Tôi Không Phải Thiên Tài

“Tiểu Vân!”, “Hồng… Mễ đại ca”, bà Liêu vừa nhìn thấy ông Mễ đã xúc động, nước mắt lã chã tuôn rơi, ban đầu bà định gọi tên ông Mễ, song trông thấy bà Mễ ở sau lưng
ông, vội vàng sửa lại. Liêu Mỹ đứng cạnh bà, chân mày cũng khẽ động đậy.

“Bao nhiêu năm nay, tôi cứ lo lắng, sao bà không liên lạc với chúng tôi
chứ?”. Ông Mễ nói có phần trách móc, ông nhìn bà Liêu tóc mai đã điểm
bạc, trước mắt bỗng sống lại hình ảnh cô gái tính tình dịu dàng lại cởi
mở, vẫn chạy chơi với mình trong ngõ ngày trước.

Bà Mễ lấy tay
đẩy gọng kính, để giấu gương mặt không vui vẻ gì của mình, may mà ông Mễ vẫn biết nói hai chữ chúng tôi, đương nhiên là chỉ ông ấy và bà, điều
này khiến bà Mễ thấy đỡ khó chịu đi phần nào, dù rằng bà trước giờ chẳng nhớ nhung gì người phụ nữ này, đến kiếp sau không gặp cũng chả làm sao!

“Chị dâu!”, Lý Vân tuy vô cùng xúc động, vẫn tỉnh ra nhanh hơn ông Mễ. Phụ
nữ đều rất nhạy cảm, bà biết bà Mễ từ trước tới giờ vẫn không thích
mình, nếu lúc trước không phải vì gặp người kia, có lẽ bà…, “Bao nhiêu
năm không gặp, chị vẫn trẻ đẹp thế này ư!", bà Mễ lúc này mới bước lên
trước, nắm lấy tay Lý Vân cười nói, “Tiểu Vân à, em nói thế là cười chê
bà chị già này rồi, đứng trước đệ nhất mỹ nữ trong đám thanh niên trí
thức Bắc Kinh chúng ta ngày ấy, ai dám nhận là mình đẹp chứ?”


Vân lắc đầu lia lịa, khẽ nói, “Phụ nữ đẹp là vì gia đình hạnh phúc, được chồng con yêu thương, chị dâu, riêng khoản này ai bì kịp chị chứ!”, bà
Mễ nhếch môi cười, “Xem xem, cô vẫn khéo ăn nói thế cơ mà, đâu có như
tôi, thẳng như ruột ngựa, từ sáng tới tối toàn đắc tội với người ta”.

Câu này nói ra cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ có điều khiến người nghe thấy
không xuôi tai, Lý Vân không biết nên trả lời thế nào, đành mỉm cười.
Liêu Mỹ vẫn không hề lên tiếng, chỉ có ông Mễ sau khi bình tĩnh lại vội
nói, “Bà xem, chúng tôi vui quá quên cả đi, sao lại đứng nói chuyện ở
cửa thế này? Mau vào nhà, mau vào nhà đi, đây là Tiểu Mỹ phải không?”.

“Cháu chào chú, cháu chào cô”, Liêu Mỹ mặt tươi cười, chào hỏi rất lễ phép.
“Chào cháu, chào cháu, Tiểu Vân, cô bé này trông hệt như em hồi trẻ, mà
không, còn xinh hơn ấy chứ, phải không, Tuệ Phần?". Ông Mễ mỉm cười nhìn Liêu Mỹ, ánh mắt dịu dàng mà điềm tĩnh, ông có thể thấy được ở Liêu Mỹ
dáng vẻ mà Lý Vân từng có.

Tuy mẹ đã kể cho cô nghe đầu đuôi câu
chuyện, song nỗi oán hận chất chứa bao năm khiến Liêu Mỹ trong tiềm thức vẫn không khỏi hoài nghi, cho nên ánh mắt cô nhìn ông Mễ ít nhiều có
phần cứng rắn. Nhưng bây giờ ánh mắt vô tư còn có phần trìu mến của ông
Mễ, lại khiến Liêu Mỹ bất giác cúi đầu, cụp mắt, lấy nụ cười che giấu
nỗi xao động trong lòng. Ông Mễ cười rất giống Mễ Dương, nói cách khác,
Mễ Dương chỉ có đôi mắt là giống mẹ, những nét khác đều giống bố. Chỉ là một người cười lên thấy điềm đạm, một người lại có vẻ lưu manh, gian
gian, nhưng đều khiến người ta thấy ấm áp.

Bà Mễ từ đầu đã quan
sát Liêu Mỹ một lượt từ trên xuống dưới, cô gái này đúng là xinh thật,
còn rực rỡ hơn cả mẹ cô trước kia, là vẻ đẹp mà đứng giữa đám đông, ai
cũng muốn để mắt lâu hơn một chút. Có điều... bà Mễ liếc nhìn vẻ mặt
không giấu nổi niềm tự hào sung sướng nhìn con gái của Lý Vân, lại nhìn
sang ánh mắt hài lòng của chồng mình, khẽ cong môi, không thèm nghĩ ngợi gì nói luôn, “Rõ rồi, bố mẹ đều đẹp như thế, con cái làm sao mà thua
kém được!”.

Bà vừa dứt lời, sắc mặt Lý Vân lập tức đanh lại, ông
Mễ khẽ nhíu mày, định nói gì đó song lại thôi, không khí lập tức trở nên gượng gạo. Liêu Mỹ yên lặng quan sát, mẹ chưa bao giờ nhắc tới bố đẻ
cô, cô vẫn luôn nghi ngờ ông Mễ chính là người đàn ông xấu xa quất ngựa
truy phong kia, nhưng khi hai mẹ con tâm sự mấy ngày trước, nghe ý tứ
trong lời nói của mẹ, rõ ràng là không phải. Giờ lại nghe bà Mễ buột mồm nói thế, càng chứng minh cho điều mẹ cô nói, tuy cô không thích khẩu
khí của bà Mễ, song cô cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm.

Lý Vân lo lắng nhìn sang con gái, rồi ngẩn người, con gái lại đang mỉm cười. Đang lúc mấy người không biết làm sao cho phải, “Ồ, lão Mễ, nhà anh có khách à?”. Ông Vi xách theo cái túi bảo vệ môi trường, bước lên tầng, chỗ
miệng túi còn lộ ra đầu cây cải trắng.

Sự xuất hiện của ông Vi
lập tức xoa dịu bầu không khí, sau màn chào hỏi, ông Vi rút chìa khóa
cửa, ông Mễ mời khách vào nhà. Lúc đóng cửa, ông Mễ cười nói, “Bữa trưa
lại là bánh chẻo nhân cải trắng hả?”, “Chính xác”, ông Vi cười khà khà,
“Biết làm sao được, Vi Tinh nhà chúng tôi chỉ khoái món đó”.

Liêu Mỹ đang khom người thay dép bỗng sững lại, cô lập tức xoay đầu nhìn
sang phía đối diện, ông Vi đang đóng cửa, trông thấy ánh mắt cô, khẽ
cười, đóng cửa lại. “Cô bé ở đối diện nhà chúng tôi, chắc cũng tầm tuổi
cháu, đang làm cho công ty nước ngoài, rất nổi tiếng, BM, chắc cháu cũng biết?”. Ông Mễ để ý thấy ánh mắt của Liêu Mỹ, bèn mỉm cười giải thích.

Ông vốn đã rất quý Vi Tinh, giờ vì quan hệ của Mễ Dương, lại càng “yêu cả
đường đi lối về”. Tuy Vi Tinh chưa từng học đại học nhưng cô bé này
không hề giảo hoạt, cởi mở lại phúc hậu, bây giờ tự thân vận động, công
việc cũng khá tốt, hơn khối người, cho nên ông bất giác giới thiệu đôi
lời.

Bà Mễ đang dẫn bà Liêu vào nhà trông liền trợn mắt, nghĩ
bụng có phải con gái ông đâu, ông tự hào cái gì chứ! Liêu Mỹ miễn cưỡng
gật đầu không nói gì, bà Liêu đã ngạc nhiên mừng rỡ reo lên, “BM? A Mỹ
à, thế chẳng phải là cùng công ty với con sao? Nó cũng làm việc ở BM
mà!”, bà Liêu cười nói với vợ chồng ông bà Mễ.

“Vậy sao?”, bà Mễ
gượng cười, trong lòng càng bực bội hơn, sao thế nhỉ, đều làm BM hết cả
à? Sao mấy đứa con gái của người phụ nữ bà ghét cay ghét đắng đều làm cả cho cái công ty BM quỷ sứ kia chứ?! Ông Mễ trái lại rất hào hứng hỏi,
“Thế cháu có quen Vi Tinh không? Dáng người nó thấp hơn cháu một chút,
da rất trắng, là cô bé có nụ cười rất tươi, tóc tết bím…”.

“Đương nhiên là quen rồi ạ, Vi Tinh là đồng nghiệp của cháu, cô ấy làm việc
rất chăm chỉ”, Liêu Mỹ mỉm cười gật đầu. Ông Vĩ liền cười, quay sang nói với hai người phụ nữ, “Các bà xem có trùng hợp không, nó quen Mễ Dương, lại còn là đồng nghiệp của Vi Tinh nữa”. Bà Liêu gật đầu lia lịa, bà Mễ chẳng ừ hử gì. Ông Mễ lại quay sang nói với Liêu Mỹ, “Thế là mấy đứa
cũng rất có duyên đấy chứ?”.

Ánh mắt Liêu Mỹ chợt lóe sáng, mỉm cười, “Dạ vâng, chúng cháu… rất có duyên ạ”.

Bà Vi nhà đối diện thấy chồng về liền hỏi, “Vừa rồi ông nói chuyện với ai
thế, bên ngoài ồn ào thật đấy?”. “Nhà lão Mễ có khách, hình như là chiến hữu lúc ông ấy tham gia đội sản xuất, mẹ với con gái, đèu rất xinh đẹp! Có nói được mấy câu đâu”. Ông Vi thay dép lê đi vào phòng.

Bà Vi đang giũ tấm ga trải giường vừa lôi trong máy giặc ra, nghe xong liền
trợn mắt, “Xinh đẹp? Ai xinh đẹp? Mẹ hay là cô con gái?”, “Đều rất ưa
nhìn”, ông Vi buột miệng đáp. “Hừm”, bà Vi lấy sức tung tấm ga ra “Ông
giỏi nhỉ, chưa nói được mấy câu mà đã nhìn kỹ thế?”. Ông Vi lúc này mới
hiểu ra vấn đề, cười khì khì, “Bà yên tâm, trong lòng tôi, không ai bì
được với bà cả!”.

“Xạo!”, bà Vi xịu mặt mắng, nhưng trong mắt lại ánh lên niềm vui. Bà quay người ra ban công chuẩn bị phơi ga giường,
ông Vi vội chạy theo, giúp mắc lên cọc. Quay sang, thấy bà Vi đang luờm
mình, bèn hỏi, “Lại sao nữa, giúp bà cũng là có tội hay sao?” .

“Không phải vờ vịt”, bà Vi trừng mắt, “Nói đi, Ông lại định làm gì nữa?”. Ông
Vi ra vẻ oai phong lẫm liệt, “Tôi giúp bà là có mục đích hay sao, bà xem thường tôi quá đấy, chúng ta là đảng viên, toàn người có tố chất cả!”,
“Vậy là vì tình cảm đúng không, tốt quá, trong máy giặt vẫn còn đấy, ông tiếp tục phát huy phong cách đi, tôi đi lau bụi!”, bà Vi quay người đi
thẳng.

“Ấy chớ, ấy chớ”, ông Vi vội giữ vợ lại, nịnh nọt, “Phơi
quần áo cứ để tôi, mà gì nhỉ, bà có thể cho tôi thêm ít tiền được

không?”, “Đòi tiền làm gì?”, bà Vi nhìn ông. “Bà xem chậu hoàng kim cát
treo của tôi có đẹp không, nhưng mỗi lần tưới nước không tiện lắm, trong sách người ta nói, loại cây này nên tưới bằng bình phun, có điều mua
cái rẻ tiền, dùng không cẩn thận dễ hỏng lắm, tôi định mua cái tốt tốt ở chợ hoa, hơi đắt một tí, nhưng dùng được lâu”, ông Vi thẽ thọt nói.

“Chậu hoàng kim cát đấy của ông tiêu tốn bao nhiêu tiền rồi, nay đổi chậu
xịn, mai mua dụng cụ cắt tỉa chuyên dụng, giờ lại đòi đổi bình tưới? Thế chẳng phải là lãng phí hay sao? Tôi kiếm cho ông cái miễn phí nhé, mà
ít nhất ba mươi năm cũng không hỏng đâu!”. Nói xong, bà Vi đi thẳng vào
trong bếp.

Ông Vi không hiểu thế nào vội phơi cho xong ga giường, vừa trở lại phòng khách, đã thấy vợ mình phùng mang trợn má từ trong
bếp đi ra, tới trước chậu hoàng kim cát, phun “Phì” một cái, bụi nước
phun mù mịt. Bà Vi chùi miệng, “Đấy ông xem, rất đều đúng không, tôi năm nay 50, kiểu gì cũng sống lâu hơn chậu hoàng kim cát này, thích phun
lúc nào thì phun, còn vấn đề gì nữa không?”

Ông Vi kìm nén hồi lâu, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên, “Cao, thực sự là cao!”.

“Đào Tử, cậu có bị làm sao không đấy, định đến nhà tớ làm tiểu bảo mẫu á,
một đống việc đang chờ cậu thì sao? Với lại cậu sao không đi xe mà lại
đi bộ thế này...”, Vi Tình kêu rên vì bị Đào Hương lôi đi. “Cậu thôi
ngay cho tớ! Có cậu là tiểu bảo mẫu thì có!”. Cô khẽ quệt mồ hôi trên
trán, “Tớ nói nhà cậu ở đằng này, cậu còn không nhận ra? Làm hai đứa
phải đi oan bao nhiêu là đường!”.

Vi Tinh “xí” một tiếng, “Chỗ
nhà tớ rộng bỏ xừ, mà tớ có bao giờ đi lòng vòng quanh đấy đâu! À, phải
rồi, để hỏi Mễ Dương, cảnh sát bọn họ hang cùng ngõ hẻm nào cũng xông
vào, có khi cậu ấy biết!”, cô lập tức lôi điện thoại ra nhắn tin cho Mễ
Dương. Hôm nay tuy là cuối tuần, nhưng Mễ Dương vẫn đi làm bình thường,
dạo gần đây lực lượng cảnh sát chống trộm cắp thiếu. Đợi một lúc, không
thấy Mễ Dương trả lời, Vi Tinh hiểu tính chất công việc của anh, cũng
không dám gọi điện thoại. Hai người đành vừa đi vừa hỏi đường.

Mười mấy phút sau, hai người đứng trên thềm hè, nhìn về hướng đối diện. Bên
con đường rõ ràng vẫn khá là náo nhiệt, hình như cố ý cắt ra một khoảng
yên lặng. Mấy tấm bìa cac-tông lớn đứng run rẩy bên đường, trên đó ngoài ảnh còn dán mấy tờ giấy vàng đã quăn cả góc, mỗi cơn gió thổi qua, lại
kêu soàn soạt, vài người phụ nữa trung niên lặng lẽ ngồi ngây ra sau hai cái bàn cũ. Người qua người lại bước chân vội vã, thỉnh thoảng có cô
gái dừng lại định xem cho kỹ, thì bị người đồng hành lôi tuột đi.

Vi Tinh nuốt nước bọt hỏi: “Là chỗ này sao?”. Đào Hương kéo cô qua đường,
“Phải hay không qua đó là biết!”. Bước tới trước mấy tấm “bảng trưng
bày”, Vi Tinh đang định thò đầu nhìn mấy tấm ảnh, mấy người phụ nữ ngồi
sau bàn đã ngạc nhiên mừng rỡ đứng cả dậy, “Cô à, đây là ảnh của các
cháu trong viện phúc lợi chúng tôi, dù là quyên góp tiền hay tặng đồ,
chúng tôi đều hoan nghênh”.

“À, không phải, các cô nhầm rồi”. Đào Hương xua xua tay, mấy người phụ nữ liền buồn thiu, một người trong đó
gượng cười nó: “Không sao, xem cũng được, xem thôi cũng được”. Đào Hương vừa thấy vẫn chưa nói hết ý, vội lôi điện thoại ra, tìm tin nhắn: “Xin
chào, tôi là thành viên hội liên hiệp công ích thành phố, hôm nay tôi
nhận được tin đến đây giúp đỡ, vị này là bạn tôi, cô ấy cũng đến bày tỏ
tình yêu thương”.

“Vâng, cảm ơn anh, vô cùng cảm ơn sự giúp đỡ
của anh!”. Đào Hương cười nói với một chàng trai, người này vừa mới ủng
hộ 50 tệ, lúc này đang ngây người nhìn Đào Hương cười. Vi Tinh bê thùng
quyên góp đợi một lúc thấy anh ta vẫn không có vẻ gì là định rời đi, bèn cười nói: “Nếu cần phiếu thu xin mời sang phía bên trái, người tiếp
theo”. Anh chàng mặt đỏ lựng, vội bước ra.

Bắt tay vào việc, thời gian trôi qua thật nhanh, đến lúc cô Trương của viện phúc lợi gọi họ
vào nghỉ, Vi Tinh mới nhận ra là đã hai tiếng đồng hồ trôi qua. Uống ừng ực mấy ngụm trà nóng, một luồng hơi ấm tràn trong lòng, Vi Tinh thở
phào khoan khoái. Quay sang nhìn Đào Hương đang cầm khăn giấy lau mồ hôi bổng bật cười khanh khách, Đào Hương lườm cô, “Cười cái gì mà cười,
trông ngây ngô như ngỗng ấy”.

Vi Tinh bỏ ngoài tai, cười gian
xảo, “Cười ngây ngôi dù sao cũng hơn là bán rẻ nụ cười, đúng không?”,
“Đúng cái đầu cậu ấy!”. Đào Hương vừa vui vừa buồn cười thò tay cấu má
Vi Tinh, Vi Tinh “kêu la thảm thiết” xông lên phản công, quấn lấy Đào
Hương. Hội cô giáo Trương của viện phúc lợi nghe tiếng quay ra nhìn, rồi cười nói: “Hôm nay may mà có hai cô ấy, nếu không chúng ta sao có được
thành quả thế này?”.

Một cô giáo khác cảm thán, “Xinh đẹp đúng là tốt thật!”, mấy người phụ nữ cùng chung hoàn cảnh cũng buồn buồn gật
đầu, họ ngồi trơ ra cả buổi sáng, cũng không bằng thành quả hai tiếng
đồng hồ của người ta. Cô giáo Trương thấy không ổn, “Cô đừng nói thế, dù có xinh đẹp thế nào, cũng phải có tấm lòng tốt nữa, nếu không thì đẹp ở đâu!”. Một cô giáo khác nhanh chóng tiếp lời: “Chị nói chí phải, hai cô gái này đều có tấm lòng tốt”.

Đào Hương với Vi Tinh đương nhiên
không biết họ đang thì thầm những gì, ráng chiều nhuộm đỏ một góc trời
báo hiệu công việc ngày hôm nay đã đến hồi kết, nhân lúc Đào Hương nhận
cuộc điện thoại, Vi Tinh bèn lang thang tới bảng trưng bày xem những tấm ảnh lúc trước định xem. Những đứa trẻ trong ảnh tuy khoác trên mình
những bộ quần áo cũ kỹ, song nụ cười trên gương mặt vẫn tươi rói như
thường. Có đứa trẻ vừa trông đã biết có khuyết tật sinh lý, nhưng cũng
cười như không có chuyện gì phải buồn.

Từng gương mặt hiện ra
trước mắt khiến Vi Tinh không khỏi sụt sịt, xót xa trong lòng, bỗng thấy điều mình vừa làm thật ý nghĩa biết bao, âm thầm hạ quyết tâm lần sau
có hoạt động kiểu này nữa vẫn sẽ tham gia. Xem hết ảnh này tới ảnh khác, chợt thấy có đứa trẻ mặt mũi kháu khỉnh bụ bẫm trông hệt như Mễ Dương
hồi nhỏ, đôi mắt cũng không to, mặt cười rõ gian.

Vi Tinh bật
cười khúc khích, thò tay lần túi lôi điện thoại ra định chụp lại tấm ảnh về trêu Mễ Dương, vừa nhìn điện thoại, mới phát hiện có tin nhắn chưa
đọc của Mễ Dương. Mở ra xem, trong đó chỉ dẫn chi tiết đường đi đến chỗ
này, Vi Tinh dẩu môi nhắn lại ba chữ: “Mã hậu pháo[3]!”. “Chúng tôi có
thể giúp gì cho anh không?”, tiếng Đào Hương vang lên, Vi Tinh theo phản xạ quay lại nhìn, một người đàn ông đang đứng sau lưng cô, có điều còn
cách một bước.

[3] Ý chỉ hành động không kịp thời, không giúp ích được gì.

“Ấy chết!”, “Rầm”. Vi Tinh bất giác lùi lại sau một bước, suýt thì xô đổ
tấm bảng, người đàn ông kéo Vi Tinh lại, đồng thời đỡ được tấm bảng. Đào Hương đã chạy tới nơi, đứng chắn trước mặt Vi Tinh, nhìn người đàn ông
một lượt từ trên xuống dưới, “Anh có việc gì không?”. Người đàn ông đó
nhìn Đào Hương, Đào Hương cũng nhìn lại không nể nang gì, vẻ mặt lạnh
lùng ánh mắt cứng cỏi.

Người đàn ông bỗng mỉm cười, nói rất khách sáo, “Cô gái, tôi chỉ định xem mấy tấm hình thôi". Anh ta chỉ chỉ vào
tấm bảng. Đào Hương khẽ chau mày, kéo Vi Tinh tránh sang một bên, “Vậy
mời anh cứ tự nhiên”. Nói xong, cô cùng Vi Tinh trở lại chỗ ngồi, giơ
tay với cô giáo Trương đang ngần ngừ định đi tới ý nói không có chuyện
gì.

“Người đó định làm gì thế không biết, làm tớ hết cả hồn!”, Vi Tinh nói thầm. Đào Hương nhìn sang phía đó, người đàn ông hình như đang xem ảnh. “Chắc tại cậu chắn đường người ta thôi”, Đào Hương nói xong
lại hỏi: “Vừa rồi chưa động vào cậu chứ?”, “Chưa”, Vi Tinh lắc đầu,
nhưng vẫn chưa chịu thôi, “Xem thì cứ xem, việc gì phải lén lút như kẻ
trộm thế, đi chả phát ra tiếng động gì cả!”.

Đào Hương cười, “Vừa nãy cậu cầm điện thoại định làm gì hả, một người sống sờ sờ đứng ngay
cạnh mà không biết?” Nghe cô nói thế, Vi Tinh mới nhớ ra ý định trêu
chọc Mễ Dương của mình vừa rồi, nhưng không biết phải nói sao, “Không có gì, à, sao tớ thấy người đó cứ là lạ sao ấy, anh ta vừa cười một cái,
tớ đã thấy kỳ quặc rồi”. Vi Tinh chuyển chủ đề.


Đào Hương cũng
không nói gì thêm, cảm giác mà Vi Tinh nói cô cũng có, bất giác lại nhìn sang đó một cái, đúng lúc người đàn ông đánh mắt về bên này, lại cười
với họ. Thị lực của Đào Hương cực tốt, phát hiện người đàn ông đó có một cái răng mọc lệch, cho nên khi cười môi có phần khấp khểnh.

“Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, tớ tầm thường quá rồi…”, Vi Tinh
chép miệng, người đàn ông đó ăn vận bình thường, tướng mạo cũng không có gì nổi bật, lại góp liền một lúc 500 tệ. Các cô giáo của viện phúc lợi
cũng rất vui, nói là khoản lớn thứ hai của ngày hôm nay, người bình
thường chỉ ủng hộ 10, 50 tệ đã tốt lắm rồi.

Vi Tinh buột miệng
hỏi, khoản thứ hai? Cô giáo Trương cười nói: “Vâng, lúc trước trong khi
cô đi vệ sinh, có một cô gái trẻ cũng đứng đó xem lâu ơi là lâu, rồi ủng hộ 500 tệ, phải rồi, cũng không lấy phiếu thu! Hì, đều là 500 tệ!”. Nói xong, cô giáo Trương như chợt nhớ ra điều gì quay sang hỏi cô giáo Lý
bên cạnh, “À, Lý Tử, cô gái lúc nãy hình như cũng xem ở tấm bảng đó đúng không, cô nói xem đứa bé nào mà khiến người ta động lòng vậy chứ?”,
“Hình như là vậy”, cô giáo Lý gật gù.

Vừa nghe nói thế, Vi Tinh
và Đào Hương đang thu dọn bảng triển lãm không kìm được nhìn kỹ hơn,
chẳng bao lâu sau hai người đều ngẩn ra, cùng lúc dán mắt vào tấm hình
đứa bé này hơi quen quen, đã gặp ở đâu rồi nhỉ? Vi Tinh thì nghĩ mãi cái tên Ái Gia này nghe sao mà quen tai…

“Ồ, tiểu đoàn trưởng Cao,
sao anh lại tới đây?”, cô giáo Trương từng gặp một lần ngạc nhiên nhìn
Cao Hải Hà lấm lem bụi đường xuất hiện trước mặt. “Chào cô giáo Trương,
chị cứ gọi tôi Tiểu Cao là được. Tôi vừa đi công tác về, vừa hay bến xe ở gần đây, lúc trước nghe Mỹ Lan nói hôm nay các chị tổ chức hoạt động,
nên đến xem xem thế nào”, Cao Hải Hà điềm đạm lịch sự đáp.

Các cô giáo khác trong viện phúc lợi từ lâu đã nghe Dương Mỹ Lan sống nội tâm
có một anh chồng sĩ quan cực kỳ phong độ, hôm nay vừa gặp, quả nhiên
danh bất hư truyền, các cô không khỏi hào hứng khẽ bàn luận. Cao Hải Hà
thính tai cũng không khỏi lúng túng, anh quay đầu nhìn xung quanh, “Cô
giáo Trương, vậy Mỹ Lan cô ấy…”.

Nhìn theo ánh mắt anh, cô giáo
Trương cười vẻ cảm thông, xem ra đàn ông đối với cái đẹp không có miễn
dịch… Trong bụng nghĩ thế, miệng lại nói, “Tiểu Cao à, mấy hôm nay Ái
Gia quấy lắm, Mỹ Lan không rời ra được nên không tới, tôi nghĩ tối nay
cô ấy cũng không về nhà được đâu, này…”. Cô giáo Trương cảm giác những
gì mình nói Cao Hải Hà căn bản không nghe lọt chữ nào, ít nhiều cũng
không vui, gái đẹp nhìn thì cũng nhìn vừa thôi chứ… “E hèm!”, cô cố tình hắng giọng thật kêu.

Cao Hải Hà căn bản không si chuyển gì,
huyệt thái dương cứ đập bình bịch, máu huyết toàn thân trong phút chốc
đều tăng tốc chảy băng băng, đập vào màng nhĩ từng hồi ong ong. Đào
Hương, đúng là Đào Hương. Không ngờ mình còn có ngày hôm nay. Đứng cách
cô ấy chỉ vài bước chân. Hình như cô ấy gầy đi nhiều, tóc cũng cắt ngắn
rồi… Đào Hương cũng đứng chết trân nhìn Cao Hải Hà, trong đầu một màn
trắng xóa, ngoài Cao Hải Hà ra, không trông thấy gì nữa, thấp thoáng
trong đầu chỉ một ý nghĩ: Lúc trước vì không thể nhìn anh nữa, nên mới
chọn ra đi, vậy bây giờ phải nhìn cho đã! Cô giáo Trương càng lúc càng
khó chịu, đúng lúc định tằng hắn cái nữa, thì Vi Tinh ở đâu nhảy ra giải vây cho tất cả mọi người, cô kêu toáng lên: “Ô? Anh chẳng phải là anh
lính đụng phải tôi, rồi lại đánh nhau với Mễ Dương hay sao?”.

Mọi người xung quanh sững sờ, Đào Hương nhìn Vi Tinh mặt mũi bất bình tay
làm lan chỉ[4], rồi lại nhìn Cao Hải Hà đang vô cùng khó xử, kinh nghiệm làm kinh doanh những năm gần đây khiến cô nhanh chóng trấn tĩnh, lấy
lại vẻ mặt lạnh lùng. Tiếng Vi Tinh cũng làm Cao Hải Hà sực tỉnh, đang
nghĩ nên nói gì bây giờ, thì nghe tiếng xe đạp phanh kít lại, rồi một
giọng nói rất quen uể oải vang lên: “Đồng chí Vi Tinh, cái tật nói xấu
sau lưng người khác thật không hay tí nào...”.

[4] Chỉ dáng bàn tay khi ghép ngón cái và ngón giữa lại với nhau.

Vi Tinh há hốc miệng, một lúc lâu sau mới tức tối đáp lại: “Cậu không phải là mã hậu pháo, mà phải đổi thành Tào Tháo mới đúng!”.

Chập tối
đầu đông trời đã se se lạnh, gió không lớn, nhưng lại khiến trái tim con người ta run rẩy. Dù là cuối tuần, xe buýt vẫn đông đúc như thế, người
tựa người, hay nói đúng hơn là người chen người, song dù chen chúc là
thế, vẫn chừa ra một khoảng không bán kính chừng 10mm quanh mình, Đào
Hương cúi đầu nhìn bóng áo xanh kia hồi lâu, hai cánh tay chống lên
khung cửa sổ, lặng lẽ bảo vệ chút không gian của riêng mình, như trước
kia… Đào Hương lập tức bắt mình không được nghĩ nữa, quay đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ, một mảng trời xanh xen đỏ, đang hào hứng đuổi theo xe.

Vừa nãy Mễ Dương hết giờ làm vừa đúng lúc nhận được tin nhắn của Vi Tinh,
bèn qua xem thế nào nếu tiện thì đón luôn Vi Tinh về nhà, tạo cho cô một sự bất ngờ, song không ngờ lại trùng hợp thế. Găp luôn Cao Hải Hà. Hai
người đàn ông vốn rất hợp nhau được gặp mặt đều rất vui, lại thêm chuyện Mễ Dương giúp Dương Mỹ Lan tìm việc, Cao Hải Hà vẫn muốn mời anh uống
rượu để cảm ơn. Chọn ngày không bằng gặp ngày, vợ anh hôm nay cũng ở
viện phúc lợi không về, quyết định luôn hôm nay đi.

Mễ Dương vui
vẻ nhận lời, rồi khều Vi Tinh, toét miệng, “Dẫn theo cả bạn gái chắc
không sao chứ”, làm Vi Tinh mở cờ trong bụng mà ngoài mặt vẫn làm bộ làm tịch, đương nhiên, đi là vẫn phải đi rồi. Vi Tinh tuy không phải người
tinh tế, song cũng nhìn ra vấn đề. Vừa rồi cô cảm thấy Đào Hương có gì
khang khác, dù chỉ đơn thuần là một người quân nhân khiến Đào Hương nhìn thấy lại nhớ lại chuyện hồi còn ở lính.

“Đào Tử, cùng đi chứ?",
Vi Tinh rất tự nhiên mời Đào Hương, dù sao cô cũng thích quân nhân, chắc sẽ nói chuyện được, mình cũng đỡ phải đi một mình không ai nói chuyện,
hai người họ nhất định sẽ uống rượu. Đào Hương định từ chối, kiên quyết
từ chối, nhưng sau một hồi lâu, lại tuyệt vọng nhận ra mình không thể mở miệng nói tiếng “Không", cô tuyệt đối không muốn thừa nhận, cô ao
ước... Đứng bên nói chuyện với Mễ Dương, Cao Hải Hà hết lần này đến lần
khác tự dặn mình đừng kỳ vọng, song thấy Đào Hương không từ chối, niềm
vui cuối cùng vẫn lộ ra nơi đáy mắt.

Bắt đầu từ lúc gặp Cao Hải
Hà, Đào Hương cảm thấy mình cứ mơ mơ màng màng, linh hồn như xa rời thể
xác, đến lúc cô hoàn hồn trở lại, thì người đã đứng ở bến xe buýt. Chỉ
vì niềm vui nho nhỏ trong mắt anh, mà đã không thể chối từ thế này, toàn thân Đào Hương phát sốt, đồng thời lại rùng mình vì lạnh. Có ai đó đã
từng nói? Thứ gọi là lý trí ấy, chỉ phát huy tác dụng những lúc không có tình cảm mà thôi… Đào Hương cười đau khổ.

Mễ Dương tuyệt nhiên
không biết những cơn sóng ngầm đang ngầm trỗi dậy ấy, chỉ nghĩ đơn giản
là làm lính không kiếm được nhiều, bèn đề nghị đi ăn cánh gà nướng Tiểu
Lâm Gia, vừa kinh tế lại đã thèm! Đồng chí Vi Tinh chỉ cần có ăn là
được, không kén chọn gì! Đào Hương và Cao Hải Hà căn bản không còn lòng
dạ nào mà ăn, đương nhiên không ý kiến gì. Chào tạm biệt mọi người trong viện phúc lợi, bốn người lên đường.

Mễ Dương đi xe đạp tới,
không thể bỏ xe lại, lại không cam tâm hít gió Đông Bắc một mình, bèn
lôi Vi Tinh theo, còn cười khì khì nói là đi xe riêng. Vi Tinh dù ngàn
lần không muốn, vẫn ngồi phịch lên ghế sau, Đào Hương bỗng cảm thấy vô
cùng lúng túng, may mà xe buýt trờ tới, cô vội bước lên xe, tuy không

quay đầu lại, song vẫn biết Cao Hải Hà đang đi theo sau mình, cảm giác
ấy, vừa tin cậy lại lo âu.

Lúc ấy Đào Hương mới trông thấy Mễ
Dương đang guồng chân đạp cật lực đuổi theo xe buýt, Vi Tinh ngồi sau ôm eo Mễ Dương, còn toét miệng cười phát vào tay anh, đang hò hét gì đó,
chốc chốc lại vẫy tay với cô làm mọi người trên xe buýt đều nhìn cả ra
ngoài như xem khỉ trong sở thú. “Hai kẻ điên”. Đào Hương không kìm được
cười mắng, đau khổ có lẽ chỉ có thể gặm nhấm một mình, hạnh phúc thì lại rất dễ lan tỏa.

Trông thấy nụ cười Đào Hương vô tình để lộ, Cao
Hải Hà cảm thấy một góc trái tim chợt mềm lại. Mấy năm nay, môi trường
xung quanh thay đổi, con người xung quanh thay đổi, thậm chí đến bản
thân mình cũng không còn như trước, song nụ cười của cô ấy vẫn dịu dàng
và sáng ngời như thế, không hề thay đổi, thật là tốt...

Đối lập
với Đào Hương và Cao Hải Hà ngổn ngang trăm mối bên lòng trên xe, bên
ngoài Mễ Dương và Vi Tinh đang hưởng thụ một trải nghiệm mới lạ. Biết
nhau từ nhỏ, có “trò hề” nào của đối phương là chưa từng thấy? Thậm chí
trên người đối phương có bao nhiêu sợi lông cũng biết, nhưng một khi trở thành người yêu, thứ cảm giác tươi mới, đặc biệt, chua chua ngọt ngọt
vừa miệng ấy vẫn khiến họ muốn nếm thử lần nữa. Dường như hai người đều
mắc chứng thèm khát da thịt, dù có đụng chạm bao nhiêu vẫn thấy thiếu.

Đến lúc tới được trước quán Tiểu Lâm Gia, Mễ Dương mồ hôi mồ kê nhễ nhãi
chỉ thiếu nước bò ra xe mà thở dốc, Vi Tinh cười hì hì xuống xe, chạy
tới trước mặt Đào Hương đã đến từ bao giờ, “Giỏi nhỉ, chỗ này hơi sâu,
tớ còn lo bọn cậu không tìm thấy cơ!”. “Bọn tôi là lính trinh sát mà, lo gì không tìm được tới đích!”. Đào Hương buột miệng, nói xong liền cắn
môi, Cao Hải Hà nãy giờ không nói tiếng nào giờ tay kéo vành mũ xuống.

“Ha, thôi đi, cậu chỉ làm lính thông tin có ba năm thôi mà? Trinh với chả
sát gì chứ!”. Vi Tinh hoàn toàn không cảm giác gì phá lên cười ha ha,
Đào Hương cũng cười theo, Mễ Dương đã lấy lại sức, khóa xe bước tới,
“Đào Hương không phải, nhưng tiểu đoàn trưởng Cao là lính trinh sát thực thụ đấy!”.

Đào Hương không muốn tiếp tục chủ đề nguy hiểm này
chút nào nữa, bèn túm tay Vi Tinh đi vào trong, “Tớ hơi hơi đói bụng
rồi, chúng ta vào thôi”. Ngồi xuống, rất tự nhiên, Mễ Dương, Cao Hải Hà
ngồi một bên, Vi Tinh và Đào Hương ngồi một bên, gọi món, gọi rượu, cậu
bồi bàn bỗng nhiên không tìm thây cái mở chai, nhìn sang thấy Cao Hải Hà vặn nắp chai một cái, chai bia đã bật mở.

“Woah!”, Vi Tinh không kìm được tiếng kêu thán phục, chiêu này chất quá đi mất. Mễ Dương vốn
cũng rất khâm phục, song lại không thích cái vẻ sùng bái của Vi Tinh,
“Có đến mức ấy không? Không cần sùng bái đến thế chứ”. Vi Tinh “Xì” một
tiếng, “Không đến mức ấy thì cậu xoắn một cái xem nào, được thì tớ cũng
sùng bái cậu luôn”. Mễ Dương bị cô vặn cho chỉ còn nước trợn trừng mắt,
Cao Hải Hà cười nói, “Thực ra không có gì khó cả, vấn đề chỉ ở lực tay
và góc độ thôi”. Có chủ đề mở đầu, Mễ Dương bắt đầu tán gẫu với Cao Hải
Hà, Vi Tinh cũng hiếu kỳ hỏi mấy câu ngô nghê của một người mù tịt về
quân đội, Cao Hải Hà cũng rất kiên nhẫn, trả lời cụ thể từng câu một,
thỉnh thoảng còn chêm vài câu tếu táo, làm Vi Tinh nhanh chóng thay đổi
quan niệm về những người lính mà cô vốn tưởng vừa thô ráp lại quê mùa.

Nhân lúc Mễ Dương và Cao Hải Hà cạn chén, Vi Tinh nói thầm vào tai Đào
Hương: “Cứ tưởng lính tráng thô lỗ, văn hóa thấp, mở miệng ra là văng
tục, không ngờ còn có người phong độ ngời ngời thế này, nhìn kỹ còn rất
đàn ông nữa chứ”. Đào Hương từ lúc vào cửa đến giờ gần như không nói
năng gì, cứ cầm cốc cô ca khẽ nhấp từng ngụm nhỏ, vẻ như đang rất chăm
chú nghe Vi Tinh líu ra líu ríu.

Cảnh tượng trước mắt khiến cô
nảy sinh thứ ảo giác kỳ lạ, mình và Cao Hải Hà chính là một cặp, đang
vui vẻ ăn cơm nói chuyện với vợ chồng người bạn thân, tất cả đều rất hài hòa, tự nhiên. Đào Hương thầm nghĩ, không thể làm tổn thương bất cứ ai, vậy tự mình lừa mình chơi cũng được chứ…

Lúc này nghe Vi Tinh
khen Cao Hải Hà, cô bật cười, rất tự nhiên trong lòng nảy sinh niềm kiêu hãnh. Nhưng câu tiếp theo của Vi Tinh lại khiến cô chìm xuống vực thẳm: “Cậu nói xem một sĩ quan ưu tú như thế sao lại lấy một người phụ nữ ở
quê chứ, lại còn cả cô em vợ kia nữa, đanh đá chua ngoa thì thôi rồi,
lần trước ở đồn công an…”.

“Đào Tử?”, “Hả?”, Đào Hương bừng tỉnh
lại, “Nhìn soái ca kìa, cậu thấy thế nào? Có thấy giống Trần Khôn
không?”. Vi Tinh khẽ hất hàm, Đào Hương nhìn theo, một anh chàng ăn vận
rất hợp thời bước ra khỏi cửa, để lại bóng lưng thanh mảnh. Từ lúc tiệm
cánh gà nướng Tiểu Lâm Gia được mọi người bình bầu trên mạng, những
người trẻ tuổi nghe tiếng tìm đến ngày càng nhiều.

Không đợi cô
kip mở miệng bình luận, Mễ Dương và Vi Tinh đã nổ súng truớc, Cao Hải Hà nhìn hai người họ tranh qua cãi lại định khuyên can, Đào Hương cười
nói: “Anh không phải lo, hai người họ là vậy mà”. “Thật không?", Cao Hải Hà buột miệng tiếp, rồi ngây ra, đây gần như là câu đầu tiên hai người
họ nói với nhau trong tối nay. Cao Hải Hà nhìn Đào Hương một cái, nụ
cười trên mặt cô vẫn thế, lạnh lùng không hơn không kém.

Không
bao lâu sau, cuộc chiến giữa Mễ Dương và Vi Tinh đã đến hồi kết, một
người nói: “Cậu từ sau không được ngắm gái đẹp một lần nào nữa! ”, người kia cũng không chịu kém: “Vậy cậu cũng không được nhìn soái ca nữa!”.
Nói xong chốc chốc lại dán mắt vào gái đẹp với soái ca đi ngang qua, có
lẽ đều nhận thấy lời hứa vừa rồi không được đáng tin cho lắm. Hai người
nhìn nhau, Mễ Dương nói: “Thôi thì hai đứa cùng cố gắng vậy". “Nhất
trí!” Vi Tinh vui vẻ nhận lời.

Đào Hương và Cao Hải Hà không hẹn
mà cùng cười phá lên, nghe thấy tiếng cười của đối phương, hai người
cùng lúc quay sang nhìn nhau, ánh mắt không hề trốn tránh. Có lẽ là
những ước hẹn ngầm từng có vẫn luôn chôn giấu trong tim chưa hề tiêu
tan, hai con người đều có tinh thần trách nhiệm và lòng tự tôn cao ngất
bỗng chốc thấy thoải mái lên nhiều… Chuyện yêu đương khi trước đã không
có gì sai trái, vậy giờ sao phải ngại ngần giấu diếm, ngoài việc làm tổn thương tình yêu, chúng ta đâu có làm ai phải đau khổ, chẳng phải vậy
sao…

Nghĩ tới đây, Đào Hương dốc cạn cốc cô ca trong tay, rót
tiếp một cốc bia đầy nâng lên, cất giọng trong trẻo: “Tiểu đoàn trưởng
Cao, tôi mời anh, vì… bộ quân phục này”. Mễ Dương và Vi Tinh ngừng cười
nói, chỉ thấy Cao Hải Hà cầm nửa chai bia còn lại cụng ly với Đào Hương, “Vì bộ quân phục này!”, anh ngửa cổ uống cạn, Đào Hương cũng làm một
hơi hết sạch. Đúng vậy, quân phục, đó là điều họ theo đuổi, cũng là thứ
chứng kiến thời khắc đẹp đẽ nhất mà họ từng cùng trải qua.

Mễ
Dương hơi ngạc nhiên, Đào Hương lại còn chủ động cạn chén với Cao Hải
Hà, thấy Vi Tinh nói cô có tình cảm sâu nặng với bộ đội quả không sai.
Có điều sao cứ thấy thế nào... Anh vô thức quay sang Vi Tinh, Vi Tinh
cầm miếng xương gà đang gặm rất ngon lành, ánh mắt thì cứ chạy qua chạy
lại giữa Đào Hương và Cao Hải Hà, không biết đang nghĩ gì.

Bỏ lại tâm sự sau lưng, Cao Hải Hà khôi phục lại khí chất hào sảng của người
quân nhân, anh cùng Mễ Dương tôi một cốc anh một cốc, uống rất vui vẻ,
trò chuyện rôm rả. Đào Hương thì cùng Vi Tinh tán dóc, nói mấy chuyện
vụn vặt bên bàn ăn giữa chị em với nhau, không khí hòa hợp lên đến đỉnh
điểm, người ngoài nhìn vào lại cứ tưởng hai đôi vợ chồng đang tụ họp.

Đàn ông cứ rượu vào là thích bốc phét, đúng lúc Mễ Dương và Cao Hải Hà đang tranh luận về sự khác biệt giữa học viện cảnh sát và quân sự, rằng mình khi trước oai phong thế nào, thì điện thoại Mễ Dương reo vang: “Hãy cho tôi sức mạnh!!! Tôi là Shê-ra!!!”. Một nửa số người trong quán đều nhìn anh, Mễ Dương đã quá quen với chuyệy đó thản nhiên bắt máy, “A lô, mẹ
à, có chuyện gì không? Con? Con đang ăn ở ngoài, ăn với bạn, vâng, con
không ăn đâu…”.

Vi Tinh vừa từ nhà vệ sinh ra nói với Đào Hương:
“Đào Tử, cậu đi đi, giờ nhà vệ sinh không có ai đâu, mau lên”. Mễ Dương
đang định cúp máy, thì bà Mễ ở đầu dây bên kia hỏi dồn, “Sao mẹ lại nghe có tiếng Vi Tinh nhỉ?”. Mễ Dương le lưỡi trong bụng, mẹ đúng là thính
tai thật, anh cũng không muốn giấu mẹ mình, “Vâng, còn có cả…”, còn chưa nói hết câu, đã nghe tiếng ông Mễ vang lên: “Con trai ở đâu thế, mọi
người đang đợi cơm rồi này!”

Bà Mễ chớp thời cơ quả quyết: “Đuợc, mẹ biết rồi, con cứ từ từ ăn, không phải vội đâu, mẹ cúp máy đây”. Thế
là ý gì? Mễ Dương bỗng thấy choáng váng, không phải mình uống say rồi
chứ? Mẹ già lại bảo mình với Vi Tinh cứ từ từ mà ăn, lại còn không phải
vội?! Bên này bà Mễ không thèm quan tâm đến ông xã đang nhìn mình đầy
nghi hoặc, quay người trở lại phòng khách, nói với hai mẹ con bà Liêu
đang ngồi chờ: “Thật ngại quá, Mễ Dương đã ăn ở ngoài mất rồi, chúng ta
không phải đợi nó nữa, bắt đầu ăn thôi".


“Vâng, vậy cũng được”.
Bà Liêu rất tự nhiên, đứng dậy định giúp xới cơm, Liêu Mỹ ngăn bà lại,
“Mẹ, mẹ để con”, ông Mễ cười nói: “Tiểu Mỹ à cháu là khách cơ mà, không
phải bận tay đâu”. Liêu Mỹ cười nhã nhặn “Chú, có gì đâu, chú đừng khách sáo với cháu, đều là người nhà cả mà”. Ông Mễ không giấu được vẻ hài
lòng, cô bé này nói năng cứ chỉ đều rất lễ độ, tính tình chu đáo giống
hệt mẹ cô. Ông quay sang hỏi bà Mễ: “Mễ Dương ăn cơm với ai thế?”.

Người nhà? Bà Mễ thấy câu đó sao mà khó lọt tai đến thế, bà liếc mắt nhìn
Liêu Mỹ đang xới cơm, không thèm nhìn ông Mễ, nửa cười nửa không thủng
thẳng nói với bà Liêu: “Chắc là con bé Vi Tinh ở đối diện nhà chúng ta,
hai đứa nó xem như là thanh mai trúc mã cùng lớn lên bên nhau, tình cảm
thân thiết vô cùng, điều này chị hiểu còn hơn tôi mà, có phải không?".

“Hả?”. Bà Liêu có phần lúng túng gượng cười, gật không được mà lắc cũng không
xong, Liêu Mỹ đang xới cơm kín đáo quay mặt sang bên, không để mọi người trông thấy vẻ mặt cô.

“Bye bye! Đào Tử, về tới nhà thì nhắn tin
cho tớ nhé, tiểu đoàn trưởng Cao, hẹn… Ách xì!”, Vi Tinh ngồi vào taxi,
định kéo cửa sổ xuống nói mấy câu thì hắt xì một cái, “Được rồi được
rồi, đi mau đi, về nhà nhớ uống bản lam căn hay gì đó nhé”. Đào Hương
cúi người sờ trán Vi Tinh, “Vẫn ổn, không sốt, chắc là bị lạnh thôi, về
nhớ uống nhiều nước một chút”.

Mễ Dương đã cất xong xe vào thùng
sau taxi, anh khẽ vỗ vai Cao Hải Hà, “Lão Cao, vậy anh chịu trách nhiệm
tiễn Đào Hương lên xe nhé, tôi đưa Vi Tinh về đã!”, “Cứ yên tâm!”, Cao
Hải Hà khẽ đáp, anh lại hơi khom người nói với Vi Tinh: “Tiểu Vi, về
nghỉ ngơi sớm nhé”. “Ok, hẹn gặp lại!”. Vi Tinh cười vẫy vẫy tay chào
anh, Mễ Dương cũng lên xe, chiếc taxi nhanh chóng mất hút trong màn đêm.

Vừa rồi ăn xong, vốn định mọi người cùng bách bộ ra bến xe buýt, nhưng vừa
được nửa đường, Vi đại tiểu thư liền hắt xì rồi sổ mũi, tiếp đó là lạnh
run cầm cập, khoác thêm áo khoác của Mễ Dương vẫn không ổn. Không có
cách nào khác, đành bắt taxi nhanh chóng về nhà, tuy Mễ Dương với Vi
Tinh đều cảm thấy giữa Đào Hương và Cao Hải Hà có gì đó là lạ, song hai
người dù thế nào cũng không thể tưởng tượng ra “mối quan hệ đặc biệt”
giữa họ. Vừa rồi thấy hai người họ cư xử không tồi, nên cũng phần nào
yên tâm giao sự an toàn của Đào Hương vào tay “chú giải phóng quân”, về
nhà trước.

Chỗ này khá xa trung tâm, không được sầm uất như trong thành phố, mới có hơn 8 giờ, người đi đường đã khá thưa thớt, đa số các cửa hàng nhỏ đều đã đóng cửa, taxi cũng rất ít. Đào Hương đứng bên
đường nhìn ra xung quanh, gió đêm ào qua, cô bất giác kéo kín cổ áo.
Chợt thấy ấm sực, một mùi hương quen thuộc cộng với hơi ấm bao bọc lấy
cô, Đào Hương đờ người, nhưng không làm bộ làm tịch từ chối, chỉ mỉm
cười nói “cám ơn” rồi kéo chặt tấm áo khoác quân phục trên người, bỗng
thấy ấm áp lên nhiều.

Hai người kẻ trước người sau cứ đứng thế,
không gần mà cũng chẳng xa. “Anh tưởng em lấy chồng rồi”. Cao Hải Hà khẽ nói. Đào Hương ngớ ra, lập tức nhớ lại người phụ nữ gặp trong bệnh viện hôm đó. “Em cũng tưởng đó là con của anh”. Cô lạnh lùng nói, vừa rồi
nghe anh với Mễ Dương nói chuyện, cô mới biết đứa trẻ hôm đó là của viện phúc lợi, thảo nào cô nhìn ảnh cứ thấy quen quen. “Vợ anh sức khỏe
không được tốt, bọn anh cũng không có nhiều thời gian gần nhau, nên vẫn
chưa có con”. Cao Hải Hà đáp.

Cao Hải Hà trả lời rất tự nhiên,
song Đào Hương lại nhạy cảm nhận ra sự đau khổ trong lời nói, không đành lòng nói tiếp tục câu chuyện, hai người lại chìm vào im lặng. Bởi không thể ở bên nhau, nên hai người gần nhau thế này cũng trở thành một thứ
dày vò, mà kể cả là dày vò, mình cũng không có tư cách để hưởng thụ, Đào Hương cắn chặt môi, phảng phất có mùi máu tanh, nhưng vẫn thấy trong
tim đau đớn vô cùng.

Đúng lúc có chiếc taxi trống khách chạy tới, Đào Hương đưa tay vẫy, bác tài lấy tay ra hiệu chỗ này hẹp quá, phải
lên phía trước quay đầu, Đào Hương gật đầu hiểu ý. Sau khi hít một hơi
thật sâu, Đào Hương cởi áo khoác ngoài đưa cho Cao Hải Hà, mỉm cười lịch sự cảm ơn: “Cảm ơn anh, vậy em xin phép đi trước”. Cô không nói hẹn gặp lại.

Nói xong Đào Hương quay người định đi, tuy tự dặn mình tất
cả đã kết thúc rồi, nhưng lý trí là lý trí, tình cảm là tình cảm, mãi
mãi không thể biết trong hai thứ đó thứ nào sẽ chiếm thế thượng phong.
Nhân lúc mình còn có thể kiểm soát được, nhanh chóng đi thật xa, cũng
như việc giải ngũ năm ấy, lựa chọn từ bỏ có lúc cũng là một thứ dũng
khí. “A Hương, anh còn có thể...”, nhìn bóng lưng gầy gầy của cô lại sắp rời xa lần nữa, Cao Hải Hà buột miệng, nhưng chưa nói hết câu, anh đã
muốn bạt tai mình một cái nhớ đời! Cao Hải Hà mày đang làm gì thế này,
mày có còn là đàn ông nữa không? Mày không có quyền làm bất cứ điều gì
nữa!

“Em thề sẽ chỉ coi anh là bạn, chỉ cần anh được hạnh phúc,
em có thể lặng lẽ ở lại bên anh, đứng từ xa nhìn anh, cũng quyết không
phá hoại gia đình anh, nếu làm trái lời thề, thì trời tru đất diệt, ra
đường bị xe tông chết!”. Đào Hương đứng bất động bỗng buông mấy câu
không đầu không cuối. Cao Hải Hà không hiểu vì sao, nhưng sự đoạn tuyệt
trong lời thề khiến anh run rẩy, “A... Đào Hương, em nói thế là?".

Đào Hương chầm chậm quay người lại, đôi mắt sáng rực, cô nhìn Cao Hải Hà
không chớp mắt, “Đó là lời thề của em khi biết anh sắp lấy người khác,
khi đó em còn trẻ, lần đầu biết yêu, với biết bao mộng tưởng, trong
những mộng tưởng đó đều có anh, em không muốn giải ngũ, càng không muốn
rời xa anh, nhưng em nhận ra là em không làm được! Trông thấy anh là em
lại muốn tìm lại quá khứ, dù cho có bị trời tru đất diệt, em vẫn muốn
được ở bên anh, khi đó em thậm chí đã nghĩ, hay là đem sinh mệnh người
nhà ra để thề, là em có thể bắt bản thân thôi không nghĩ ngợi lung tung
nữa, rồi có thể ở lại bên anh… Nhưng nếu em thề lời thề vô sỉ đó, thì em đúng là đứa đáng bị trời tru đất diệt, cho nên, em chọn giải ngũ! Anh
cũng không phải khó khăn lựa chọn, để sau này khỏi phải hối hận”. Giọng
cô cứ nhỏ dần nhỏ dần, nhưng từng câu từng chữ cứ khắc vào tim Cao Hải
Hà. Anh cố gắng nhắm mắt lại, mở miệng định nói gì đó, cổ họng lại như
bị cát lấp kín.

Nói đến đây, Đào Hương cười tự trào, “Nói cho văn vẻ một chút, chúng ta chỉ là từng yêu và từng bỏ lỡ, chứ không làm gì
sai, không có gì phải hổ thẹn với lương tâm, cũng không có lỗi với bất
kỳ ai cả! Như Vi Tinh đã nói, vẫn có thể gặp nhau và cười nói goodbye…”, giọng điệu của cô đã trở lại bình thường, thậm chí còn có phần cười
cợt. Những lời vừa này cô đã kìm nén trong lòng nhiều năm nay, không
phải cô không thấy tủi thân, giờ cuối cùng nói ra được rồi, nói cho
người đó nghe, cô thấy như tảng đá đè nặng trong sâu thẳm trái tim mình
bao năm qua đã nhẹ nhõm đi nhiều.

Cao Hải Hà không nói lời nào,
đứng nghiêm bất động dưới ánh đèn đường, nét mặt do ngược sáng mà có
phần mơ hồ nhìn không rõ. "Bảo trọng”. Đợi bao nhiêu lâu, anh chỉ nói
mỗi một câu như thế, nhưng toàn tâm toàn ý, từng câu từng chữ. Đào Hương cũng nghiêm trang gật đầu, “Được!”, nghĩ rồi lại cười nói: “May mà
không phải là “anh xin lỗi’’ hay “cám ơn em", nếu không em ói ra máu
mất”. Cao Hải Hà muốn cười nhưng không biết cuối cùng mặt mình thành ra
cái vẻ gì.

“Tin tin!”, chiếc taxi kia đã quay đầu trở lại từ lâu, đợi mãi cũng sốt ruột bèn bấm còi. “Tới đây!”. Đào Hương nhanh chóng
quay người chuẩn bị lên xe, Cao Hải Hà bước lên trước giúp cô mở cửa xe, lúc đóng cửa còn khẽ nói: “Về nhà đừng quên nhắn tin cho Vi Tinh!”,
“Vâng!”. Đào Hương bỗng thấy xót xa trong lòng, cô gật gật đầu, “Bác ơi
đi thôi, đường vành đai 4 Bắc Kinh, cảm ơn”.

Dù không quay lại
nhìn, Đào Hương cũng biết Cao Hải Hà cứ đứng đó nhìn cô rời đi, vẫn như
ngày xưa, cô ngồi trên chuyến tàu, tay ôm đóa hồng, quang vinh giải ngũ. Trốn sau lưng chiến hữu, trơ mắt nhìn anh lao tới sân ga, vội vàng cố
gắng tìm cô trong từng toa xe, cho đến khi tiếng còi tàu hụ vang, đoàn
tàu lăn bánh, anh mới đứng ngây ra trên sân ga, không nhúc nhích...

Một sự mệt mỏi không sao kìm nén trào dâng, lần này thì hết thật rồi, từ
lâu đã tự dặn mình là kết thúc rồi, nhưng trong lòng vẫn cứ nuôi chút
tham vọng, mỏng manh hơn sương khói, lại khiến bản thân duy trì ảo tưởng lâu như thế, cho đến ngày hôm nay... Đào Hương áp mặt vào cửa kính xe
lạnh giá, nhìn cây cối vùn vụt lùi lại sau lưng, hồi tưởng lại khi đó
mình đã chìm trong màn lệ, nấc không thành tiếng như thế nào. Nghĩ tới
đây, cô vô thức sờ lên mặt, rồi cười đau khổ, giờ còn khóc cái nỗi gì
chứ: Đào Hương, vừa rồi mày nói năng mới độ lượng làm sao, khuôn phép
làm sao, cứng rắn làm sao...

Bác tài đã đi nhiều thấy nhiều nhìn
Đào Hương qua kính chiếu hậu, theo kinh nghiệm của ông, cộng thêm với
gương mặt nặng trĩu của người đàn ông khi nãy, không cần phân tích cũng
biết cô gái này bị tổn thương tình cảm, tốt nhất chớ nên đụng vào. Ông
tiện tay mở đài bật sang kênh âm nhạc, một giọng nữ khàn khàn đang khe
khẽ ngâm nga: “To be or not to be, chỉ cần anh không sợ tổn thương mình, điều đó mãi mãi không phải là vấn đề...”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận