Thời niên thiếu không thể quay lại ấy - Phần 02 - Chương 14 part 1
Chương 14
Tiểu Dương: Chương này thiếu một đoạn so với bản tiếng Trung mình tìm được. Chắc do bản txt mà bạn converter down về bị thiếu. Mình đã tự convert những đoạn thiếu và bổ sung vào bản edit rồi (mới mò được cách convert, nhưng chỉ biết chút ít thôi :”>.)
Và từ chương 14 phần II này mình sẽ dựa theo bản tiếng Trung mình tìm được để edit, bản convert thiếu mất mấy câu đầu mỗi chương, các bạn sẽ thấy khác một chút so với bản convert của bạn armelia.
[Khi còn trẻ, chúng ta thường không biết quý trọng thời gian và cuộc sống, hành động có thể tùy hứng và không kiêng nể điều gì, cũng không e ngại hậu quả, vì vậy, khi còn trẻ, chúng ta thường chỉ cần có một chút lý trí, có một chút kềm chế là có thể tránh sai lầm. Thế nhưng, đến khi chúng ta hiểu được nguyên tắc này, thì chúng ta thường đã phạm phải sai lầm mất rồi, khi còn chưa phạm sai lầm thì dù là ai tận tình khuyên bảo đạo lý, chúng ta cũng không nghe
Ngã bị thương ở tay
Thành tích thi giữa kỳ của Tiểu Ba cũng khá tốt, đã vào top 80 trong khối 12, nếu anh ấy có thể vào top 50, thì dựa vào kết quả thi đại học hàng năm của trường, nhất định anh có thể thi đỗ vào trường đại học danh tiếng, tuy rằng càng ngày, cạnh tranh càng khốc liệt, quãng đường càng gian khó, nhưng Tiểu Ba luôn tràn đầy niềm tin và quyết tâm.
Tôi và anh Lí đều rất vui vẻ, anh Lí dặn dò Ô Tặc và những nhân viên khác, có chuyện gì cũng phải cố gắng giải quyết, tránh đi quấy rầy Tiểu Ba, để cho Tiểu Ba có nhiều thời gian chuẩn bị thi vào đại học.
Một tuần sau khi thi giữa kỳ, anh Lí mời tôi, Tiểu Ba, Ô Tặc và Xinh Đẹp đi ăn cơm, nói là vì chúc mừng Tiểu Ba, nhưng thật ra anh chỉ muốn tạo một cơ hội để mọi người tụ họp, bây giờ gặp Tiểu Ba cũng không dễ dàng, ngay cả tôi cũng phải chạy đến trường cấp Ba, mới có thể tìm được anh.
Anh ấy điên cuồng học tập, nhưng cũng chỉ như vậy mới có thể thi đỗ một trường đại học danh tiếng.
Mấy người chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, giữa bữa, tôi đứng dậy đi toilet, khi trở về, đi qua một phòng ăn nhỏ, mơ hồ nghe được tên “Cát Hiểu Phỉ”, không khỏi nghi hoặc dừng lại bước chân.
Giữa tiếng cười vang của mấy cô gái, tiếng nói chuyện khi rõ khi không truyền đến.
“Thật chứ? Mới mười năm tuổi mà đã phá thai?”
“Thật đấy! Nghe nói thành tích học tập của Cát Hiểu Phỉ rất t, là học sinh trường Nhất Trung.”
“Hả? Nhất Trung ư? Đó là trường trọng điểm của tỉnh mà, cậu còn nghe được chuyện gì nữa, nói nhanh lên nào, tại sao con bé đó lại mang thai?”
“Mang thai như thế nào à? Đương nhiên là ngủ cùng con trai nên mới có rồi!”
Tiếng cười to ồn ào vang lên.
“Nghe nói còn nhỏ mà nó đã từng đổi vô số bạn trai…”
Tay chân tôi lạnh ngắt, không phải tất cả đã trôi qua sao? Tại sao lại như vậy? Lỗ tai tôi vẫn nghe thấy tiếng nói chuyện không ngừng, tôi đột nhiên nổi giận, tại sao trên thế giới này lại có nhiều người thích bàn tán chuyện thị phi của người khác như vậy? Tại sao bọn họ lấy vết thương của người khác ra làm niềm vui ình? Tại sao họ không thể chỉ quan tâm đến chuyện của mình?
Tôi không hề nghĩ ngợi liền đi vào phòng đó, tát một cái thật mạnh vào mặt đứa con gái truyền bá tin đồn.
Đến khi đánh cô ta xong, tôi mới phát hiện cô ta là bạn gái Trương Tuấn.
Tất cả mọi người đều choáng váng, yên tĩnh trong vài giây, sau đó cô ta nổi giận, nhảy lên đánh tôi như con mèo hoang, đám chị em của cô ta cũng xông lên, chửi ầm ĩ chạy đến đánh tôi.
Tôi bị vây quanh đám con gái đó, kính bị đập vỡ. Hình ảnh trước mắt tôi đều mơ hồ, cảm thấy tóc mình bị túm chặt đau đớn, chắc đã bị kéo đứt vài sợi, đùi cũng bị chiếc giày cao gót của bọn chúng đá mấy cái, nóng rát đau nhức.
Tôi giãy giụa, chạm phải một vỏ chai rượu trên mặt đất, trong khốn cảnh, theo bản năng, tôi đập chai rượu trong tay vào người đang đánh mình, sau một tiếng nổ lớn, tôi cảm thấy trên tay mình có chất lỏng nóng ấm, sức lực đè nặng trên người được buông lỏng, tôi nắm chặt nửa chai rượu còn lại trong tay, chỉ cần thấy bóng đen nào đến gần tôi, tôi liền đâm về phía đó.
Lũ con gái ấy bắt đầu gọi bậy: “Giết người, có kẻ giết người…”
Tay tôi đột nhiên bị ai đó nắm lấy, đang muốn phản kháng đâm người đó, thì lại cảm thấy mình bị đánh vào khuỷu tay, nửa chai rượu trong tay lập tức bị lấy đi.
“Kì Kì!”
Là giọng của Tiểu Ba, giọng anh hơi run, lấy tay lau máu trên mặt tôi: “Em bị thương ở đâu?”
“Em không biết.”
Tiếng khóc, tiếng kêu la sợ hãi bên cạnh loạn hết cả lên, đến khi tôi thật sự tỉnh táo, thì đã thấy mình ở trong bệnh viện.
Nữ bác sĩ là bạn hồi trung học cơ sở của anh Lí, châm chọc anh Lí: “Sao lại có người bị thương thế? Có phải các cậu hai, ba ngày không đánh nhau, là lại cảm thấy xương cốt không thoải mái đúng không? Đừng có trông cậy tôi trị liệu nhẹ nhàng đấy nhé, đối với hành động nhiễu loạn trị an của xã hội của các cậu tôi không thể khách khí! Cậu nói xem, sao cảnh sát lại không hỏi tội các cậu nhỉ?”
Anh Lí cười khổ: “Hôm nay là em gái mình, cậu xuống tay nhẹ chút.”
Nữ bác sĩ nhìn tôi, ồ lên một tiếng: “La Kì Kì? Chị đã thấy em diễn thuyết trên TV rồi, nói năng cũng khá lắm, chị còn nghĩ em là học sinh ngoan, sao em cũng đánh nhau thế?” Chị ấy vừa nói chuyện, vừa dùng băng gạc lau sạch vết máu trên người tôi, tuy máu lây dính đầy người tôi, nhưng thực ra miệng vết thương của tôi ở trên cánh tay, chắc rằng rất nhiều máu đều là của người khác.
Bác sĩ giúp tôi gắp thủy tinh cắm trong da thịt, trách móc anh Lí: “Thấy không? Miếng thủy tinh này mà cắm sâu thêm chút nữa, cánh tay này của cô bé sẽ bị tàn phế đấy, cậu làm anh mà bản thân cũng không học giỏi giang gì, làm hư cả em gái.”
Anh Lí cười làm hòa, sắc mặt Tiểu Ba rất khó coi.
Bác sĩ lấy hết mảnh thủy tinh cắm vào tay tôi, khâu vết thương lại, sau đó cũng không quở trách chúng tôi nữa, dịu dàng hỏi tôi: “Em không đau à? Sao lại không kêu một tiếng? Đau thì cứ kêu ra đi.”
Tôi cắn răng không nói, anh Lí cười khổ nói: “Nếu cô bé kêu rên vì đau đớn, thì cũng sẽ không đánh nhau với người ta như vậy, chúng mình có một đống người, thật sự muốn “sửa chữa” ai, thì cần gì cô bé phải ra tay?”
Nữ bác sĩ nổi giận, hung hăng liếc anh Lí một cái: “Cái người vô liêm sỉ như cậu mới dạy dỗ người ta thành như vậy, cô bé dù có chuyện gì cũng vẫn có bố mẹ, có thầy cô giáo, có cảnh sát, sao lại phải đánh nhau?”
Anh Lí cười gượng hai tiếng, lại không dám nhiều lời.
Xử lý xong miệng vết thương, anh Lí và Tiểu Ba đưa tôi ra ngoài, Ô Tặc chạy lại nói: “Đối phương không xảy ra chuyện gì lớn, một đứa bị đâm vào tay, một đứa bị thương ở đầu.” Ô Tặc búng tay lên trán tôi, “Hôm nay em uống nhầm thuốc hả? Tiểu Ba, phải quản giáo cô bé cho tốt vào, sao tính cách lại thành thế này? Anh vừa hỏi người ta xong, người ta nói mấy chị em đang ăn cơm với nhau, Kì Kì đột nhiên chạy người.”
Anh Lí dặn dò: “Tiền thuốc men, chúng ta trả, em bảo người đi mua chút thực phẩm dinh dưỡng, như vậy cũng tiện làm hòa…”
Tôi lập tức nói: “Không được, cô ta xứng đáng! Tại sao phải trả tiền thuốc men cho cô ta chứ?”
Anh Lí vội nói: “Được, được, được! Không trả, không trả!” Sau đó lại vụng trộm đưa mắt nhìn Ô Tặc.
Một thủ hạ của anh Lí nói: “Mọi người đều coi trọng mặt mũi, người đánh nhau là bạn gái Trương Tuấn, chỉ sợ thù này không dễ hóa giải.”
Đang nói, thì nhìn thấy Trương Tuấn và mấy anh bạn rất to khỏe của cậu tiến vào, bạn gái Trương Tuấn cũng không biết chui ra từ đâu, nhào vào lòng Trương Tuấn, nũng nịu: “Trương Tuấn, cô ta vô duyên vô cớ đánh em, hai cô bạn của em cũng bị đánh phải nằm trong bệnh viện, chuyện này nhất định không thể dễ dàng cho qua được.” Nói xong, cô ta hung tợn liếc mắt nhìn tôi.
Trương Tuấn nhìn thấy cánh tay bị treo cố định trên cổ của tôi, sửng sốt, đại khái lúc này mới biết bạn gái mình xung đột với tôi.
Anh Lí nhiệt tình đi qua đó, một tay giữ tay cậu, một tay ôm bờ vai cậu, đi đến góc xó, không ngừng nói chuyện.
Bạn gái Trương Tuấn đang muốn đi tới, anh Lí ngẩng đầu, không cứng không mềm bật ra một câu: “Đàn ông đang nói chuyện, phụ nữ không được tham gia.”
Mặt bạn gái Trương Tuấn bỗng đỏ bừng, nhưng cô ta cũng biết trong giới giang hồ này, quy củ thật sự là như vậy.
Không biết anh Lí nói những gì, dù sao thấy Trương Tuấn gật gật đầu. Anh Lí gọi Tiểu Ba đi qua, còn anh đứng sang một bên. Trương Tuấn nắm chặt tay mạnh mẽ đấm Tiểu Ba ba quyền vào bụng, Tiểu Ba đau đớn cúi gập người, một lát sau, Tiểu Ba đứng thẳng dậy, Trương Tuấn lại hung hăng đấm anh ba quyền nữa, lần này Tiểu Ba không chống đỡ nổi, ngồi xổm xuống sàn.
Dù là huynh đệ của anh Lí hay bạn bè của Trương Tuấn đều hờ hững đứng nhìn, bọn họ đều làm việc theo quy củ.
Tôi muốn gọi thật to nhưng lại không thể nói ra tiếng gì, nước mắt dâng trào trong hốc mắt.
Anh Lí đi qua cười, nắm tay với Trương Tuấn, Trương Tuấn cười nâng Tiểu Ba dậy, Tiểu Ba cũng cười, họ nắm tay nhau, giống như vừa rồi họ không hề đánh nhau.
Ba người nói với nhau vài câu đơn giản, Trương Tuấn dẫn người rời đi, bạn gái cậu ngơ ngác đứng nhìn, rồi cũng đuổi theo: “Thế là đã xong rồi ư? Bạn em bị thương thì tính sao đây? Anh bảo em phải ăn nói với họ thế nào? Anh không thấy mất mặt hả, ngay cả em còn cảm thấy mất mặt…”
Năm người ngồi trên chiếc xe hơi cũ không có tiếng còi của anh Lí.
Tôi, Xinh Đẹp, Ô Tặc ngồi ở hàng ghế sau, Tiểu Ba ngồi phía trước. Tôi trầm mặc, anh Lí trầm mặc, Tiểu Ba cũng trầm mặc.
Ô Tặc cảm thấy bực mình, hỏi Tiểu Ba: “Cái thằng Trương Tuấn kia xuống tay quá ác đúng không?” Xinh Đẹp dùng khuỷu tay huých anh một cái, anh ấy vội ngậm miệng.
Tôi đột nhiên hỏi: “Ô Tặc, mấy đứa con gái hôm nay có thân phận gì?”
Xinh Đẹp nói: “Ngoài bạn gái Trương Tuấn ra, có một đứa trong đoàn nghệ thuật, một đứa làm về công nghệ, còn có đứa là giáo viên âm nhạc ở trường tiểu học, à, cái đứa bị em đập vào đầu thì làm thợ cắt tóc.”
Tôi ngơ ngác ngồi im trên ghế, toàn thân tràn ngập cảm giác vô lực. Có lẽ tôi có thể nghĩ cách bịt miệng năm đứa chúng nó, nhưng còn miệng những người khác thì sao đây?
Trở về nhà, bố mẹ nhìn thấy cánh tay tôi, đều hoảng hốt.
Tôi đã sớm có thể nói dối không chớp mắt, tôi nói với bố mẹ khi ngồi sau xe đạp của Quan Hà, không cẩn thận nên bị ngã, theo bản năng lấy tay chống xuống đất bảo vệ mình, không ngờ trên mặt đất có rất nhiều miếng kính vỡ, nó làm tay tôi bị thương thành như vậy, Quan Hà không kịp báo với bố mẹ, vội vàng đưa tôi vào bệnh viện.
Quan Hà là học trò ngoan ngoãn, giỏi giang trong lòng giáo viên và các bậc phụ huynh, có cô ấy làm chứng, ở trước mặt bố mẹ tôi còn được tin tưởng hơn cả khi có tấm kim bài vàng.
Bố mẹ chắc chắn vết thương trên tay tôi không có gì trở ngại, liền yên lòng. Liên tục dặn dò tôi sau này phải cẩn thận hơn.
Ngày hôm sau, tôi vẫn treo cánh tay bị thương bằng băng trắng trên cổ để đến trường, Quan Hà thấy tôi, thân thiết hỏi: “Làm sao vậy?”
Tôi nói: “Tớ đã nói với bố mẹ là khi đi ra ngoài chơi với cậu, ngồi sau xe cậu không cẩn thận nên bị ngã, đè phải mảnh kính nên bị thương.”
Quan Hà chỉ sửng sốt một chút, rồi nghiêm túc đáp: “Được, tớ biết
Tôi không có tâm tình nghe bài giảng trong giờ học, cũng không có tâm tình đọc tiểu thuyết. Giờ ra chơi, tôi đi tìm Hiểu Phỉ, cậu ấy vẫn cười vui vẻ với tôi, đưa hạt dẻ cho tôi ăn.
Cậu ấy cắt tóc ngắn, mặc bộ đồ thể thao màu xanh trắng, đi giày thể thao màu trắng, rất giống một thiếu niên.
Tôi mỉm cười nói: “Hiểu Phỉ, cậu có thể đồng ý với tớ một chuyện không?”
“Chuyện gì?”
“Tớ muốn cậu làm một người kiên cường.”
Hiểu Phỉ kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm, một lát sau, cậu ấy cười gật đầu, “Tớ sẽ kiên cường.”
“Dù xảy ra chuyện gì, cậu cũng phải kiên cường đấy nhé.”
“Được.”
Tôi nói: “Cậu phải vĩnh viễn nhớ chuyện cậu đã đồng ý với tớ ngày hôm nay.”
Hiểu Phỉ chăm chú nhìn tôi, lo lắng hỏi: “Kì Kì, cậu mắc bệnh nan y sao?”
Tôi đánh vào tay cậu ấy một cái, “Cậu mới mắc bệnh nan y ấy.”
“Tớ cảm thấy lời cậu nói rất giống trên TV, những lời cuối cùng của người mắc bệnh nan y.”
“Dù sao cậu cũng phải nhớ kỹ mình đã từng đồng ý với tớ, cậu phải kiên cường.”
“Rốt cuộc tay cậu bị làm sao thế? Có thật là ngã xe đạp không, bị ngã vào thủy tinh nên mới vậy?”
“Đúng là tớ bị ngã xe đạp đấy.”
Mấy ngày sau, tôi thấy bạn gái Trương Tuấn đứng dưới tầng của khu lớp học trong trường, cô ta đang đợi Trương Tuấn, Trương Tuấn đi xuống gặp cô ta.
Chỉ trong chốc lát, ngoài hành lang và cạnh cửa sổ các lớp đã tụ tập đông đúc học sinh, họ muốn xem náo nhiệt.
Hai người đó nói chuyện rất lâu, phần lớn thời gian đều là cô ta nói, Trương Tuấn vẫn đút tay vào trong túi quần, cúi đầu nhìn mặt đất, vô cùng phù hợp với bộ dạng yên lặng của cậu ở trường học.
Đang lúc mọi người thấy buồn chán, thì đột nhiên, cô gái kia vung tay đánh Trương Tuấn, cậu tránh được, cô ta càng điên cuồng hơn, liên tiếp đánh Trương Tuấn, Trương Tuấn không hề né tránh, mặc kệ cô ta, cô ta vừa khóc vừa đánh vừa mắng, chỉ nghe thấy mấy câu “Hỗn đản”, “Vương bát đản”, “Bà đây đúng là mù mắt” của cô ta, Trương Tuấn vẫn cúi đầu, cô ta đánh đến mệt mỏi, rồi xoay người chạy vụt đi như một cơn lốc.
Tất cả mọi người đều ngây ngốc nhìn chằm chằm, Trương Tuấn vẫn làm như không có chuyện gì, đứng một mình ở bìa rừng một lúc rồi mới đi lên tầng.
Người xem náo nhiệt dần tản ra. Tôi đứng bên cửa sổ, lười di chuyển. Cậu quét mắt nhìn tôi, cũng đứng bên cửa sổ, ngây người nhìn ra bên ngoài.
Trên mặt cậu có vài vết thương do móng tay cào, cậu vẫn mang theo nó đi đi lại lại, hơn hai tuần sau những vết đó mới biến mất, tất cả học sinh trong trường đều biết cậu bị bạn gái đánh.
Ngay cả em gái tôi ở nhà, cũng vung tay vung chân, tả lại dáng vẻ cô gái kia đánh Trương Tuấn, bố mẹ tôi nghe thấy vậy thì kinh ngạc mở to mắt, và cho rằng cô con gái của mình rất hợp vào các lớp điện ảnh hay truyền hình.
~~