Tôi Không Phải Thiên Thần!

Trả qua gần 2 tháng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, rốt cục vết thương của Na cũng đã lành hẳn, không để lại chút dấu tích nào, có thể ra ngoài đi lại mà không phải suốt ngày nằm trên giường nữa. Vào thời điểm này trong năm, thông thường là cô đang đi săm đồ tết với mọi người rồi. Ở nhà cái đám anh em kia còn bày đặt cả gói bánh trưng với làm mứt nữa. Tuy không khoé tay lắm nhưng được cái ăn khá ngon, cũng coi như không phí công. Còn nữa, đêm 30 thì toàn bộ mọi người tụ tập lại bên nhau, bắn pháo hoa ong cả tai, cười nói hết sức vui vẻ…Nhìn cảnh sắc bên đường, cô rất muốn chạy một mạch về nhà!
-Anh Phong!_Cô tựa vào vai Phong, thấp giọng kêu một tiếng.
-Muốn ăn gì sao?_Hắn dịu dàng nhìn cô.
-Không!_Cô cúi đầu đáp lại, có chút xấu hổ. Quả thực dạo này cô có ăn “Nhiều hơn một chút” so với bình thường. Nhưng mà vừa rồi cô mới ăn mà, hắn có cần lúc nào cô gọi là lại nghĩ cô muốn ăn thế không?_Em..muốn về nhà!
-Về nhà?_Hắn ngạc nhiên hỏi lại, rồi lại thấy có cảm giác không an tâm trong lòng_Em không muốn ở bên anh sao?
-Không phải thế!_Hắn hiểu sai ý rồi!_Em chỉ muốn về thăm mọi người thôi! Đã lâu không gặp, em..nhớ họ!
-Thế à!_Hắn thở phào nhẹ nhõm, siết chặt tay ôm cô chắc hơn_Vậy lúc nào đi thì nói với anh, anh sẽ về cùng em!
-Ừm!_Cô khẽ gật đầu, vùi vào lòng hắn hưởng thụ hạnh phúc ít ỏi sắp kết thúc này.
………………...
Không khí tết quả thật là càng gần càng náo nhiệt hơn! Từ đầu ngõ đến trong nhà, đâu đâu cũng thấy cờ hoa, đèn điện giăng chit chit. Vào buổi tối lại càng rực rỡ, đẹp đẽ hơn! Làm cho ai nấy cũng xôn xao cả cõi lòng, chờ mong đêm cuối năm được quay quầy bên gia đình, vui vẻ cười đùa về những chuyện đã qua trong năm cũ, chào đón một năm mới tốt lành hơn!
Haizz…thế mà trong đại gia đình toàn đàn ông con trai này lại chẳng có chút gì gọi là có cả! Nhà cửa trang hoàng hết rồi đấy, bánh kẹo, đồ ăn cũng chuẩn bị đầy đủ cả, ai nấy đều đã có mặt cả rồi, chỉ còn thiếu có một người thôi…nhưng cũng đủ để tết chẳng ra tết rồi!
-Chú Kỳ…cháu không có ăn nổi!_Một anh chàng chán nản bỏ bát xuống.
-Cháu cũng thế! Không có bé Na ở nhà thì tết nhất làm cái gì nữa?!_Một người khác phụ họa theo, đem miếng thịt vừa định ăn bỏ lại bát.
-Bao giờ mới về đây? Na ơi, anh nhớ em sắp chết rồi!_Thêm một người nữa kêu la.
…..
-Mấy đứa đừng có nói nữa! Các cháu tưởng chú không nhớ nó à?_Chú Kỳ lúc này cũng thở dài, buồn rầu lên tiếng_Không biết có khoẻ không, gọi điện báo mỗi một câu “Không sao” là cúp máy luôn, làm chú tức chết mà! Haiz…Thôi ăn cơm đi, nhanh lát nữa còn đốt pháo nữa!
-Hix..Có gì vui đâu mà đốt!_Cả đám lại cúi đầu cảm thán.
Đột nhiên lúc này có tiếng gọi phấn khích của anh chàng Khang từ bên ngoài vọng vào:
-MỌI NGƯỜI MAU RA ĐÂY ĐI! BÉ NA..BÉ NA VỀ RỒI NÈ....
1s..2s..3s…Cả một đám người từ trong nhà chạy loạn ra ngoài, ai nấy cũng như phát điên, miệng cười thật lớn, còn không ngừng kêu hò:
-Na ơi anh nhớ em quá!
-Nếu em còn không về, anh sẽ cầm dao đi khắp nơi tìm đó!
…..
Nhưng mà lúc nhìn thấy cô nắm tay Phong đi vào trong, ai nấy đều trở nên ngây ngốc, nhất thời đứng đơ không nói được gì, mắt trợn tròn, miệng há lớn tới nỗi nhét vừa cả quả trứng gà luôn. Làm sao mà tin được khi bình thường cô không cho ai có hành động quá thân thiết với mình, giờ phút này lại đang nắm tay một thằng nhóc trở về nhà! Mắt họ có vấn đề rồi hả?
-Đừng có nhìn em như thế! Lạ lắm à?_Cô cười rạng rỡ nhìn họ, nghiêng đầu thắc mắc.

Ai ngờ tất cả đều đồng loại gật đầu cái rụp, còn không quên phụ hoạ chỉ tay về phía Phong, khiến khoé miệng hắn đang cười cũng phải giật giật mấy cái.
-Chào..mọi người! Em là La Phong..bạn trai của Na!
Những ánh mắt kia lại đồng loạt nhìn sang Na như muốn hỏi: Thằng nhóc này bị hoang tưởng à?
-Anh ấy đúng là bạn trai em!_Cô nhìn hắn, mỉm cười hạnh phúc gật gật đầu, rồi lại hỏi_Thế mọi người không định cho bọn em vào nhà à?
Lúc này cả đám mới tỉnh lại, nhanh chóng hò hét chói tai:
-Nhanh lên, nhanh lên! Lấy thêm bát đũa, hâm lại thức ăn cho bé Na nào!..
-Vào nhà thôi em rể!_Khang tiến lại, tươi cười hiếu khách với Phong.
-Này! Sao anh lại gọi thế? Bọn em còn chưa có lấy nhau mà!_Na có chút đỏ mặt, lấy tay đập một cái vào vai Khang cho bớt ngượng.
-Em mà cũng biết ngượng à?_Anh liếc cô một cái rồi quay sang Phong_Anh nói này em rể, sau này em phải quản lí nó cho tốt vào đấy, đừng để nó động một chút là dùng bạo lực.
-Vâng, em sẽ quản tốt!_Phong tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, cười cười nhìn Na, khiến cô càng đỏ mặt hơn.
-Anh Khang! Anh muốn đón năm mới trong bệnh viện không?_Cô nghiến răng nghiến lợi, nắm tay dơ lên thể hiện ý muốn chuyển ngượng ngùng thành sức mạnh.
-Đấy thấy chưa? Anh không muốn ăn tết trong viện đâu, phải chuồn lẹ đây!_Khang co giò chạy nhanh vào trong, còn không quên bồi thêm vài câu.
-Anh đứng lại cho em! Mau đứng lại…._Cô vốn định đuổi theo nhưng ngay lập tức đã bị ai đó giữ lại.
-Ngoan nào! Vết thương vừa mới lành, em đừng có chạy lung tung nữa!
Ak…là mới lành sao? Bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi 2tuần, hắn liền bắt cô không được ra ngoài gần 2tháng, làm cô buồn muốn chết! Cứ khi nào hắn từ trường học trở về, đảm bảo lần nào mở mắt cũng thấy cái mặt hắn đầu tiên luôn! Cô đi đâu, hắn theo đấy, miệng lại không ngừng nhắc đi nhắc lại chuyện đăng kí kết hôn…chỉ nguyên điểm này thôi đã khiến cô đau đầu rồi! Cô rất muốn cùng hắn ở chung một chỗ, thật sự chỉ mong được sống bên hắn cả đời. Nhưng…cha hắn..ông ta là kẻ đã hại cha nuôi, dù cô không cần trả thù nữa nhưng…sao cô có thể trở thành con dâu ông ta, gọi ông ta một tiếng “Cha” được? Cô không làm nổi!.....
-Đó nhìn xem! Bé Na có bạn trai quên luôn mấy ông già chúng ta rồi! Ai…vô phúc quá!_Nghe thấy tiếng than thở bên cạnh, Na mới giật mình tỉnh lại. A..là do cô mải suy nghĩ quá mà vào nhà từ lúc nào rồi cũng không biết.
Vừa nhìn thấy các chú, cô chạy nhanh đến ôm mỗi người một cái, nhanh miệng biện minh:
-Cháu vẫn yêu mọi người như trước. Mọi người không thể nói cháu như thế được! Tội nghiệp cháu mà…_Cô bày ra vẻ mặt uỷ khuất, sụt xịt nói.
-Cháu đừng thế, được rồi mà! Về nhà là tốt rồi!_Chú Kỳ vội vàng xuống nước, kéo cô ngồi xuống cạnh mình, vui vẻ nói_Chúng ta mau ăn cơm thôi. Lát nữa còn đốt pháo hoa nữa nào! Nhanh lên..
-Đúng rồi! Nhanh nào nhanh nào! Na, cháu ăn cái này đi!_Lập tức có người phụ hoạ ngay.
-Món này cũng ngon nè!
-Cả món này cũng không tồi, em ăn đi!....
Chẳng mấy chốc mà trong bát cô thức ăn đã chất cao thành một ngọn núi nhỏ, làm cô nhìn vào mà chỉ muốn ói. Thật sự là mấy món này trước đây cô khá thích ăn, nhưng hiện tại thì chỉ cần nhìn thôi…cô đã không nốt nổi rồi.
-Nếu em không thích ăn thì đừng miễn cưỡng. Lát anh làm đồ ăn khác cho em!_Thấy cô khó chịu, Phong ghé lại bên tai cô nói nhỏ.
-Ừm…mấy món này làm em buồn nôn!_Cô xìu mắt khẽ đáp, nhưng trong mắt lại loé sáng. Chỉ cần nghĩ đến những món hắn nấu ình…Ai da..cô lại cảm thấy đói bụng rồi!

-Hai đứa kia! Đây là nơ­­i công cộng, đề nghị yêu thương nhau thì về nhà nhé!_Chú Năm chỉ đũa vào cô và Phong, lớn tiếng nói.
-Đâu có, mọi người chỉ trêu cháu thôi!_Cô xấu hổ đỏ bừng cả mặt, cúi đầu không dám nhìn ai.
-Nào cháu rể! Uống với chú một li ra mắt nào!_Chú ấy không thèm để ý đến biểu tình ngại ngùng của cô, đem chén rượu đầy đưa cho Phong.
-Dạ! Cháu kính chú!_Hắn cũng rất hào phóng, tiếp lấy chén rượu một hơi cạn sạch.
-Tốt lăm! Uống thêm với mấy ông già này vài li nào!_Một chú khác lại rói cho hắn chén nữa, tuy là khách sáo mời rượu nhưng mà lại hoài toàn không cho hắn có cửa từ trối.
-Các chú đừng có chuốc anh ấy uống say chứ! Uống nhiều không tốt cho dạ dày đâu!_Thấy vậy Na liền lên tiếng bênh vực.
-Bây giờ nó đã là dâu của nhà người ta rồi, không còn quan tâm đến chúng ta nữa, chỉ biết lo cho chồng nó thôi!_Chú Kỳ tỏ vẻ thất vọng, tủi thân vỗ vai chú Năm bên cạnh, chép miệng thở dài.
-Đúng vậy, chỉ còn mấy ông già chúng ta tự quan tâm đến nhau thôi!_Chú Năm cũng phụ hoạ theo, cầm chén rượu lên đụng li với chú Kỳ_Nào, em mời anh li này, coi như mấy ông già chúng ta tự an ủi lẫn nhau vậy.
-Cháu đâu có ý đó! Mọi người không được nghĩ lung tung như thế_Cô vừa thẹn vừa nhanh miệng giải thích_Cháu vẫn là cháu của các chú mà!
-Cháu không cần nói nữa! Con dâu nhà người ta thì không thể vẫn là cháu mình được!..
-Không phải! Không phải!...
-Nhìn con bé sốt sắng kìa! Ha.ha..
-A..các chú trọc cháu!..
-….Ha.ha…Thật là vui nha! Cháu yêu của chúng ta đã biết xấu hổ đó nha!
-…….
…………………
“Bụp..bụp..bụp…bụp…” Tiếng pháo hoa đã bắt đầu vang lên, ánh sáng đủ màu sắc bay múa trên nền trời thật rực rỡ. Thế là sắp đến năm mới rồi! Và cô…cũng sắp phải xa mọi người rồi!
-Chúc mừng năm mới!_Tiếng pháo vừa rứt cũng là lúc tiếng mọi người chúc tụng nhau phát ra. Những người đi đường, không cần biết có quen hay không, cứ gặp nhau là chúc thôi! Ai nấy đều thật là vui vẻ, nụ cười luôn chiếm hữu trên môi. (Cái phong tục này hay ha?!)
-Chúc mừng năm mới!_Na tựa vào lòng Phong, tiếng nói nhỏ nhẹ phát ra như tiếng gió xuân, phảng phất trong không gian.
-Chắc chăn chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi! Anh tin là như thế!_Hắn ôm chặt lấy cô, dịu dàng bên tai cô thủ thỉ.
Đó là anh tin. Còn số phận thì sao? Em cũng muốn như thế lắm, nhưng…Không thể! Xin lỗi…
-------------------
Sáng sớm mùng một tết nguyên đán, tiết trời đúng là đặc biệt thật! Có gió khe khẽ thổi qua, mưa phùn lất phất bay trong không trung, nhiệt độ cũng vừa tầm, rất thích hợp để gia đình quây quần bên nhau ăn bữa sáng đầu năm, ấm cúng biết bao!

Thế mà…Haizz…Hai cái người kia vẫn còn ngủ được, đúng là phá hoại không khí!
-Hoa, mau chuẩn bị bữa sáng rồi lên gọi cậu chủ, cô chủ giậy đi!_Ông La ngồi đọc báo trên ghế, liếc nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ ăn liền lên tiếng phân phó cho người giúp việc.
-Dạ! Con đi liền!_Cô bé tầm 14, 15 tuổi đứng gần đó đáp một tiếng rồi nhanh chóng đi lên lầu.
Đứng trước cửa phòng của cô, cậu chủ, cô bé lễ phép gõ cửa, thấp giọng thưa:
-Cậu chủ ơi! Ông chủ gọi 2người giậy dùng bữa sáng ạ.
-Ừ, ta biết rồi! Em xuống dưới trước đi!_Phong uể oải lên tiếng.
-Dạ vâng! Cậu chủ nhanh xuống nhé!_Cô bé nói thêm vài câu rồi lại nhanh chóng rời đi, tiếng bước chân ngoài cửa xa dần.
Lúc này Phong mới nhăn nhó mặt mày, nghiêng người định ôm ai đó vào lòng, nào ngờ vị trí bên cạnh lạnh ngắt. Hôm nay Na của hắn giậy sớm vậy sao?
-Vợ yêu ơi!_Hắn vừa ngồi giậy vừa cất tiếng gọi. Hắn thích mỗi sáng gọi cô như thế, cảm giác thực hạnh phúc.
-…………_Không có ai đáp lại hắn cả.
Có lẽ trong phòng tắm chăng. Hắn nghĩ thế rồi rời giường đi tìm cô, nhưng kết quả cũng chẳng khác là mấy. Cô không có trong phòng! Vậy chắc là xuống nhà rồi!
Hắn nhanh nhẹn thay đồ, làm vệ sinh cá nhân rồi xuống dưới. Vừa đặt chân khỏi cầu thang, hắn đã hỏi đến cô rồi.
-Hoa! Cô chủ đang ở đâu?
-Dạ! Không phải cô ấy trong phòng với cậu ạ? Từ sáng tới giờ em chưa gặp cô ấy lần nào cả!_Bé Hoa đang sắp bát đũa, thuận miệng lên tiếng.
-Cái gì?_Không có ở đây sao? Mới sáng sớm này mà cô đã đi đâu? Sao không nói với hắn một tiếng?_Mau tìm cô chủ đi, nhanh chân lên!_Nói xong hắn chạy trở về phòng, lục lọi khắp nơi, thấy đồ của cô không có mất đi mới thở phào một hơi. Cô không có bỏ đi, vậy đi đâu rồi?
-Có tìm được cô chủ không?
-Dạ không có! Chúng tôi tìm khắp nơi rồi mà không thấy, chắc cô chủ đã ra ngoài rồi.
-Vậy còn không mau đi tìm, đứng đấy làm gì hả?
-Vâng…chúng tôi đi ngay đây ạ!_Nghe thanh âm hắn vừa bực bội vừa lo lắng, ai nấy đều run cầm cập, nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt của hắn. Từ ngày có cô chủ về đây, lần này là lần đầu tiên thấy cậu chủ tức giận như thế, thật đáng sợ!
-Ta thấy con lo lắng thái quá rồi đấy!_Ông La ngồi một bên quan sát nãy giờ mới lên tiếng.
-Cha làm sao hiểu được cảm giác của con!_Hắn vừa áp điện thoại lên tai vừa gắt lên. Càng lúc hắn càng có dự cảm không lành, hắn rất không thích cảm giác này. Hắn rất sợ cô lại xa hắn lần nữa. Hắn không cho phép cô rời xa hắn, không thể được!
Ông La chỉ đành lắc đầu bất lực. Đối với đứa con này, ông ta luôn là không có biện pháp! Nếu không có Lê Na ở đây, e rằng dù ông ta có kêu khản cổ chắc thằng nhóc này cũng không bước về ngôi nhà này nửa bước chứ đứng nói đến ở lại!
……………
Cả một ngày, trong khi các gia đình khác vui vẻ đi chơi, thăm hỏi người thân bạn bè thì Phong và người làm lại chạy ngược chạy xuôi tìm Na. Hắn không tin cô lại xa hắn lần nữa. Tại sao hết lần này đến lần khác cô chỉ để lại vài câu, bỏ đi không để lại một chút tin tức gì, dù hắn có tìm thế nào cũng không ra? Hắn đã làm cái gì sai? Sao lại đối sử với hắn như thế?
-Anh Phong, sẽ sớm tìm ra thôi, anh về nghỉ ngơi chút đi! Để em tìm tiếp cho!_Vũ tiến đến vỗ vai Phong, cố gắng khuyên nhủ hắn. Cả ngày hôm nay hắn không có ăn gì cả, cậu sợ cứ như vậy hắn sẽ khiệt sức mất. Nếu chị mà nhìn thấy nhất định sẽ đau lòng, rồi lại trách cậu không quan tâm anh rể.
Mặc dù cậu cũng rất lo lắng cho chị nhưng cậu biết chị sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, cậu tin chị. Nếu chị không muốn ai tìm thấy thì dù có tìm bao lâu cũng khó mà thấy được. Còn nếu chị muốn, nhất định chị sẽ về. Cậu sẽ bảo quản anh Phong thật tốt, không để cho cô gái nào đến gần cướp mất anh rể của cậu đi. Người này chỉ có thể là của chị cậu thôi! Mà dù cậu có cho thì anh cũng chẳng làm đâu, cậu biết anh cũng rất yêu chị mà. Chị cũng như thế, lần này chị đi nhất định là có lí do của chị, cậu không cần biết, chỉ cần ở đây chờ chị là được!
-Anh không sao! Ngoài mấy câu ấy ra, cô ấy có nói cái gì khác với cậu không?
-Không có! Nhưng chỉ cần chúng ta chờ, nhất định chị sẽ về mà!
Hắn chầm chậm đứng lên, ánh mắt nhìn về phía xa xăm: “Anh sẽ chờ! Nhất định anh sẽ chờ! Nếu em không về, anh sẽ chờ đến hết đời!”

Nhẹ nhàng nhắm mắt, hít thở để không khí lạnh lẽo tràn vào phổi, mưa phùn từng hạt nhỏ tạt thẳng vào đau..rát..lạnh…Anh chờ em!
------------------
Lặng ngắm mưa rơi ngoài cửa xe, Na tựa đầu lên cửa kính, trước mắt liên tục hiện lên hình ảnh của Phong. Những khi hắn cau có, những lúc hắn tươi cười, lúc hắn dịu dàng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, truyền hơi ấm ấm áp sang tay cô…Nhưng từ nay, chúng sẽ không thuộc về cô nữa rồi!
-Cô muốn đến đâu?_Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, thấp giọng lên tiếng.
-Cho tôi đến khu tập thể Z!_Ánh mắt cô vẫn rõi theo mưa rơi ngoài kia, vô thức đáp một tiếng.
Đó là nơi ông bà ngoại sống. Từ ngày cô tìm được ông bà, tháng nào cô cũng gửi tiền thay mẹ phụng dưỡng ông bà. Đã bao năm trôi qua, ông bà cũng không còn trách mẹ nữa rồi, chỉ tiếc là mẹ không còn sống để có thể đoàn tụ bên ông bà. Lần này cô đi xa, không biết bao giờ mới trở lại, tối nay đến thăm ông bà lần cuối rồi sau đó cô sẽ vào miền Nam sống, đợi qua một thời gian, khi tất cả đã chỉ còn là dĩ vãng, có lẽ cô sẽ quay về.
-Cảm ơn chú! Chúc chú năm mới hạnh phúc!_Cô xuống xe, nhận hành lí từ tay người tài xế.
-Chúc cô vui vẻ bên gia đình!_Ông ta cười lại với cô, rồi lên xe chạy đi.
Đứng trước khu nhà nơi ông bà đang sống, nước mắt cô không hiểu sao lại chảy ra. Đưa tay mạnh mẽ lau đi chất lỏng trên mặt, cô lớn tiếng gọi:
-Ông bà ơi, con về rồi nè!_Hành lí của cô cũng chẳng có bao nhiêu đồ, phần lớn để lại chỗ Phong hết rồi, nên cô chỉ mang theo một túi hành lí không lớn lắm, chạy nhanh đến căn hộ của ông bà.
-Cháu yêu của ông bà! Về rồi à? Nhanh vào đây!_Ông giúp cô mở cửa, bà nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy cô, kéo cô vào nhà không ngừng hỏi han.
-Ngoài trời có lạnh lắm không? Cháu đi đường có mệt không?
-Dạ không sao ạ! Con chỉ nhớ ông bà thôi!_Cô cười tươi, đem cả hai ông bà ôm một lần.
-Con bé này, chỉ được cái dẻo miệng thôi!_Ông lên tiếng trách yêu cô, nhưng ngược lại càng ôm cô chặt hơn.
Trước đây ông đã đối sử với con gái mình không đúng, giờ đây ông muốn đem tất cả những gì chưa làm được với mẹ nó để bù đắp lại cho cháu mình.
-Ông bà ăn tối chưa ạ?
-Không phải đang chờ cháu về cùng ăn sao? Nào ngồi xuống nghỉ ngơi đi, để bà đi hâm lại thức ăn cái đã!
-Con giúp bà!
-Không cần đâu, cháu ở ngoài đó nói chuyện với ông đi!
-Vậy cũng được ạ!_Cô thưa một tiếng rồi ngồi xuống ông lấy cánh tay ông, nũng nịu như trẻ nhỏ_Ông đã dùng hết chỗ thuốc bổ con gửi lần trước chưa?
-Vẫn còn, lần sau không cần gửi nữa đâu. Cháu về thăm là ông bà vui lắm rồi, ông bà cũng già rồi, sớm muộn cũng phải chết, uống mấy thứ đó có lợi gì!
-Ông nói gì thế? Ông bà phải sống thật lâu bên con chứ, con không cho ông bà nói thế đâu!
-Được rồi, sẽ nghe lời cháu, sống thật lâu, sau này còn bồng chắt ngoại nữa chứ!
-Ông này, con còn chưa có lấy chồng mà!
-Sớm muộn cũng lấy thôi!
-Bà ơi ông trọc con! Con không chơi với ông nữa đâu!
-Trời ơi, cái con bé này…..
Tiếng cười nói tràn ngập khắp căn hộ, không khí gia đình ấm cúng, cô cùng ông bà dùng xong bữa tối rồi lại ngồi bên nhau tán gẫu, thi thoảng tiếp mấy vị khách đến thăm, cố gắng tận hưởng từng phút giây bên ông bà, bởi lẽ vài ngày nữa cô phải đi xa rồi, sẽ không thể thường xuyên về thăm ông bà như thế này nữa…và cũng không thể nhìn thấy những người cô yêu thương nữa rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận