Chương 2.2
Hát quân ca và đánh quyền
Trong đợt tập quân sự, dù chạy bộ, đi đều hay đánh quyền, đều rất nhàm chán, chút thú vị duy nhất có lẽ chính là ca hát.
Lúc đầu, thầy hướng dẫn cho chúng tôi hát, chờ chúng tôi hát một lúc, thầy sẽ để các lớp trưởng cho lớp mình hát, và họ sẽ lợi dụng chính lúc này để mở một trò hay. Sắp hết đợt tập quân sự rồi, có lẽ bây giờ đang tổng kết kiểm duyệt lần cuối.
Mỗi lớp đều ngồi tại chỗ, lớp trưởng bắt đầu lấy điệu cho chúng tôi hát, lớp 10-1 hát xong, lại chỉ điểm lớp 10-5 hát.
Lớp tôi bắt đầu ầm ĩ chống đối, sao lại đến lượt lớp tôi hát chứ, lớp 10-1 lại kêu la: “Muốn lớp cậu hát, thì lớp cậu phải hát, lại còn nhăn nhó xù lông cái gì? Đúng là đồ dê non!” Lớp trưởng lớp 10-1 nhìn mọi người ra hiệu, mọi người cùng kêu lên, “Mie ——” (tiếng kêu của con dê) con trai lớp tôi đều cười, chém trả lớp đó: “Bảo bọn tôi hát thì bọn tôi phải hát hả? Lớp tôi chả hát đấy! Các cậu làm gì nào?”
Lớp 10-1 kêu: “Vỏ bí đao, vỏ dưa hấu, lớp 10-5 là đồ mặt dày!”
(câu vỏ bí đao, vỏ dưa hấu chỉ là câu truyền miệng xuyên tạc, đọc phiên âm là: dōng guā pí, xī guā pí còn từ da trong da mặt dày cũng là pí, các bạn ấy nói trên thế nó có vần.)
Người của lớp khác cũng ồn ào theo: “Một hai ba bốn năm, lớp tớ chờ thật mệt; một hai ba bốn năm sáu, lớp tớ chờ thật là khó chịu; một hai ba bốn năm sáu bảy, lớp tớ chờ sốt cả ruột; một hai ba bốn năm sáu bảy tám, các cậu rốt cuộc có hát không?”
Lớp tôi cũng có sĩ diện, bắt đầu hát rống lên hết mình, sợ rằng mình hát chưa to: nhật lạc tây sơn hồng hà phi, chiến sĩ đả bá bả doanh quy bả doanh quy, hung tiền hồng hoa ánh thải hà, du khoái đích ca thanh mãn thiên phi, mễ sách lạp mễ sách, lạp sách mễ xỉ lai.
(Mặt trời lặn nhuộm hồng tây sơn, chiến sĩ mang đồ về trại, về trại. Hoa hồng trước ngực rám màu tịch dương, tiếng ca vui vẻ bay đầy trời… Bài ấy đây: xem MV Vào lúc này, không phân biệt “thỏ non” và “cáo già” gì nữa, mà chỉ có một tập thể duy nhất – lớp 10-5.
Lớp tôi hát xong, quay sang hét to với “kẻ thù”: “Lớp 10-4, đến lớp 10-4 hát! Hát mau lên!”
Lớp 10-4 không đáp lại, lúc này tôi mới nhận ra, vừa rồi lúc chúng tôi hát, hình như Tống Bằng lại làm loạn, đã đối đầu với Trương Tuấn. Con trai lớp 10-4 chia làm hai phe, một phe theo Tống Bằng, một phe ủng hộ Trương Tuấn.
Có lẽ lúc này, Thẩm Viễn Triết đang thấy mình thật may mắn vì cậu Mã Lực lớp tôi cũng chỉ là lưu manh rởm thôi, bắt nạt con gái thì được, chứ làm mấy chuyện phá đám thì không thể, không chơi bời giang hồ như Tống Bằng, với con gái còn khá nể tình, nhưng với con trai lại có thể cầm dao đánh nhau.
Tống Bằng không hề quan tâm có bị trường kỷ luật hay không, vung tay đấm ngã một cậu con trai, cả lớp loạn lên, Trương Tuấn ngăn cản mọi người dừng lại, nhưng thầy huấn luyện cũng đã biết chuyện.
Thầy huấn luyện lớp 10-4 vội vàng chạy tới, nhìn Trương Tuấn hét to: “Sao lại thế này?” Vừa lúc có thầy hiệu trưởng đi đến kiểm tra, đứng một bên nhìn.
Tống Bằng khoanh tay, khinh thường nhìn Trương Tuấn, mấy nam sinh bên cạnh Trương Tuấn vừa muốn mở miệng, Trương Tuấn đã nói to: “Báo cáo thầy, vừa rồi chúng em tập đánh quyền, không cẩn thận đánh phải một bạn.”
Tống Bằng sửng sốt, không ngờ Trương Tuấn lại bảo vệ mình, nhưng cậu ta không biết ơn, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Trương Tuấn lại lớn tiếng nói: “Báo cáo thầy, em và Tống Bằng muốn đấu quyền một lần, xin thầy sửa sai cho chúng em.”
Thầy còn chưa nói, con trai lớp 10-4 đã ồn ào xôn xao, vỗ tay cổ vũ nhiệt tình, con trai lớp tôi cũng vào góp vui, vỗ tay nhiệt tình không kém. Các lớp khác cơ bản còn chưa rõ sao lại như vậy, nhưng nghe thấy chúng tôi vỗ tay, họ cũng hưởng ứng theo, vả lại vỗ tay cũng có gì sai đâu. Chỉ chốc lát, tiếng vỗ tay đã vang dội cả sân thể dục.
Dù sao chúng tôi cũng không phải quân nhân chân chính, nên không bị thầy huấn luyện lớp 10-4 trực tiếp răn dạy, đưa ánh mắt xin trợ giúp về phía thầy huấn luyện của lớp 10-1 và cũng là thầy chỉ đạo đợt tập quân sự này, thầy ấy gọi Trương Tuấn và Tống Bằng ra phía trước, sau khi dặn dò mấy điểm cần chú ý, thầy cũng đồng ý yêu cầu của Trương Tuấn.
Tất cả học sinh đều im lặng, nhìn Trương Tuấn và Tống Bằng đánh tay đôi. Đấu võ mồm không thể giải quyết được mọi chuyện, thì dựa vào đấu quyền vậy, đây là cách mà cả Trương Tuấn và Tống Bằng đều tán thành, cũng chỉ có vậy mới làm Tống Bằng phải cúi đầu. Trên thực tế, những quy tắc đánh đấm trong sách vở chỉ chiếm một phần nhỏ, sức mạnh mới là điều chân thực nhất, chẳng qua, bây giờ Trương Tuấn đang kết hợp hai cái đó lại với nhau, biến thành hợp pháp hóa và hợp lý hóa.
Ban đầu hai người đó còn giả bộ vung tay vung chân đánh quyền rất là bài bản, nhưng một lúc sau Tống Bằng bắt đầu nóng nảy, liền lộ bản tính, ra tay tàn nhẫn, Trương Tuấn lại vẫn thản nhiên không vội không vàng, dùng động tác đấu quyền bình thường để chống lại thế tấn công của Tống Bằng.
Thầy huấn luyện lớp 10-1 nhìn bộ dáng của Tống Bằng, bước nhanh đến chỗ hai người họ, hình như muốn tách họ ra, nhưng khi nhìn bộ dáng Trương Tuấn thầy ấy lại dừng bước, vẫn đứng bên cạnh họ, nhìn họ chằm chằm.
Chúng tôi đều coi bài đánh quyền này như bài tập thể dục mà học, nhưng Trương Tuấn lại không giống vậy, khi cậu tập nhất định có để tâm và dùng sức, có lẽ, với thầy huấn luyện mà nói, trong hơn bốn trăm học sinh tập tành vớ vẩn này, chỉ có Trương Tuấn mới được coi là học trò.
Trong lúc nghiêng người, Tống Bằng đá Trương Tuấn, Trương Tuấn tránh đi, cũng mượn cơ hội nghiêng người vồ lấy Tống Bằng, đẩy ngã cậu ta, Tống Bằng liều mạng giãy giụa, Trương Tuấn lại không cứng rắn đè cậu ta, để mặt cậu ta “hôn” đất, mà lập tức lùi lại, để Tống Bằng đứng lên. Tống Bằng càng căm tức, hô to một tiếng, muốn nhảy lên đánh trả.
Thầy huấn luyện bắt được hai tay cậu ta, “Nếu đây là ở trên chiến trường, thì em đã mất mạng rồi.”
Sắc mặt Tống Bằng hết đỏ lại trắng, khí thế trên người dần dần dịu xuống. Thầy huấn luyện buông lỏng tay cậu ta ra, đại khái chỉ là xúc động bồng bột của thiếu niên, nên cậu ta cũng không nói gì, im lặng đi sang một bên.
Sắc mặt Tống Bằng rất khó coi, nhưng xem ra cũng không để anh cả của mình mất mặt, thua chính là thua, nhìn về phía Trương Tuấn ném ra một câu “Về sau cậu là chủ”, bước trở về lớp, thành thành thật thật ngồi xuống. Hồi lớp 3, tôi chỉ biết Trương Tuấn biết đánh nhau, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy, không biết nên đánh giá thế nào nữa, chỉ có thể nói cậu ta đúng là không uổng đã chơi bời bên ngoài, dù sao Tống Bằng cũng ỷ vào mặt mũi anh cả Tống Kiệt và ỷ vào tiền của mình, thua bởi Trương Tuấn là đương nhiên.
Lúc này hai người ngang nhiên đối đầu đã có kết quả, làm cho Trương Tuấn tạo ra quyền uy tuyệt đối trước mặt con trai lớp 10-4, từ giờ trở đi, dù là học sinh trường khác hay học sinh trường Nhất Trung đều phục cậu. Cách Thẩm Viễn Triết chọn dùng, không mạo hiểm như Trương Tuấn, và cũng không có hiệu quả ngay lập tức như vậy, phải đến khi gần kết thúc năm lớp 10, cậu ấy mới dần dần khiến tất cả con trai đều coi trọng cách xử sự của mình.
Tuy cách thức của hai người ấy không giống nhau, nhưng cuối cùng đều đạt được mục đích của mình.
Ba tuần tập quân sự này có thể nói là vừa dài lại vừa ngắn, vừa khổ sở lại vừa vui vẻ.
Niềm vui và nỗi buồn cùng nhau chia sẻ, vinh dự và thất bại cùng nhau thừa nhận, dù là tảng băng lạnh giá đến đâu cũng có thể bị hòa tan. Hàng rào giữa “thỏ non” và “cáo già” đã được tháo bỏ, tuy còn chưa thể nói là đoàn kết, nhưng ít ra cũng không đối địch với nhau nữa.
Điều không hoàn mỹ duy nhất là, cho đến khi đợt tập quân sự chấm dứt, tật xấu khi đi đều giậm chân bên nào vung tay bên ấy của tôi vẫn không sửa được, thầy huấn luyện cũng không có cách nào. Khi kiểm tra kiểm duyệt, chỉ có thể giấu tôi giữa đội hình cả lớp. Lớp tôi không giành được giải thưởng lớp xuất sắc, nhưng cũng có giải thưởng tinh thần đoàn kết, thầy huấn luyện được chọn là người huấn luyện giỏi nhất.
Con trai lớp tôi đều rất vui vẻ, khi hết buổi học, tất cả nâng cao thầy huấn luyện lên, đi vòng trên sân thể dục một vòng, vừa đi vừa hát vang bài quân ca, tựa như coi mình là quân nhân thực sự. Bình thường, họ đều coi đó là bài hát cổ xưa, nhưng lúc này, dường như chỉ hát to bài hát ấy, mới có thể nói rõ niềm vui, phấn khích trong lòng họ.
Trên sân thể dục không ít nữ sinh khóc đỏ cả mắt, giọng nói của thầy huấn luyện cũng có chút nghẹn ngào, khi tập luyện, mọi người hận mấy thầy ấy đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi chia tay, tất cả đều hóa thành những kỷ niệm tốt đẹp, không nỡ trôi qua.