Huỳnh Nam về tới nhà , ngoài trời cũng đã khuya . Cửa nhà không biết ai đã mở , bên trong lại tối om . Hôm nay mẹ cậu lại đi đánh bài vậy thì ai ở nhà cơ chứ? Hay là trộm? Cậu thấy hơi sợ những vẫn quyết định nhẹ nhàng bước vào .
Bên trong tối đen , không thấy một bóng người , cũng không có lấy một tiếng động . Kể ra gan cậu không hề nhỏ , một tấc vũ khí – không có , một miếng võ nghệ - cũng không .. vậy mà vẫn cứ một mình bước vào .
Bất chợt một bàn tay túm lấy miệng Huỳnh Nam và từ từ cảm nhận được một cơ thể trần ôm chặt lấy mình khiến cậu giật mình , toàn thân cậu run nhưng cố tỏ ra bất động . Trong màn đêm tối mịt , tiếng người này thì thầm bên tay cậu , một hơi thở rất quen lẫn trong men rượu nồng nàn
- Đừng sợ nào . Anh nhớ em lắm cậu bé
Hắn đợi đến khi nhịp thở của Huỳnh Nam ổn định , mới nhẹ nhàng bỏ tay ra khỏi miệng cậu . Tay còn lại vẫn ôm khư khư, một tay nữa lại không ngừng sờ soạn khắp người cậu .
- Hai? Sao anh về giờ này?
- Suỵtttt ! Nhỏ thôi , khuya nhưng vẫn còn người thức đấy – nói tới đây Huỳnh Hiễn đã sờ đến dương vật Huỳnh Nam , xoa nhẹ vào đầu của nó làm cậu run khẽ trong vòng tay của anh . Anh thở một hơi dài , nói tiếp - Để anh nựng em tí nào…hhh…
- Ha…h..a..i..
Trong cơn đê mê của Huỳnh Nam , Huỳnh Hiễn đã mở toang hết trang phục của cậu . Quần áo từ trên người cậu rơi xuống đất nghe phình phịch chỉ còn lại cái quần lót nhỏ xíu không đủ che hết tấm thân cậu . Vậy mà cái ấy phản nghịch cứ trương phồng lên làm cái quần càng thấy nhỏ bé hơn nữa . Đúng thật một mãnh vãi không thể che được suy nghĩ trong đầu trong khi Huỳnh Hiễn cứ ôm cậu cứng ngắc và từ đằng sau cố gắng ép sát phần hồng hắn vào mông cậu khiến cậu thấy ngộp ngạc . Một lát sau mới chịu buông tha , nhưng Huỳnh Nam chưa kịp hoàn hồn thì anh đã để tay vào chỗ vừa buông tha khi nãy . Huỳnh Hiễn bóp , bóp một cách thật thô bạo
- Đừng anh .. Em không muốn .. đừng mà !
- Sao? Nhưng anh rất nhớ em
- Nhưng hôm nay không được .. - Huỳnh Nam đưa tay gạt bỏ tay anh ra khỏi mông cậu . Phía dưới cậu hôm nay đã rất ê ẩm từ chiều đến giờ rồi . Nguyên nhân không ai khác ngoài Vương Hữu Khánh .
- Lí do? – anh hỏi , kề cằm vào vai cậu . Huỳnh Nam bị bất ngờ nên giật mình .
- Hôm...hôm…nay…em…
- Sao nào? Không nhớ anh à?
- Không phải , tại…tại em…hơi mệt .
- Thế à? - Huỳnh Hiễn vân ve dương vật đang cương cứng của Huỳnh Nam , có phần hơi nghi hoặc – Nhưng anh lại thấy em tràn đầy sức khỏe ấy chứ !
- Cái…cái đó…tại..
- Không nhiều lời ! Phục vụ anh đi nào
Anh tự do luồng tay vào trong cái lỗ của Huỳnh Nam , cái quần lót chặt nít càng khiến tay anh đè sâu vào nó hơn , nơi đó vẫn còn hơi ươn ướt .
- Á ! Đau ! - Huỳnh Nam không kiềm chế được , bật to thành tiếng .
- Hay là .. – anh nhẹ giọng , tay không ngừng xoa xoa – đã có người phục vụ em rồi , Huỳnh Nam?
- Em…
- Mày ! - Huỳnh Hiễn nghiến răng , hất ngã Huỳnh Nam về một phía , mặc cho cậu té một cái dù rất đau đớn . Anh lại tiến đến gần , áp đôi môi vào cơ thể Huỳnh Nam . Người cậu lạnh ngắt mặc cho anh đưa bao nhiêu cục tức nóng hổi vào người của mình . Anh không nói , chỉ cố chiếm lấy cơ thể cậu
Quả thật trong những năm qua , ít nhiều gì Huỳnh Hiễn cũng có tình cảm với cậu. Không ít , không nhiều , chỉ vừa đủ hơn tình cảm anh em bình thường . Cũng chỉ đủ để đi xa hơn cái định nghĩa “bạn tình” mà xã hội này định nghĩa .
Huỳnh Hiễn như một con thú hoang , đang cố gắng tàn sát con mồi là Huỳnh Nam nhỏ bé . Anh hôn xiết trên người cậu , anh ôm chặt cậu và anh dày vò cậu , cậu không thèm phản kháng . Cho đến khi cảm nhận được cái của anh di chuyển vào cái khe của mình cậu mới giật mình , quay người để cố che nó khỏi tầm súng của anh . Huỳnh Hiễn trừng mắt nhìn cậu .
- Đừng mà , xin anh đấy !
- Mày phản bội ! - giọng anh nghẹn ngào - Đứa phản bội không được quyền lên tiếng !
- Mày…mày… Không phải tao thấy mày đi cùng nó thì mày định giấu tao tới bao giờ nữa ! Mày không sợ tao sẽ nói với ba à?
- Hai…em và Khánh chỉ…chỉ là… - cậu lấp bấp , thật sự không biết phải giải thích với anh như thế nào . Là cậu , cậu sao tự nhiên lại quên đi giao kèo của cậu và anh chứ?
- Là? – anh hỏi , lại thô bạo lật người cậu lại . Mạnh bạo chèn dương vật to lớn vào cậu . Cái lỗ vốn dĩ vẫn còn dai dẳng tình yêu từ Vương Hữu Khánh nay lại bồi thêm một thứ dục vọng của Huỳnh Hiễn vào . Hai thứ này làm sau dung hòa được đây , đau , cậu đau quá !
- Aaaaaaaaaaaa…!
Huỳnh Hiễn nhấp từng nhịp mạnh mà không hề để ý đến đứa em của mình , hình như mắt nó ứa ra vài giọt nước . Nhưng anh không màng , vẫn ôm khư khư cậu vào lòng mà di chuyển cơ thể không ngừng ngày một dữ dội hơn . Và anh dúi vào tai cậu vài lời nói thật cay độc
- Mày là của anh ! Tất cả những gì của mày đều là của anh ! Anh sẽ không để ày yên nếu mày phản bội . Nhớ đó !
“Cứu…ai đó cứu tôi khỏi cái dục vọng đê tiện này…”
___
Thoáng chốc đã gần tới ngày thi . Cũng là một cái cớ khá rõ ràng để Huỳnh Nam tránh mặt Vương Hữu Khánh . Vì bận chuẩn bị cho lần thi học sinh giỏi kì này nên Huỳnh Nam được trường ân chuẩn cho khỏi đi học trong 3 ngày thứ tư , năm và sáu . Còn thứ bảy hiển nhiên là ngày trọng đại mà cậu sắp trải qua . Vậy mà hôm nay là ngày cuối cùng để cậu ôn bài cũng không vun đắp nổi lượng kiến thức khổng lồ mà hai ngày trước cậu bỏ . Huỳnh Nam không học được , cậu thật sự không tài nào học được . Từng trang chữ đi vào tai bên này thì cứ lặng lẽ không chào mà đi ra tai bên kia . Trong cái đầu nhỏ bé của cậu bây giờ , đang bận suy nghĩ về một thứ khác – là về Vương Hữu Khánh .
Vương Hữu Khánh nghe cậu diện cớ bận ôn thi nên cũng không giám làm phiền . Một ngày của hắn cứ trôi qua bình thường như mọi lần , chỉ khác ở chỗ hay lén đứng trước hẻm 127 nhìn trộm cái gì đó mỗi khi đi học về , muốn gọi lớn tên một người nhưng lại thôi .
Phần Huỳnh Nam có vẻ khá căng thẳng . Cậu phải cố nhồi nặn đống kiến thức này đè lên đống suy nghĩ vô bổ cứ văng vẳng trong đầu – đống suy nghĩ hỗn tạp không đường nào thoát . Cậu hít một hơi mạnh rồi tiến lại mở cửa sổ trong phòng như tìm chút không khí mới mẻ hay một chút ánh sáng .
- Kh..khánh !! – cậu trợn tròn mắt khi thấy Khánh dựa vào tường đối diện cửa sổ phòng cậu . Vì đây là một khúc hẽm khác mà hầu như nhà cậu dài hết một khu này . Huỳnh Nam đớt giọng , suýt chút cắn trúng lưỡi – Anh…làm gì ở đây?
Nhìn thấy cậu , Vương Hữu Khánh cười tít mắt . Hình như cũng lâu rồi hắn không cười như vầy .
- Đến chơi .
- Chơi? Chơi gì ngoài đó?
- À…cậu…ăn gì ch..chưa… - hắn tự nhiên cuống lên
- Rồi !
- Ừ…thôi...về…t..tôi..về…
- Ừ ! - Huỳnh Nam trầm ngâm , mắt không thôi dán vào hướng Vương Hữu Khánh vừa rời đi .
Vương Hữu Khánh thật ngốc , rõ ràng là có ý đến thăm Huỳnh Nam vậy mà kết quả lại biến thành ra như thế này . Mất bao ngày như thế , cuối cùng gặp được lại chỉ muốn biết “cậu ăn gì chưa” hay sao?
Huỳnh Nam lại càng ngốc , cậu ta vốn dĩ có thể kêu Vương Hữu Khánh ở lại cơ mà ..
___
Ngoài đường , Huỳnh Hiễn đã đứng chờ sẵn từ nãy , chỉ chờ Vương Hữu Khánh bước ra anh mới vờ như mình vừa bước vào từ bên ngoài .
- Vương Hữu Khánh là cậu à?
Nhìn thấy Huỳnh Hiễn , Vương Hữu Khánh chẳng mấy ngạc nhiên .Đoạn video lúc trước cũng đã thấy mập mờ khuôn mặt này . Hắn điềm đạm hỏi lại – Có việc gì?
- Đàn em của tôi có báo lại cậu thường hay qua lại nơi đây – Huỳnh Hiễn bước lại , vỗ vỗ vai Khánh – Đừng dín tới em tôi nữa ! Gia đình tôi không chấp nhận mối quan hệ đồng tính này .
- Hmm… - Vương Hữu Khánh cười , đưa tay ghì mạnh bàn tay trênvai mình . Không đợi phản ứng của Huỳnh Hiễn đã bước tiếp , giọng cậu vọng lại –Vậy vừa đồng tính vừa loạn luân mới được chấp nhận hã?
“!!!”
Dù đã đi được một khoảng nhưng Vương Hữu Khánh cũng dư sức biết được biểu cảm của Huỳnh Hiễn lúc này , hắn nhếch mép cười hài lòng lắm .