏ đi thì bị HoSeok chạy theo níu lại, y cau mày vung tay lên, hắn bị mất thăng bằng lảo đảo ra sau vài bước rồi ngã quỳ xuống, đầu gối đập vào mảnh vỡ của gương cầm tay nhỏ của ai đó làm rơi, máu bắt đầu thấm ra ngoài quần trắng.
HoSeok mím môi thở mạnh khi biết chuyện sắp tới, từ khi sinh ra hắn vốn dĩ đã không thể mất nhiều máu.
Cố đứng dậy nhưng chân tê rần, HoSeok nhướn người ngồi lên băng ghế lúc nãy, tay ôm lấy vết thương đầu gối vẫn không ngừng chảy máu, ở đây không có người đi lại, điện thoại hắn cũng không mang theo.
Sau khi đi một đoạn ngắn, YoonGi ngoảnh đầu lại như một loại cảm giác có chuyện chẳng lành. Chợt thấy HoSeok nằm yên trên ghế, có vẻ như không phải trò đùa, y vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, lay mạnh cánh tay đang buông thõng xuống. "Này?!"
HoSeok không trả lời, cũng không cử động, dường như là bất tỉnh.
YoonGi lo lắng đỡ HoSeok ngồi thẳng dậy, kéo hắn lên lưng mình. Về đến nhà, YoonGi cũng không biết làm sao để kiểm tra vết thương, ống quần hắn lại ôm sát cổ chân, nghĩ một hồi, để đúng với tính cách cộc cằn này thì y đã mạnh tay xé rách toạc phần đầu gối của chiếc quần.
Nhìn miệng vết thương đều là những vệt cắt nhỏ nhưng loang lổ máu tươi, còn có mảnh vỡ bé tí bị ghim vào thịt, YoonGi vừa hoảng hốt vừa dâng lên cảm giác áy náy tự trách mình không thôi, lẽ ra y không nên đẩy hắn như thế chứ.
Lấy bông gòn thấm dung dịch rửa vết thương rồi nhẹ nhàng lau đi máu khô, y thấy HoSeok nhíu mày nên đã cố nhẹ tay nhất có thể, tận tụy gắp từng mảnh thủy tinh ra rồi băng bó lại, cũng cẩn thận lau máu dính trong lòng bàn tay hắn.
HoSeok vẫn chưa tỉnh thì TaeHyung và JungKook đã về tới, trên tay xách toàn những túi đồ ăn vặt.
"HoSeok?" TaeHyung ngạc nhiên nhìn HoSeok nằm trên ghế dài, ánh mắt di chuyển đến chân hắn cũng lờ mờ hiểu ra đôi chút. Anh biết mỗi lần hắn chảy nhiều máu đều ngất đi như một điều hiển nhiên, chỉ là không biết vì sao hắn ra nông nỗi này thôi.
YoonGi cúi đầu cất hộp sơ cứu lên, né tránh ánh mắt chất vấn của TaeHyung.
"HoSeok lúc nhỏ bị tai nạn, không nặng đâu nhưng vài giây sau ngất đi, em mới biết cậu ấy mắc bệnh nhưng bác sĩ lại không biết là bệnh gì, từ đó em cũng không dám đùa giỡn mạnh với cậu ấy nữa." TaeHyung chạm nhẹ vào vết thương của HoSeok, kể lại bằng giọng buồn bã, ngay sau đó cười khổ nhìn YoonGi. "Chắc là cậu ấy đã nói anh nên đuổi em đi phải không?"
"Không phải đuổi, mà là đừng để cậu ở đây." YoonGi mắt nhắm mắt mở trả lời, ngáp một tiếng rồi đi về phòng, y không muốn quan tâm đến mớ hỗn độn của mấy người này nữa rồi.
"Thì sao chứ? Cũng chẳng liên quan đến cậu." TaeHyung đá vào mắt cá chân HoSeok trong khi hắn còn trong cơn mê man, tức giận làu bàu mấy câu dở hơi. "Tôi phải quay về chịu đựng sao? Nếu tôi không bám lì ở đây, Kookie sẽ không nhân từ mở cửa cho tôi lần nữa đâu."
JungKook không biết khuyên TaeHyung thế nào cả, cậu thở dài vỗ hai cái vào đầu anh rồi đi vào bếp.
—
Khi HoSeok tỉnh lại đã là tối rồi, hắn lắc mái đầu nặng nề sau giấc ngủ sâu, nhìn xuống chỗ bị thương thì đã được băng bó cẩn thận, nhưng lúc này lại đau nhức đến nỗi hắn phải nhíu mày khó chịu.
"Đi đi, tôi không về nhà đâu." TaeHyung đưa nước cho HoSeok, hắn nhận lấy rồi uống hết, đặt chiếc cốc rỗng lên bàn, đứng dậy bước đi khập khiễng về phía anh. "Là ai xử lý vết thương của tôi thế?"
"YoonGi."
"Mẹ Kim đang bị bệnh, cậu sẽ để bà ấy một mình thật sao? Ai nấu ăn cho bà ấy, ai mua thuốc đây?"
"Bệnh? Bệnh gì? Từ lúc nào?"
"Bị cảm lạnh, nhưng nặng đến mức tôi thấy bà ấy không đi nổi."
"Cậu có nói dối tôi không? Đừng lừa tôi đấy."
"Tùy cậu, tôi không rỗi hơi."
"Đi, về nhà."
TaeHyung quyết định theo HoSeok, nhân lúc JungKook và YoonGi đang tắm, anh nghĩ rằng mình sẽ quay lại nên không cần nói với hai người kia.
—
"Mẹ có sao không? Sao lại bị cảm lạnh? Mẹ uống thuốc chưa?" TaeHyung dường như là vội vàng và lo lắng đến run tay, mang cốc nước ấm vào phòng mẹ Kim, đang lay bà thì bị hất ra. "Không cần cậu quan tâm."
"Mẹ..."
"Đừng gọi tôi là mẹ!"
"Mẹ nghe con nói, con..." TaeHyung đang định giải thích về chuyện quyển nhật kí, thì mẹ Kim tức giận cắt ngang. "Cậu còn nói gì? Tôi biết cậu đồng tính, cậu đang hẹn hò với một đứa con trai, trường học đã đồn ầm lên kia kìa, tôi còn mặt mũi nào nhìn người khác nữa đây? Tôi sinh cậu ra rất bình thường mà, không phải mong chờ cậu trở nên bệnh hoạn thế này, mau, cút ra khỏi nhà!"
"Mẹ, mẹ chẳng hiểu con gì cả, con..."