Tôi Không Thích Kiếm Tiền!


Khi Lệ Lâm Lâm quay lại bãi cỏ một lần nữa, thì trên chân đã mang một đôi giày thể thao.
“Anh Nhất Nhiên, đi thôi.” Cô mỉm cười chạy đến trước mặt Trần Nhất Nhiên, cùng anh đi ngắm cảnh, “Tối nay anh cũng ngủ ở đây à?”
“Ừ, anh ở khu khác, trên núi có nhiều khu khách sạn khác nhau.”
“Em biết, em đã xem hình mà Tiểu Tây và Tiếu Tiếu chụp, nơi ở của hai người đó khá đẹp.”
“Bởi vì lần này công ty chủ yếu tập trung vào nơi dừng chân và khu ăn uống.” Ngoài khung cảnh thiên nhiên hữu tình, thì núi Du Tiên lại không có khu vui chơi.

Vì thế bọn họ muốn tận dụng khung cảnh thiên nhiên ở đây để làm nơi dừng chân và khu ăn uống.
“Thỉnh thoảng tới đây nghỉ dưỡng, cảm giác cũng rất tuyệt.” Lệ Lâm Lâm rất thích nơi này.

Khác xa với sự ồn ào náo nhiệt ở thành phố, thì không gian trên núi rất yên tĩnh, núi Du Tiên thật sự thích hợp với những người thành thị đang bị áp lực bởi công việc, bọn họ có thể đến đây để tận hưởng khoảng thời gian thư giãn ngắn ngủi, “Chỗ này cũng không cách xa thành phố, cuối tuần lên lịch hẹn bạn bè hoặc người thân trong gia đình lên núi ở lại hai ngày cũng là một cách nghỉ dưỡng không tồi.

Chẳng hạn như các nhà văn hay nhạc sĩ, bọn họ cũng có thể tới đây một tháng để tìm cảm hứng sáng tác!”
“Ừ.” Trần Nhất Nhiên gật đầu, nói với Lệ Lâm Lâm, “Nếu vào các ngày lễ, công ty cũng sẽ lên kế hoạch chuẩn bị một số hoạt động phù hợp, nhưng vẫn cần thảo luận thêm để đưa ra phương án cụ thể.”
Lệ Lâm Lâm nhìn Trần Nhất Nhiên, bật cười thành tiếng: “Tự nhiên có cảm giác em đang họp với anh.”
“…” Trần Nhiên Nhiên cũng hơi cong môi, anh nói, “Anh đã họp nguyên ngày hôm nay, ngày mai cũng sẽ họp tiếp, nên bây giờ vẫn còn dư âm.”
“Không sao, không sao, em chỉ cảm thấy anh Nhất Nhiên thật sự quá vất vả, công việc của anh giống như làm hoài làm mãi không xong.”
“Công việc vốn dĩ là không bao giờ làm hết.”
“…” Là vậy ư?
Khung cảnh trên núi vào ban đêm, một phần đều nhờ vào những bóng đèn nhỏ nhiều màu.

Trần Nhất Nhiên đã nhìn thấy nó nhiều lần, kế hoạch này cũng đã được tối ưu hóa, nhưng vẫn có khả năng sẽ tiếp tục điều chỉnh.

Khi Trần Nhất Nhiên nhìn thấy những thứ này, anh chỉ nghĩ tới công việc, nhưng Lệ Lâm Lâm thì khác, đây là lần đầu cô tới đây nên tâm trạng có hơi phấn khích: “Chu choa, nhà hàng này là nhà hàng mà chúng em sẽ ghi hình đó.

Thì ra buổi tối nó trông như thế này, càng thêm ánh sáng nó càng thêm thơ mộng.”
Lệ Lâm Lâm chạy về phía trước, lên tiếng sai Trần Nhất Nhiên: “Anh Nhất Nhiên, mau giúp em chụp ảnh!”
Trần Nhất Nhiên cười bất đắc dĩ, anh lấy điện thoại ra, hướng camera về phía Lệ Lâm Lâm.
“Nhớ thêm filter nha.” Lệ Lâm Lâm nói xong câu này, lại hỏi tiếp câu khác: “Trong điện thoại của anh có app Meitu không?”
“Không có.”

“…” Câu trả lời không có gì để ngạc nhiên, “Vậy anh lấy điện thoại của em chụp đi.”
Lệ Lâm Lâm mở khóa điện thoại của mình, sau đó nhấn vào app Meitu, rồi chọn một filter mà cô hay dùng nhất.
Trần Nhất Nhiên dùng điện thoại của Lệ Lâm Lâm chụp ảnh cho cô, sau đó lại bị cô kéo tới chụp chung một tấm trước cửa nhà hàng.
“Để em gửi cho anh.” Lệ Lâm Lâm lưu lại bức ảnh rồi gửi cho Trần Nhất Nhiên.

Điện thoại trong túi Trần Nhất Nhiên rung lên, anh lấy ra xem, sau đó lưu lại bức ảnh cô gửi.
“Nơi này thật sự quá đẹp.” Có lẽ là do chưa chính thức khai trương, còn ít người qua lại nên vẫn mang không khí núi rừng.

Trần Nhất Nhiên nhìn xung quanh một vòng, anh khẽ gật đầu: “Thật sự không tệ.”
Có vẻ lần này đã tốt hơn so với mấy lần trước anh đến.
Trong bụi cây cách đó không xa, bỗng nhiên vang lên tiếng sột soạt, Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh, trong lòng lập tức căng thẳng: “Anh Nhất Nhiên, trên núi sẽ không có rắn đúng không?”
Trần Nhất Nhiên hơi nhíu mày: “Trên núi nhất định có rắn.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Tại sao anh có thể nói một cách thản nhiên như vậy chứ!
“Em đừng lo, cũng không hẳn là rắn.” Trần Nhất Nhiên nghiêng người, chắn cho Lệ Lâm Lâm ở phía sau lưng, “Việc ngăn chặn và kiểm soát các loại côn trùng độc như rắn, kiến là trọng tâm của cuộc thảo luận ban đầu của bọn anh, Nhân viên sẽ thường xuyên tiến hành kiểm tra và phun thuốc định kỳ, mỗi căn phòng ở đây đều có sách hướng dẫn các biện pháp sơ cứu.

Ngoài ra trên núi cũng được trang bị đội ngũ y tế chuyên nghiệp, luôn đảm bảo sự an toàn cho mỗi du khách.”
Lệ Lâm Lâm nghe anh nói như vậy, cảm thấy yên tâm không ít, nhưng không biết đội ngũ y tế bây giờ đã bắt tay vào làm việc chưa nhỉ?
Cô vừa nghĩ tới đây thì từ trong bụi cây xuất hiện một người.
“Tổng giám đốc Trần, em gái Lâm Lâm, hai người… Ngắm trăng hả?” Phó Áng Tư phủi phủi chiếc lá trên vai, xấu hổ nhìn bọn họ cười trừ.
Trần Nhất Nhiên thờ ơ nhìn anh ta: “Cậu làm gì trong đó?”
“À, tôi vừa nhìn thấy một con mèo con nên muốn đuổi theo.” Phó Áng Tư nhún vai, “Kết quả chưa kịp làm gì thì nó đã chạy mất.”
Phó Áng Tư nói xong, liền hỏi một câu vô cùng mờ ám: “Có phải tôi quấy rầy hai người rồi không?”
Trần Nhất Nhiên không để ý tới anh ta, quay đầu nói với Lệ Lâm Lâm: “Anh đưa em về biệt thự.”
“Dạ.” Lệ Lâm Lâm vẫy tay với Phó Áng Tư phía đối diện, sau đó xoay người đi theo Trần Nhất Nhiên.

Phó Áng Tư đứng tại chỗ, đôi mắt nhìn thấu hồng trần.
Anh ta vẫn luôn tự hỏi tại sao hôm nay Trần Nhất Nhiên lại chạy một mạch đến núi Du Tiên, hóa ra là vì em gái Lâm Lâm mà tới?
Nếu cậu ta nói chỉ coi Lệ Lâm Lâm như em gái, thì người đầu tiên không tin chính là Phó Áng Tư anh đây!
“Meo ~” Một con mèo con chui ra từ bụi cỏ bên cạnh, nó ngẩng đầu nhìn Phó Áng Tư một chút, sau đó bỏ chạy thật nhanh.

Phó Áng Tư: “…”
Anh ta chỉ muốn nựng mèo thôi mà, tại sao mèo con không muốn đến gần anh ta vậy hả??
Ngược lại, một người mặt lạnh như Trần Nhất Nhiên lại được động vật nhỏ yêu thích.
Anh ta khổ quá mà.
Có lẽ do cùng Trần Nhất Nhiên đi dạo trên núi cả buổi tối, nên tâm trạng của Lệ Lâm Lâm vẫn còn phấn khích, cô nằm trên giường một lúc mới ngủ thiếp đi.

Vừa chợp mắt chưa được bao lâu thì nhân viên của tổ chương trình đã đến gọi bọn họ dậy, Lệ Lâm Lâm bị đánh thức, đầu óc vẫn trong trạng thái mê man.
Nhưng không sao, dù sao thì cô cũng sẽ làm “cá mặn”, vì thế không cần phải cố gắng biểu hiện tốt.
Để tăng thêm yếu tố thu hút cho chương trình, bọn họ còn đặt ra chủ đề phục trang cho khách mời, chủ đề của tập này là “Đỏ và Đen”, trang phục của khách mời phải dựa trên hai yếu tố “Đỏ và Đen” làm chủ đạo, nhà tạo mẫu đã chuẩn bị trước quần áo cho mọi người, Lệ Lâm Lâm ngồi trang điểm, không nhịn được ngáp ngắn ngáp dài.
“Sao vậy, tối hôm qua không ngủ ngon?” Chuyên gia trang điểm giúp Lệ Lâm Lâm che khuyết điểm, nhìn cô bây giờ đã có tinh thần hơn rất nhiều.
Lệ Lâm Lâm trả lời: “Chắc do em lạ giường.”
Sao khi trang điểm xong, Lệ Lâm Lâm được hướng dẫn ra bãi cỏ để tập hợp.

Thiết bị trên cỏ đã bố trí xong, ngoài những khinh khí cầu được gắn lên bàn, thì điều khiến người ta chú ý nhất là có lẽ là đám gấu bông được treo lơ lửng trên không.
Thiết bị ghi hình và ánh sáng đã sẵn sàng, hai MC đứng cùng một chỗ, hình như bọn họ đang kiểm tra lại kịch bản một lần nữa.
“Em gái Lâm Lâm, đến đây ăn sáng.” Người phụ trách gọi Lệ Lâm Lâm, sau đó dẫn cô ngồi vào bàn với các khách mời khác, “Bữa ăn này sẽ được nhà hàng cung cấp, nhưng các bữa ăn sau thì mọi người phải tự mình nấu.”
Trong lúc mọi người ăn sáng, máy quay vẫn luôn hoạt động, lúc này bọn họ đều thể hiện nét mặt ngạc nhiên, bắt đầu thảo luận với nhau, nguyên bàn ăn chỉ có một mình Lệ Lâm Lâm là nghiêm túc ăn sáng.
Hiếm khi Ngô Tuệ không quản cô, cô đương nhiên phải ăn nhiều hơn!
Đồ ăn mà nhà hàng cung cấp rất ngon, không hổ danh là chi nhánh của Úc thị, lần này Hoa Sang hợp tác với Úc thị giống như hổ mọc thêm cánh.

Lệ Lâm Lâm vừa ăn vừa cảm thán, chẳng mấy chốc đã ăn sạch đồ ăn trong dĩa.
Sau khi ăn sáng xong, Lệ Lâm Lâm cảm thấy tinh thần đã tốt hơn trước, nhưng đầu vẫn còn choáng.

Xem ra ngủ không đủ giấc thật sự rất mệt.
Sau khi mọi người ăn xong, nhân viên chương trình liền đi đến gọi bọn họ, nói là sẽ bắt đầu ghi hình.

Lúc ăn sáng, người phụ trách đã nói nhiệm vụ ngày hôm nay cho bọn họ, các khách mời sẽ được chia thành hai nhóm, sau đó sẽ dựa vào các trò chơi đối kháng để tìm ra đội chiến thắng.


Đội chiến thắng có quyền được chọn nguyên liệu cho nhà hàng của mình.
Số lượng và các loại nguyên liệu nấu ăn mà tổ chương trình cung cấp là có hạn, vì thế nhóm nào về nhất trong các trò chơi tất nhiên sẽ có lợi hơn nhóm về sau.

Các khách mời đều trong tư thế chuẩn bị xông ra chiến trường, chỉ có Lệ Lâm Lâm là ngược lại, cô miễn cưỡng phụ họa vài câu, trên mặt viết đầy dòng chữ “Bị ép kinh doanh”.
“Ai muốn làm đội trưởng thì xin mời giơ tay.” MC kêu gọi mọi người giơ tay.

Một nửa khách mời giơ tay, anh ta mời bọn họ bước ra ngoài, đầu tiên là sẽ thông qua một trò chơi nhỏ để chọn đội trưởng, sau đó sẽ để đội trưởng tự chọn thành viên cho đội mình.
Lệ Lâm Lâm ngồi ở một bên nhìn người ta chơi, thời gian trôi qua nửa tiếng, hóa ra câu cá* trong một chương trình giải trí lại dễ dàng đến như vậy!
*Câu cá: Thành ngữ Trung, đề cập đến hành vi lười biếng và không hoàn thành công việc tốt.
Chọn đội nào thì cũng như nhau thôi, dù sao thì người khác kêu cô đứng ở đâu thì cô sẽ đứng ở đấy, nhưng không biết tại sao, cô và Thượng Từ lại ở chung một đội, còn những người khác thì phát ra âm thanh ăn dưa* một cách thích thú.
*Ăn dưa: “Dưa” ám chỉ những tin đồn.

Còn “quần chúng ăn dưa” dùng để chỉ những người thích nghe ngóng thông tin không rõ nguồn gốc về một sự việc nào đó được lan truyền.

Nếu tin đồn có độ tin cậy thấp hoặc không trở thành hiện thực, nó được gọi là “dưa xanh”, “dưa bở”.

Ngược lại, tin đồn có độ tin cậy cao hoặc trở thành sự thật gọi là “dưa ngọt”.

(Nguồn: Baidu)
Lệ Lâm Lâm: “…”
Mọi người cũng thật hết lòng.
Sau khi chia nhóm xong, MC cũng không kêu mọi người nghỉ giải lao, chỉ trực tiếp yêu cầu chuẩn bị tiết mục tiếp theo.

Những con gấu bông được treo trên không trung sẽ là thử thách tiếp theo dành cho bọn họ.
“Có phải các bạn đều nghĩ rằng chúng tôi sẽ đưa ra thời gian quy định, đội nào lấy được càng nhiều gấu bông thì đội đó sẽ giành chiến thắng đúng không?” Hai MC tiếp tục chuyển sang tiết mục tiếp theo, một người tung một người hứng, “Sai quá sai!”
“Mời các vị khách mời của chúng ta nhìn kỹ những con gấu bông ở đây, nhiệm vụ các các bạn là tìm ra gấu bông thật trong số gấu bông giả.”
“Gấu bông thật là sao?” Một vị khách mời đặt câu hỏi.
MC đáp: “Là một con gấu bông ẩn chứa sự bí ẩn.”
“Đúng vậy, chúng tôi đã giấu logo chương trình vào trong mắt một con gấu bông, mong các bạn sẽ tìm kiếm thật kỹ.”
Gợi ý thì quá ít, gấu bông lại treo rất cao, vì thế chỉ có thể giật từng con xuống mới nhìn thấy được bên trong mắt nó có logo hay không.

Trong quá trình chơi, mọi người có thể cướp lấy gấu bông của đối phương hoặc gây rối cho đối phương để giành lấy gấu bông.

Tóm lại khi thời gian kết thúc, đội nào giữ được gấu bông thật trên tay thì đội đó sẽ giành chiến thắng.

Sau khi trò chơi bắt đầu, tất cả khách mời đều nhảy lên để giật lấy gấu bông trên cao.

Những con gấu bông này được buộc rất lỏng, vì thế rất dễ dàng bị giật xuống, có một vài con không cần giật cũng tự rơi xuống đất.

Lệ Lâm Lâm từ đầu đến cuối chỉ nhảy có ba lần, sau đó đi dạo xung quanh một vòng, cô nhặt những con gấu bông rơi trên mặt đất.
“Đây có phải là logo không?” Một nam khách mời tìm được một con gấu bông, anh ta nghiên cứu nửa ngày thì cảm thấy trong mắt nó có logo nên chạy đi tìm đồng đội để xác nhận.
Kết quả, mọi người vừa nghe thấy anh ta nói như vậy thì lập tức chạy lại giành lấy gấu bông trên tay anh ta, khung cảnh trên bãi cỏ bỗng trở nên hỗn loạn.
Lệ Lâm Lâm bình thản đứng sang một bên, chậm chạp vỗ tay: “Wow ~”
Thấy bọn họ dính chùm vào nhau, MC lập tức tiến lên ngăn cản, rất giống với trọng tài trong trận đấu quyền anh.

Bởi vì trò chơi này rất phí sức, nên bọn họ tạm nghỉ giữa giờ, sau đó mới tiếp tục tranh giành gấu bông.
BGM* trên bãi cỏ lại vang lên, Lệ Lâm Lâm vẫn đứng ở ngoài, hoàn thành tốt cảnh một cô gái xinh đẹp đi nhặt “rác”.
*BGM (background music): là một loại nhạc thường dùng trong một số địa điểm khác nhau nhằm tăng bầu không khí sinh động cho những nơi này, nhạc nền thường có kết cấu âm nhạc khá đơn giản do nó không cần thu hút sự chú ý của người nghe.
Quyết tâm làm “cá mặn” đến cùng, MC đã bắt đầu đếm ngược, bọn họ vì muốn tăng thêm cơ hội lấy được gấu bông thật, nên đã liều mạng gom hết gấu bông vào trong ngực.

Nhìn xuống hai bàn tay trống trơn của mình, Lệ Lâm Lâm cảm thấy không ổn, cô liền thuận tay cầm lên con gấu bông nằm cạnh chân mình.
“Ba, hai, một, hết giờ! Xin mời mọi người tách ra!” MC lại một lần nữa chiếm quyền điều khiển  tiết mục, “Trò chơi kết thúc!”
“Đây thật sự là một cuộc tranh tài khốc liệt và đầy thú vị, lúc nãy còn một chuyện tôi chưa nói với các bạn, thật ra chúng tôi có cài máy cảm biến trên thân gấu bông.”
“Đúng vậy, thế bây giờ nó đang ở đâu, chúng ta cứ nhìn vào máy giám sát của đạo diễn là sẽ rõ.”
Mọi người lại phát ra âm thanh ăn dưa, âm nhạc ở hiện trường dừng lại, một giọng nói máy móc vang lên: “Chúc mừng những người chơi ở đây, một trong các bạn đã thành công lấy được gấu bông thật.”
Máy quay tại hiện trường ghi lại từng biểu cảm trên khuôn mặt của từng vị khách mời, mọi người đều mong chờ và hồi hộp.

Lệ Lâm Lâm vẻ mặt không đổi đứng im một chỗ, cả người như chết lặng khi nghe giọng nói máy móc gọi tên mình: “Chúc mừng Lệ Lâm Lâm, bạn đã thành công tìm được gấu bông thật! Đội Trắng chiến thắng!”
“Yeah ——!” Các thành viên đội Trắng vui mừng reo hò, sung sướng chạy về phía người hùng là Lệ Lâm Lâm.
Lệ Lâm Lâm: “…?”
Cái gì?
Lệ Lâm Lâm – Người đang bị sốc tột độ, lại một lần nữa phát hiện niềm vui và nỗi buồn của nhân loại thật sự không tương thông với nhau!
“Chúng ta hãy kiểm tra một chút, xem gấu bông trong tay Lệ Lâm Lâm có phải là gấu bông thật hay không nhé.” MC bước tới, cầm lấy con gấu bông trên tay Lệ Lâm Lâm để kiểm tra, “Không sai, mắt trái có logo, mời máy quay đến quay cận cảnh.”
Máy quay không chỉ quay cận cảnh con gấu bông kia, mà còn quay cận cảnh Lệ Lâm Lâm mấy lần.
Khoảnh khắc tỏa sáng này thuộc về Lệ Lâm Lâm.

Với màn thể hiện xuất sắc vừa rồi của mình, cô đã giúp đội Trắng giành chiến thắng!
Lệ Lâm Lâm”…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận