Ngày thi
Huỳnh Nam ngồi chăm chú vào tờ đề trên bàn . Viết từng dòng , từng dòng chữ thật ngay ngắn mà không quá khó để suy nghĩ . Mấy đứa kế bên thì lại vò đầu bức tóc , chúng cứ nhìn chằm vào cậu như một người ngoài hành tinh . Đề năm nay khó vậy mà , cách thức ra đề lạ vậy mà …Huỳnh Nam lại có thể làm được một cách dễ dàng sao? Cũng thật kì lạ , đề thi này thật sự rất quen , hình như cậu đã thấy ở đâu đó .
Đúng rồi ! Là đề mà Vương Hữu Khánh bảo cậu học kĩ !
Một trang giấy , hai trang giấy , ba trang giấy … Ôi tốc độ viết của Huỳnh Nam thật khiến người ta hâm mộ , đến cả thầy giám thị cũng chú tâm đến cậu , đứng kế bên để đọc bài làm của cậu , nét mặt ông ta hình như rất hài lòng càng khiến mấy đứa khác lo sợ , còn không thèm làm bài nữa . Thua rồi …bọn chúng thua rồi !
- Huỳnh Nam !!! – tiếng của Vương Hữu Khánh . Vừa dứt tiếng chuông kết thúc giờ làm bài là hắn đã đứng ở trước cửa phòng thi gọi cậu . Lúc này , mọi con mắt không thèm để ý đến Huỳnh Nam , không thèm để ý đến bài làm của cậu nữa mà chuyển hướng hết về phía cửa . Một thằng con trai đẹp tỏa ra ánh nắng từ bên ngoài hất vào càng khiến mắt chúng lấp lánh . Con gái thì khỏi phải nói , ngay cả con trai cũng bị mê hoặc một cách dạ lây .
- Huỳnh Nam , ra đây ! – Vương Hữu Khánh hét lên , liên tục vẫy tay .
Thật tình thì , bọn chúng có biết ai là Huỳnh Nam đâu . Nếu bây giờ cậu bước ra thì có mà bị chúng dèm pha đến chết mất . Vậy mà cái tên Vương Hữu Khánh đần độn , dở hơi này lại tỏ vẻ như vậy làm cậu thật khó xử - Huỳnh Nam lắc đầu , muốn bay nhanh ra nện cho hắn vài cái cho tỉnh .
“ Mà cũng thật lạ . Vương Hữu Khánh bình thường hắn đâu có như vậy? ”
Bụp !
Mãi nghĩ ngợi mà cậu không biết rằng Vương Hữu Khánh đã đi đến tận chỗ ngồi của mình , chìa bàn tay ra lôi cậu đứng vậy , cắt đứt mọi suy nghĩ của cậu … Bây giờ Huỳnh Nam chỉ biết làm mỗi một việc là ngượng đến chín mặt , ngoài ra đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng !
- Đi ! – Vương Hữu Khánh dục . Mạnh dạng kéo Huỳnh Nam đứng dậy rồi lôi te te ra ngoài . Mặc cho biết bao con mắt cứ trươn ra như sắp rớt ..
- Này ! Đi đâu – được một đoạn Huỳnh Nam mới phản ứng , cậu cố dảy dụa khỏi bàn tay chắt nịt nắm lấy cậu của Vương Hữu Khánh .
- Đi về , thi xong rồi còn gì
- Nhưng tôi đi theo đoàn xe cho học sinh giỏi của trường mà .
- Biết rồi , muốn đi theo đoàn cho hãnh diện chứ gì . Nhưng chật lắm , không nên đi thì hơn – Vương Hữu Khánh chậm rãi nói . Nhưng rõ ràng là bắt buộc Huỳnh Nam phải đi với hắn mà – À . Làm bài được không?
- Được…được - cậu lấp bấp – Nhưng anh phải nói cho tôi biết…sao…sao anh lại biết được đề thi…
- Đoán chứ gì !
- Xạo !
- Xạo gì? Đoán thật đấy ! – Vương Hữu KHánh nhếch môi
- Thánh à . Thầy cô bộ môn còn không biết được - Huỳnh Nam nhăn mặt , hằn rõ 3 đường thẳng trên trán thật xấu xí - Nếu ai cũng đoán được vậy thì thành thánh m…m… rồi !
- Không tin thôi . Mệt quá !
- Nhưng bây giờ chúng ta đi đâu . Tôi còn phải về trường .
- Đi hẹn hò !
Thế là cuối cùng Huỳnh Nam cũng không chống cự lại Vương Hữu Khánh , mặc cho hắn đèo cậu đến đâu cũng được . Từ nãy đến giờ chẳng ai giám nói một lời nào , cứ như đang tự tra tấn nhau , một sự tra tấn khủng khiếp !
___
Ngồi trong quán , Huỳnh Nam từ tốn rít một miếng trà sữa . Gọi là rít cho quý tộc , cho hợp với cái quán sang chãnh này chứ thật ra cậu đang hút chùn chụt , Huỳnh Nam chu mỏ hút một hơi một đã nữa ly , hạt trân châu từ lớn đến nhỏ đều bị cuốn theo , đi cả bầy đàn vào trong theo lực hút của cậu . Miệng cậu lấp đầy trân châu , việc tiếp theo là nhai nhọp nhoẹp , ăn như thế mới sướng , mới đúng style hổ-báo !
Huỳnh Nam nhanh như cắt nuốt hết đống bột trong miệng , rít nhẹ tí trà nữa mới có sức nói. Hình như trà sữa trân châu vừa làm thông mớ suy nghĩ của cậu
- Vương Hữu Khánh…tôi nghĩ chúng ta nên…
- Nên về nhà làm tình? Cũng được - hắn cười
- Đầu óc của anh chỉ có thế à?
- Là cậu dạy tôi mà . Làm tình mới thực tế . Với lại 2 lần kia là do cậu chủ động hết nhé , tôi vô tội !
- C...cái gì ! - Huỳnh Nam lấp bấp , căn bản là không thể tự biện mình mình trong sạch được – Ý tôi không phải như vậy , tôi nghĩ chúng ta nên…
- Ừ
- Ừ gì?
- Uống nhanh đi rồi về nhà tôi - Hữu Khánh biểu tình thật nham thiểm . Ngược lại với hắn , là Huỳnh Nam . Cậu cứ trầm ngâm suy nghĩ , cậu không biết phải làm như thế nào trước đều mình sắp nói , vậy mà Vương Hữu Khánh lại còn tâm trạng đùa với cậu lúc này . Thật sự trước vẻ đáng yêu , thẳng thắn này của hắn , cậu không tài nào nói lời chấm dứt được . Cậu đã tự tập cho bản thân một vài câu thoại khi đứng trước gương , quyết định rất lâu vậy mà …
“ Vương Hữu Khánh , Huỳnh Hiễn anh tôi sẽ nói với gia đình việc tôi thích con trai và tới lúc đó tôi không biết phải sống như thế nào bởi áp lực của gia đình nữa . Nên thôi chúng ta ngừng lại đi ! ”
hoặc là
“ Vương Hữu Khánh , tôi không hợp với cậu . Hai chúng ta không thể yêu nhau đâu ! ”
hoặc nói một cách dễ nghe hơn
“ Vương Hữu Khánh , chúng ta ngừng việc này lại đi . Hai thằng con trai dù có yêu nhau bao nhiêu cũng không bao giờ thật sự hạnh phúc đâu ! ”
…
Nhưng cho dù là gì , Huỳnh Nam vẫn không đủ can đảm để nói .
___
Trên con đường trở về nhà Huỳnh Nam và Hữu Khánh chỉ im lặng và không biết mở lời như thế nào để hỏi về những gì đang thắc mắc trong lòng.
Chiếc xe cứ chạy mà chỉ nghe tiếng vù vù của động cơ , còn lại chẳng ai giám phản ứng . Họ lại tra tấn nhau nữa rồi !
Gần đến nhà cậu , Vương Hữu Khánh mới thì thào , một giọng nói nhẹ nhàng và có hơi trầm
- Huỳnh Nam ! Cậu đang lo sợ điều gì?
- Tôi…tôi không biết
- Vậy cậu có cảm thấy hạnh phúc không khi đang có một mối quan hệ như thế
Huỳnh Nam đơ người quay đầu lại nhìn Hữu Khánh, nhưng cậu lại đang thấy hắn nhìn về con đường phía trước với đôi mắt buồn . Hắn quay xe lại rồi chạy một mạch , không muốn đợi cậu trả lời , giống như Vương Hữu Khánh chưa từng nói điều gì.
Khi bước đến trước nhà Huỳnh Nam mới nhận được một tin nhắn từ số điện thoại quen thuộc , dòng tin chỉ bốn chữ cũng đủ làm tâm trạng cậu nhẹ nhõm .
“ Buổi tối vui vẻ! ”
___
Huỳnh Nam không thể hiểu tại sao Hữu Khánh lại hỏi cậu như vậy. Cả một đêm cậu ngồi suy nghĩ về câu nói của anh và cũng tự hỏi mình " Làm như thế nào mới là đúng? "
“ Tôi không muốn nói với anh khó khăn tôi đang trải qua là gì . Nhưng mà , Vương Hữu Khánh . Nếu anh hỏi tôi lại một lần nữa , tôi nhất định sẽ trả lời anh một cách rất thật lòng – Có , tôi cảm thấy hạnh phúc ! ” Dòng nhật kí hôm nay cậu đã viết , kèm theo là biểu tượng trái tim được cậu tô bằng viết mực đỏ thật đẹp !