Tôi Không Muốn Trở Thành Omega

"Đến đây mua quần áo sao? Đã lựa được cái gì vừa ý hay chưa? Nếu không anh liền sai người mua hết về nhà, em muốn cái nào thì cứ về nhà từ từ mà chọn!". Lâm Vĩnh Kỳ hôn 'chụt' lên trán của Lâm Hàm.

"Còn có, ra ngoài nhớ mặc nhiều quần áo một chút. Em xem, quần áo phong phanh như vậy, nhỡ bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?!". Vừa nói, Lâm Vĩnh Kỳ liền cởi vest ngoài của bản thân khoác lên người Lâm Hàm.

"Lúc nãy đã lựa được một ít rồi, nhưng mà có lẽ hôm nay em ăn mặc có chút tầm thường. Người ta nghĩ em trả không nổi tiền, cho nên liền không cho em mua nữa. Thậm chí còn giá họa lên người em, còn nói cái gì không trả tiền liền không cho đi!".

Lâm Hàm lúc này trào phúng một câu, ánh mắt chứa đầy ý cười lạnh lẽo nhìn về phía nữ nhân kia.

Nghe cậu nói như vậy, Lâm Vĩnh Kỳ lúc này mới chú ý tới cái áo khoác rách một lỗ to đã bị vứt trên sàn nhà ngay dưới chân Lâm Hàm. Lại nhìn mấy tên bảo vệ vây xung quanh cùng với nữ quản lí mặt mày xám ngắt kia. Trong phút chốc liền hiểu ra được vấn đề.

"Ha. Gan cũng đủ to nhỉ?!". Lâm Vĩnh Kỳ ôm Lâm Hàm vào lòng, sau đó ánh mắt sắc lạnh quét qua tất cả mọi người có mặt trong cửa hàng.

Mấy tên bảo vệ lúc này không ngừng lùi bước về phía sau, đầu cúi gằm xuống, quả thực không có lá gan để đối diện với ánh mắt khủng bố kia của Lâm Vĩnh Kỳ.

Nữ quản lí kia lúc này sắc mặt cũng tái nhợt, cô ả mím chặt môi, nắm tay siết chặt, móng tay sắc nhọn găm vào lòng bàn tay đến ứa máu.

"Xảy ra chuyện gì vậy?!". Lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói, tuy phát âm không quá chuẩn, nhưng vẫn trầm thấp đầy uy nghiêm.

Bước vào, chính là một Trùng tộc bậc cao, thân trên là một chàng trai tóc vàng, gương mặt điển trai. Còn thân dưới lại chính là những cái xúc tu của bạch tuột.

Con người kể từ ba năm trước đã bắt đầu có những qua lại mật thiết với Trùng tộc. Mà cầu nối ở đây chính là Trùng Chúa, cũng chính là Lâm Hàm.

Bởi thế cho nên Trùng tộc bậc cao đã và đang du nhập vào Tinh hệ ngày càng nhiều, chiếm một con số tương đối trong loài người của Tinh hệ. Cho nên, việc Trùng tộc đi lại, góp mặt ở khắp nơi trên Tinh hệ cũng không phải là chuyện lạ.

Trùng tộc bậc cao số lượng không nhiều, nhưng đầu óc lại thông minh, linh hoạt hơn con người gấp nhiều lần. Bởi thế cho nên, bọn họ đều góp mặt trong các ngành nghề cốt lõi.

Dần dần, sự xuất hiện của Trùng tộc bậc cao giống như hiện diện của các quý tộc thời xưa vậy. Đi đâu cũng nhận được sự quý trọng của mọi người.

Nam nhân tóc vàng nửa người nửa bạch tuột kia chậm rãi bước vào, nữ Beta vốn đang căng thẳng nắm chặt góc áo lúc này mới hô lên một tiếng "Ông chủ!".

Chỉ là, nam nhân tóc vàng kia lại không chút phản ứng. Sau khi nhìn thấy Lâm Hàm liền đi nhanh lại, dưới ánh mắt ngơ ngác, kinh ngạc, hốt hoảng của mọi người. Anh ta chậm rãi quỳ một chân xuống trước mặt Lâm Hàm, tay trái đặt trước ngực, tay phải chạm vào mũi chân của cậu.

Đây chính là nghi thức cúi chào của Trùng tộc đối với Trùng Chúa. Tư thế kia chính là thể sự sự tôn kính của bề tôi đối với Vương của chính mình. Đợi đến khi Lâm Hàm vươn tay chạm vào đỉnh đầu hắn, nam nhân tóc vàng lúc này mới chịu đứng lên.

Nhìn một màng này, nữ quản lí không khỏi liên tục lùi bước, lảo đảo sắp ngã quỵ ra phía sau. Làm việc ở đây hơn hai năm, cô ta ít nhiều cũng biết rõ, ông chủ của mình là loại người gì. Cũng biết rõ Trùng tộc bậc cao có bao nhiêu tài hoa, đồng thời cũng có bao nhiêu kiêu ngạo.

Chỉ là, hôm nay cô ta nhìn thấy cái gì? Ông chủ vốn luôn cao cao tại thượng của cô ta, thế mà lại đang cung kính quỳ trước mặt cái tên Omega tầm thường kia?.

Tuy không tận mắt chứng kiến lần nào, nhưng mà cô ta vẫn nghe đến thuộc nằm lòng một câu nói.

"Tuy Trùng tộc tài hoa ngạo mạn, nhưng khi đứng trước Trùng Chúa, bọn họ đều sẽ ngoan ngoãn cúi đầu".

Trùng Chúa gì đó, cô ta chưa từng thấy qua. Nhưng mà, ông chủ của cô ta thân là Trùng tộc bậc cao, hôm nay lại quỳ ở trước mặt Omega kia hành ra đại lễ. Căn cứ theo câu nói trên, vậy chẳng lẽ...

Nữ quản lí lúc này mặt cắt không còn giọt máu. Nghĩ tới những gì mình đã làm, lại nhìn tới Trùng Chúa mà bản thân ban nãy còn cho rằng là một kẻ hết sức tầm thường. Cô ả quả thực có xúc động muốn tự vả cho mình một bạt tay.

"Xảy ra chuyện gì?!". Nam nhân tóc vàng kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, đồng thời nhặt lên chiếc áo khoác dưới chân Lâm Hàm, ánh mắt không mấy thiện chí phóng về phía nữ quản lí kia.

Nữ quản lí mím chặt môi, dĩ nhiên là không nói nên lời. Nữ Beta luôn đi theo phía sau Lâm Hàm lúc này mới từ phía sau chui ra tới, nhanh chóng đem mọi chuyện thuật lại đến chân thật từng chi tiết.

Nữ Beta vừa nói xong, ánh mắt nam nhân tóc vàng liền trầm xuống không khác Lâm Vĩnh Kỳ là bao.

Vương của hắn, Trùng Chúa tôn kính của hắn, thế mà lại bị một kẻ hèn hạ bẩn thiểu, tâm địa rắn rết thế này xem thường. Đã thế lại còn phải chịu oan như vậy, quả thực, không, thể, tha, thứ!!!!!.

"Được rồi. Chỉ một cái áo mà thôi, cũng không phải tôi trả không nổi. Nhưng mà, đối mặt với người dám tính kế trên đầu mình, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy!". Lâm Hàm từng bước ép sát tới trước mặt nữ quản lí, chậm rãi nâng cằm cô ta lên, buộc cô ả phải mắt đối mắt trực diện với mình.

"Đi, cho người trích xuất camera, để xem cho rõ, ai mới là người đã làm rách cái áo kia!". Lâm Hàm buông cằm cô ta ra, sau đó lần nữa chỉ về phía camera ra lệnh.

Đoạn băng ghi lại sự việc thời điểm đó nhanh chóng được nam nhân tóc vàng sai người đi tra.

Người giám sát camera chính là một lão trung niên. Lão ta sớm đã nhận được tin nhắn mà trước đó nữ quản lí gửi tới, cho nên đang chỉnh sửa làm hỏng đoạn băng ghi hình. Chỉ là còn chưa có chỉnh xong, bảo vệ đã xông cửa đi vào.

Lão ta nhanh chóng bị bắt lấy, đoạn băng ghi hình cũng trở thành bằng chứng buộc tội nữ quản lí. Hiện tại, cô ta mang trên mình món nợ khổng lồ. Hơn thế, cô ta cùng lão giám sát camera đều đồng loạt bị sa thải.

Lâm Vĩnh Kỳ cũng ra lệnh cho các sản nghiệp dưới trướng hắn, tuyệt đối không nhận hai kẻ này vào làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui