"Tôi không phải Tư Tư của cô."
Lần này đến lượt Nam Gia cay cú, nhưng nàng cũng chỉ là cay cú mà thôi.
Nàng rửa tay và không ở lại lâu, sau đó theo sau Lâm Hựu Tư lần lượt trở lại bàn ăn.
Các món ăn đã bày sẵn trên bàn, gồm món súp cải thảo yêu thích của Nam Gia và món sườn heo hấp yêu thích của Lâm Hựu Tư.
Món sườn hấp ở quán này khác với những chỗ khác, có một ít cá mèo nhà làm, tươi mà không ngấy, dưới cùng để một lớp khoai môn, mùi thơm của sườn và khoai hòa quyện, gãi đúng chỗ ngứa.
Lâm Hựu Tư mỗi lần đến đây đều gọi món này, một giây trước còn buồn bực, giờ đã bắt đầu thưởng thức món ăn.
Khi đang thưởng thức mùi vị cực đỉnh của xương sườn và khoai môn, cô đã nhìn thấy hết gương mặt khó chịu của Nam Gia, cô rất quen thuộc với cái vẻ mặt cau mày và phản ứng khi muốn nôn của nàng.
Cô nhìn bát súp cải thảo bốc khói, trong đó có giăm bông, trứng Bắc Thảo, nấm đông cô và hạt tỏi băm giống với màu sắc của súp, trông như một ''sát thủ vị giác'' đang đặc biệt khủng bố Nam Gia.
Lâm Hựu Tư gọi người phục vụ, "Xin hãy giúp chúng tôi làm một món canh cải thảo khác, không thêm hành và tỏi."
Nam Gia không ăn hành và tỏi, mỗi lần ăn nó, nàng đều cảm thấy buồn nôn, nếu nghiêm trọng thì nàng sẽ cảm thấy khó chịu cả ngày.
Trước đây, Lâm Hựu Tư luôn ghi nhớ, bất kể nàng gọi món gì, cô sẽ không bao giờ quên dặn dò đầu bếp một tiếng, thỉnh thoảng, sẽ có một số đầu bếp xem nhẹ lời dặn của cô, nên cô đã quen với việc kiểm tra trước khi nàng ăn.
Nhưng kể từ khi họ chia tay, Lâm Hựu Tư không cần phải làm những việc này nữa.
Sau một thời gian dài, cô đã quên mất chuyện này.
Nhưng có một số việc tựa như bản năng, dù là vùi trong bụi bặm bao lâu, cũng có thể bị đánh thức bởi một cái chạm nhẹ.
"Cậu không ăn hành và tỏi à? Vậy thì những món ăn này..." Trần Thiên Thiên chỉ vào những món ăn khác.
"Không sao đâu, tôi để ý chút là được."
"Cô ăn sườn heo đi, không có hành tỏi." Lâm Hựu Tư nói.
Nam Gia uống một ngụm nước lớn, cố gắng làm loãng mùi tỏi, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút ngọt ngào, Tư Tư vẫn quan tâm đến nàng.
"Quan hệ của hai đứa tốt thật, còn nhớ rõ em ấy không ăn hành tỏi. Nam Phong ngậm ngùi thở dài.
Trần Thiên Thiên gật đầu lia lịa, Nam Gia lại nở một nụ cười nhàn nhạt lộ ra má lúm đồng tiền, còn Lâm Hựu Tư chỉ tập trung ăn mà không có cử chỉ nào đáp lại.
Mối quan hệ có tốt đẹp hay không thì họ là người biết rõ nhất, người khác chỉ nhìn được vẻ bề ngoài mà thôi.
Sau khi ăn xong, Nam Phong cao hứng nói: "Chiều nay có bận việc gì sao? Có muốn thử váy cưới lại không? Đồ chưa lấy ra còn rất nhiều!"
Trần Thiên Thiên hỏi Lâm Hựu Tư, "Chiều nay cậu bận gì vậy?"
"Hửm?"
Lâm Hựu Tư nhất thời đơ người ra, không phải là cô cùng cậu ấy đi thử váy cưới cả ngày sao?
"Trước khi ăn không phải nói có việc gì bận sao?"
"À! Chuyện đó~"
Sau đó Lâm Hựu Tư mới nhớ ra rằng Nam Gia không muốn ăn cơm cùng với cô, nên cố tình nói rằng cô có việc phải làm.
Có vẻ như Trần Thiên Thiên đã ăn no nên bị ẩm IC, Nam Gia rõ ràng đã nói "bọn họ còn bận việc", sao lại lọt vào tai cậu ấy thành ''Hựu Tư còn bận việc gì đó"?
"Ừm, ở công ty tôi có việc cần làm, phải tăng ca vào buổi chiều."
Lâm Hựu Tư dùng hết sức bình sinh nháy mắt ra hiệu với Trần Thiên Thiên, nhưng cô đã thất bại.
"Tôi không định thử váy cưới nên đặt chiếc váy đó thôi. Chiều nay tôi muốn đến xem khách sạn, cậu có phiền không?"
"Không phiền. Nếu Tư Tư không rảnh, tôi sẽ đi cùng cậu."
Nam Gia luôn nở nụ cười trên môi, nhiệt tình đến khó tin.
Lâm Hựu Tư cảm thấy nụ cười của nàng rất dối trá, Nam Gia thời trung học không thích cười, Nam Gia của sau này cũng không cười nổi nữa. Cô không biết mấy năm nay cậu ấy đã trải qua những gì, vì cái gì mà cậu ấy trở thành một Nam Gia hay cười?
Nam Gia với nụ cười ấy có còn là Nam Gia không?
Vào buổi chiều, Trần Thiên Thiên cùng Nam Gia đến khách sạn để bàn về tiệc cưới. Cô ngoài miệng nói chỉ cần lo cho bản thân, nhưng thực ra cô vẫn phải làm gì đó, dù sao cũng là chuyện kết hôn của mình, làm sao mà cô có thể không quan tâm.
Lâm Hựu Tư không có cái gì gọi là công việc bận rộn cả, cô trở về căn hộ nhỏ của mình.
Rõ ràng là cô chưa làm gì cả, nhưng lại thấy vô cùng mệt mỏi.
Quá khứ như chiếc đèn kéo quân, hiện về trong tâm trí cô.
Cô sẽ không thể nào quên mùa hè năm đó, mùa hè Nam Gia rời đi, trước đó các nàng đã cãi nhau một trận rất to, sau đó chiến tranh lạnh kéo dài hai tháng, tiếp theo cô nhận được tin nhắn nói rằng Nam Gia sẽ ra nước ngoài.
"Đây là cách cậu dùng để xoa dịu mối quan hệ của chúng ta sao? Chuyện này là gì? Chạy trốn hay là chia tay? Còn tôi là gì? Cậu muốn ra nước ngoài du học và chỉ nói với tôi một tuần trước ngày cậu đi?"
Lâm Hựu Tư vừa đau khổ vừa tức giận, cô càng thất vọng và lạnh nhạt hơn, mối quan hệ của họ dường như đã đi đến hồi kết.
Nam Gia tự mình thu dọn hành lý, chỉ nghe thấy tiếng cánh cửa nặng nề đóng mạnh.
Lâm Hựu Tư bỏ đi, cho đến lúc Nam Gia kéo hành lý của nàng đến cổng lên máy bay, cô vẫn không xuất hiện.
Cô nghĩ rằng, có lẽ Nam Gia sẽ không bao giờ biết, buổi chiều hôm đó cô trốn ở một góc sân bay, nhìn bóng dáng gầy gò của Nam Gia liên tục quay đầu lại, có lẽ Nam Gia vẫn hy vọng cô có thể đến tiễn nàng, nhưng chờ từ đầu đến cuối, nàng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của cô.
Cô nhìn người yêu rời đi, tự tay chôn vùi tình yêu của họ.
Sau khi Lâm Hựu Tư nhìn Nam Gia rời đi, cô từ sân bay trở về căn nhà thuê của họ, nhìn thấy tủ quần áo trống mất một nửa, tất cả đồ đạc của Nam Gia đều biến mất, cô không thể chịu đựng nổi nữa, cắm đầu chạy trên đường một lúc lâu.
Đèn đường phản chiếu bóng cô thật dài xuống mặt đường, bóng của hai người giờ chỉ còn lại một, khiến cho dáng vẻ của nàng cô đơn đến lạ thường.
Sau ngày hôm đó, họ không bao giờ liên lạc lại nữa.
Lâm Hựu Tư buồn rầu rất lâu, cô xin nghỉ công việc mới và dọn dẹp lại căn nhà thuê, cẩn thận lau từng ngóc ngách, như thể đang nói lời tạm biệt với ba năm họ cùng chung sống, nói lời tạm biệt với Nam Gia, người mà cô đã yêu trong bảy năm qua.
Chớp mắt, mùa thu đã đến, cô trở lại thị trấn nhỏ phía Nam.
Cô không nói với bất kỳ ai về việc cuộc tình của họ đã kết thúc mà không có một lời từ biệt.
Cô nhốt mình trong phòng cả ngày, khóc cạn nước mắt. Ban ngày uể oải, ban đêm cô vô thức nhìn vào bóng tối trước mắt, chờ bình minh lên mới có thể chợp mắt ngủ một lát.
Lặp đi lặp lại suốt cả tháng trời.
Lâm Hựu Tư nói rằng cô đã quá mệt mỏi và muốn nghỉ ngơi trong một tháng, xin hãy cho cô một tháng để điều chỉnh lại cảm xúc.
Bố mẹ cô cũng chỉ có thể lo lắng, muốn hỏi mà không dám hỏi.
May mắn thay, khi thời hạn một tháng đến, Lâm Hựu Tư tràn đầy năng lượng rời khỏi phòng, ngày hôm đó, cô mời bố mẹ đến nhà hàng ăn một bữa no nê bằng số tiền lương còn lại của mình.
Sau đó, cuộc sống của Lâm Hựu Tư dần dần trở lại quỹ đạo vốn có của nó, cô tìm được một công việc khá ổn định và sống một cuộc sống bình thường.
Hết thảy mọi thứ đều bình thường, chỉ có một điều đã thay đổi.
Ngay khi cô nghĩ rằng mình đã thực sự buông bỏ được quá khứ, Nam Gia lại quay về.
Từ khi biết tin đến khi tận mắt nhìn thấy Nam Gia, cô cảm thấy như một giấc mơ, một cơn ác mộng lạc về mùa hè năm đó, một khuyết điểm mà cô không muốn nhìn vào.
Mãi cho đến khi Nam Gia nắm lấy tay cô, cô mới cảm nhận được.
Nam Gia đã thực sự trở về.
Người cô ngày đêm thương nhớ, người chiếm trọn thanh xuân của cô, người mà cô muốn cùng nhau đi hết quãng đời còn lại.
Lâm Hựu Tư đột nhiên mở mắt ra, lúc này, cô mới nhận ra sắc trời đã tối dần, trời lại đổ mưa nhẹ.
Cô lau đi những giọt nước đọng trên khóe mắt rồi đi vào phòng tắm.
Vừa tắm xong, điện thoại vang lên, là Trần Thiên Thiên.
"Công việc xong chưa? Đại tiểu thư của tôi."
"Thật sự xin lỗi cậu, Thiên Thiên."
Cô còn chưa kịp giải thích, Trần Thiên Thiên đã ngắt lời cô, "Được rồi, được rồi! Tôi còn không hiểu cậu sao?"
''Ừm, cậu đi xem khách sạn thế nào rồi?''
"Đã đặt gần hết phòng, khách sạn còn rất mới, trang trí rất phong cách, món ăn ngon, phục vụ ân cần, quan trọng nhất là Nam Gia giảm giá cho tôi 40%, giảm giá 40% đấy!"
"Rất tốt. Khách sạn của bọn họ là hạng tốt nhất ở thành phố chúng ta. Xem ra tình bạn của các cậu rất sâu đậm."
"Thôi nào, cậu ấy làm vậy không phải là vì cậu sao? Thời còn đi học, sở dĩ cậu ấy đối xử tốt với tôi cũng là vì cậu, tôi hiểu mà"
Lâm Hựu Tư không trả lời, cũng không biết nên nói gì.
"Cậu không để ý chứ? Nếu cậu thấy trong lòng không thoải mái, tôi sẽ đổi khách sạn khác." Trần Thiên Thiên nói.
"Tôi để ý cái gì! Cậu kết hôn, chỉ cần cậu thấy vui là được rồi! Hơn nữa còn giảm giá 40%, có món hời mà không nhận, cậu có phải là kẻ ngốc không?" Lâm Hựu Tư lớn tiếng hơn, giọng điệu nghe phấn khích hơn rất nhiều.
"Nam Gia đã hỏi rất nhiều về chuyện của cậu, rốt cuộc các cậu có chuyện gì? Hận thù sâu đậm thế nào? Đã qua lâu như vậy rồi, hai người không thể ngồi xuống nói chuyện sao?"
Lâm Hựu Tư khẽ thở dài.
"Hôm nay trong bữa ăn, tôi thấy hai người rất quan tâm đến nhau. Nhìn như hai vợ chồng trẻ có mâu thuẫn, không biết còn tưởng hai người nghỉ chơi, cắt đứt quan hệ rồi."
"Bọn tôi đã cắt đứt quan hệ."