"Mục Diệc Thần, anh...anh bình tĩnh một chút! Nhìn cho kỹ đi, tôi...tôi là Beta, không phải Omega!".
Lâm Hàm căng thẳng nuốt nước bọt, gương mặt hoang mang nhìn hắn.
"Thì sao chứ?".
Mục Diệc Thần vẻ mặt thản nhiên hỏi lại, động tác tay cũng không hề chậm một giây nào.
Thân thể cao lớn, nóng rực đè ép lên cơ thể mảnh mai, nhỏ nhắn của Lâm Hàm.
Ngón tay thon dài cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi trắng của cậu.
Xương quai xanh tinh xảo lập tức lộ ra, cởi thêm một cúc áo nữa liền có thể nhìn thấy hai hạt anh đào nhỏ bé, hồng nhuận mê người.
Lâm Hàm nhanh chóng phát hiện được hai mắt hắn tối sầm lại, rõ ràng đã bị dục vọng lấp đầy liền nhanh chóng nắm chặt cánh tay đang không ngừng lộng hành trên người cậu lại.
Miệng lại không ngừng lắp bắp giải thích.
"Ý tôi là, chúng ta đều là nam nhân.
Anh là Alpha, còn tôi là Beta.
Chúng ta...chúng ta không thể 'làm' chuyện đó được!".
Lâm Hàm nói xong câu này liền len lén quan sát sắc mặt của Mục Diệc Thần.
Thấy hắn không có tức giận, động tác tay cũng khựng lại cậu mới âm thầm thở ra một hơi.
May mắn, hắn nghe hiểu lời cậu nói a.
Mục Diệc Thần đột ngột buông tay Lầm Hàm ra rồi đứng dậy tiến đến phía tủ lục lọi cái gì đó.
Lâm Hàm được giải thoát liền cuống quých sửa lại quần áo.
Chân còn chưa bước xuống giường thì Mục Diệc Thần đã quay lại, trên tay còn nhiều thêm một chai...gel bôi trơn.
Lâm Hàm nhìn vật trên tay hắn liền thất kinh.
Gel bôi trơn?!!!
"Có thứ này thì cậu không cần phải lo lắng về chuyện đó!".
Khẽ nhếch mép, Mục Diệc Thần tiến đến, một lần nữa áp sát cậu xuống giường.
Thân thể nóng như lửa của Mục Diệc Thần đè ép lên thân thể Lâm Hàm.
Áo sơ mi vừa được Lâm Hàm cài lại chỉnh tề bị lực tay của Mục Diệc Thần một cước giật phăng.
Cúc áo văng ra tung tóe, rơi vãi trên giường rồi lăn cả xuống sàn nhà tạo nên thứ âm thanh "lách cách".
Thân trên trắng noãn, yêu mỵ không một mảnh vải che đậy khiến Lâm Hàm không khỏi rùng mình.
Cậu còn muốn mở miệng đôi co nhưng đã bị Mục Diệc Thần ngăn lại.
Mục Diệc Thần ôn nhu hôn lên khóe mắt, sóng mũi rồi dừng lại đôi môi đỏ mọng của cậu nhấm nháp.
Cạy mở khớp hàm, lưỡi hắn cứ như cá trạch tinh ranh, luồn lách chui vào cái miệng nhỏ của Lâm Hàm mà khuấy đảo.
Cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại ngọt ngào của cậu mà trêu đùa, âm thanh mút mát "chùn chụt" vang vọng khắp căn phòng.
Hai lưỡi giao triền một lúc lâu, mãi đến khi cậu mất hết dưỡng khí hắn mới tiếc nuối buông ra.
Lại tiếp tục hôn dọc một đường dài xuống yết hầu gợi cảm vì bị kích thích mà nhấp nhô lên xuống trông thực gợi tình.
Hắn dịu dàng dùng lưỡi mút lấy yết hầu, nơi đó liền hiện lên dấu hôn ngân đỏ chói, nổi bật giữa một mảng da thịt trắng như tuyết.
Đôi bàn tay không yên phận du tẩu trên người Lâm Hàm, quần áo từng lớp một bị trút xuống lộ ra thân hình nhỏ nhắn chọc người muốn hung hăng ức hiếp một phen.
Lâm Hàm hiện tại ngay cả một mảnh vải che thân cũng không có, tất cả đều bị phô bày, bại lộ ngay trước mắt Mục Diệc Thần.
Tay hắn thuần thục di chuyển khắp nơi trên cơ thể cậu, dường như có ma lực gì đó mà tay hắn đi đến đâu liền thành công đốt lên d.ụ.c hỏa nơi đó.
Chỉ trong phút chốc đã khiến Lâm Hàm toàn thân mềm nhũn, mất đi năng lực phản kháng, thân thể bắt đầu trở nên nóng rực.
Mục Diệc Thần một bên ngậm lấy hạt anh đào trước ngực Lâm Hàm, dùng lưỡi không ngừng khuấy đảo, lâu lâu lại khẽ dùng răng cọ sát khiến Lâm Hàm vừa đau vừa ngứa, thân thể cũng theo phản xạ mà giật nảy.
Tay còn lại cũng nhẹ nhàng gãy gãy lên hạt anh đào còn lại, hai khỏa trân châu đỏ thẩm trước ngực cậu vì bị khiêu khích mà dựng thẳng.
Thanh âm rên rỉ không kiểm soát mà phát ra, thân thể mỏng manh không ngừng run rẫy, Lâm Hàm theo bản năng mà ưỡng ngực cong người về phía trước.
Nửa muốn né tránh, nửa lại muốn càng nhiều hơn.
Mục Diệc Thần hài lòng nhìn phản ứng của người nằm dưới thân hắn, vì sự trêu đùa của hắn mà thở dốc, vì hắn rên rỉ gợi tình như thế liền không khỏi nhếch môi.
Tay còn lại bắt đầu di chuyển xuống chiếc bụng phẳng lì cùng vòng eo nhỏ nhắn kia, một tay hắn đã dễ dàng ôm trọn thân thể cậu.
Lần mò xuống phía dưới, chạm đến cặp mông tròn tròn, mịn màng cong vểnh mà xoa nắn.
Xúc cảm thực tốt khiến hắn không muốn rời tay, nắn bóp nó thành đủ mọi loại hình dạng.
Đến khi hắn buông tay thì trên hai khỏa mông trắng mịn như bông kia đã hiện lên vô số vết màu hồng đầy d.â.m mỹ.
Nắm lấy hai đùi cậu tách ra, gập lại thành hình chữ M, mặt Lâm Hàm lúc này triệt để đỏ bừng.
Mặt cậu đỏ đến có thể nhỏ ra máu, tay không còn sức lực mà run rẫy đưa xuống phía dưới hòng che đi bộ vị đáng xấu hổ kia.
Mục Diệc Thần thấy thế thì cười khẽ, nhanh tay kéo lấy tay cậu áp lên trên đỉnh đầu, hoàn hảo chặt đứt ý niệm của cậu.