Lâm Hàm hiện tại mặc trên người một bộ đồ mỏng tanh, lại còn rất rộng. Đây chính là đồ phổ biến dành cho Omega khi mang thai. Vừa thoải mái vừa dễ di chuyển, lại còn rất mát mẻ.
Áo màu lam nhạt dài rộng phủ xuống tận đầu gối, bên trong chỉ mặc mỗi một chiếc quần lót. Cậu hiện tại nằm ở trên giường, bụng tròn trịa nhô lên cao cao.
Cảm thấy bầu không khí có chút không bình thường, cậu lúc này mới nhổm người ngồi dậy. Theo động tác đó, vai áo rộng trượt xuống đầu vai, lộ ra xương quai xanh trắng mịn. Này khỏi phải nói, ở trước mặt bốn Alpha đã 'ăn chay' lâu ngày bọn họ, chính là dụ dỗ chí mạng.
"Sao...sao vậy?!". Mắt thấy ánh mắt bọn họ nhìn mình ngày càng trở nên rất không bình thường, Lâm Hàm lúc này mới lắp bắp dò hỏi lại lần nữa.
Triệu Mặc lúc này đang xếp quần áo ở kế bên cậu, cho nên đối mặt với nghi vấn của Lâm Hàm, hắn cũng không nói. Trái lại giao điện thoại trong tay cho cậu tự mình xem.
Lâm Hàm lúc này ngồi thẳng dậy, nhanh chóng tiếp lấy điện thoại. Càng đọc, sắc mặt cậu càng tái đi, quả thực hiện tại cậu chỉ có xúc động muốn đập chết cái tên bác sĩ lắm chuyện kia.
Nhẹ nhàng? Nhẹ nhàng cái r.ắ.m. Có thể sao? Có thể sao??? Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết mà! Bốn con hổ đói 'ăn chay' tịnh tâm lâu ngày như vậy. Hôm nay 'thịt' lại dâng tận miệng, bảo bọn họ nhẹ nhàng là nhẹ nhàng như thế nào hả?!!!.
Đầu óc xoay chuyển một vòng, Lâm Hàm quyết định dùng cách 'chạy là thượng sách'. Cậu nhanh như chớp phóng xuống giường, dép cũng không thèm xỏ vào, chân trần chạy ra phía cửa.
Chỉ là, mang bầu thân thể nặng nề, dù có cố thế nào cậu cũng không thể chạy nhanh được, hơn nữa còn sợ sẽ động đến bảo bảo. Chính vì vậy, chưa chạy được mấy bước đã bị tóm lại, lần nữa bị đè trở lại giường.
"Khoan...khoan đã! Em..em đột nhiên cảm thấy thân thể không được khỏe lắm!". Lâm Hàm lúc này giả chết co chặt mình lại nép vào góc tường. Viện lí do không khỏe để thoái thác trách nhiệm.
"Không khỏe sao? Chẳng phải khi nãy em còn chạy nhanh như thỏ à? Hơn nữa...cái miệng dưới này của em xem ra vẫn còn hoạt động rất tốt mà nhỉ?!".
Thừa biết mấy trò khôn vặt này của cậu, Lăng Xuyên không nói hai lời liền đem Lâm Hàm đang co mình như con tôm luộc kia. Vén áo cậu lên đến bụng, sau đó đem quần l.ó.t một mạch tuột xuống. Lộ ra tiểu h.u.y.ệ.t phấn hồng đang ướt đẫm, lại còn không ngừng co rút.
Lâm Hàm vốn đang co mình rụt đầu vào gối, lúc này liền cảm thấy sau m.ô.n.g lành lạnh. Sau đó, một vật lạ liền cọ ở ngoài miệng h.u.y.ệ.t, quệt lấy d.â.m d.ị.c.h, sau đó một đường trượt vào.
Biết rõ bản thân diễn không nổi nữa, Lâm Hàm lúc này mới mặt đỏ bừng bừng mà quay mặt ra trừng trừng bọn họ. Chỉ là gương mặt cậu hiện tại đã phiếm hồng, đậm nét sắc t.ì.n.h, cho nên chẳng có lấy một chút uy hiếp nào.
Lâm Vĩnh Kỳ đem ngón tay khuấy đảo bên trong cậu, một ngón, hai ngón rồi lại ba ngón. Chậm rãi đem h.u.y.ệ.t k.h.ẩ.u đã sớm khít chặt kia từng chút một nới lỏng ra.
Cùng lúc đó, Triệu Mặc cũng đem áo ngủ của cậu cởi ra. Hai hạt đậu đỏ nhô lên cao cao ở trước ngực, nếu nhìn kĩ sẽ có thể dễ dàng nhận ra, bầu n.g.ự.c của Lâm Hàm đã to thêm một vòng.
Triệu Mặc không kìm được mà vươn tay xoa nắn, xúc cảm vừa mịn màng vừa mềm mại, so với trước kia quả thực khiến người ta lưu luyến đến không nỡ buông tay.
Cơ thể Lâm Hàm sau khi mang thai liền trở nên đặc biệt nhạy cảm, hơn nữa phía sau lúc nào cũng ẩm ướt một mảng. Bây giờ bị tay của bọn họ động chạm vào như vậy, 'tiểu Hàm Hàm' của cậu đã rục rịch ngóc đầu.
Mục Diệc Thần lúc này giải khai khóa quần, đem c.ô.n t.h.ị.t không biết đã c.ư.ơ.n.g từ lúc nào của mình đặt cạnh 'tiểu Hàm Hàm'. Hai cái p.h.â.n t.h.â.n vốn đã khác nhau không chỉ một chút, nay lại còn đặt cạnh bên, quả thực là một trời một vực.
'Tiểu Hàm Hàm' nhỏ nhỏ màu phấn hồng, còn 'đại Thần Thần' thì màu đỏ sẫm, bên trên phủ đầy gân xanh tím dọa người. Đã thế lại còn đặt biệt to, đặc biệt dài. So ra, quả nhiên khác nhau không chỉ là một chút.
Mục Diệc Thần đem tay của Lâm Hàm nắm lấy, bao khỏa lấy g.ậ.y t.h.ị.t của cả hai. Bàn tay to lớn của bản thân phủ lên tay cậu, giúp Lâm Hàm 'hoạt động' tay ngày một nhanh hơn.
C.ô.n t.h.ị.t nóng bỏng chà sát ở lòng bàn tay, 'tiểu Hàm Hàm' bị 'đại Thần Thần' cọ đến liên tục run rẫy. Lâm Hàm không nhịn được mà r.ê.n r.ỉ thành tiếng, đôi con ngươi long lanh ánh nước, gương mặt phiếm màu n.h.ụ.c d.ụ.c.
Lăng Xuyên lúc này xoa xoa chiếc bụng đã căng tròn to lớn ở trước bụng cậu. Tay hắn có thể cảm nhận được, bé con bên trong cũng đang rất vui vẻ, chân thỉnh thoảng còn đạp đạp vài cái.
Lâm Vĩnh Kỳ lúc này đã đem c.ô.n t.h.ị.t của bản thân chen vào trong, vách t.h.ị.t mềm mại ấm nóng nhanh chóng bao phủ lấy p.h.â.n t.h.â.n của hắn. S.ư.ớ.n.g đến không khỏi hừ hừ ra tiếng.
Lăng Xuyên lúc này cũng giải khai khóa quần, đợi Lâm Vĩnh Kỳ di chuyển thuận lợi liền cũng từng chút một chen vào. Hai cây g.ậ.y t.h.ị.t được tầng tầng lớp lớp t.h.ị.t mềm vây lấy, bên trong giống như có vô số cái miệng nhỏ, đem hai đại c.ô.n t.h.ị.t hầu hạ đến thực nhiệt tình.
Mặc dù đã lâu ngày chưa dùng tới 'nơi đó', nhưng mà bị hai đại c.ô.n t.h.ị.t cùng lúc chen vào như vậy, Lâm Hàm cũng không còn thấy đau nữa. Đại khái, có lẽ do cơ thể cậu đã thích ứng rất tốt với loại chuyện này, cho nên co giãn cũng cực kì thức thời.
Triệu Mặc lúc này đã ngậm chặt lấy hai đầu n.h.ũ màu phấn hồng của Lâm Hàm vào miệng. L.ư.ỡ.i không ngừng đảo, liên tục đỉnh vào hạt anh đào đã sớm dựng đứng kia mà trêu đùa.
Một tay hắn bao khỏa lấy khỏa anh đào bên kia của Lâm Hàm mà mân mê xoa nắn. Tay còn lại trượt vào miệng cậu, cuốn lấy chiếc l.ư.ỡ.i ấm nóng mềm mại, lại vô cùng trơn ướt kia của cậu mà khuấy đảo.