Tôi Không Yêu Cậu Ta

Hôm qua là lần gần gũi giữa cậu và anh kể từ 2 tháng trước khi anh xin phép ba len thành phố để khảo sát thị trường , mục tiêu là kiếm 1 cái gì đó để kinh doanh . Làm cái cảm giác bây giờ của cậu cứ như khơi lại cái ngày ban đầu . Hai bắp đùi của cậu cứ giật tưng lên chẳng khác gì một vận động viên điền kinh . Đó là kết quả sau khi anh “hành” cậu dữ quá . Cũng vì thế , hôm nay Huỳnh Nam lại có cớ không đi cùng Nhân xuống căng-tin nữa : lí do đơn giản sổ đùi ! Cậu ngồi yên tại chỗ mà không buồn cử động lấy một cái , mắt vẫn dán chặt vào tờ tài liệu hôm qua . Nói gì nói chứ cậu vẫn ấm ức cái vụ hôm qua lắm . Trời ơi ! Nếu Vương Hữu Khánh là một tên bình thường nào đó , chắc đã đi luôn trong hôm qua với cậu rồi ! Tức thật ! Càng nghĩ cậu càng tức !
- Ê nhóc ! – bỗng tiếng gọi vọng vào từ bên ngoài cửa sổ . Huỳnh Nam rõ ràng tai rất thính , cậu quay sang nhìn theo bản tính tò mò , rồi giật phắng người nhưng cố kiềm thật nhẹ , đột ngột vờ như không nghe , không thấy gì cả . Cậu đã nhận ra ngay cái khuôn mặt quen thuộc đó đang đứng ở bên ngoài – Vương Hữu Khánh chứ không ai – và hình như đi cùng là tên tay sai số 4 , bởi hắn có một dấu hiệu làm cậu nhớ rất rõ – một khuôn mặt lấm tấm mụn , mụn như hạt đậu và một con mắt sắt lẽm – chắc là chị …- Huỳnh Nam nghĩ thầm , cậu cười .
- Nhóc ! Nhóc ! – lại tiếng nói của “chị” vọng vào , rõ ràng là kêu cậu không sai , làm chân cậu có cảm giác trở lại thì phải …nhưng nó đang run bành bạch như múa càng cảm thấy tê . Huỳnh Nam vờ như không nghe ! Ước gì mình chưa từng nghe gì cả ! 
Nhưng bạn tốt vẫn là bạn tốt . Nhân bước từ ngoài vào đã thấy Vương Hữu Khánh thì đã hiểu ra hắn đến tìm ai . Cậu có lòng tốt , chạy thật nhanh vào khều lấy , khều vội Huỳnh Nam . Tươi như hoa nói 
- Ai gọi cậu kìa , Nam 
Chậc ! Cái gì đó vừa đập vào tim cậu thì phải , nghe một tiếng rụp rồi vụn vỡ ra từng mãnh như gương . Có một giây Nam đã định đứng dậy bóp chết thằng bạn của mình , rồi cũng tự tử theo nốt !
“ Bà già nó . Cái thằng khùng này trời ! ”
- Đâu? Ai gọi tớ hã? – cậu vờ mới rớt từ trên xuống 
- Ừ . Đang ở ngoài đợi đó ! – Nhân vẫn tươi như hoa
- Vậy à – Nam gằn giọng – Cảm ơn nghennnnn !
Vậy là cuối cùng cũng phải đối mặt , cậu lê cái thân tiều tụy bước ra , gắng ước cho con đường dài thêm một chút để cậu sống thêm một chút thôi cũng được , mà nó lại không bao giờ thành hiện thực . Mới vài bước thôi cậu đã đứng trước mặt Vương Hữu Khánh . Vương Hữu Khánh trừng mắt nhìn cậu mà không nói gì , chị kế bên nhanh chóng mở lời mà xoang xoảng lên , rống liền một hơi dài

- Trời ơi , tưởng mình là Khởi My hay Đông Nhi mà đợi thỉnh mới chịu ra . Tui đâu có xin chữ kí đâu à mà làm phách thấy ghê vậy – hết hơi , thở , lại nói – Hai chị kia tui thích tui còn mua vé vô coi chứ còn mấy người thì không có cửa đâu nhé . Lạng quạng là xựt à ! X… - đang định “xí” một cái rõ to thì được hiệu lệnh ngừng lại từ Vương Hữu Khánh , hắn lạnh lùng
- Được rồi ! – chỉ đúng 1 câu đã đủ làm chị ấy đứng hình? “Chị” nép người lại dằn cục tức xuống , mặt đâm ra giả ngây .
- Tôi …tôi không nghe thật mà – Huỳnh Nam ấp úng
- Cứ cho là vậy đi . Tiến , đưa đồ - hắn ra lệnh , thì ra người kế bên tên Tiến . Chị Tiến , haha ! Chị Tiến móc trong túi ra một tờ giấy được gấp kĩ càng , nói
- Đại ca gửi . Đọc cho kĩ rồi trả lời . OK?
- Tại sao lại không nói luôn bây giờ? Đưa giấy làm gì? Màu mè !
Vương Hữu Khánh bị sốc , căng mắt hết cỡ ra nhìn . Tiến kế bên quả thật theo lâu cũng thấu , hắn run run . Bệ hạ bớt giận ! Bệ hạ bớt giận ! 
- Này nhóc , có những chuyện khó mà có thể nói bằng lời được . Hiểu chưa?
- Ngu – Vương Hữu Khánh lẩm bẩm 
- Rồi hiểu rồi . Còn gì nữa không? Tôi vào học tiếp nữa
- Nhớ đọc rồi trả lời sao cho ổn thõa ! – Tiến gằn giọng lần cuối .
Đợi một lúc sau khi họ đi , Huỳnh Nam mới có can đảm mở tờ giấy ra xem . Cậu vô cùng chọt dạ . Bên trong tờ giấy , một dòng chữ ngoằn ngoèo viết :
“ Ra về gặp riêng ở sân nhà đa năng sau sân trường , tôi sẽ cho cậu xem một cái rất hay . Đừng có nghĩ đến ý định sẽ chạy về vì có người chặn ngoài cổng sẵn rồi . Chỉ có một cơ hội là ra sau gặp tôi mới về được thôi ! ”
Chết rồi ! Thật sự chết rồi ! 
___
Chẳng còn sự lựa chọn làm khả quan hơn ngoài việc đi gặp Vương Hữu Khánh cả . Thăm dò cũng đã thăm dò rồi , quả thật có người chặn ngoài cổng thật , bẫy đã giăng sẵn chờ cậu vào thôi . Chỉ có một con đường sống là ra sau nhà đa năng như Vương Hữu Khánh đã nói . 
Vương Hữu Khánh đến đó từ rất sớm , hắn ngồi chồm hỗm trên bục bên ngoài nhà đa năng nhìn về phía cậu . Huỳnh Nam chậm rãi bước tới , đảo con mắt khắp nơi , hình như xung quanh không có mai phục để hội đồng gì cả . Mà cũng đúng , một người như Huỳnh Nam , Vương Hữu Khánh dùng một tay cũng đủ đổ ngã . Nhưng cậu không quay về được nữa , phải liều rồi .
- Vào đây ! – Vương Hữu Khánh bật dậy , phất phất tay rồi đi vào trong . Huỳnh Nam cũng bước theo sau lưng hắn 

- Anh tìm tôi có việc gì? Giải quyết lẹ đi , tôi còn về .
- Giải quyết? Tôi nghĩ chuyện của chúng ta không giải quyết xong một lần được đâu . Thời gian còn dài lắm .
- Tại sao? 
- Đây xem đi ! – Vương Hữu Khánh chìa tay ra một chiếc điện thoại , trong đó đã bật sẵn đoạn Video , chỉ cần nhấn Play là được . Huỳnh Nam hồi hộp đón lấy chiếc điện thoại khá đắt tiền này mà trong lòng cứ run run . Ngón tay xanh rờn , lạnh tanh của cậu nguệch ngoạc bấm vào cái biểu tượng ► trên màn hình . Chắc nó không còn đủ nhiệt để cảm ứng nữa ..
Trong màn hình , bắt đầu phát một cảnh tối om . Cảnh vật rất quen , con người rất quen , cả những tiếng rên rất quen nữa ! Tuy có hơi tối một chút , nhưng chiếc Iphone 6 cũng đủ quay HD từng hành động một . Đôi lúc người trong màn hình trườn lên , ánh sát hắt vào từ các nhà bên cạnh cũng đủ thấy rõ là …cậu ! Huỳnh Nam ! Đúng là …hôm qua …
- Tôi …là tôi … - giọng cậu run run – Sao anh lại …
- Những người mà tôi để tâm , kể cả yêu thương hay hận thù đều không trốn khỏi tôi được dù một chút ! – Vương Hữu Khánh đắc ý – Cũng thật tình cờ , hôm qua thằng Tiến muốn điều tra cậu để lập công với tôi . Nhưng không ngờ nó lại được mở mang tầm mắt – lại cười – Tôi cũng vậy , thật là !
- Tôi …
- Cậu nghĩ đoạn video này có hơn đoạn ghi âm gì đó của cậu không? 
- Nó đâu ! – hắn nhấn mạnh 
- Anh …anh phải xóa nó đã rồi tôi mới đưa ..
- Phải trao đổi công bằng đi , nhóc !
- Tôi ...

- Nhưng mà , dù bây giờ cậu xóa đoạn ghi âm đi nữa , tôi cũng không thể bỏ qua cho cậu dễ dàng được – ghé lại tai Huỳnh Nam , nói khẽ - Cậu làm tôi tò mò ..kĩ thuật của cậu cũng tốt đó ! 
- Biến thái ! – cậu quát
- Tôi nghĩ cậu còn biến thái hơn tôi chứ , Huỳnh Nam?
“!!!” 
Vương Hữu Khánh cười , một nụ cười nữa môi đáng ghét sau xoáy vào tai Huỳnh Nam như những tiếng sét .
Cậu nghe câu nói từ Vương Hữu Khánh mà chân không trụ vững được nữa , cậu bắt đầu thấy lung lay , sắp ngã , sắp gục ngã . Cậu cố nói , giọng lấp bấp
- Ý anh ..anh muốn gì?
- Rất vui cho cậu – Vương Hữu Khánh kéo mạnh vai cậu lại , nói rõ từng chữ :
“ Tôi-cũng-có-sở-thích-như-anh-của-cậu ! ” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận