Một mẫu truyện khác :
Vương Hữu Khánh là con người lạnh lùng và bạo lực. Giống với cha của cậu – ông Vương Thiên Trực , Vương Hữu Khánh cũng đang sống trong cuộc sống của một ông vua , hay nói cách khác , cậu được gọi là “Thái tử điện hạ” . Bằng cách thao túng và cầm đầu các trận đánh nhau mà vẫn hiển nhiên ra khỏi sở cảnh sát 1 cách bình an vô sự , Vương Hữu Khánh được tôn thờ như một tên trùm của trường : THPT Nguyễn Hùng Sơn . Vì thế , mọi thứ cậu muốn thật sự quá dễ dàng để có được , một là do nguồn cung của người cha lắm tiền , một là cậu tự mình chiếm được bằng thế lực và bạo lực . Vốn với cái lí lịch nổi như cồn , kèm theo một khuôn mặt khá được , Vương Hữu Khánh tất nhiên là được rất nhiều người ngưỡng mộ , ca ngợi , mà điển hình là mấy “bé lớp dưới” hay gọi là Oppa ! Gọi là mấy bé lớp dưới cho sang , chứ đúng hơn là mấy “bé mám danh” không hơn không kém . Ở cái tuổi này thì có gì đáng để gọi là tình yêu? Được quen một người nổi tiếng thì được thơm lây , được cái danh hiệu “con đấy là bạn gái thằng Khánh” mới chính là điều mà tụi nó mong muốn . À mà không quên đề cập đến tiền của cậu ta , một ngày tiền đi học thôi cũng đủ cho tụi nó dư xài …
Ấy thế mà lại rất khó , trong mắt xanh của Vương Hữu Khánh , ngoài tròng trắng , tròng đen thì khác gì 2 số 0 tròn trĩnh .
___
Còn về con người Huỳnh Nam , cậu ta vừa tròn 17 tuổi , học lớp dưới của Vương Hữu Khánh . Cậu ta đại diện cho bộ phận nhân vật chính trực trong câu chuyện này . Gương mặt ưa nhìn , mũi cao ráo và đôi mắt thuần khiết như mang 1 nét buồn gì đó .. rất lạ .. rất khác . Cậu nổi tiếng là siêu cấp thẳng thắng và trung thực ! Có thể nói tôi khoác lác , tôi phóng đại quá mức , nhưng Huỳnh Nam đã vẻ vang trong “hàng vạn” chiến công lừng lẩy như : tố cáo vụ ẩu đã kinh hoàng tại nhà giữ xe mà bị hại chính là Nhân – bạn thân của cậu ; mách với trường về 1 nhóm học sinh thường trốn trong nhà vệ sinh hút thuốc ; hoặc góp ý thẳng thừng với giáo viên nếu thấy 1 bài giảng nào chưa thõa đáng …
Huỳnh Nam luôn tự hào với mình như thế !
“ Nếu thêm làn da nâu thơ mộng , cậu thành bao công sống mẹ nó rồi !! ” – Nhân hay lèm bèm vậy .
___
Một mẫu truyện khác nữa :
Buổi sáng thứ tư hôm nay bình thường như bao ngày đông khác tại cái tỉnh nhỏ . Gió thổi thoang thoáng từng cơn mà lạnh đến cả óc , da gà nổi từng cục như bệnh gì đó cấp tính lắm . Bây giờ đang là giờ ra chơi của tiết 1 vừa kết thúc . Nhân nài nỉ mãi mới gọi được “bao chuẩn” Huỳnh Nam đi ăn sáng cùng mình , xuống tới nơi thì chẳng còn một cái bàn , một cái ghế , hay một chỗ đứng nào nữa trong căn-tin . Học sinh phũ hết căn-tin đông như kiến , chúng nó chen nhau , đè lên nhau , thậm chí có thể xô xát nhau mà giành lấy từng dĩa cơm sườn từ gian hàng điểm tâm của mụ tám . Dĩa này vừa ra lại nhanh chóng chuẩn bị dĩa sau mà tiếp ứng , không khéo mà trở thành nạn đói của những năm 1945 , mặc dù phải công nhận là cơm của mụ dở tệ , khô khan , lạc nhách lại còn khó nhai . Thế mà mụ vẫn bán đắt , mụ vẫn giàu vì cả trường này chỉ có mình mụ bán cơm còn gì . Không ăn thì nhịn , thế thôi !
Một thằng vừa chui ra thằng kia lại chui vào mà giật , đến khi nào có cơm thì thôi . Nhưng tụi nó vẫn vui , vẫn mãng nguyện cầm thành quả của mình trên tay mà hít hà . Mùi mỡ hành nóng hổi bay phấp phới khiến lũ “ma đói” kia phải ganh tị . Thế mà Nhân và Nam vẫn lặng như tờ trong khi tụi nó nháo nhào lên . Chờ một chút thì có chết đi đâu? Vì thế mà cả 2 bình thản mà xếp hàng chờ tới lượt của mình – Quyết lấy kiên định làm sức mạnh !
Độ chừng vài phút , cái không khí náo nhiệt cũng tan dần . Vị trí gần gian hàng nhất đã là Nhân và Nam , cả hai đón lấy phần cơm của mình một cách từ tốn , nhưng trong dạ lại khác , hết sức mừng , lòng nôn nao đến đáng sợ .
Đói ơi … tạm biệt nhé !
Cơ hồ đã thoát được nạn , nạn này vừa đi , nạn khác lại đến . Khốn khổ tận cùng , kiếp nạn-chồng-nạn làm sao mà tránh khỏi ! Hiện tại chẳng còn lấy một chỗ trống nào để 2 trẻ an tọa mà ăn uống , đánh phải du sơn ngoạn thủy một lát mà tìm chốn chung thân . Khổ ! Đúng khổ !
- Làm gì bây giờ ? Gần hết giờ ra chơi rồi – Nhân nhăn nhúm mặt trông thật tội
- Tớ chịu !
- Ahh ! – Bỗng Nhân hét 1 cách hào hứng , chỉ vào 1 góc , nói – Còn một cái …
Huỳnh Nam đã thấy từ hướng đó 2 chiếc bàn nhựa đang chồng lên nhau , cậu cũng mừng thầm . Sắp được cứu rồi !
- Nhưng … - Cậu định tiến lại thì Nhân ngăn lại – Vương Hữu Khánh kìa !
- Rồi sao ?
- Ai cũng sợ nó , lạng quạng nó đánh .. – Nhân ấp úng
Nam thấp thỏm , suy nghĩ cái gì đó . Cậu hếch mũi , phì một câu thật cương quyết – Kệ chứ . Miếng ăn quan trọng hơn ! Nói rồi không thèm suy nghĩ thêm gì nữa , cậu tiến đến phía Vương Hữu Khánh , Nhân không kịp ngăn cậu lại nữa . Đằng ấy , một tên hóng hách gác chân nọ vào chân kia đặt thẳng lên bàn , quả thật cậu ta chẳng thèm coi ai ra gì . Kể cả một vài giáo viên cũng đang ăn sáng cách đó không xa .
- Xin lỗi , bạn ình lấy 1 cái bàn . Giọng Huỳnh Nam nhỏ nhẹ
- Bàn? Bàn gì? – một thằng trong số lũ bám đuôi lên tiếng .
- Ở dưới còn dư một cái – Nam chỉ chỉ , cậu nói – Cho mình lấy .
- Làm gì có chứ . Nó là một cái thôi mà ! – lại là thằng khi nãy , nó nói mặc cho “chủ” nó không phản ứng gì .
“Chắc định giành 1 công lao nho nhỏ” – Huỳnh Nam nghĩ , cậu khinh
Chưa đợi nó nói thêm , Nam đã cúi xuống mà sờ vào thành của chiếc bàn , rõ ràng là 2 cái chồng lên nhau . Bọn này trơ trẽn thật ! Láo thật ! Rồi cậu nhanh như cắt bấu lấy vào mép bàn mà kéo ra mặc kệ cái hành động này khiến biết bao nhiêu con mắt ngạc nhiên , có chút sợ hãi của bọn xung quanh . Kệ , cậu kệ hết , phóng lao thì phải theo lao . Vừa dằng co , Nam vừa mơ hồ về lời nói của Nhân khi nãy “ Lạng quạng nó đánh .. ” ! Cậu có chút giật mình nhưng cũng đành chịu . Đường nào cũng chết , thà bị đánh chết một cách vinh quang , trong sạch còn hơn chết đói ..thê thảm lắm , tủi nhục lắm …
Trở lại hiện tại , cậu đã cố gắng hết sức , mép bàn rõ ràng đã được nhấc lên nhưng rồi cũng bị nẹp lại từ đôi chân của kẻ ở trên . Vương Hữu Khánh mặt vẫn vậy , hắn rít một hơi cà phê vào miệng , rồi nhòm nhèm cục đá nghe rột rột như chưa có gì xảy ra . Huỳnh Nam vẫn kiên quyết mà giành , nhưng căn bản là sức cậu có hạn , Vương Hữu Khánh còn chưa dùng đến tí sức nào . Nhấc lên được một tí , lại nẹp lại 1 tí , suýt chút dập cả tay . Cậu tức lắm , nhưng vẫn cố giử bình tĩnh , Nam điềm đạm nói
- Có cần làm khó nhau thế không? Không lấy giúp thì tôi tự lấy , còn ngăn lại làm gì ?
Khánh nhếch mép , phì ra một hơi khinh bỉ
- Tụi tao ngăn lại làm gì , tay tụi tao còn chưa đụng vào bàn nữa . Mày có khả năng thì tự mà lấy – một tên khác lên tiếng . Gọi là tên khác nhưng căn bản là bọn nó rất giống nhau , như nhau thôi .
- Ch* ! – Vẫn là Nam cao tay , kịp ngăn lại điều mình định nói .
~ Renggggggggggg . Tiếng chuông vang lên như lệnh báo hết hiệp , Vương Hữu Khánh nhanh chóng đứng lên , lướt qua Huỳnh Nam một cách cố ý , huỵch mạnh vào vai cậu . Khánh thì thầm
- Nhường cho cả hai cái luôn đấy !
- Cảm ơn ! – Huỳnh Nam gằn giọng đáp , làm cho Khánh suýt tức giận . Còn cậu thì không can đảm như ban nãy nữa , Nam run như chuột tắm nước ..
Cơn gió bất chợt thổi nhẹ mà lạnh đến sống lưng .
Ai bước ngang cậu cũng đều để lại 2 con mắt tò mò . Nhân thì đang ngơ ra như chết đứng . Suy cho cùng là đi toi 20.000 nghìn trong chốc lác .
___
“Thế là từ câu truyện đó . Chúng tôi trở nên hận thù nhau , đến giờ tôi vẫn thấy còn sợ ..” – Huỳnh Nam