Bùi Tư Viễn người này quả nhiên là một tên điên, sau khi ngả bài với cô, anh thậm chí còn lười làm vẻ ngụy trang, đổi lại là một người bình thường, làm sao có thể nói thẳng ra ý định thực sự của mình giống anh chứ? Đặc biệt là với những suy nghĩ điên rồ như vậy.
Tuy nhiên, loại chuyện này, Bùi Tư Viễn thật sự có khả năng làm được.
“Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó!” Cố Ninh Du cảm giác mình vẫn không thể hiểu được mạch não Bùi Tư Viễn: “Tóm lại, trong khoảng thời gian tiếp theo, trước khi em liên lạc với anh, anh không được tới tìm em.”
“…” Bùi Tư Viễn cảm thấy vừa rồi mình đồng ý quá vội vàng, giờ phút này, anh đột nhiên có hơi hối hận.
“Đã hứa với em, anh không thể thất hứa!” Thấy Bùi Tư Viễn khẽ nhíu mày, trong lòng Cố Ninh Du cũng có chút bất mãn: “Em còn nhớ, trước kia anh còn nói em vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh kìa.”
“Ninh Ninh, em rõ ràng biết những lời anh nói đều không phải thật lòng, làm sao anh có thể thực sự muốn chia tay với em?" Thái độ Bùi Tư Viễn dịu dàng, đáy mắt cũng lóe ra thỏa hiệp và bất đắc dĩ: “Được, anh hứa với em, sẽ không đến tìm em cho đến khi em chủ động liên lạc với anh.”
Anh có thể từ chối mạnh mẽ ngay cả khi cô tìm lý do khác, nhưng cô nhất định phải nhắc lại chuyện cũ, mà đây lại là điều anh không muốn nhắc tới và đối mặt nhất.
Nghĩ vậy, Bùi Tư Viễn nghiêng người về phía trước và chạm vào trán Cố Ninh Du, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô ở khoảng cách gần, khiến cô thấy rõ tình ý của anh: “Em nói rất đúng, anh không thể làm gì em.”
Mỗi lần Bùi Tư Viễn bày tỏ tình cảm mãnh liệt của anh đối với cô như thế này, cô không biết phải đáp lại thế nào, huống chi bây giờ cô đã biết về kiếp trước, trong lòng Cố Ninh Du rối loạn, càng lúc càng luống cuống, đành phải nhắm mắt tránh ánh mắt của anh, lại nhẹ nhàng đẩy ngực anh: “Em thật sự phải đi.”
Bùi Tư Viễn nhìn cô thật sâu, cuối cùng cũng không ép buộc cô nữa: “Được.”
Mấy ngày kế tiếp, Cố Ninh Du suy nghĩ rất nhiều về tất cả những gì cô đã trải qua ở kiếp trước, những câu chuyện do Bùi Tư Viễn kể, tình cảm của cô dành cho Bùi Tư Viễn, câu hỏi mà anh đã hỏi cô đêm đó, và những gì cô đã làm những ngày này –
Cô sẽ làm gì? Cô nên làm gì cho đúng?
Lúc trước cô cho rằng, cô cô không nên trút những oán hận về Bùi Tư Viễn ở kiếp trước lên anh của kiếp này, bởi vì những chuyện kia chung quy lại cũng không phải do anh ở kiếp này làm.
Mà hiện tại, mặc dù cô biết kiếp trước kiếp này Bùi Tư Viễn căn bản là một người, nhưng liệu Bùi Tư Viễn có thực sự đáng trách vì những chuyện đã làm cô tổn thương ở kiếp trước sao?
Cô đã từng thật sự rất hận Bùi Tư Viễn, hận anh vì đã thờ ơ với cô, hận anh vì đã làm tổn thương gia đình cô, hận anh vì đã khiến cô trở thành người vô gia cư trong mấy năm cuối đời, cũng hận cả đời này anh lừa gạt cô…
Nhưng những điều này đều không phải ý định ban đầu của anh, anh cũng vẫn luôn thống khổ dày vò, hãy thử nhìn từ góc độ của anh, nếu như cô là Bùi Tư Viễn kiếp trước, cô sẽ làm như thế nào đây? Liệu cô có làm tốt hơn anh không?
Cô nghĩ điều đó là không thể, nếu là cô, có lẽ cô đã phát điên ngay từ đầu.
Sau khi nghe Bùi Tư Viễn kể xong câu chuyện của anh, cô không dám nói hận ý của mình đối với Bùi Tư Viễn đã tan thành mây khói - - trên thực tế, cô vẫn hận Bùi Tư Viễn, bất quá, người cô hận là anh, cũng không phải anh.
Người cô ghét không phải là Bùi Tư Viễn thật, theo một nghĩa nào đó, người đó chỉ là một ký hiệu, là người đàn ông lạnh lùng trong kịch bản của Đấng Tạo Hóa, không yêu cô, tổn thương cô.
Mà Bùi Tư Viễn chân chính lại là người đàn ông vô tội thầm lặng yêu cô hơn mười năm không hề thay đổi, một lòng chỉ hy vọng cô hạnh phúc vui vẻ…
Nhưng cô vẫn không thể đưa ra được quyết định.
Cho dù sau khi biết được chân tướng kiếp trước, cô vẫn không thể đưa ra quyết định.
Cố Ninh Du cuối cùng quyết định đi hỏi bạn thân của mình, cô càng nghĩ càng không nghĩ ra nguyên nhân, càng nghĩ trong lòng càng loạn, có lẽ đây chính là cái gọi người trong cuộc u mê người ngoài cuộc tỉnh táo, cô vẫn cần người đánh thức mình, cô tóm tắt ngắn gọn tất cả những gì cô và Bùi Tư Viễn trải qua thành một câu chuyện nhỏ, nói cho Phó Dĩ Phỉ, Phó Dĩ Phỉ sau khi nghe cô kể chuyện cũng không trả lời, ngược lại đưa ra mấy vấn đề: “Hai người thích nhau vì sao không thể ở bên nhau, về bản chất mà nói, bọn họ cũng không có thâm cừu đại hận thực sự gì mà.”
“Tuy rằng những tổn thương kia thực sự đã từng tồn tại, nhưng cậu cũng đã nói rồi, đây không phải là ý định ban đầu của nam chính, khi anh ấy làm những việc đó, chẳng phải trong lòng anh ấy cũng rất đau đớn và buồn bã sao?”
“Tớ cảm thấy nam chính kia không làm gì sai cả, người sai thực sự chính là cái người xấu nhất quyết muốn chia rẽ bọn họ, nếu cuối cùng họ thực sự không đến được với nhau, vậy chẳng phải để cho kế hoạch của tên người xấu kia thực hiện được sao?”
“Nam chính kia vốn cũng đã đủ đau khổ đủ thảm rồi, còn muốn đem tất cả những chuyện xấu mà người khác làm đổ lên trên đầu anh ta...!Điều này có phải là quá bất công với anh ta không?”
“Phỉ Phỉ, cám ơn cậu, tớ hiểu rồi.” Sau khi nghe điều này, Cố Ninh Du cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm và hiểu mình nên làm gì: “Tớ cảm thấy cậu nói rất đúng.”
“Có gì đâu, vốn chỉ thảo luận chút thôi mà.” Nói xong, Phó Dĩ Phỉ tò mò nhìn Cố Ninh Du: “Du Du, sao cậu luôn có thể tìm được loại tiểu thuyết phức tạp lại rối rắm này? Đúng rồi...!Tác giả cuốn tiểu thuyết mà cậu nhắc đến mấy tháng trước, tác giả đã lấp hố chưa? Kết cục của nam chính kia như thế nào”
“A, chẳng qua tớ nhàn rỗi nhàm chán nên đọc đại thôi á mà...”
Cố Ninh Du không ngờ Phó Dĩ Phỉ còn nhớ rõ “tiểu thuyết” mình từng nói với cậu ấy, trong lòng có chút kinh ngạc: “Phỉ Phỉ, cậu còn nhớ hả?”
“Đúng vậy, không phải tớ từng nói, kể chuyện mà kể nửa vời rất khó chịu.”
Cố Ninh Du suy tư một chút, hồi đáp: “Ừm...!Kỳ thật câu chuyện hôm nay tớ kể với cậu chính là cuốn tiểu thuyết lần trước tớ từng kể với cậu đó.”
“Ủa vậy hả? Lần trước cậu còn nói nam chính kia không sống lại, tớ đã nói cậu phân tích sai rồi, cuối cùng tác giả kia đã lấp hố rồi?” Phó Dĩ Phỉ kêu lên: "Khi nào nam nữ chính ở bên nhau?"
Tim Cố Ninh Du có chút mất cân bằng: “Tớ cảm thấy, hẳn là...!sắp rồi.”
Cố Ninh Du vốn định buổi tối liên lạc với Bùi Tư Viễn, nhưng tình cờ tối nay cô có lớp, sau giờ học đã hơn chín giờ nên cô từ bỏ ý định và tính ngày hôm sau sẽ liên lạc với Bùi Tư Viễn, nhưng lúc tan học, cô nhận được điện thoại của trợ lý Bùi Tư Viễn gọi tới, trợ lý của anh nói cho cô biết Bùi Tư Viễn bị bệnh, không muốn đi bệnh viện, xin cô qua chăm sóc anh.
Trong lòng Cố Ninh Du có chút muốn cười, Bùi Tư Viễn đã bao nhiêu tuổi rồi, còn chơi loại tiết mục khổ nhục kế này, đây hoàn toàn không phải phong cách của anh, còn không bằng trực tiếp “cưỡng đoạt thiếu nữ nhà lành” như anh nói, chẳng phải thú vị hơn cái này nhiều sao?
Tuy nhiên, dù biết rằng Bùi Tư Viễn rất có thể không nhịn được mới dùng cách này để buộc cô phải xuất hiện nhưng Cố Ninh Du vẫn có chút lo lắng cho anh, cô kiếm cớ xin nghỉ phép sau đó liền đón xe đi sang nhà Bùi Tư Viễn.
Sau khi đến nhà Bùi Tư Viễn, trợ lý mở cửa cho Cố Ninh Du liền chủ động rời đi, lúc Cố Ninh Du đi vào trong, trong lòng còn cảm giác có chút mới lạ.
Phần lớn thời gian ở kiếp trước, cô đều nài nỉ Bùi Tư Viễn để anh đến nhà mình, cô rất ít khi đến nhà Bùi Tư Viễn, mọi thứ ở đây đều có vẻ xa lạ với cô.
Cố Ninh Du đi về phía phòng ngủ bật đèn, sau khi đi đến bên giường, trong lòng lại có một loại cảm giác bị lừa gạt - - sắc mặt người đàn ông trước mắt vẫn như thường, lúc nhìn thấy cô đáy mắt còn nổi lên ý cười, thoạt nhìn rất bình thường, làm gì có một chút dáng vẻ bệnh nhân nên có?
“Ninh Ninh, em đừng hiểu lầm, anh không muốn quấy rầy em đâu, là trợ lý của anh tự chủ trương liên lạc với em.” Cố Ninh Du đang muốn đặt câu hỏi, Bùi Tư Viễn lại đánh đòn phủ đầu: “Anh vẫn luôn làm theo yêu cầu của em.”
Bùi Tư Viễn lại bắt đầu diễn, đây rõ ràng chính là ý của anh.
Cố Ninh Du cảm thấy mình có thể xong đời, lần trước Bùi Tư Viễn nói anh không có biện pháp với cô, vậy làm sao cô có biện pháp gì với anh được chứ?
Trái tim cô đều bị Bùi Tư Viễn lừa đi, cho nên cô biết rõ đây có thể là khổ nhục kế của Bùi Tư Viễn vẫn lo lắng chạy tới, cho nên cho dù cô biết Bùi Tư Viễn lại lừa cô cũng không cảm thấy tức giận…
“Ồ…” Cố Ninh Du không muốn mình rơi vào thế hạ phong, vì vậy cố ý lạnh mặt: “Nhưng anh ta nói anh bị bệnh, sao em không nhìn ra?”
Bùi Tư Viễn một bộ vô tội lại ủy khuất biểu tình: “Anh thật sự sinh bệnh.”
Nói xong, Bùi Tư Viễn kéo tay cô, Cố Ninh Du nhất thời không đứng vững, cứ thế ngã xuống giường của anh, còn bị Bùi Tư Viễn nhân cơ hội đè ở dưới thân.
Nhận ra mình dường như đã hoàn toàn rơi vào cạm bẫy Bùi Tư Viễn thiết lập, trong lòng Cố Ninh Du có chút buồn bực: “Hôm nay anh nhất định phải nói cho ra lí do, bằng không, sau này anh nói cái gì em cũng sẽ không tin nữa.”
“Anh bị bệnh tương tư.”
Bùi Tư Viễn cau mày, kéo tay cô vuốt ve mặt mày của anh: “Trong những ngày không gặp được em, mỗi phút mỗi giây anh đều nhớ em, hình dáng em luôn xuất hiện trước mắt anh...”
Anh nắm lấy tay cô trượt xuống, lúc rơi xuống bên môi anh, còn cố ý hôn mu bàn tay cô: “Muốn hôn em, muốn ôm em đi vào giấc ngủ, mỗi ngày đều nhớ em đến không ngủ được...”
Khi tay cô đặt lên ngực anh, Cố Ninh Du cảm cảm nhận được sự rung động trong lòng bàn tay mình: “Anh nghĩ trái tim anh bị bệnh rồi, cả ngày trà không nhớ cơm không nghĩ...!Bệnh của anh là do em gây ra, chỉ có em mới có thể chữa khỏi, em nói xem, có phải em nên chịu trách nhiệm với anh không?”
“Anh...” Hàng loạt hành động và lời nói của Bùi Tư Viễn khiến Cố Ninh Du mặt đỏ tai nóng: “Sao mồm mép nói ngọt trơn tru thế? Anh học ở đâu vậy?”
“Cần học không?” Bùi Tư Viễn chớp mắt nhìn cô: “Phát ra từ đáy lòng, từng lời đều chân thành, không hề dối trá.”
“Em thấy anh mồm mép trơn tru thì có.” Cố Ninh Du hừ nhẹ một tiếng, mặt lại càng đỏ hơn.
“Với mình em thôi.” Bùi Tư Viễn cười hôn lên mặt cô: “Ninh Ninh, em cuối cùng cũng hiểu ra, sẵn sàng tiếp nhận anh, anh đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi.”
“Hả?” Cố Ninh Du không bị Bùi Tư Viễn lừa qua chuyện: “Em nói khi nào?”
“Mới vừa nãy -- Anh nghe thấy trong lòng em nói như vậy.”
Bùi Tư Viễn sao lại trở nên mặt dày không biết xấu hổ như vậy? Luận công phu mồm mép, cô thật đúng là hoàn toàn nói không lại anh.
“Được rồi, quả thật anh không có nghe lầm.”
Thấy Cố Ninh Du tiếp nhận bậc thang anh đưa cho cô, Bùi Tư Viễn lại được voi đòi tiên ép tới: “Vậy em thì sao? Em có nhớ anh không?”
“Ừ...!Có một chút.”
Mặc dù không khoa trương như Bùi Tư Viễn nói, nhưng mấy ngày không gặp, Cố Ninh Du quả thật nhớ anh...!Nói đúng ra, người trong đầu cô nghĩ mấy ngày nay vẫn luôn là anh.
Nhưng bây giờ tư thế của bọn họ quá mập mờ, rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến một số chuyện xấu hổ, Cố Ninh Du thử đẩy đẩy anh nhưng không thành công, cho nên chỉ có thể xin ý Bùi Tư Viễn: “Vậy anh...!Anh có thể xuống khỏi người em trước được hay không?”
“Không.” Bùi Tư Viễn lại một lần nữa bắt lấy tay Cố Ninh Du, lần này, anh trực tiếp ấn tay cô vào một vị trí không thể diễn tả được: “Lời vừa rồi của anh còn chưa nói xong...!Nó cũng nhớ em.”.