Tôi Không Thích Kiếm Tiền!


Một năm có 365 ngày thì đại lộ Hạnh Hoa kẹt xe hết 366 ngày.
Trên đường, các loại xe tầm trung đang xếp thành hàng dài thì bỗng xuất hiện một chiếc Bentley sang trọng ở giữa, đoàn xe như con ốc sên chầm chầm tiến về phía trước.

Người đàn ông mặc âu phục, chân đi giày tây, ngồi ở ghế sau nhìn dòng xe tấp nập, nói đùa với Trần Nhất Nhiên bên cạnh: “Tổng giám đốc Trần, xem ra mua xe đắt tiền cũng vô dụng, loại nào cũng bị kẹt như nhau.”
Trần Nhất Nhiên xem báo cáo trên máy tính bảng, không để ý đến anh ta.
Phó Áng Tư cảm thấy nhàm chán, liền quay đầu nhìn ra cửa: “Nhìn kìa, bên đó đang chiếu quảng cáo về công viên giải trí của chúng ta.”
Lúc này, Trần Nhất Nhiên mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trên màn hình lớn của bách hóa Tinh Quang thật sự đang phát đoạn quảng cáo mà họ quay cách đây không lâu.

Phó Áng Tư nhìn thấy cô gái trên tay ôm một con gấu bông big size xuất hiện trên màn hình, quay sang nói với Trần Nhất Nhiên: “Tổ quay hình chọn Lệ Lâm Lâm thật sự không sai, biểu cảm của em ấy vô cùng tốt, đoạn quảng cáo này cũng rất nổi tiếng trên mạng.”
Khi anh ta nói chuyện, Lệ Lâm Lâm trên màn hình đang mặc một chiếc váy màu hồng, cô đã thay đồng phục của JK, mái tóc hồng nhạt được buộc lên cao rồi thắt thành từng bím.

Lệ Lâm Lâm ngồi trên lưng ngựa gỗ đang xoay tròn, trong miệng còn ngậm một cây kẹo nhìn rất đáng yêu, những nốt tàn nhan trên mặt cô đều do thợ trang điểm cố tình vẽ lên.
“Tôi nghe nhân viên trong tổ hạng mục nói, bộ ảnh có card in hình Lệ Lâm Lâm vừa mở bán đều bị mua sạch.

Hiện tại, những người có ý định trục lợi đều lợi dụng việc này để nâng giá lên cao.” Phó Áng Tư dùng ngón tay khều nhẹ đầu gối Trần Nhất Nhiên, “Có phải cô gái nhỏ này có ý đồ với cậu không? Nghe nói em ấy ngay từ đầu không cần tiền.”
Trần Nhất Nhiên nhíu mày nhìn Phó Áng Tư bên cạnh: “Cậu đừng nói nhảm, Lâm Lâm là em gái tôi.”
“Ồ.” Ánh mắt Phó Áng Tư có chút mờ ám nhìn anh, sau đó không tự chủ hát lên, “Đến cùng cậu có bao nhiêu người em gái tốt, vì đâu mà mỗi người em gái đều kết hôn trong nước mắt ~”
“…” Đã rất lâu Trần Nhất Nhiên không nghe một bài hát về thời phục hưng như vậy, “Đủ rồi, Lâm Lâm là bạn thân của Trần Hi, tôi từ nhỏ nhìn hai em ấy lớn lên, em ấy với Hi Hi có gì khác nhau?”
“Được rồi.” Phó Áng Tư đáp hai tiếng, lại nhìn Lệ Lâm Lâm trên màn hình lớn, “Tôi thích cô nhóc này, nếu cậu chỉ coi em ấy như em gái, vậy tôi…”
“Cậu dám?” Phó Áng Tư chưa nói hết câu đã bị Trần Nhất Nhiên chặn lại, “Phó Áng Tư, tôi cảnh cáo cậu, cậu ngày thường ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt tôi không quan tâm, nhưng nếu cậu dám để mắt tới Lâm Lâm thì đừng trách tôi không khách sáo.”
“…” Phó Áng Tư nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, khóe miệng không khỏi co giật, “Tổng giám đốc Trần, có lẽ cậu đã hiểu lầm tôi, tôi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt khi nào?”
Trần Nhất Nhiên cười nhạt một tiếng, không đáp lại anh ta, coi như nãy giờ đều là không khí.
Phó Áng Tư khẽ mím môi, mở miệng nói: “Cậu thật sự coi em ấy là em mình à? Còn muốn quản chuyện yêu đương?”
“Lâm Lâm còn nhỏ, không nói chuyện tình yêu.”
“Em ấy đã là sinh viên năm ba, cũng không còn nhỏ nữa, sinh viên nói chuện tình yêu thì có gì không tốt?” Anh ta thật sự muốn kêu Trần Nhất Nhiên mở to mắt nhìn thế giới.

Trần Nhất Nhiên nói: “Người khác tôi không quan tâm, nhưng Lâm Lâm một lòng muốn học tập nên sẽ không yêu đương.”
Thành tích học tập của Lệ Lâm Lâm từ nhỏ đến lớn đều rất tốt, điểm thi vào trường đại học Đế Đô cũng thuộc dạng thủ khoa, em ấy xuất sắc như vậy thì làm sao không có thời gian để yêu?
Phó Áng Tư: “…”
Anh ta cảm thấy nếu Trần Nhất Nhiên làm ba, chắc chắn là một người ba già khó tính.
Nhưng ba của Lệ Lâm Lâm chính là siêu sao quốc tế Lệ Thâm, nào có liên quan đến Trần Nhất Nhiên.
Đoạn phim ngắn về khu vui chơi trên màn hình lớn đã kết thúc, nhưng tình trạng kẹt xe vẫn còn.

Phó Áng Tư lấy điện thoại xem Weibo một cách lười biếng, bỗng lướt tới video từ thiện tối nay.
“Có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng tham dự, họ đang được phỏng vấn trên thảm đỏ.” Phó Áng Tư thuận miệng nói một câu.

Trần Nhất Nhiên không muốn quan tâm, tiếp tục xem bản báo cáo.
Xe chạy qua đoạn đường tắt nghẽn, cuối cùng cũng thông thoáng, Phó Áng Tư cầm điện thoại trên tay, vô cùng hào hứng nói: “Tối nay Lệ Lâm Lâm cũng đến đây.”
Anh ta vừa nói vừa chỉnh âm lượng đến mức lớn nhất, giọng của phóng viên truyền thông bất ngờ vang lên trong xe kín: “Lâm Lâm, lễ phục của em hôm nay rất đẹp, có phải là nàng tiên cá không?”
“Vâng.” Lệ Lâm Lâm ở trước ống kính mỉm cười như nàng công chúa nhỏ thực thụ, “Đều do Hi Hi tự tay thiết kế cho em.”
Trần Hi là con gái của Trần Túy, một người dẫn chương trình ABA nổi tiếng, cô ấy cũng được coi là một nửa minh tinh thế hệ thứ hai.

Ngoài ra, Lệ Lâm Lâm luôn nhắc đến Trần Hi nên cả giới truyền thông đều biết cô ấy.
Phóng viên hỏi: “Có phải đêm nay Trần Hi cũng tới tham dự buổi tiệc từ thiện không?”
“Trần Hi không đến.” Nhưng anh trai cậu ấy sẽ đến.
Khi nghĩ đến đây, nụ cười của Lệ Lâm Lâm trở nên ngọt ngào.
Người quay phim thấy vậy liền kích động, lập tức cầm máy quay trực tiếp vào mặt cô.
“Lâm Lâm, em thành lập studio cách đây không lâu.

Tôi nghe nói phòng làm việc chỉ có hai người.

Vậy em có suy nghĩ thuê thêm người không?”

Lệ Lâm Lâm: “Không có ý định thuê người, nhưng có ý định đuổi người.”
Phóng viên cười và hỏi cô: “Em định sa thải ai?”
Lệ Lâm Lâm nói: “Tất nhiên là Ngô Tuệ!”
“Ngô Tuệ? Tôi nhớ không nhầm em ấy là người đại diện của em phải không?”
“Đúng vậy.”
“Em với em ấy trong công việc có bất mãn gì sao?” Phóng viên một lòng muốn hóng drama.

Hiện tại, địa vị của nghệ sĩ ngày càng đi lên, rất nhiều người trong số họ đều tự mở văn phòng riêng do chính mình làm chủ, còn người đại diện thì trở thành người làm thuê cho họ.

Trên mạng luôn nổ ra những cuộc tranh cãi giữa nghệ sĩ và đại diện, chẳng lẽ Lệ Lâm Lâm và người đại diện của em ấy cũng có quan hệ căng thẳng như vậy? Nếu chuyện này là thật thì chủ đề tối nay chắc chắn bùng nổ.
Tay Lệ Lâm Lâm cầm micro, ánh đèn flash của ống kính không ngừng lóe lên trước mắt cô.

Cô nhìn phóng viên đặt câu hỏi, ánh mắt anh ta như muốn cô vạch trần hết sự thật ra ngoài ánh sáng.

Lệ Lâm Lâm nở nụ cười tiêu chuẩn, trả lời: “Mọi người không hiểu Ngô Tuệ thôi, hôm nay em vừa ra khỏi cửa chỉ ăn một viên kẹo vừng, hai miếng bánh qui nhỏ, uống thêm hai ngụm nước.

Cậu ấy liền ở bên cạnh không ngừng than thở “Không được ăn là không được ăn, cậu thật sự ăn quá nhiều!”, nhưng cậu ấy một mình ăn đùi gà, một hơi có thể ăn hết hai cái!”
Các phương tiện truyền thông có mặt tại hiện trường không nhịn được bật cười, Trần Nhất Nhiên trên xe cũng vô thức cong môi.
Phó Áng Tư nhìn Lệ Lâm Lâm phỏng vấn trong video, cũng chỉ trích Ngô Tuệ: “Người đại diện như vậy đáng bị sa thả, dám để cho em ấy đói.”
Trần Nhất Nhiên từ chối cho ý kiến, lại cúi đầu xem báo cáo.
Phó Áng Tư ngồi bên cạnh cảm thấy khó hiểu, bản báo cáo này có gì đẹp? So với các sao nữ quyến rũ trong bữa tiệc thì đẹp hơn à?
Tại buổi tiệc từ thiện, Lệ Lâm Lâm đã trả lời xong phỏng vấn tại thảm đỏ.

Những viên pha lê cùng mảnh phiến trên váy của cô càng rực rỡ hơn dưới ánh đèn.


Các nhiếp ảnh gia tranh thủ chụp lại vì sợ bỏ lỡ khoảnh khắc đẹp này.

Ngô Tuệ cũng mời thêm đội nhiếp ảnh đến để thực hiện việc chụp ảnh và chỉnh ảnh hậu kì cho Lệ Lâm Lâm tối nay.
Sau khi Lệ Lâm Lâm đón những ánh đèn flash như một thử thách, thì được nhân viên nữ hướng dẫn đến vị trí ngồi.

Thật ra cô không phải nữ minh tinh, càng đừng nói đến lý lịch và sự từng trải như các minh tinh khác.

Nhưng với hào quang đầy quyền lực của ba cô, ban tổ chức vẫn cho cô một vị trí ở giữa hàng ghế đầu.
Trên ghế khách quý đều được dán tên, vị trí đã được sắp xếp từ sáng sớm, canh giữ nghiêm ngặt, đại gia cũng không được ngồi loạn.

Lệ Lâm Lâm tò mò nhìn thoáng qua ghế trống bên tay phải, đỉnh thật, là ghế của ảnh hậu Lư Tư Vũ.
Ban tổ chức vậy mà sắp xếp cô ngồi cạnh ảnh hậu, thật sự quá coi trọng cô.
“Lâm Lâm, chào cô.” Có người đi đến bên tay trái Lệ Lâm Lâm, ông ta lịch sự chào cô rồi ngồi xuống.

Lệ Lâm Lâm quay đầu nhìn qua, đối phương là một người đàn ông trung niên, ông ta mặc một bộ tây trang cao cấp, cả người đều toát ra khí chất của người “Có tiền”, Lệ Lâm Lâm liếc mắt nhìn qua cái tên trên ghế, hình như là người của công ty giải trí Hoàn Vũ.
“Chào tổng giám đốc Du.” Lệ Lâm Lâm tuy rằng không biết ông ta là ai, nhưng gọi “Tổng giám đốc”  thì luôn đúng.
“Chào cô.” Tổng giám đốc Du ngồi bênh cạnh cười nói với cô, “Lễ phục tối hôm nay của cô rất lộng lẫy.”
“Cảm ơn nhiều.”
“Cùng chụp một bức ảnh đi.”
“Được thôi.”
Lệ Lâm Lâm cùng tổng giám đốc Du chụp ảnh, ông ta thẳng thắn nói với cô: “Yên tâm, lúc về tôi sẽ kêu người đăng lên.”
Lệ Lâm Lâm cười theo, tổng giám đốc Du thu lại điện thoại, đưa danh thiếp cho cô: “Hy vọng sau này có cơ hội hợp tác.”
Lệ Lâm Lâm cúi đầu nhìn, quả nhiên là người của Hoàn Vũ.
Công ty Hoàn Vũ hiện là công ty điện ảnh và truyền hình lớn nhất cả nước, với nguồn tài chính mạnh mẽ, tạo ra nhiều tác phẩm xuất sắc, các nghệ sĩ nổi tiếng trực thuộc công ty nhiều không đếm xuể.

Tất cả nghệ sĩ trong giới đều muốn kí hợp đồng với Hoàn Vũ, những diễn viên giỏi sẽ được nâng lên và những nhóm nhạc thần tượng cũng có thể mượn cơ hội hợp tác để phát triển.
Ban tổ chức thật sự quá ưu ái cô, bên phải là ảnh hậu, bên trái là tổng giám đốc của công ty Hoàn Vũ.
Lệ Lâm Lâm cất danh thiếp vào trong túi xách, cô lấy điện thoại ra: “Tổng giám đốc Du, tôi không có danh thiếp, chúng ta thêm Wechat nhé.”
“Được.” Tổng giám đốc Du lại lấy điện thoại ra thêm Wechat của cô, “Thật ra tôi là fan của bố cô.”

“Thật vậy sao?”
Hai người đang nói chuyện với nhau thì đột nhiên trong khán đài có chút ồn ào, Lệ Lâm Lâm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Lư Tư Vũ.
Hôm nay, Lư Tư Vũ mặc một thân váy dài màu đỏ bắt mắt, phần tóc mái được làm thành sóng lớn trước trán, rất có phong thái của một ngôi sao Hồng Kông thập niên năm 80.

Bên hông chiếc váy, đường tà được xẻ rất cao, khiến đôi chân thon dài của Lư Tư Vũ như lúc ẩn lúc hiện.
Lư Tư Vũ không bước vào hội trường một mình, tay phải cô ta đang khoác tay với một người đàn ông.
Lư Tư Vũ vốn cao một mét bảy, tối nay đi thêm đôi cao gót màu đen, nhưng người đàn ông bên cạnh vẫn cao hơn cô ta một chút.

Anh mặc âu phục cao cấp với đi giày tây, gương mặt góc cạnh không chút cảm xúc, vẻ ngoài lạnh lùng vẫn không thể ngăn cản được sức hấp dẫn của anh.
Tại thời điểm này, những ánh đèn flash lại bắt đầu nhấp nháy một cách điên cuồng, sự kết hợp của đôi trai tài gái sắc luôn thu hút được sự chú ý của mọi người.
Chỉ có điều, người đàn ông đẹp trai kia là anh Nhất Nhiên của cô!
Trong nháy mắt, Lệ Lâm Lâm cảm giác mình đã ăn phải một tấn chanh, ảnh hậu thì sao, ảnh hậu thì có quyền ôm bạn trai tương lai của cô hả?
Vị trí ngồi của Lư Tư Vũ và Trần Nhất Nhiên ngay bên cạnh Lệ Lâm Lâm, vừa nãy cô không để ý bên cạnh Lư Tư Vũ xuất hiện thêm cái tên Trần Nhất Nhiên.
Trần Nhất Nhiên không nghĩ bọn họ lại ngồi cùng với Lệ Lâm Lâm, anh có chút ngoài ý muốn nhìn cô.

Anh còn chưa lên tiếng, tổng giám đốc Du vừa rồi chào hỏi Lệ Lâm Lâm liền đứng lên, trực tiếp vòng qua ảnh hậu, đưa tay về phía Trần Nhất Nhiên: “Tổng giám đốc Trần, đã lâu không gặp.”
“Chào, tổng giám đốc Du.” Trần Nhất Nhiên bắt tay với ông ta.
Thái độ của tổng giám đốc Du khi đối mặt với Trần Nhất Nhiên nhiệt tình hơn nhiều so với Lệ Lâm Lâm: “Muốn gặp tổng giám đốc Trần thật không dễ dàng.”
“Tổng giám đốc Du quá lời, đều vì cuộc sống khó khăn mà thôi.”
Lư Tư Vũ đứng ở giữa bật cười: “Tổng giám đốc Du, xem ra trong mắt ông tôi không hấp dẫn bằng tổng giám đốc Trần.

Tôi đứng đây lâu như vậy ông cũng không nhìn thấy.”
Tổng giám đốc Du mỉm cười nhận lỗi: “Là lỗi của tôi, là lỗi của tôi.

Chào cô Lư, hôm nay cô rất xinh đẹp.”
Lư Tư Vũ vuốt nhẹ tóc, mỉm cười: “Tôi kém xa nhiều người lắm.”
Khi mọi người đều đang nói về thế giới của họ, thì Lệ Lâm Lâm lại ngồi rất ngoan ngoãn.
Trần Nhất Nhiên cúi đầu, nhìn qua chỗ Lệ Lâm Lâm, sau đó gọi cô một tiếng: “Lâm Lâm.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận