-Bảnh mắt ra rồi mà cậu còn nằm đó được hả? Giậy mau lên!_Phong vừa cất cao giọng gọi vừa tắt chuông đồng hồ, thuận tay lật chăn trên người Vũ ra, đánh cái “Đét” vào chân cậu ta rồi nhanh chóng ra ngoài.
Ngày nào cũng như ngày nào, dù chuông có kêu đến cả tiếng đồng hồ thì cậu ta cũng không tỉnh, vẫn là chờ hắn vào đánh thức mới chịu mở mắt. Xem ra cậu ta ở đây đã quá thoải mái rồi, chỉ có hắn là đeo thêm cái nợ vào thân, không dưng tự nhiên phải chăm sóc thêm một người. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, từ ngày cậu ta đến, nơi này miễn cưỡng cũng được coi là nhà.
-Cậu lần nhanh lên hộ tôi cái! Chậm trễ là tôi cho cậu đi xe bus đến trường đấy!_Một mặt cho hamburger vào lò vi sóng, một mặt hướng phòng Vũ hò lớn, trông Phong không khác gì mấy ông “Gà trống nuôi con” cả!
-Ra đây! Ra đây!_Vũ xồng xộc chạy ra, vừa thở vừa đáp, rất nhanh ngồi ngay ngắn vào bàn, tươi cười hỏi_Hôm nay ăn gì vậy anh?
-Ngoài hai câu đó ra, cậu không còn câu nào khác để chào buổi sáng tôi sao?_Phong đứng dựa người vào thành bệ bếp, hai tay khoanh trước ngực, nhàn nhã chờ bánh chín, nhìn Vũ đang nhấp nha nhấp nhổm hỏi.
-Anh em mình với nhau, anh còn câu nệ làm gì! Nhanh nhanh không em đói lả ra bây giờ!_Cậu ta cười cười thập phần nịnh nọt, ngoan ngoãn ngồi yên chờ thức ăn.
Đúng lúc này lại “Tinh” một tiếng, hắn lắc đầu thở dài, xoay người lấy bánh ra đặt vào khay, rồi quay sang bên rót sữa vừa được hâm nóng vào cốc, sau đó mới đem ra bàn.
Khay vừa đặt xuống, chưa cần Phong lên tiếng, Vũ đã nhanh tay lấy phần của mình, đưa lên miệng ăn ngon lành, bộ dạng cực kì thoả mãn, hệt như trẻ nhỏ vô lo, vô nghĩ mà ăn. Nhìn cậu ta như thế, Phong không khỏi nhíu mày tự hỏi liệu hắn có lầm khi làm anh em với cậu ta không? Cứ như thế này không sớm thì muộn hắn cũng trở thành bố trẻ của cậu ta mất thôi!
………………..
-Cậu vào lớp trước đi! Tôi đi gửi xe._Phong nói khi cả hai đến cổng trường.
-Vậy em đi trước nhé! Gặp lại anh lúc ăn trưa!_Vũ vui vẻ vẫy tay rồi chạy đi.
Bên trong chiếc taxi đậu gần đó, có một người vẫn đang nhìn hai người họ không rời, khoé môi chậm rãi nở nụ cười, kéo thấp mũ xuống che đi gần hết khuôn mặt rồi mới mở cửa xe đi ra.
Giờ ăn trưa, canteen trường:
-Anh đang nghĩ gì mà thừ người ra thế?_Vũ thấy Phong thất thần suy nghĩ, liền cầm thìa huơ đi huơ lại trước mặt hắn.
-Nhớ vợ!_Ném ra 2chữ, hắn không buồn nhìn Vũ lấy một cái, cúi xuống tiếp tục ăn.
-Haizz…_Nhìn hắn như vậy, cậu ta không khỏi cũng bị lây tâm trạng, một mặt thở dài, một mặt uống một ngụm canh._Tại sao chị ấy đi lâu như vậy cũng không có tin tức gì nhỉ? Có phải quên anh em mình rồi không?
-Sao mà quên được!_Thanh âm trong trẻo nhẹ nhành vang lên phía sau lưng cậu ta.
Giọng nói này…Có phải…?
Vũ vội vàng quay đầu lại, còn Phong cũng nhanh chóng đưa mắt lên nhìn. Tất cả mọi ánh mắt trong canteen đều đổ dồn lên người đang từng bước tiến vào bên trong.
-Có gì đáng nhìn sao?_Cô gái thản nhiên nhìn lại mọi người, bàn tay từ từ đưa lên tháo mũ ra.
Khuôn mặt trắng hồng, xinh đẹp động lòng người hiện ra, nụ cười trên môi phảng phất như có như không.
-A..a…a……._Hàng loạt tiếng la hét kích động vang lên. Không chỉ nữ sinh mà ngay cả nam sinh cũng không thể tin nổi vào mắt mình, sau vài giây ngạc nhiên liền nhanh chóng chạy đi tìm giấy bút, muốn xin ình một chữ kí. Người này không phải là người bọn họ ngưỡng mộ lâu nay thì là ai?!
Mà trong tình thế như vậy, cô gái vẫn rất thản nhiên, bước đến đứng trước mặt Vũ và Phong, nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt to đen láy nhìn họ:
-Không nhận ra tôi sao?
Vũ trợn tròn mắt, khó khăn nuốt ngụm canh đang mắc ở cuống họng xuống, nói không nên lời. Giọng nói…rất giống, nhưng khuôn mặt…lại khác nhau hoàn toàn! Thế là sao? Chuyện gì đây?
-Cô là ai? Chúng tôi không quen!_Lúc này, Phong lạnh lùng nhìn cô gái lên tiếng, thanh âm xa cách. Hắn biết cô ta, nhưng hắn không quen! Dù giọng nói có giống đi chăng nữa cũng không phải Na của hắn. Tuyệt đối không phải!
-Không quen?_Giọng nói trong trẻo được thay thế bằng sự lạnh nhạt pha lẫn thờ ơ. Cô gái lấy trong túi cặp kính cận dày cộp, to đùng đeo lên, cơ hồ muốn che hết cả nửa khuôn mặt._Bây giờ có quen không?
-Là…là…_Vũ cố gắng trấn tĩnh bản thân_Không phải như thế chứ?
Những người nháo nhào đang chạy lại phía cô gái nhìn thấy cảnh này cũng đột ngột đừng chân, nhất thời ngỡ ngàng không sao giải thích nổi. Sao có thể như thế? Con bé xấu xí ấy tại sao lại là…?
-Na?_Bàng hoàng, không thể tin nổi nhưng cũng vô cùng vui mừng. Na của hắn đã trở lại rồi!
Cô gái không nói gì, chỉ nhìn hắn mỉm cười nhẹ gật đầu. Cô đã trở lại! Còn chưa kịp thu hồi lại ánh mắt, cả người đã bị Vũ ôm chặt đến độ không thể nhúc nhích.
-Cuối cùng đã về rồi! Nhớ chị quá đi mất!_Sau một hồi kích động, cậu ta dựng người cô lên, nhìn ngắm kĩ càng một lượt, đang tính ôm cô cái nữa thì cả người bị kéo ra rồi quẳng về phía sau.
-Cậu chiếm tiện nghi thế đủ rồi đấy!_Phong hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta ngồi bệt trên mặt đất, liếc xéo thêm cái nữa mới quay lại nhìn người con gái đang đứng trước mặt.
Vũ từ trên mặt đất lồm cồm bò giậy, mở miệng định bất mãn vài câu mới phát hiện hai người kia đã đi đâu mất rồi. Nhanh như thế đã vội đi ôn lại mọi chuyện, có cần thế không? (Cần quá đi chứ!)
-Em thật là hư!_Nhìn Na rất lâu, Phong mới lên tiếng. Nếu không phảỉ hôm nay cô đứng trước mặt hắn nói rõ thân phận thì hắn thật không thể tin nổi người hắn đã từng muốn xé đôi người lại là cô đấy. Lê Na lại chính là cô nàng Lili được bao người ngưỡng mộ kia, thế mà bạn trai như hắn lại không hề hay biết! Đúng là mất mặt!
-Ý anh nói em không xứng với anh chứ gì?_Cô tỏ vẻ giận dỗi, xoay người bước đi, nhưng trong mắt lại tràn ngập ý cười.
Rất nhanh sau đó đã bị ai kia kéo vào lòng, gắt gao ôm lấy…thật chặt.
-Ai cho em đi? Cả đời này em phải ở bên cạnh anh, không cho phép rời xa!_Lời thì thầm bên tai nhưng lại kiên quyết giống như khẳng định chủ quyền. Từ nay về sau hắn sẽ không để cô rời xa mình nữa đâu! Nhất định là thế…
“Số phận an bài. Không ai có thể nắm bắt tương lai! Dù muốn hay không…vẫn là chịu sự chi phối của vận mệnh!”
…………………
-Chị muốn ăn gì? Hôm nay em sẽ xuống bếp!_Vừa về đến nhà, Vũ đã hí hửng chạy vào bếp, mở tủ lạnh nhìn ngắm một hồi rồi quay đầu hỏi Na.
Cô từ từ ngồi xuống sofa, chậm rãi nhìn ngắm ngôi nhà một lượt mới đáp lại:
-Cậu biết nấu món gì?
Câu hỏi thực đơn giản, chỉ có năm chữ nhưng lại làm Vũ không thể mở miệng nổi. Cậu biết nấu món gì? Hình như từ trước tới giờ toàn Phong nấu cho cậu ăn thôi à! Cậu chẳng biết nấu cái gì hết, kể cả món đơn giản nhất là trứng luộc còn không làm nổi nữa là…
-Em đừng có trông chờ vào cậu ta! Mau vào đây giúp anh rửa rau đi!_Trong lúc Vũ vẫn còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, Phong đã bắt tay vào công việc.
Nhìn hắn một thân cao lớn, tuấn tú lại đeo cái tạp giề hình Pikachu màu vàng có diềm hồng sặc sỡ, Na không khỏi thấy buồn cười. Nhưng mà cũng phải công nhận, hợp với hắn đấy chứ! Một người đàn ông vừa đẹp trai, tài giỏi, lại có thể giúp đỡ vợ công việc gia đình…ai lại không muốn trở thành vợ của người ta chứ?
-Chị thấy đồ em chọn có hợp với anh ấy không? Cũng được nhỉ?_Vũ thấy vậy liền chạy đến phụ hoạ, vừa chỉ chỉ vừa cười nói.
-Cậu còn đứng đó mà kể công à? Không mau đi mua đồ uống đi!_Phong tỏ vẻ khó chịu, đứng chống tay lên hông trừng mắt nhìn Vũ, bộ dạng thật buồn cười. Bất quá, càng làm cho hai người kia cười lớn hơn.
-Anh…ha.ha..rất giống mấy bà nội trợ thực thụ! Ha..ha..Rất tốt!_Na ôm bụng cười ha hả. Cũng không có để ý đến xung quang, cứ thế mà cười. Cô chưa bao giờ nhìn thấy biểu tình đáng yêu như vậy của hắn, đây có lẽ là lần đầu…hoặc cũng có thể là trước đây cô không chú ý!
Lúc cô ngưng cười đứng thẳng người lên, xung quang đã không còn bóng dáng Vũ đâu, đổi lại, khuôn mặt Phong lại gần trong gang tấc, phóng đại gấp mấy lần. Nụ cười hiện hữu trên khoé miệng hắn rất tươi…nhưng lại thập phần có gì đó không đúng, rất không đúng!
-Anh tốt như vậy…Em có chịu lấy anh về không?
Hắn vừa nói gì vậy? Là cầu hôn cô đấy hả? Không…không phải! Nếu là cầu hôn cô thì phải hỏi là “Em có đồng ý lấy anh không?” chứ! Sao lại là “Em có chịu lấy anh về không?” ? Là hắn muốn giao phó bản thân cho cô đấy à?
-Anh…đừng có đùa!_Cô mở to mắt nhìn, nuốt nuốt nước bọt, cố gắng tỏ ra như bình thường.
-Anh không đùa!_Thanh âm bị đè lại, trầm thấp mà nghiêm túc cực kì. Hắn không có đùa, đây là thật lòng!
-Em không biết anh lại đùa dai thế đâu! Mau mau nấu cơm thôi, em đói quá rồi!_Cô cười sáng lạn, nghiêng người tránh hắn mà đi vào rửa rau. Chắc chắn là hắn đang đùa, là đùa thôi! Bọn họ mới có bao nhiêu tuổi chứ, tính đến chuyện này có phải quá sớm rồi không?!
Hắn xoay người nhìn theo, lắc đầu cười khổ. Có lẽ hắn quá vội vàng rồi! Nhưng chung quy cũng chỉ là hắn sợ mất cô thôi! Các cụ nhà ta chẳng phải đã nói “Cưới vợ phải cưới liền tay” sao? Nếu luật pháp không quy định tuổi tác được phép kết hôn thì sợ rằng hắn đã nhanh chóng rước cô về dinh rồi!
-Em thật là lợi hại! Anh diền như thế mà cũng bị em phát hiện!_Bước nhanh về phía cô, trên mặt sớm đã chỉ còn lại sự vui vẻ, hắn nhanh chóng bắt tay vào làm thức ăn. Na ở bên cạnh, không ngừng chạy tới chạy lui phụ giúp hắn lấy cái này cái nọ.
Nếu cuộc sống cứ thế yên bình trôi qua thì thật tốt biết bao! Thế nhưng có những chuyện không phải ta muốn là được…
………………..
-Chị ăn cái này đi!_Vũ gắp lên một miếng tôm chiên, mau chóng đặt vào bát Na rồi ngay sau đó lại cắm đầu ăn. Đúng là cái đồ tham ắn!
-Cậu là cái loại người gì thế hả? Ăn cùng tôi cả tháng nay rồi cũng không thấy gắp thức ăn cho tôi một lần, chị cậu vừa đến là đã tận tình tiếp đón rồi. Có phải cậu không coi tôi ra gì không?_Phong thấy vậy, cau mày càu nhàu.
-Lâu lắm mới gặp thì phải tận tình tiếp đón là đúng rồi! Với lại chị ấy là con gái mà, anh ghen tị gì chứ!_Vũ vừa phùng má ăn vừa phản bác lại. Bộ dạng đáng yêu vô cùng!
-Mọi người ở nhà vẫn khoẻ chứ?_Đột nhiên Na hỏi một câu không hề ăn nhập với chủ đề, nhưng lại là chuyện cô muốn biết nhất trong lúc này.
-Em hỏi cậu ta làm cái gì! Cả tuần nay cậu ta đã về nhà lần nào đâu!
-Không có gì đáng quan tâm. Về cũng như không!_Không còn vui vẻ, tâm trạng trượt thẳng xuống dốc, giọng nói cũng theo đó mà lạnh đi. Nơi đó…quả thực không có gì đáng để cậu trở về cả!
Như vậy là cậu ta vẫn chưa biết gì cả…Không sao! Thế cũng tốt, để mọi chuyện xong xuôi rồi nói cho cậu ta biết mọi chuyện cũng chưa muộn! Trong lòng Na khẽ thở ra một tiếng, trên môi chậm rãi nở nụ cười nhẹ, nhanh tay gắp thức ăn cho cậu ta, lớn tiếng khuấy động không khí:
-Không nói chuyện lung tung nữa! Ăn nào! Ăn nhiều một chút mới có sức tối học bài! Hôm nay tôi sẽ cho cậu cả đống, xem rạo này cậu học hành thế nào!
-Vợ ơi anh cũng muốn! Gắp thức ăn cho anh đi!_Phong thấy vậy liền tỏ ra ghen tị, nhìn Na đầy mong chờ, giọng nói cũng trở nên nhõng nhẹo.
-Anh muốn chết hả? Ai là vợ của anh chứ?_Cô trừng mắt nhìn hắn, thế nhưng hai má lại rất nhanh ửng đỏ lên. Tên này đúng là không biết xấu hổ gì cả! Trước mặt còn có người khác mà dám ăn nói lung tung như thế.
-Chị không phải ngại đâu! Sớm muộn gì anh Phong cũng trở thành anh rể của em mà. Em duyệt rồi đấy, chị yên tâm mang về nhà đi!_Vũ liếc mắt nhìn hai người, tỏ vẻ không mấy bận tâm, chỉ chú ý đến mấy móm ăn mà gắp…gắp…gắp! Cậu nghĩ mình nên sớm ăn xong để còn nhường không gian riêng tư cho hai người này, chứ cứ ngồi lại đây, không sớm thì muộn cậu cũng bị Phong dùng ánh mắt nướng cháy!
Bất quá, lời này nói ra càng làm sắc hồng trên mặt Na thêm đậm. Cô có khi nào nói sẽ lấy Phong sao?
Cô còn đang mải cúi đầu nghĩ ngợi thì Vũ đã nhanh chóng ăn no mà rời đi, trên bàn ăn lúc này chỉ còn lại hai người, mà ánh mắt ai kia lại chung thuỷ một mực nhìn cô chăm chú không rời.
Chỉ cúi đầu ăn, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận thấy điều đó. Chính vì thế mà ăn uống cũng không được tự nhiên, dẫn đến hậu quả dễ lường là: Nửa đêm, cô vác cái bụng trống rỗng đi xuống bếp tìm đồ ăn.
Hai cái người này đúng là đàn ông quá thể! Ngoài những thứ để làm thứ ăn cho ba bữa chính ra thì trong tủ lạnh chẳng có lấy nổi một chút đồ ăn vặt, để đến bây giờ cái dạ dày của cô cứ biểu tình liên hồi mà mãi vẫn chưa có đồ ăn lấp vào! Haizz…bây giờ mà nấu nướng chỉ sợ sẽ làm hai người kia tỉnh giấc, thôi đành ra ngoài ăn vậy! Rón rén quay người tính về phòng thay quần áo, không ngờ vừa mới quay lại đã đập thẳng đầu vào cái gì đó. Va đập khá mạnh nhưng cũng không đau lắm, có lẽ do vật đó mềm mềm. Mềm mềm? Cái gì mà lại mềm mềm? Là cái gì?
Cô còn đang mải ôm đầu suy nghĩ thì đèn phòng đã nhanh chóng sáng lên. Và đứng sừng sững trước mặt cô không phải La Phong thì là ai đây?
-Sao anh lại ở đây?
-Câu này anh hỏi em mới đúng chứ!_Hắn tiến đến đỡ cô lên, động tác không nhanh cũng không chậm, nhưng lại thập phần dịu dàng nâng niu._Khuya thế này rồi, em không ngủ còn chạy ra đây làm gì?
“Ọc..ọc..ọc..” Còn chưa cần cô lên tiếng thì cái dạ dày của cô đã cho hắn câu trả lời mất rồi. Thì ra là cô đói bụng!
-Đi nào!_Nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, hắn kéo cô ra ngoài.
-Đi đâu?_Cô mơ hồ hỏi lại, bàn chân vô thức bước theo hắn.
-Đưa em đi ăn chứ đi đâu nữa!_Khoác áo của mình cho cô, tiện tay nhéo mũi cô một cái, hắn vui vẻ nắm tay cô đi về phía trước. Cảm giác này thật là tốt!
………………
-Em làm gì ăn nhanh như thế? Có ai tranh với em đâu!_Nhìn cô ăn như bị bỏ đói vài ngày, Phong không khỏi lắc đầu cười khổ. Không biết sau này khi mang thai cô sẽ ăn nhiều như thế nào nhỉ? Có khi nào nửa đêm đang ngủ ngon bắt hắn đi mua này nọ về không?
Nhưng mà hắn nào có biết chính vì hắn cứ nhìn chằm chằm như thế nên cô mới phải dốc toàn lực mau chónh ăn xong không? Bây giờ hắn lại còn càng nhìn chăm chú hơn, rồi tự nhiên lắc đầu cười một mình, không biết nghĩ đến cái gì nữa? Chỉ có điều làm cô suỹt sặc thức ăn lên mũi, ho không ngừng.
-Không sao chứ?_Một bên khẩn trương vỗ vỗ lưng cô, một bên lên tiếng trách cứ_Anh đã nói ăn chậm thôi còn không nghe! Hư như vậy sau này sao thành vợ hiền của anh được hả?
Bất quá lời này càng làm cơn ho không những không ngưng mà càng kéo dài hơn. Còn bà chủ quán ngồi gần đó thì không khỏi cười gian nhìn hai người họ. Giới trẻ bậy giờ thật thoáng, trước mặt người ngoài vẫn có thể bày tỏ tình cảm tự nhiên như vậy! Trẻ trung thật là tốt!
-Không..khụ..không sao!_Na từ từ bình ổn lại nhịp thở, hướng Phong xua xua tay_Tốt rồi! Không vẫn đề gì nữa!_Liếc mắt thấy vẻ mặt gian trá của bà chủ quán đang nhìn mình, cô vội vàng đứng lên, quay đầu chạy về nhà_Em ăn no rồi!
Trời ạ! Ăn no rồi thì chờ một chút rồi cùng về, làm gì mà chạy nhanh như thế? Hắn nhìn theo bóng dáng đáng yêu chạy đi, trên mặt không khỏi buồn cười, đặt lại tiền trên bàn rồi nhanh chóng đuổi theo.
Đến trước cổng khu trung cư, bước chân hắn chợt dừng lại, ánh mắt hướng sang phía Na đang nhìn. Cô đứng bất động, ánh mắt chăm chú vào bếp than hồng bên cạnh, phía trên là những của khoai lang tròn chịa, béo mập từng chút một chín dần, toả mùi hương thơm phức.
-Muốn ăn không?_Không biết từ lúc nào, Phong đã đến bên, khẽ hỏi cô một câu.
-Muốn!_Thực sự rất muốn! Nhưng mà…
-Vậy anh đi mua!_Hắn còn chưa bước được nửa bước đã bị níu lại_Sao thế?
-Hết chỗ chứa rồi! Không ăn thêm được nữa!_Vẻ mặt luyến tiếc nhìn mấy củ khoai, cô xoay người chầm chậm kéo hắn đi. Hix…không ăn hôm nay để hôm khác ăn vậy! Thế nhưng vẫn luyến tiếc quay đầu nhìn một cái nữa mới chịu thôi!
------------------
-Chị Na ơi dậy đi!_Hôm nay được bữa mặt trời mọc đằng tây, Vũ nhà ta giậy thật là sớm mặc dù không phải đi học, chạy sang phòng Na gọi í ới.
-Cậu ầm ĩ cái gì! Mau lại đây giúp tôi làm bữa sáng đi, để cho cô ấy ngủ thêm lúc nữa!_Phong thấy vậy, từ trong bếp hô to.
-Hôm nay đi chơi mà, giờ còn ngủ gì nữa!_Cậu ta xụ mặt đi vào trong bếp, mới nhìn qua một cái mắt liền sáng lên, nhanh tay cầm lấy thứ trên đĩa đưa lên miệng cắn một miếng_Cái này cho em hả? (Ăn rồi mới hỏi. Đểu!)
-Bỏ ngay xuống!_Không nghĩ tới cậu ta mới ăn một miếng, đã bị tiếng quát làm cho giật nảnh mình. Còn chưa kịp nhìn ra chuyện gì, bàn tay liền bị đôi đũi đánh ột cái đau rát.
-Á..! Đau quá! Sao anh đánh em?
-Ai cho phép cậu ăn? Cái này là tôi làm cho chị của cậu mà!
-Nhưng em cũng thích, tại sao không làm cho em với?
-Cậu tự mình làm mà ăn!_Phong xoay người, lại đặt thêm một củ khoai nướng vào đĩa. Tối qua nhìn ánh mắt cô như thế thật là làm hắn không nỡ, thế nên sáng sớm nay đã thức giậy chuẩn bị cho cô rồi. Vậy mà cậu ta cư nhiên dám ăn, hắn còn chưa đá cậu ta ra khỏi nhà đã là may lắm rồi đấy!
Trong lúc này, Na sớm đã tỉnh giấc và hiện tại đang nghe một cuộc điện thoại khá quan trọng.
-Thế nào?
-50,1%!
-Tốt!_Chỉ cần hơn 0,1% này thôi, công ty của ông sẽ đổi chủ!_Giúp em chuẩn bị cuộc họp cổ đông, 2giờ chiều bắt đầu!
-Được! Gặp lại em ở đó!
-Bye!..
Ngắn gặn, súc tính, đầy đủ nội dung cần trao đổi…cuộc gọi chưa đầy một phút. Nhưng lại làm thay đổi tâm trạng của khá nhiều người, trong đó có Lê Na. Cuối cùng, ngày này đã đến. Những gì ông ta đã làm, cô sẽ trả lại hết!
Nhắm mắt một cái, tia sáng vừa loé lên liền biến mất.
……………….
-Sáng nay hai người cho em ăn gì đây?_Na bày ra vẻ mặt ngái ngủ, từ trong phòng đi ra, cười cười nhìn hai người kia trong bếp.
-A chị!_Nhìn thấy cô, hai mắt Vũ sáng lên, xoay người chộp lấy một củ khoai trên đĩa, chạy lại núp sau cô, vừa cắn khoai vừa nói như mách tội người khác với mẹ vậy_Nhiều như thế mình chị ăn sao hết, thế mà anh ấy còn không cho em ăn!
-Cậu còn dám nói! Có tin tôi đá cậu ra khỏi cửa không?_Phong cũng nhanh chóng chạy ra, trên tay vẫn còn đang cầm đôi đũa dùng để lật khoai. (Anh này là nướng khoai bằng bếp từ nha!)
-Nếu anh dám, em sẽ không đem chị mình giao cho anh đâu!_Tuy chốn ở phía sau Na, nhưng Vũ lại cao hơn cô cả cái đầu, lúc này kiêu ngạo đầy thách thức ngẩng đầu nhìn Phong.
-Cậu…cậu…_Phong tức nghẹn họng mà không làm gì được, chỉ có thể trừng mắt nhìn cậu ta.
Đúng lúc này, Vũ đột nhiên nhảy dựng lên, một mặt vẫn nhai khoai, một mặt ôm đầu, vẻ mặt bất mãn phàn nàn:
-Sao chị lại cốc em?
-Còn hỏi! Ai cho cậu cái quyền quản tôi? Tôi là đồ vật đấy mà cậu muốn giao cho ai thì giao?_Vừa nói, bàn tay cô lại không ngừng đưa lên đầu cậu ta, khiến cậu ta nhảy chồm chồm khắp nhà tránh né.
-Hai người hợp sức bắt nạt em! Không công bằng! Đúng là một đôi vợ chồng ăn ý, ngược đãi trẻ vị thành niên!
-Cậu còn nói lung tung, tôi đập cậu chết!_Na lớn tiếng hét vang nhà chạy phía sau.
-Có ai không cứu tôi…!............
Niềm vui cũng không thể kéo dài mãi, rất nhanh sẽ kết thúc thôi! Dù ngày mai thế nào, chỉ cần nhớ chúng ta đã từng có niềm vui bên nhau là được rồi!
Giấc mơ về cuộc sống hạnh phúc bên nhau vẫn chỉ là mơ mà thôi!