Lệ Thâm và Dư Vãn đột ngột trở về khiến Lệ Lâm Lâm vô cùng ngạc nhiên.
Tất nhiên, Trần Nhất Nhiên cũng không ngoại lệ.
Dư Vãn nói xong lời này với Lệ Lâm Lâm, mới để ý thấy Trần Nhất Nhiên đang đứng bên cạnh cô.
Bà ấy có hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại: “Là Trần Nhất Nhiên sao, cô sắp không nhận ra cháu rồi!”
Lệ Lâm Lâm ở bên cạnh nói: “Đúng vậy, con gái của mẹ mà mẹ cũng sắp quên, huống chi là anh Nhất Nhiên.”
“…” Trần Nhất Nhiên chủ động chào hỏi Dư Vãn, “Cháu chào cô Dư.”
“Chào cháu, hai đứa vào nhà trước đi.” Dư Vãn kêu Lệ Lâm Lâm và Trần Nhất Nhiên vào nhà, “Ba mẹ đã mua rất nhiều quà, vừa hay Trần Nhất Nhiên cũng ở đây, cháu cũng chọn một món đi nhé.”
Lệ Lâm Lâm vừa bước chân vào phòng khách liền bị sốc, mẹ cô nói “mua nhiều quà” thật sự không khoa trương chút nào, trên ghế sô pha và thảm lông trong phòng khách đều chất đầy quà, cứ như sắp đón Giáng Sinh.
Lệ Thâm đang ngồi giữa đống quà, phân loại từng cái một.
Nghe tiếng bọn họ đi vào, Lệ Thâm quay đầu nhìn qua, khi nhìn thấy Lệ Lâm Lâm, ánh mắt ông ấy lập tức sáng lên, nhưng ngay sau đó, ánh sáng trong mắt liền bị dập tắt khi nhìn thấy Trần Nhất Nhiên đi bên cạnh Lệ Lâm Lâm.
“Cháu chào chú Lệ, làm phiền gia đình mình rồi.” Trần Nhất Nhiên lên tiếng trước.
Lệ Thâm chỉ nhìn anh một cái, sau đó hỏi Lệ Lâm Lâm bên cạnh: “Lâm Lâm, sao con với Trần Nhất Nhiên cùng nhau trở về?”
Lệ Lâm Lâm: “Bởi vì tối hôm qua con ở nhà anh Nhất…”
Cô còn chưa kịp nói hết, Lệ Thâm đang ngồi dưới sàn bỗng nhảy dựng lên: “Tối hôm qua con ở nhà Trần Nhất Nhiên? Tại sao lại ở cùng nó? Con với nó đã làm những gì rồi hả?”
Dư Vãn bên này cũng yên lặng đứng nhìn.
Bầu không khí trong phòng khách thay đổi một cách vi diệu, Trần Nhất Nhiên dường như sợ bọn họ hiểu lầm, vội vàng nói: “Ngày hôm qua Lâm Lâm ở trên núi ghi hình cho chương trình giải trí, sau đó bị sốt nhẹ, cháu lo em ấy không có ai chăm sóc nên đưa em ấy về nhà cháu.”
Dư Vãn nghe anh nói Lệ Lâm Lâm bị sốt, liền đưa tay sờ trán cô: “Lâm Lâm, con bị sốt sao? Bây giờ thế nào?”
“Không sao ạ, con đã hạ sốt, tất cả là nhờ anh Nhất Nhiên chăm sóc con.”
Lệ Thâm cũng đi lại sờ trán cô, thấy cô không còn sốt mới nhìn về phía Trần Nhất Nhiên: “Tuy tôi và Dư Vãn không có ở nhà, nhưng vẫn còn quản gia và người giúp việc, làm sao lại không có người chăm sóc cho Lâm Lâm?”
Dư Vãn nhìn Trần Trần Nhất Nhiên một chút, nói với Lệ Thâm: “Lâm Lâm bị bệnh, Nhất Nhiên chắc chắn cũng rất lo lắng, vì vậy mới đưa con bé về nhà nó.”
“Đúng thế, ba tức giận như vậy làm gì chứ?” Lệ Lâm Lâm trừng mắt nhìn Lệ Thâm, “Ba dựa vào đâu mà tức giận với anh Nhất Nhiên? Ba mẹ đều không dành thời gian quan tâm con, còn không biết xấu hổ mà nói người khác?”
Lệ Thâm: “…”
Con gái bảo bối của ông ấy, bây giờ vì một thằng con trai mà tức giận với ông ấy!!!
Trần Nhất Nhiên quả nhiên không phải là thứ gì tốt!
“Ba không được trừng mắt với anh Nhất Nhiên!” Lệ Lâm Lâm bước lên phía trước che cho Trần Nhất Nhiên, chống nạnh nhìn Lệ Thâm: “Anh Nhất Nhiên chăm sóc con rất tốt, anh ấy còn nấu cháo sữa bò cho con! Mùi vị giống y như mẹ!”
Lệ Thâm: “!!!”
Khá lắm, kỹ năng nấu cháo sữa bò cũng nắm chắc rồi đúng không?
“Chuyện này…” Trần Nhất Nhiên cảm thấy mình đến đây không đúng lúc lắm, nên tìm cớ rời khỏi trước.
Nào ngờ vừa nói được hai chữ, Dư Vãn liền bật cười khanh khách: “Chăm sóc người bệnh cũng vất vả lắm, tối hôm qua có phải cháu ngủ không được ngon không? Hôm nay cháu ở lại ăn trưa với gia đình cô đi, tụi nhỏ trong thời gian này cũng làm phiền cháu nhiều rồi.”
“Không phiền, Hi Hi vốn dĩ là em gái của cháu, Lâm Lâm và em ấy cùng nhau lớn lên nên…” Trần Nhất Nhiên đang định nói Lâm Lâm cũng không khác gì em gái mình, nhưng không hiểu tại sao, anh chợt nhớ đến lời tỏ tình lần trước của cô, nhanh chóng sửa lời: “Chăm sóc em ấy là chuyện nên làm.”
Dư Vãn cười nói: “Vậy cháu với Lâm Lâm ngồi đây chơi đi, lát nữa cùng nhau ăn cơm.”
“Được ạ, được ạ.” Lệ Lâm Lâm nghiêng đầu cười với Trần Nhất Nhiên, “Anh Nhất Nhiên ở lại ăn cơm với gia đình em nha, anh mà về công ty nhất định sẽ lười ăn cho coi.”
“Không được như vậy, phải nhớ ăn cơm.” Dư Vãn vỗ nhẹ cánh tay Trần Nhất Nhiên, bảo anh ngồi xuống ghế sô pha, “Vợ chồng cô vừa mới quay về nên trong nhà có chút lộn xộn, đều do A Thâm mua quá nhiều quà.”
“Không sao ạ.” Cho dù Trần Nhất Nhiên chỉ ngồi một chỗ nhỏ trên ghế sô pha, thì cũng rất giống khi anh ngồi tại phòng tổng giám đốc, khí chất vẫn không bị ảnh hưởng một chút nào.
Dư Vãn kéo Lệ Thâm ra khỏi phòng khách, Lệ Lâm Lâm nằm trên thảm lông lựa quà, cô cũng chọn một món cho Trần Nhất Nhiên: “Anh Nhất Nhiên, anh thích nước hoa này không?”
Những thứ này không được gói trong hộp quà, nên chỉ cần nhìn sơ là có thể biết bên trong là gì.
Có lẽ khi Lệ Thâm mua quà, ông ấy luôn nghĩ mua cho Lệ Lâm Lâm và hai người chị em của cô, cho nên đa số đều thích hợp với con gái, Lệ Lâm Lâm vất vả lắm mới tìm được một chai nước hoa dành cho nam.
Trần Nhất Nhiên đương nhiên sẽ không từ chối, anh cầm lấy chai nước hoa: “Cảm ơn em.”
“Không có chi.” Lệ Lâm Lâm mỉm cười nhìn anh, cô phát hiện bên cạnh chai nước hoa nam còn có một chai nước hoa dành cho nữ, hai chai này là cùng một cặp, vì thế cô đã âm thầm nhét chai nước hoa nữ vào trong túi xách của mình.
“Cái này cho Hi Hi, còn cái này cho Ngô Tuệ.” Lệ Lâm Lâm lựa quà một hồi, cuối cùng cũng chọn xong.
Trần Nhất Nhiên có điện thoại, là trợ lý Ngô gọi tới, anh nói vài câu về công việc, sau đó nói rằng mình sẽ quay về công ty vào buổi chiều.
Trợ lý Ngô hết sức ngạc nhiên, từ khi làm trợ lý cho Trần Nhất Nhiên, anh ta chưa từng nhìn thấy anh nghỉ một giây nào.
Vậy mà lần này lại vô duyên vô cớ chủ động nghỉ nửa ngày, nhìn sao cũng thấy có liên quan đến Lệ Lâm Lâm.
… Bọn họ tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi?
Tổng giám đốc Trần thật sự đã… Không, không, không, tổng giám đốc Trần không phải là người như vậy!
Rất nhanh đã đến giờ cơm, Lệ Thâm và Dư Vãn từ trên lầu đi xuống, mấy người ở phòng khách trò chuyện vài câu, quản gia liền nói có thể ăn cơm.
Trần Nhất Nhiên chưa bao giờ đến nhà Lệ Lâm Lâm một mình, trước đây vào các dịp lễ, Trần Hi đều lôi kéo anh cùng nhau đến đây, Bây giờ không có Trần Hi, bầu không khí đột nhiên có chút kỳ quái, Trần Nhất Nhiên luôn có một cảm giác là anh đang ra mắt ba mẹ của bạn gái mình.
Mà ba của bạn gái lại không hài lòng với người bạn trai này cho lắm.
Trần Nhất Nhiên không tiếp xúc nhiều với Lệ Thâm, mặc dù Lệ Thâm là một siêu sao quốc tế, nhưng người không có sở thích theo đuổi idol như anh thật sự rất ít khi chú ý tới.
Hơn nữa anh ở nước ngoài nhiều năm như vậy, sau khi về nước thì luôn bận rộn công việc, hầu như không có thời gian liên lạc với Lệ Thâm.
Cho nên, đáng lẽ anh không có chỗ nào đắc tội với ông ấy mới đúng.
Trần Nhất Nhiên không biết sự thù địch của Lệ Thâm dành cho anh đến từ đâu, anh nhớ lúc còn nhỏ khi anh đến nhà họ Lệ, ông ấy hoàn toàn không có thái độ này với anh.
“Nhất Nhiên.” Dư Vãn bỗng nhiên kêu anh một tiếng, “Cô nghe mợ cháu nói, sau khi cháu trở về nước thì luôn bận rộn, hoàn toàn không có thời gian tìm bạn gái?”
Trần Nhất Nhiên: “…”
Điều đáng sợ nhất là bỗng nhiên được trưởng bối quan tâm.
“Hiện tại công ty có rất nhiều việc cần xử lý, nên cháu tạm thời không nghĩ đến chuyện này.” Trần Nhất Nhiên trả lời một cách quy củ.
“Cháu vẫn nên suy nghĩ một chút về chuyện này.” Dư Vãn nói, “Cháu thích mẫu người con gái như thế nào, nói cô nghe đi, cô có thể tìm giúp cháu.”
Lệ Lâm Lâm ngồi ở bên cạnh âm thầm dựng lỗ tai.
Trần Nhất Nhiên nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, anh biết Dư Vãn là một nhà thiết kế hôn lễ nổi tiếng, nhưng anh lại không nghĩ tới, nhà thiết kế hôn lễ bây giờ đã bắt đầu kiêm thêm dịch vụ mai mối.
“Cái này, cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, có lẽ duyên phận.”
“À, duyên phận.” Dư Vãn gật đầu, vẻ mặt đầy ý vị sâu xa.
Lệ Lâm Lâm thầm nghĩ trong lòng, cô cảm thấy mình có rất nhiều duyên phận với anh Nhất Nhiên.
Sau khi ăn xong, Trần Nhất Nhiên rời khỏi nhà họ Lệ, anh còn cầm theo chai nước hoa mà cô đưa.
Lệ Lâm Lâm vốn định đi tắm rồi thay quần áo, kết quả lại bị Lệ Thâm gọi ngược trở về.
“Ba có chuyện gì sao?” Tối hôm qua Lệ Lâm Lâm không có tắm, cả người lại đổ nhiều mồ hôi, cảm thấy rất khó chịu.
Lệ Thâm nghiêm túc hỏi cô: “Tối hôm qua con và Trần Nhất Nhiên ngủ như thế nào?”
Lệ Lâm Lâm đáp: “Con ngủ trong phòng anh ấy…”
“Cái gì?!” Lệ Thâm lại một lần nữa chặn ngang câu nói của cô, nét mặt kinh hãi, “Vãn Vãn, em nghe thấy gì chưa! Lâm Lâm ngủ trong phòng của Trần Nhất Nhiên!”
“… Nhưng anh Nhất Nhiên ngủ ở phòng khác.” Lệ Lâm Lâm nói, “Ba à, con cảm thấy suy nghĩ của ba quá phức tạp.”
Không, chỉ là ba quá hiểu rõ đàn ông mà thôi.
“Lâm Lâm, con lên tắm trước đi.” Dư Vãn phẩy tay ra hiệu với Lệ Lâm Lâm, Lệ Lâm Lâm như nhận được đặc xá, cô chạy như bay về phòng.
Lệ Lâm Lâm vọt vào phòng tắm, sau khi sấy tóc xong thì ngồi trên ghế xích đu bên ngoài ban công, cô gửi tin nhắn cho Trần Hi và Ngô Tuệ.
Lâm Lâm: Ba mẹ mình đã về, còn mua rất nhiều quà, ngày mai mình sẽ mang cho các cậu.
Ngô Tuệ:!
Ngô Tuệ: Có ảnh chữ ký của chú Lệ Thâm không?
Lâm Lâm: …
Hi Hi: Lâm Lâm, cậu khỏe chưa?
Lâm Lâm: Đã hết sốt! Tối nay mình ngủ ở nhà, mình đã bỏ quà vào hộp cho các cậu xong rồi á!
Lâm Lâm: Đúng rồi, Hi Hi! Có phải ngày hôm qua cậu kêu anh Nhất Nhiên tẩy trang cho mình đúng không?! Sao cậu lại kêu anh ấy tẩy trang cho mình hả!
Hi Hi: … Không sao đâu, cậu trước và sau khi tẩy trang cũng không khác lắm.
Lâm Lâm: QAQ
Trần Hi vốn dĩ còn muốn nhiều chuyện thêm một chút, hỏi cô tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô vẫn quyết định để Lệ Lâm Lâm tự mình đứng trước mặt các cô nói rõ.
Như vậy sẽ càng thêm kích thích.
Sau khi Lệ Lâm Lâm rời khỏi nhóm chat, cô lướt đến avatar của Lục Vũ Hiên.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó bấm vào và gửi cho cậu nhóc một bức ảnh.
Bức ảnh cô gửi là ảnh chụp đồ chơi lắp ráp nằm trong tủ kính của Trần Nhất Nhiên, cô không biết nhiều về nó, nhưng cô cảm thấy Lục Vũ Hiên nhất định sẽ biết một chút về món đồ chơi này.
Chị Lâm Lâm: Lục Vũ Hiên, em biết bộ đồ chơi này không?
Cô không biết Lục Vũ Hiên có mang theo điện thoại khi đến trường không, nên chỉ thử gửi một tin nhắn.
Lệ Lâm Lâm ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy thì thấy Lục Vũ Hiên đã trả lời tin nhắn của mình.
“Cái này cũng là đồ chơi của công ty Merlot, nhưng đã lâu lắm rồi, cũng không còn sản xuất nữa! Chị Lâm Lâm, sao chị lại có cái này? Bộ này bây giờ đáng tiền lắm!”
Chị Lâm Lâm: Là của một người bạn, anh ấy luôn muốn sưu tầm đủ một serie, nhưng lại thiếu một cái.
Lệ Lâm Lâm gửi cho Lục Vũ Hiên nhiều chữ như vậy, nhưng cậu nhóc chỉ tinh ý bắt đúng hai chữ —— Anh ấy.
Anh ấy? Chẳng lẽ là bạn trai của chị Lâm Lâm? Vậy có phải anh trai của cậu nhóc đã hết hy vọng rồi không?
Lục Vũ Hiên nhớ lại, chẳng lẽ là chú Trần, người đưa chị Lâm Lâm về nhà tối hôm đó??
Lục Vũ Hiên: Em thấy cái này không dễ tìm đâu.
Chị Lâm Lâm, chị với người bạn kia của chị quan hệ có tốt không? Nếu quan hệ của hai người tốt, thì em sẽ giúp chị hỏi bạn của em.
Chị Lâm Lâm: Ách, là anh của Hi Hi.
Quả nhiên là chú Trần!
Chú ấy là anh trai của chị Hi Hi, lại không cùng huyết thống với chị Lâm Lâm, vậy chị Lâm Lâm có phải sẽ thích chú ấy không?
Cậu học sinh tiểu học Lục Vũ Hiên, đã vô cùng đau lòng vì chuyện tình cảm của anh trai mình..