Xe của Trần Nhất Nhiên đã chờ sẵn bên ngoài, tài xế nhìn thấy anh đi đến, động tác nhanh nhẹn giúp anh mở cửa xe.
Trần Nhất Nhiên đặt Lệ Lâm Lâm xuống ghế, anh định vòng qua bên kia lên xe, nhưng Lệ Lâm Lâm lại ôm cổ anh như ôm một con gấu bông yêu thích, nhất quyết không chịu buông tay.
Trần Nhất Nhiên hết cách, chỉ có thể ôm cô cùng ngồi lên ghế.
Lệ Lâm Lâm ngồi trên đùi Trần Nhất Nhiên, cuối cùng cũng an phận mà ngủ.
Tài xế lái xe hướng về nhà họ Lệ, Trần Nhất Nhiên ngồi ở phía sau vẫn luôn giữ im lặng.
Lệ Lâm Lâm dựa sát vào ngực anh, cô khi uống say thật sự có chút ngoan ngoãn.
Gương mặt Lệ Lâm Lâm ửng hồng vì tác dụng của rượu, nhưng làn da ngược lại hiện tại rất trắng, cô giống như một nàng công ở trong lâu đài một thời gian dài.
Trần Nhất Nhiên chạm nhẹ vào những sợi tóc rơi trên má cô, anh khẽ thở dài.
Dù anh đang rất tức giận, nhưng với tình cảnh bây giờ của Lệ Lâm Lâm thì anh không có cách nào trách mắng.
Xe chạy một mạch đến biệt thự của nhà họ Lệ, quản gia đang đứng trước cửa đợi bọn họ.
Trong khoảng thời gian này, Lệ Thâm đang lưu diễn ở nước ngoài, mẹ cô là Dư Vãn cũng đi cùng ông ấy, nên trong nhà chỉ có quản gia và một vài người giúp việc.
Tài xế của Trần Nhất Nhiên ngừng xe ở trước cổng, sau đó đi xuống mở cửa giúp anh.
Trần Nhất Nhiên ôm Lệ Lâm Lâm trong tay, từ trên xe đi xuống.
“Cậu Trần.” Quản gia tiến lên, lễ phép chào anh một tiếng, sau đó nhìn Lệ Lâm Lâm đang nằm trong lòng anh.
Trần Nhất Nhiên ôm Lệ Lâm Lâm đi qua, nói với ông ta: “Hôm nay tham dự tiệc tối, Lâm Lâm có uống chút rượu rồi ngủ thiếp đi, cháu đưa em ấy lên trước.”
“Làm phiền cậu Trần.” Quản gia khẽ gật đầu, đi trước giúp anh dẫn đường.
Trần Nhất Nhiên đi đến phòng của Lệ Lâm Lâm, nhẹ nhàng đặt cô xuống nệm.
“Để nữ giúp việc thay quần áo cho Lâm Lâm, chuẩn bị thêm ít thuốc giải rượu, em ấy tỉnh dậy có thể sẽ không thoải mái.” Trần Nhất Nhiên đứng thẳng dậy, dặn dò với quản gia, “Sáng mai nói phòng bếp nấu cháo cho em ấy, ăn thanh đạm một chút.”
“Cậu Trần yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cô chủ.”
“Chú Lệ và cô Dư không có ở nhà nên không ai quản em ấy, mọi người cũng không thể mặc kệ tính khí làm càn của Lâm Lâm.
Nếu xảy ra chuyện, có thể gọi cho cháu bất cứ lúc nào.”
“Được, phiền cậu Trần lo lắng.”
Trần Nhất Nhiên quay đầu nhìn Lệ Lâm Lâm đang say giấc, ánh mắt vô tình lướt qua khung ảnh cô đặt ở đầu giường.
Đó là ảnh Lệ Lâm Lâm lúc nhỏ, trong sinh nhật lần thứ năm của mình, cô đã cùng Trần Nhất Nhiên chụp ảnh chung.
Trần Nhất Nhiên hơi thất thần, anh không nhớ mình đã chụp bức ảnh này với Lệ Lâm Lâm.
Trong bức ảnh, anh vẫn là một cậu học sinh trung học, còn Lệ Lâm Lâm tất nhiên là nhỏ hơn anh, cô ngồi trên đùi anh, hai tay làm thành trái tim trước ống kính.
Thấy anh đang nhìn khung ảnh, quản gia liền nói: “Cô chủ luôn để khung ảnh này trên đầu giường, ông chủ còn ghen tị với cậu, nói cô chủ không chịu chụp hình chung với ông.”
Trần Nhất Nhiên không biết tại sao trong lòng cảm thấy có chút rối loạn.
Anh lại nhớ đến buổi tối hôm nay, lời tỏ tình của Lệ Lâm Lâm dành cho anh.
Chẳng lẽ, em ấy vẫn luôn thích anh?
Trần Nhất Nhiên khẽ mím môi, thu lại ánh mắt: “Cháu về trước, mọi người nhớ chăm sóc tốt em ấy.”
“Được, thưa cậu Trần.” Quản gia nghiêng người sang một bên, nhường đường cho anh, “Tôi tiễn cậu xuống.”
Sau khi Trần Nhất Nhiên rời khỏi, quản gia gọi nữ giúp việc giúp Lệ Lâm Lâm thay quần áo và tháo trang sức.
Lệ Lâm Lâm ngủ rất sâu, sau một hồi lăn lộn cô cũng không tỉnh dậy, chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Khi cô mở mắt ra lần nữa đã là sáng hôm sau.
Cô mơ hồ nhìn xung quanh phòng mình, không nhớ nổi tối hôm qua mình về đây bằng cách nào.
Cô thật sự đã uống rượu?
…May mắn thật, ba mẹ cô đều không ở nhà.
Cô xoa xoa đầu, cảm thấy hơi nhức, có lẽ là hậu quả của việc tối hôm qua uống quá nhiều.
Cô lập tức bò dậy đánh răng rửa mặt, sau đó xuống lầu tìm quản gia.
“Cô chủ, cháu tỉnh rồi.” Quản gia thấy cô xuống lầu, vội vàng chào hỏi, “Phòng bếp có nấu cháo, bây giờ cháu có muốn ăn một chút không?”
Ban đầu Lệ Lâm Lâm không có cảm giác thèm ăn, nhưng sau khi nghe quản gia nói, cô đột nhiên muốn ăn hai muỗng: “Dạ, ăn cháo một chút để khai vị thì tốt hơn.”
“Sẽ có ngay, tôi đi kêu phòng bếp mang lên.”
Lệ Lâm Lâm rót cho mình ly nước lọc, uống một ngụm rồi ngồi vào bàn ăn.
Quản gia nhanh chóng đi đến, đưa cho cô một chén cháo trắng cùng vài món ăn kèm, có cà rốt bào sợi chua chua cay cay, nhìn rất ngon miệng.
“Đây là thuốc giải rượu, nếu cảm thấy không thoải mái có thể uống trước một viên.” Quản gia đặt thuốc giải rượu đã chuẩn bị đến trước mặt Lệ Lâm Lâm.
“Wao, bác Lý, bác thật chu đáo, cháu chỉ cảm thấy hơi choáng.”
Quản gia cười với cô: “Tất cả những thứ này đều do cậu Trần phân phó.”
Biểu tình trên mặt Lệ Lâm Lâm khựng lại, đôi đũa trong tay cũng không gắp đồ ăn: “Cậu Trần? Cậu Trần nào?”
Quản gia lại một lần nữa mỉm cười: “Còn có thể là cậu Trần nào, đương nhiên là cậu Trần Nhất Nhiên.”
“Lạch cạch.” Đôi đũa trong tay Lệ Lâm Lâm rơi xuống bàn.
“Ngày, ngày hôm qua không phải Ngô Tuệ đưa cháu về sao?”
“Không phải, là cậu Trần đưa cháu về.”
“…” Lệ Lâm Lâm đờ ra hai giây, vội vàng trở về phòng tìm điện thoại.
Hôm qua ở KTV, điện thoại của cô bị dì Khương tắt nguồn, lúc vừa mở máy, điện thoại rung liên tục như bị động kinh.
Lệ Lâm Lâm trong lòng khẩn trương gần chết, cô thấy Trần Nhất Nhiên gửi cho cô rất nhiều tin nhắn và ba cuộc gọi nhỡ.
“…” Tiêu đời.
Trong đầu cô giờ đây chỉ hiện lên hai chữ này.
Cô đến KTV trêu đùa với nhân viên nam bị Trần Nhất Nhiên bắt gặp!!!
Hình tượng cô trong lòng anh Nhất Nhiên hoàn toàn toàn sụp đổ!!
Thứ rượu giả hại người!
Cô tìm kiếm số điện thoại của Ngô Tuệ trong một loạt các tin nhắn, nhanh chóng gọi cô ấy.
Điện thoại vừa đổ chuông hai tiếng, Ngô Tuệ bên kia đã bắt máy, Lệ Lâm Lâm nghe thấy giọng cô ấy đã lớn tiếng tra hỏi: “Ngô Tuệ, chuyện tối hôm qua là như thế nào? Sao anh Nhất Thiên biết chúng ta ở chỗ đó?”
“…” Ngô Tuệ không nhịn được nữa, khóc to với cô, “Do mình gửi vị trí cho Hi Hi, mình thật sự là đồ đại ngốc mà, hu hu ——.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Cậu ấy khóc lớn như vậy, cô cũng ngại mắng.
“Chuyện này, cậu trước tiên bình tĩnh một chút, sau đó chúng ta bắt đầu nói chuyện.”
Ngô Tuệ bên kia lau nước mũi, mở miệng nói với cô: “Hôm qua, khi đêm tiệc từ thiện kết thúc, Tổng giám đốc Trần nói sau khi mình đưa cậu về nhà thì phải gửi tin nhắn cho Hi Hi.
Nhưng lúc đó dì Khương kiên quyết kéo chúng ta đến phòng KTV nên mình quên mất chuyện nhắn tin…Sau đó nữa, Tiểu Hi đã nhắn tin cho mình, hỏi chúng ta đang ở đâu, mình liền thuận tay gửi vị trí cho cậu ấy…”
Lệ Lâm Lâm nở nụ cười: “Ngô Tuệ, lần này cậu nói vô cùng đúng, cậu chính là đồ ngốc hết thuốc chữa!”
Cô tức giận tắt điện thoại, Ngô Tuệ nhanh chóng gọi lại cho cô: “Cậu còn không biết xấu hổ mắng mình, làm như người hôm qua uống rượu không phải cậu vậy! Cậu biết Trần Nhất Nhiên hôm qua đáng sợ như thế nào không? Người đại diện của cậu là mình anh ta cũng muốn đổi! Đúng rồi, dì Khương cũng bị Trần Nhất Nhiên chọc giận, chuyện làm ăn giữa họ có vẻ không thỏa thận được.”
“Cái gì?” Lệ Lâm Lâm rùng mình một cái, “Chúng, chúng ta chỉ đi ca hát, anh Nhất Nhiên sẽ không đến mức tức giận như vậy đâu, đúng không?”
“Chúng ta còn thuê thêm hai anh trai phục vụ.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Không cần nhắc mình chuyện này.
“Mình cần bình tĩnh một chút, gặp lại cậu sau.” Lệ Lâm Lâm tắt điện thoại, trong lòng đầy hoảng loạn.
Anh Nhất Nhiên sẽ nói chuyện này cho ba mẹ cô sao? Bị ba mẹ trách mắng còn dễ chịu, nhưng vấn đề ở đây là cô làm sao đối mặt với anh Nhất Nhiên?
Vốn dĩ đã xấu hổ chuyện tỏ tình tối hôm qua, vậy mà bây giờ thêm một anh trai phục vụ nữa… Cuộc đời cô thật sự quá thảm.
Cô không dám liên lạc với Trần Nhất Nhiên nên đành gửi tin nhắn giải thích mọi chuyện cho Trần Hi, sau đó bấm vào Wechat của dì Khương.
Lệ Lâm Lâm: “Dì Khương, tôi đã nghe Ngô Tuệ kể chuyện tối hôm qua, có phải việc kinh doanh của dì bị tổn thất là do tôi không?”
Dì Khương bên kia không trả lời tin nhắn của cô, có lẽ bà ấy còn chưa xuống giường, nhưng bên này quản gia đã trực tiếp mang bữa sáng đến phòng cho Lệ Lâm Lâm: “Cô chủ, mau ăn trong lúc còn nóng, nếu không lát nữa thức ăn nguội sẽ khiến dạ dày khó chịu.”
“Dạ, cảm ơn bác Lý.” Lệ Lâm Lâm xỏ chân vào dép lê bằng bông, cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bàn trà nhỏ, “Bác cứ để ở đây.”
Quản gia đặt bữa sáng lên bàn, Lệ Lâm Lâm thử dò hỏi ông ta: “Phải rồi bác Lý, tối hôm qua anh Nhất Nhiên đưa cháu về tâm trạng anh ấy thế nào?”
“Tâm trạng?” Quản gia thử suy nghĩ, “Người như cậu Trần sẽ không để người khác nhìn ra cảm xúc thật của mình.
Nhưng tối hôm qua cháu say đến nỗi bất tỉnh nhân sự nên cậu ấy có vẻ không vui.
Cô chủ, về sau đừng nên uống rượu sẽ tốt hơn.”
“Cháu hiểu rồi, chuyện tối hôm qua có chút ngoài ý muốn…” Lệ Lâm Lâm cũng đang tự nhìn lại chính mình, “À, bác Lý cũng đừng lo lắng cho cháu, bác đi làm việc của mình đi.”
“Được.” Sau khi quản gia rời đi, Lệ Lâm Lâm thở dài một hơi, cầm lấy muỗng vừa ăn cháo vừa lướt Weibo.
Sức nóng của buổi tiệc từ thiện tối hôm qua vẫn chưa qua đi, Lư Tư Vũ vẫn đứng đầu danh sách hot search.
Lệ Lâm Lâm cắn muỗng rồi bĩu môi, không muốn đọc tin tức liên quan đến cô ta nên cô bấm vào Weibo của chính mình.
Tối qua, phòng làm việc của Lệ Lâm Lâm đã đăng bức ảnh cô đi thảm đỏ, bình luận bên dưới sắp chạm mốc mười vạn*.
Lệ Lâm Lâm lập tức soạn bài đăng Weibo: “Cảm ơn các bạn đã khen, tôi cũng thấy bộ váy này siêu đẹp [ đáng yêu ] bộ này được thiết kế bởi @Văn phòng vui vẻ của Trần Hi, Hi Hi nhà chúng ta thật giỏi!”
*1 vạn = 10.000, 10 vạn = 100.000.
Weibo vừa mới đăng lên, điện thoại thông báo một tiếng “Đing”, là dì Khương trả lời tin nhắn của cô.
Máy thu hoạch thịt tươi: Không có liên quan đến cô, vấn đề kinh doanh cô cũng đừng quan tâm.
Máy thu hoạch thịt tươi: Đúng rồi, tối hôm qua Trần Nhất Nhiên đưa cô đi đâu?
Lệ Lâm Lâm: Nhà tôi.
Máy thu hoạch thịt tươi: Có phải biệt thự nhà họ Lệ ở gần công viên Lệ Trạch không?
Lệ Lâm Lâm: Phải, sao dì biết?
Máy thu hoạch thịt tươi: Tôi có một căn biệt thự ở đó, cùng khu với nhà cô.
Tối hôm qua tôi cũng về đây ngủ, nếu cô không bận công việc có thể tìm tôi ăn cơm trưa, vì buổi chiều tôi phải rời khỏi thành phố.
Lệ Lâm Lâm suy nghĩ một chút rồi trả lời: Hôm nay tôi không có tiết học, dì ở tòa nhà nào?
Dì Khương gửi vị trí cho cô, Lệ Lâm Lâm thấy dì ấy thật sự ở cùng một khu với nhà mình.
Sau khi ăn sáng xong, Lệ Lâm Lam trang điểm rồi thay quần áo, sau đó ra ngoài gặp dì Khương.
Khu biệt thự chỗ này rất rộng, Lệ Lâm Lâm mất gần hai mươi phút mới đến nơi.
Người giúp việc của dì Khương hình như biết cô sẽ đến nên cổng ra vào của khuôn viên đều được mở sẵn.
Lệ Lâm Lâm đi qua khuôn viên, cô đứng trước cửa bấm chuông.
Người giúp việc nhanh chóng mở cửa mời cô vào nhà.
Hệ thống sưởi trong nhà đều được bật, Lệ Lâm Lâm cởi áo khoác lông vũ trên người, đưa cho cô giúp việc mở cửa khi nãy.
Cô mặc một chiếc áo trắng tinh khiết kết hợp với chiếc váy màu đỏ rượu, phần viền váy được tạo hình thành những cánh hoa vô cùng tinh tế.
Chiếc váy này cũng do Trần Hi thiết kế cho Lệ Lâm Lâm, cô từng mặc nó trong một sự kiện, nhưng chỉ mặc một lần tại sự kiện ấy, vì cảm thấy tiếc nên cô thường xuyên mặc nó.
“Đến rồi? Trước hết ngồi xuống nói chuyện một chút.” Dì Khương mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm từ trên lầu đi xuống.
Bà ấy trang điểm nhẹ nhàng, tóc thả tự do ngang lưng, nhìn dì Khương trẻ hơn so với thường ngày.
Lệ Lâm Lâm vừa định chào hỏi bà ấy thì thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi phía sau dì Khương.
Người đàn ông mặc bộ đồ ngủ cùng một kiểu với dì Khương, cổ áo so với bà ấy thì thấp hơn, vô tình để lộ chiếc cổ trắng nõn với xương quai xanh.
Lệ Lâm Lâm sửng sốt, sau khi nhìn thấy gương mặt điển trai của người đàn ông trẻ tuổi, cô lắp bắp: “Đây, đây là Nick ở KTV tối hôm qua đúng không?”
Nick thản nhiên cười với cô xem như chào hỏi, dì Khương ngồi xuống sô pha, nhìn sang Lệ Lâm Lâm đang đứng bên cạnh: “Không cần kinh ngạc như vậy? Cô nhóc ngây thơ.”
“…” Lệ Lâm Lâm ổn định cảm xúc, cũng ngồi xuống sô pha, “Không, không phải tối hôm qua dì nói chỗ kia là nơi rất có quy tắt, nên không thể làm chuyện… chuyện không thể miêu tả sao?”
Dì Khương bật cười, cầm lấy ly cà phê Nick đưa cho: “Ở quán thì không được, nhưng ở chỗ riêng tư thì có thể tự do qua lại.”
Lệ Lâm Lâm: “…”
Hay cho câu tự do qua lại, thật tuyệt vời.
Lệ Lâm Lâm thầm giơ ngón tay cái với dì Khương.
“Chủ tịch Khương.” Một người đàn ông mặc vest bước đến, nói với dì Khương ngồi ở sô pha, “Xe đã chuẩn bị sẵn sàng, chuyến bay sẽ bắt đầu lúc ba giờ hai mươi phút chiều.”
“Được,” Thấy Dì Khương gật đầu, người đàn ông lập tức lui ra.
Lệ Lâm Lâm tò mò hỏi bà ấy: “Dì muốn đi du lịch nước ngoài à?”
Đưa thêm Nick đi cùng.
Dì Khương mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê: “Du lịch cái gì, tôi đi công tác, cô cho rằng mỗi ngày tôi chỉ biết ăn nhậu chơi bời, sau đó chờ chồng cho tiền đúng không?”
“…”
“Công việc của công ty đều do tôi một tay xử lý, các dự án cũng chính tôi tự mình bàn bạc với cấp dưới.”
Nghe bà ấy nhắc đến dự án, Lệ Lâm Lâm lại nhớ đến lời của Ngô Tuệ: “Dì và Hoa Sang…”
“Cô nói ba câu thì hết bốn câu nhắc đến Trần Nhất Nhiên.” Dì Khương như có như không mà cười với cô, “Có thể cậu ta cho rằng tôi tiếp cận cô vì dự án của công ty với Hoa Sang.
Nhưng chuyện này cũng không thành vấn đề, trên đời này đâu phải có một mình Trần Nhất Nhiên, không hợp tác với Hoa Sang thì tôi có thể tìm người khác.”
“Thật xin lỗi…” Lệ Lâm Lâm trước sau vẫn cảm thấy có lỗi, “Hay tôi đi tìm anh Nhất Nhiên giải thích mọi chuyện.”
“Cô dám tìm cậu ta?”
Lệ Lâm Lâm: “…”
“Nhìn bộ dạng bị cậu ta ăn đến nỗi không còn chút xương của cô, tôi khuyên cô nên đổi đối tượng đi.” Dì Khương vừa nói vừa sờ mặt Mick, còn tặng cho anh ta một nụ hôn gió, “Một người bạn trai vừa ôn nhu vừa đẹp trai như Nick không phải vẫn tốt hơn à?”
Dì Khương thật không hổ danh với cái tên Wechat của mình!
“Bỏ đi, tiểu Win, đưa ví cho tôi, cái màu đỏ.” Dì Khương kêu người giúp việc lấy ví cho bà ấy, sau đó lấy tấm danh thiếp đưa cho Lệ Lâm Lâm, “Nếu thật sự không được, cô có thể đi tìm người này.”
“Hả?” Cô nghi ngờ cầm tấm danh thiếp, nhìn qua dòng chữ viết trên đó.
—— Phòng làm việc Thường Tâm.
“Đây là…”
“Một thiên sư đoán mệnh cực kì chính xác.” Dì Khương đưa ví tiền lại cho người giúp việc, nói cô ta đặt lại chỗ cũ, “Ở thành phố A, anh ta rất nổi tiếng trong giới thượng lưu, rất nhiều người tìm anh ta xem giúp.
Nếu cô muốn xem phong thủy, xem số mệnh thì có thể tìm anh ta, kể cả tình duyên không thuận lợi cũng có thể.”.