Tôi Không Phải Fan Của Cậu

“Trời ơi, muộn học mất rồi” Băng Di vắt chân lên cổ chạy một mạch đến trường nhưng vẫn ko kịp. Chỉ tại cái tính ham ngủ nên mới khổ như thế này. Biết thế lúc sớm cô nghe lời chị giúp việc có phải tốt ko. Hối hận quá mất. Bây giờ chỉ còn nước lại “đàm phán” với bác vệ thôi. Năn nỉ tới gãy cả lưỡi mà cô cũng chỉ nhận đk một câu: “Đi học muộn thì phải chịu”.

Quá tuyệt vọng, cô định quay về nhà ngủ tiếp thì một “ý tưởng” chợt lóe lên. Trong 36 kế của Triệu Băng Di đây, trèo tường đúng là thượng sách. Nghĩ là làm, cô ném balo vào trước, sau đó chạy lấy đà bật thật mạnh lên tường rồi nhảy xuống. “Haha, chẳng có ai phát hiện cả. Bác bảo vệ ơi, ai bảo đi học muộn thì ko được vào trường chứ?”. Băng Di đi lại nhặt balo mà mừng thầm trong bụng, cười đắc thắng. Nhưng cái gì thế này, một tên con trai ko biết từ đâu chui ra đã đứng trước mặt cô từ bao giờ.

-Cậu đi học muộn à? Tên con trai đó hỏi cô.

-Ừm.

-Nhảy tường vào nữa?

-Thấy rồi còn hỏi.

-Cậu tên gì, học lớp nào?

-Băng Di, 11A5. Cậu là ai mà điều tra tôi ghê thế.

-Tôi ư? Hội trưởng hội h/s. Cậu ta trả lời, mặt tỉnh bơ.


-Ra vậy, chắc tôi phải theo cậu lên phòng giám thị rồi nhỉ?

-Ko cần. Cậu cứ về lớp đi.

-Cậu tha cho tôi thật hả? Mắt cô sáng như sao khi nghe đk câu này.

Cậu ta gật đầu.

-Cám ơn nhé. Tôi sẽ báo đáp cho cậu sau.

Nhìn cô chạy đi, cậu ta khẽ mỉm cười. Người con trai đó tên là Ân Thành, hotboy siêu lạnh lùng của khối 12, lúc nào cũng như tảng băng. Chuyện Ân Thành vừa cười là cực kì hiếm. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, trái tim lạnh giá kia đã tan chảy vì vẻ tinh nghịch của Băng Di rồi.

…Vào lớp, tranh thủ lúc cô giáo đi ra ngoài Băng Di phi thật nhanh về chỗ ngồi. May mà cô giáo ko biết chứ nếu ko cô đã bị đuổi ra khỏi lớp, can cái tội vào học muộn đến nửa tiếng. Đúng là đk một phen hú hồn, chắc từ giờ chừa thói ngủ nướng rồi.

-Đi học sớm quá nhỉ? Vừa mới gặp cô, Tuấn Khải đã châm chọc.

-Êy, cậu nói đểu tôi đó à?Tôi đi học muộn thì đã sao chứ? Cô lườm hắn.

-Tất nhiên là chẳng sao. Có điều khi nãy thầy giám thị kiểm tra, tôi tưởng cậu nghỉ nên đã báo cáo…….

-Cái gì?Cậu có bình thường ko đấy Vương Tuấn Khải. Cô hét lên rõ to, làm cho cả lớp phải quay lại nhìn, nhất là những ánh mắt hình viên đạn từ fangirl của hắn.

-Tôi đùa đấy, đâu cần phản ứng quá như vậy. Hắn nở nụ cười ranh ma(chỉ ranh ma với cô thôi, còn với người khác là “tỏa nắng” đó)

Băng Di tức hắn tới mức ko thể nói thêm một câu nào nữa. Trong giờ học, cô nghĩ ra đủ trò để trả thù hắn nhưng hắn đều biết mà tránh đk. Hắn đúng là đồ phá đám mà, hết phá lúc cô chơi game, cô ngủ rồi lại phá tan cả niềm vui bé nhỏ của cô. “Hừ, cậu sinh ra để làm cái gì hả” cô lẩm bẩm chửi hắn.

Đến giờ nghỉ trưa, cô chạy thẳng tới 11A2 gọi Mộc Miên xuống căng tin. Lúc đi có gặp Kim Nhật Hạ như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Chẳng quan tâm, cô và Mộc Miên vẫn vui vẻ trò chuyện.

-Anh Tuấn Khải kìa, cả anh Hoàng Long nữa. Họ đẹp trai quá.


-Vương Tuấn Khai, em yêu anh.

-Tuấn Khải, nhìn em đây này……………

-Kia chẳng phải thiếu gia Ân Thành sao?

…………………………………………………………….

Cả ba Nam thần cùng xuất hiện một lúc nên cái căng tin như sắp nổ tung bởi tiếng la hét của các fan. Ngày nào cũng phải xem cảnh này nên Băng Di thấy đau đầu. Ba người kia có gì đặc biệt đâu chứ.

…Đang vô tư ngồi ăn trưa với Mộc Miên, bỗng có người tới tìm cô. Cả căng tin sửng sốt, người tìm cô chính là Ân Thành, đại thiếu gia của tập đoàn VIVID. Ân Thành kéo cô ra sau trường:

-Còn nhớ tôi chứ?

-Anh là người lúc sáng đã giúp tôi. Cô trả lời.

-Tôi tên Ân Thành, học lớp 12A1. Rất vui đk biết em.

-Ừm.


-Em chỉ dùng mỗi từ đó để đáp lại thành ý của tôi sao? Ân Thành tiến tới, ghé sát vào mặt cô khiến nó đỏ bừng. Cô đẩy anh ta ra rồi chạy về lớp. Lần đầu tiên cô đối mặt với một người con trai với khoảng cách gần tới vậy.

Buổi tối, khi cô đang học bài thì nhận đk tin nhắn của Tuấn Khải: ra ngoài gặp tôi. Mở cửa ban công ra, nhìn xuống dưới cô thấy hắn đứng ở đó.Ko hiểu hắn tìm cô có việc gì nên cô vội đến đó:

-Cậu rảnh rỗi quá nhỉ Nam thần. Băng Di có ý định chọc tức hắn

-Tôi ko có thời gian để đùa. Cậu với Ân Thành sao lại biết nhau? Hắn quát lên với cô.

-À, tôi chỉ mới biết anh ta lúc sáng thôi.

-Lúc sáng, mà thân mật tới vậy cơ đấy!

Sự thật là khi nhìn thấy Băng Di bị Ân Thành kéo ra ngoài, Tuấn Khải đã đi theo. Và Tuấn Khải đã nhìn thấy hai người đứng rất sát vào nhau, nên cậu mới nghĩ họ đang có tình cảm với nhau.

-Thân mật ?Tôi ko hiểu. Di Di lắc đầu

Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, giận dữ hỏi: Với cậu, tôi là gì chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận