Chương 8 : Có Phải Cậu Động Tâm Rồi Không?
—
TaeHyung không ngờ JungKook lại thẳng thừng từ chối, nhưng dường như đó cũng là một phần trong dự đoán của anh, nên vẫn cố chấp nói hết. "Tôi biết, nhưng xin em, hãy cho tôi bên cạnh em, chăm sóc và bảo vệ em, được không?"
JungKook nhìn chằm chằm anh một hồi, cuối cùng vẫn không nói gì.
"Xưng hô với em như vậy đúng là không biết trên dưới, tôi chỉ muốn xem em như người yêu nhỏ của tôi thôi. Nếu em không thích, tôi vẫn có thể gọi em là... anh, JungKook, tôi thích em."
"Không cần, tôi không để ý." JungKook mệt mỏi nằm xuống quay lưng đi không muốn để TaeHyung thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu. "Dù tôi không thích nam nhân, nhưng chuyện cậu nói hôm nay tôi sẽ để trong lòng. Còn nữa... Tae, tôi đói bụng, muốn thử đồ ăn cậu làm."
"Em... em muốn thử sao?" TaeHyung đứng bật dậy nhìn JungKook ngọ nguậy trong chăn, mắt ánh lên sự vui vẻ, tưởng chừng anh sắp nhảy dựng lên vì cuối cùng cậu cũng chịu ăn uống. "Tôi sẽ làm ngay, đợi tôi nhé."
Thật ra TaeHyung không biết nấu dù chỉ là rán trứng, nhưng anh có thể đem tất cả những thức ăn đơn giản có trong tủ lạnh trộn lẫn với cơm rồi làm nóng lên với nhiều gia vị khác nhau, mang vào phòng JungKook. Toàn bộ quá trình diễn ra trong vòng mấy phút đồng hồ, cậu ngồi dậy tái mặt không dám cầm lấy. "Cái gì đây?"
"Em cứ thử đi." TaeHyung xem chừng rất tự hào về món ăn của mình, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên anh làm thứ này.
JungKook xúc thử một thìa, mày giãn ra, khóe môi cũng hơi nâng lên. Đúng là... không tệ, xem ra câu nói không nên nhìn vẻ bề ngoài lại chính xác đến thế, dù cậu cũng mong rằng trông nó sẽ đẹp mắt hơn để không có cảm giác mình đang ăn một món kì lạ.
"Ăn được không?" TaeHyung hồi hộp hỏi ý kiến, anh không biết khẩu vị của JungKook và có lẽ người nếm thử là cậu nên mới khiến anh lo lắng không thôi.
"Ngon lắm." JungKook gật đầu thật lòng nhận xét, còn nói đùa một câu. "Cậu không có ý định bán nó sao? Chắc sẽ đắt khách đấy."
"Đến khi tôi giàu rồi, tôi sẽ nuôi em!" TaeHyung hào hứng khi JungKook tiếp nhận thứ mình làm, cũng nghĩ rằng JungKook nói thật. Cậu cười lắc đầu, không để ý đến câu nói của TaeHyung là một lời hứa.
—
Vài ngày sau JungKook cũng đã đi học lại, mọi người hỏi thăm cậu đều nói ổn cả, trở lại với cuộc sống bình thường trước kia. Nhưng từ khi nào mà TaeHyung bám dính lấy cậu, cậu không còn quá khó chịu nữa, từng động tác thân mật của anh cũng trở thành thói quen, thậm chí là mỗi chiều chờ anh sang nhà ăn cơm.
Cho đến khi YoonGi thấy cậu bồn chồn mỗi lần mình nhắc cái tên Kim TaeHyung, mới mở miệng trêu chọc JungKook. "Có phải cậu thích thằng nhóc kia rồi không?"
"Làm gì có, đồ điên." JungKook mất tự nhiên ho khan hai tiếng đẩy nhẹ vai YoonGi, cậu gượng gạo bước nhanh về phía trước, y cười nói với theo. "JungKook, nhớ về sớm đấy!"
—
"Chị, em đến rồi." JungKook cất túi lên kệ, nhận lấy bộ quần áo phục vụ từ chị chủ quán rồi đi vào phòng thay đồ, nhìn khuôn mặt niềm nở như không có gì của cậu, chị ấy càng lo lắng hơn. "JungKook, em ổn chứ?"
"Si tiểu thư, chị không thấy em đã vui vẻ rồi sao?" JungKook bắt đầu việc pha chế nước, dù sao thì chuyện cũng đã qua, cậu không thể cứ sống thê thảm như thế được. SiYoung yên tâm thở hắt ra, trở lại chỗ thanh toán của mình, cô biết JungKook rất giỏi che giấu nỗi buồn mà.
"Đến ngay, đến ngay."
"Xin chào Kookie!" TaeHyung mặc bộ đồ thỏ rộng thùng thình, tay ôm đầu thú nhảy vào trong quán vẫy tay với JungKook, ấy thế mà thu hút biết bao nhiêu sự tò mò của những đứa trẻ. JungKook bật cười thành tiếng, TaeHyung luôn bất ngờ xuất hiện bày trò như này đấy.
Nhìn anh ôn nhu xoa đầu từng em bé, lấy trong túi ra vài viên kẹo, lòng cậu ấm áp hẳn lên, tưởng chừng sự ngọt ngào đó cũng lan tỏa cùng với nguồn năng lượng tích cực của anh, thì ra TaeHyung lại có một mặt đáng yêu đến thế.
"TaeHyung, làm tốt lắm."