Tôi Là Ba Của Nam Chính


Mặc kệ là nguyên thân hay bản thân Cố Xuyên đều là người biết hưởng thụ, nên đã đặt khách sạn bốn sao.

Hắn không phải là không muốn đặt khách sạn năm sao, mà là kinh tế ở thành phố S vốn dĩ đã không phát triển.

Trong thành phố chỉ có một khách sạn năm sao, hơn nữa khi đặt phòng trên mạng thì nó đã kín chỗ.

Vì vậy hắn đành phải đặt phòng ở khách sạn bốn sao.
Mặc dù hai cha con cùng đi du lịch, nhưng vẫn đặt hai phòng.

Dù sao Cố Hiên cũng không phải con nít, đã hoàn toàn có năng lực tự chăm sóc bản thân.
"Buổi trưa ăn gì? Đặt cơm hộp được không?" Cố Xuyên vừa dùng máy tính bảng tìm đồ ăn trên ứng dụng vừa gọi điện hỏi con trai.

Trời nóng như vậy hắn thực sự không muốn ra ngoài ăn.
Lúc này Cố Hiên đã mở máy tính ra đang viết mã số hiệu: "Dạ được, ba xem rồi đặt đi.

Nếu có nước cam thì mua cho con một chai."
Thì ra con trai hờ thích uống nước cam, Cố Xuyên âm thầm nghi nhớ.
Có lẽ là do thời tiết quá nóng.

Dù đã quá giờ ăn trưa, nhưng nhìn hình ảnh đồ ăn trên điện thoại vẫn không có cảm giác thèm ăn.

Ngoài đặt nước cam cho con trai hờ, hắn cũng chỉ đặt hai phần cơm hộp.

Một hộp thăn bò tiêu đen và một hộp thịt xá xíu.

Hắn không biết Cố Hiên thích món gì nên gọi món theo sở thích của hắn.
"Con nhìn xem muốn ăn hộp nào?" Ngoài thịt ra, một hộp cơm còn có hai món phụ, món ăn kèm đều khác nhau.
Ngoài bắp cải khô, mấy món còn lại Cố Hiên đều thích.

Cho nên cậu không có lấy hộp cơm có bắp cải.

Nếu là trước đây, cậu nhất định sẽ mang hộp cơm và nước cam về phòng ăn.

Nhưng hiện tại ba cậu dẫn cậu ra ngoài du lịch, lại đặt cơm hộp cho cậu.

Cho nên cậu cũng không thể bỏ ba ăn cơm một mình.
"Bây giờ ăn tạm trước, buổi tối ba dẫn con ra ngoài ăn một bữa thịnh soạn." Cố Xuyên vừa nói vừa vui vẻ lấy muỗng đũa từ trong túi ra.
Cố Hiên cảm thấy xa lạ với người ba như vậy, nhưng không thể không nói cậu cảm thấy không tệ.
"Ba muốn uống một ly không?" Cố Hiên cầm chai nước cam trong tay, không đợi người đối diện lên tiếng đã đứng dậy lấy chiếc ly giấy dùng một lần, rót ra nửa chai nước cam.
"Nè." Cố Hiên đẩy chiếc ly giấy qua, vẻ mặt không thoải mái mà ăn một muỗng cơm lớn.
Chậc, dáng vẻ khó chịu này làm cho người nhìn cảm thấy đau lòng..
Cố Xuyên không khỏi khinh thường nguyên thân.

Những năm gần đây gần như mặc kệ không để ý đến con trai ruột của mình.

Cho nên hai cha con mới xa cách đến mức này.
"Chiều nay con hãy nghỉ ngơi cho khỏe.

Ngày mai ba dẫn con ra ngoài chơi." Chiều nay hắn phải chuẩn bị thật tốt, lần đầu tiên dẫn con đi chơi phải để lại ấn tượng tốt mới được.
"Dạ." Ông lớn tương lai vẫn kiệm lời trước sau như một.

Nhưng gương mặt của thiếu niên gần như vùi trong hộp cơm, làm cho người nhìn cảm thấy đáng yêu.
Ăn cơm xong, Cố Hiên đã tay chân nhanh nhẹn thu dọn, mang rác ném vào thùng rác, lau sạch bàn.

Cuối cùng còn không quên xịt phòng để khử mùi thức ăn.
Có được một đứa con trai như vậy, Cố Xuyên cảm thấy trong lòng mềm mại.
Ăn trưa xong, Cố Hiên gần như không có ngủ trưa, vẫn luôn ôm máy tính cưng của cậu.

Về phần Cố Xuyên, đầu tiên là gọi điện thoại với người ta để thuê xe.

Sau đó đặt chỗ ăn tối, còn sắp xếp người đi xếp hàng tại các điểm du lịch để mua vé.

Ngày mai bọn họ chỉ cần lấy vé là vào được.
Dù sao chỉ cần có tiền thì việc đi du lịch cũng có thể nhẹ nhàng.
Nếu muốn đi du lịch nhẹ nhàng, vậy bọn họ nhất định không thể đi leo núi, cũng không thể đến các điểm danh lam thắng cảnh thiên nhiên đông người.

Bằng không trong thời tiết này, người đông chen lấn sẽ làm cho bọn họ đổ mồ hôi.
Cố Xuyên kêu người mua vé vào thủy cung.

Mặc dù nơi đó cũng có nhiều người đến tham quan, nhưng ít nhất không có phơi nắng, nhiệt độ cũng không cao.
"Sao vậy? Lát nữa chúng ta chụp thêm mấy bức ảnh nữa nha!" Địa điểm hắn chọn vừa thú vị vừa không quá nóng.
Thành phố chúng ta ở không phải cũng có thủy cung sao? Cố Hiên cầm chiếc máy ảnh do ba đưa cho, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Thành phố S có danh lam thắng cảnh nổi tiếng là núi Lê, không phải hầu hết những người đến đây đều đi leo núi sao? Người ta nói rằng vì ngọn núi quá cao, ngay cả trong mùa hè, lên đến đỉnh núi cũng phải mặc áo bông mới được.

Nhưng với thể chất của hai cha con bọn họ chắc chắn không thể leo lên được.
Sau khi đi tham quan chưa đầy một tiếng rưỡi, thủy cung trên trên cơ bản đã tham quan xong.
"Bây giờ đi ăn hay đi chơi tiếp?" Cố Xuyên vốn dĩ tưởng rằng có thể đi tham quan cả buổi sáng, nên buổi sáng căn bản không chuẩn bị gì thêm, dự định đi tham quan thủy cung xong sẽ đi ăn.
"Đi chơi tiếp." Cậu vẫn chưa tiêu hóa xong bữa sáng.
"Được rồi, vậy chúng ta đi hồ bơi." Dù sao đây là thành phố S, ở đây hẳn là không gặp người quen.
Bởi vì không có mang đồ bơi ở nhà theo nên hai cho con đi trung tâm thương mại mua đồ bơi trước.

Sau đó mới lái xe đến hồ bơi.
"Vốn dĩ là ba muốn dạy con học bơi ở nhà.

Nhưng bây giờ học ở đây trước." Cố Xuyên mặc vào quần bơi tứ giác màu đen, làn da trắng nõn gần như phát sáng.

Mặc dù múi trên bụng vẫn chưa hiện rõ, cơ trên cánh tay và chân cũng không nổi bật lắm.

Nhưng nó vẫn làm cho người ta cảm thấy đẹp trai, thậm chí có phần giống nam diễn viên trẻ ngọt ngào.
So sánh với ông ba, thân thể đứa con trai mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Có lẽ là do trên quần áo có đường kẻ sọc nên trông Cố Hiên rất gầy.

Nhưng cơ bắp trên tay và chân lại rất rõ ràng, hơn nữa ngũ quan sắc sảo, có góc cạnh, nhìn từ xa làm cho người ta cảm thấy cứng rắn, khác hẳn với phong cách của ba cậu.
"Con biết bơi." Cố Hiên nói với giọng điệu hơi bất lực, trong trường có dạy bơi lội.

Cậu vừa nói xong đã lao xuống nước.
Được rồi, sự hiểu biết của hắn về con trai quả thực quá ít.
Cố Xuyên vẫn đánh giá thấp độ nổi tiếng của mình.

Sau khi hẹn hò với mấy cô gái nổi tiếng, gương mặt của hắn không xa lạ gì với nhiều người trẻ.

Từ thủy cung đến hồ bơi, liên tục có người đăng tin tức và ảnh chụp lên mạng.
* * *
Trong nửa ngày, Weibo vẫn không ngừng nghỉ.

Ba cái tên Cố Xuyên, Bạch Tình và Cố Hiên thậm chí đều ở trên top tìm kiếm.

Đương nhiên, cư dân mạng cũng đưa ra nhiều bình luận khác nhau.
[Tiểu Công Trúa: Cố cặn bã cuối cùng cũng nhớ đến con trai mình.]
[Nữ Thần Bạch Tình: Cố cặn bã và nữ thần đã ly hôn mười mấy năm, cũng đừng buộc chặt được không? ]
[Người Qua Đường Số 118: Chỉ có tôi nhận ra vẻ đẹp của hai cha con này sao? Một người là nam diễn viên trẻ ngọt ngào, một người là nam diễn trên trẻ cứng rắn.

Chỉ cần dựa vào gương mặt này là hai người hoàn toàn có thể ra mắt làm nghệ sĩ.]
[Chuyên Gia Tập Thể Hình: Xem ra cậu Cố vẫn luôn kiên trì rèn luyện, cơ bắp trên người đã lộ rõ hơn trước.]
[Pudding Lớn: Chẳng trách năm đó Bạch Tình sẽ gả cho Cố Xuyên.

Bất kể tài sản của người ta thế nào, vẻ đẹp này vẫn rất ấn tượng.]
* * *
"Con trai, hai chúng ta đang ở top tìm kiếm.

Trên mạng có rất nhiều người khen hai chúng ta đẹp trai kìa." Cố Xuyên vui vẻ nói, ở trong thể giới xem mặt này, hắn còn chưa phản công đã bởi vì mặt trông đẹp nên được khen.
"Ừ." Cố Hiên nói có lệ, hai cha con bọn họ quả thực rất đẹp.

Nhưng những lời này chỉ có người khác mới có thể nói, bản thân không thể nói.
"Khi nào hết tiền hoàn toàn có thể vào giới giải trí làm nghệ sĩ." Gương mặt cũng là một loại vốn.
Cố Hiên suýt chút nữa quỳ xuống trước mặt ba mình.

Nếu ngày đó thực sự đến, Bạch Tình chắc chắn sẽ phát điên mất.

Người phụ nữ đó ước gì hai cha con bọn họ biến mất khỏi thế giới này.

Làm sao có thể cho phép bọn họ tiến vào giới giải trí và được công chúng không ngừng nhắc đến chứ?
* * *
"Chị Bạch, chị đừng tức giận, ăn chút gì đi.

Hiện tại cũng không thể bị đói." Trợ lý Tiểu Trần đặt phần ăn mới chuẩn bị cho bà bầu lên bàn.

Đương nhiên phần trước đó đã bị chị Bạch lật đổ.
"Lưu Huy đâu?"
"Anh Lưu có bữa tiệc đột xuất không về được, kêu chị tự ăn trước.

Trước 8 giờ tối anh ấy nhất định trở về."
Bạch Tình vươn tay sờ bụng mình, không tức giận, không tức giận, không thể tức giận.

Cô đang mang thai, mang thai đứa con của Lưu Huy.
"Chị Bạch, thực ra chuyện này chị nên nghĩ đến hướng tốt.

Mặc dù có chuyện gì xảy ra thì nó cũng đã lên top tìm kiếm, sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người hơn." Tiểu Trần nhỏ giọng khuyên nhủ, chị Bạch đã không còn trẻ, là người sắp 40 tuổi.

Cho dù trước đây có nổi tiếng, nhưng trong giới giải trí mỗi năm đều có người mới ra mắt, rất nhiều người trẻ không biết đến chị Bạch.

Nếu không có chuyện hôm nay, quanh năm suốt tháng có thể không lên được top tìm kiếm một lần.
"Hừ, có người chú ý thì có lợi ích gì? Người ta chú ý cũng không phải tác phẩm của chị, mà là những chuyện nhảm nhí đó sẽ phá hỏng mọi thứ." Bạch Tình trực tiếp chửi thề, điều cô hối hận nhất trong cuộc đời này chính là kết hôn với Cố Xuyên khi sự nghiệp đang trên đà thăng tiến và sinh cho hắn một đứa con.

Nhưng cuộc hôn nhân này kéo dài được mấy năm thì kết thúc, không còn tuổi trẻ, sự nghiệp cũng bỏ lỡ giai đoạn phát triển, thu hoạch duy nhất chính là hai căn biệt thự và 100 triệu tệ tiền mặt.
Nhưng nó có lợi ích gì, cô không thiếu tiền, thứ cô thiếu chính là cơ hội phát triển sự nghiệp và tuổi trẻ.
"Nếu có người chú ý thì sẽ có người xem tác phẩm của chị.

Thực ra chất lượng của nhiều bộ phim điện ảnh và truyền hình hiện tại không còn tốt như trước nữa.

Nếu giới trẻ xem hai bộ phim điện ảnh nổi đình đám trước kia của chị chắc chắn sẽ trở thành người hâm mộ ngay lập tức." Tiểu Trần khuyên nhủ, người ta muốn lọt top tìm kiếm còn không được, hơn nữa gả cho hào môn* cũng không phải là chuyện gì xấu.

Mặc dù sếp Cố là kẻ ăn chơi trác táng, nhưng gương mặt điển trai, cùng tuổi với chị Bạch, không phải loại ông già bụng bự.
(*Hào môn là từ được dùng để chỉ những gia đình có địa vị xã hội cao, rất giàu có và quyền lực, thường là những gia đình thuộc dòng dõi quý tộc, rất nổi tiếng ở khu vực hoặc địa phương nhất định.

Đây là một từ không phải của tiếng Việt mà được phiên âm từ TQ, đơn giản là những gia đình giàu sang, có địa vị, thuộc dòng dõi quý tộc)
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa." Trở thành người hâm mộ có lợi ích gì.

Đó cũng là tác phẩm trước đây, ở độ tuổi của cô, đặc biệt là đã từng sinh con, nhân vật cô có thể đảm nhận bị hạn chế hơn rất nhiều, không phải làm mẹ chồng thì là làm mẹ cho người ta.

Dù sao không có một cái nào vai chính, chỉ có thể làm nền cho những người trẻ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui