Tôi Là Ba Của Nam Chính

"Chú biết vợ cháu có thai, nhưng cũng không cần phải xin nghỉ chứ? Khi chị dâu cháu mang thai cháu trai, người ta mang thai chín tháng vẫn còn ra đồng làm việc kìa. Chỉ có vợ cháu quý giá. Đơn xin nghỉ này chú không chấp nhận." Đội trưởng đội sản xuất cũng mơ màng. Ngày hôm qua xin nghỉ đi kiểm tra. Hôm nay lại đến đây xin nghỉ, còn nghỉ mấy tháng. Nếu đây là con trai ruột của ông thì ông đã sớm cởi giày ra đánh. Nếu không phải người nhà, ông cũng không quan tâm đến chuyện này, thích xin nghỉ thì cứ xin. Dù sao thì làm được bao nhiêu điểm công thì được chia bao nhiêu lương thực, chia được bao nhiêu tiền, chỉ cần không sợ chết đói thì đừng đến.

"Với sức lực của cô ấy, những nữ đồng chí khác có thể lấy được sáu điểm công. Cô ấy đến làm việc cũng chỉ lấy được bốn điểm. Sau khi có thai, cháu đoán cũng chỉ lấy được hai điểm. Cô ấy có đến hay không cũng không quan trọng, còn không bằng xin nghỉ, để cô ấy ở nhà dưỡng thai cho tốt. Đây là cái thai đầu, là con trai đầu tiên của cháu. Nếu chú hai cảm thấy xin nghỉ mấy tháng không tốt thì nghỉ trước một tháng. Ít nhất để cho cái thai của cô ấy ổn định, thầy thuốc trong thị trấn đều nói ba tháng đầu phải cẩn thận mọi thứ.."

"Được rồi, được rồi, vậy nghỉ trước một tháng. Chú nói cho thằng nhóc cháu biết, hai tháng nữa là đến vụ thu hoạch, liên quan đến việc năm nay có thể thu hoạch được bao nhiêu lương thực. Cháu nhất định phải để vợ cháu đến." Nói thêm nữa thì đầu ông càng đau, xin nghỉ một tháng thì nghỉ một tháng. Dù sao hiện tại công việc ngoài đồng cũng không nhiều lắm, có xin nghỉ cũng không có nhiều người có ý kiến. Nhưng khi đến vụ thu hoạch thì khác, công việc nhiều như vậy. Đến lúc đó nếu còn xin nghỉ, những người khác sẽ có ý kiến.

"Được, được, được, vậy xin nghỉ một tháng." Đến lúc đó nếu công việc của hắn có thể thực hiện được thì sẽ xin nghỉ dễ dàng. Mọi người có ý kiến là khi kiếm điểm công vào lúc việc đồng áng rãnh rỗi, lại xin nghỉ vào lúc vụ thu hoạch. Nhưng nếu hắn có thể kiếm được một công việc được hơn hai mươi đồng mỗi tháng thì không cần vợ đi kiếm điểm công. Đến vụ thu hoạch không đi, khi đồng áng rãnh rỗi cũng không đi.

Như vậy sẽ không có bất kỳ ý kiến nào.

Thuận lợi xin cho vợ nghỉ một tháng xong, Cố Xuyên trực tiếp cầm cuốc ra đồng. Hiện tại công việc ngoài đồng chủ yếu là giẫy cỏ, toàn là cỏ mới mọc lên khỏi mặt đất, cuốc lên cũng không tốn sức. Cố Xuyên nghiêm túc làm cả ngày cũng không đủ trình độ được mười điểm công, chỉ được tám điểm. Việc này không phải có sức lực là được, còn cần kỹ thuật. Ngày thường không làm việc nghiêm túc, không có khả năng lập tức vượt qua mọi người.

* * *

"Sao lại xin nghỉ nữa? Không phải hôm qua cháu vừa xin cho vợ cháu nghỉ sao? Dù sao hai vợ chồng cháu cũng phải có một đứa làm việc ngoài đồng." Đội trưởng đội sản xuất cũng mệt mỏi, không biết phải nói gì cho phải.

"Chỉ một ngày, cháu nghĩ mình đã có con trai rồi, nên nhờ một người anh giúp cháu tìm việc làm ở huyện. Anh ấy nói hôm nay trả lời cho cháu. Cháu nhờ người ta giúp đỡ, cũng không thể để người ta chạy thật xa đến đây tìm cháu. Chú hai, cháu chỉ đi gặp thử. Nếu người ta chưa tìm được việc làm cho cháu thì cháu sẽ trở về thành thật kiếm điểm công. Trước vụ thu hoạch cháu tuyệt đối sẽ không xin nghỉ nữa."

"Công việc trong huyện không dễ tìm như vậy. Cháu muốn khoai lang trong đất thì chỉ cần đào lên là có." Mặc dù nói như vậy, nhưng ông vẫn xua tay nói: "Đi nhanh đi." Ông không có thì giờ ở đây lãng phí thời gian với thằng cháu này.

Ngoại trừ ngày hôm đó đưa vợ đi thị trấn để khám bệnh, trên cơ bản Cố Xuyên đi lại đều dựa vào đôi chân. Đế giày cũng bị mòn một lớp.

"Anh Chung, thế nào, có tin tức gì về chuyện việc làm của tôi không?" Cố Xuyên vừa nói vừa đặt hai con gà rừng đã chết trong tay xuống.

Chung Hành ngược lại cũng không kiếm chác của người khác, dứt khoát nói thẳng: "Được, một tháng hai mươi hai đồng. Lát nữa tôi dẫn chú đi chợ nông sản cho biết đường, nhưng chú đến lò mổ phải xử lý một con heo cho người ta xem. Trước đây chú đã từng giết heo chưa?" Nhưng đừng lừa gã, đến lúc đó không giết được heo thì hai người cũng không xuống đài được.

"Giết, đương nhiên đã từng giết rồi." Cố Xuyên không có chút nào rụt rè, hắn cũng đã từng giết người. Hơn nữa, hắn còn làm đầu bếp lâu như vậy, hắn biết rất rõ ràng làm sao chia tách một con heo.

"Được, bây giờ chúng ta đi thôi, nhanh chóng giải quyết việc này." Nhanh chóng yên phận kiếm tiền. Gã đã ở thôn Đại Tỉnh được hai ba năm, mọi người không có đủ lương thực để ăn. Cho nên rất khó thu mua, thịt càng không cần phải nói. Thứ duy nhất tương đối nhiều chính là trứng gà, nhưng trứng gà có thể mang đến chợ đen bán có thể đắt hơn bao nhiêu tiền. Cho nên không thể kiếm tiền dựa vào trứng gà.

Chợ nông sản lúc này gần sắp kết thúc, kết thúc này không có nghĩa là người xếp hàng mua đồ kết thúc, mà là người bày hàng quán muốn kết thúc. Đồ đạc trên quầy hàng đã bán gần hết, sau đó không có người mua cũng chỉ có thể đóng cửa.

"Anh Chung, đây là Tiểu Cố mà anh nói sao? Trông rất khỏe mạnh, đã từng giết heo bao giờ chưa?" Người đi đến là chủ nhiệm chợ nông sản, y sở dĩ hỏi câu này cũng có căn cứ. Mười mấy năm nay đã không có tư nhân buôn bán. Người giết heo trước đây hoặc là đổi nghề, hoặc là đến lò mổ chuyên dụng. Nhưng những người này trên cơ bản đều bốn đến năm mươi tuổi. Ngoài lò mổ và chợ nông sản của họ, trong thôn có lẽ cũng có người biết giết heo, nhưng người cầm dao đều lớn tuổi. Cậu nhóc này trông cũng vừa mới hai mươi tuổi, không có khả năng đã từng giết heo.

"Chưa từng giết, tôi nói ra ngài cũng có thể không tin. Chúng ta ra tay mới thấy thực lực." Là con la hay con ngựa phải dắt nó ra ngoài đi dạo mới biết được.

Với tính cách này thực sự không muốn trở thành một cậu nhóc quê mùa: "Được, heo và dụng cụ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi."

Muốn giết heo cũng phải để ý, đó là trước một ngày không thể cho nó ăn, gọi là máng trống. Về phần dụng cụ để giết heo đều có sẵn, không cần chuẩn bị trước.

Phía sau chợ nông sản là một khoảng đất trống có rào chắn, chuyên dùng để chất hoàng hóa. Con heo chuẩn bị giết được buộc vào cọc gỗ, không biết nó có phải có linh cảm về số phận tương lai của mình hay không, chân không ngừng cọ xát xuống đất, muốn tránh thoát sợi dây thừng, còn không ngừng phát ra tiếng gào rống, vừa dày đặc vừa chói tai.

"Đi trói nó lại trước đã." Cố Xuyên rất có kinh nghiệm nói. Dù là heo nhà nhưng sức lực cũng rất mạnh mẽ. Nếu thực sự đi vật lộn với heo thì quên đi.

Người biết giết heo thì ít, nhưng người khỏe mạnh thì nhiều. Cố Xuyên cũng xông lên giúp đỡ, năm người đàn ông hợp sức trói bốn chân con heo lại. Nhưng miệng không có cách nào bịt lại được, tiếng gào rống còn dữ dội hơn trước.

Khi giết heo thì không có ai giúp đỡ, Cố Xuyên một chân quỳ trên người heo, một tay vặn cằm heo, dùng sức kéo về phía sau để lộ ra cổ họng. Tay còn lại cầm một con dao nhọn, đâm thẳng từ cổ họng đến tim. Sau đó xoay con dao rút ra. Lúc này chỉ cần lấy máu heo vào thùng đã chuẩn bị sẵn.

Sau khi heo đã chảy hết máu, cho heo vào nồi nước nóng, xoay con heo cho thấm nước nóng rồi cạo lông heo. Sau khi cạo lông xong thì dùng nước sạch rửa qua một lần. Lúc này mới có thể mở bụng đến hậu môn, mổ bụng ra không thể cắt phạm vào ruột heo. Sau khi lấy hết nội tạng bên trong ra thì vẫn chưa xong. Nội tạng heo cũng phải xử lý, giống như bụng heo phải lấy tất cả phân bên trong ra rồi rửa sạch. Về phần ruột già và ruột non lại càng khó xử lý hơn.

Dù sao phải mất ba tiếng để giết mổ một con heo như vậy.

"Chủ nhiệm, mời ngài kiểm tra." Sau khi cất dao, trên tay và quần áo của Cố Xuyên đều bị dính dơ, trông có vẻ khá đáng sợ.

Những người có mặt tại đây mặc dù không phải thợ chuyên nghiệp, nhưng mọi người vẫn biết bộ phận nào khó làm sạch nhất trên người con heo. Cho nên trước tiên kiểm tra ruột và bụng heo, việc 'lộn ruột' này có thể coi là một việc mang tính kỹ thuật.

"Được rồi, cậu nhóc này còn trẻ nhưng tay chân rất nhanh nhẹn. Ngày mai cậu có thể đến đây làm việc, tiền công có lẽ anh Chung đã nói cho cậu biết rồi. Một tháng hai mươi hai đồng, không có cung ứng phiếu. Nhưng cậu sẽ được hưởng một phần phúc lợi do đơn vị chúng tôi phát." Làm việc ở chợ nông sản là một công việc tốt, phúc lợi cũng tốt hơn các đơn vị khác, được phát xương heo, cá và rau xanh. Những thức này đều thuộc về phúc lợi trong đơn vị.

"Cám ơn chủ nhiệm, cám ơn anh Chung, cám ơn mọi người vừa rồi đã giúp tôi." Cố Xuyên dứt khoát cúi đầu cảm ơn rồi mới đi theo người khác làm thủ tục. Mặc dù là nhân viên tạm thời, thủ tục cũng không cần quá đặc biệt rắc rối. Nhưng dù sao cũng là người nhận tiền lương từ đơn vị, tất nhiên phải làm thủ tục.

Sai khi lấy được giấy chứng nhận làm việc tạm thời, Cố Xuyên mới có thể yên tâm, có thứ này hắn không cần đơn vị làm giấy chứng nhận nữa, hoàn toàn có thể xin nghỉ ở chỗ chú hai.

"Chú em, ngày mai chú đừng quên đến đây đi làm đó." Chung Hành cũng không phải sợ tên này đi trễ giờ làm, mà là sợ người ta quên lên trên núi bắt con mồi.

"Không thể quên, không thể quên, tôi sẽ xuất phát từ hai giờ đêm." Vừa rồi chủ nhiệm cũng nói, hắn cần phải đến đây lúc bốn giờ rưỡi. Từ thôn Đào Khê đến chợ nông sản trong huyện cũng khoảng hai tiếng, thời gian đã được sắp xếp xong.

"Bên tôi có một chiếc xe đạp cũ, bình thường tôi cũng không dùng đến. Chú chạy thử xem, đạp xe cũng nhanh hơn đi bộ. Tôi lấy cho chú thêm hai cái thùng, cứ buộc vào ghế sau xe đạp. Mấy con như gà rừng và thỏ chú cứ bỏ thẳng vào trong thùng là được, cũng có thể chở được nhiều con đến đây." Chung Hành thẳng thắn nói. Nếu muốn kiếm nhiều tiền thì phải đầu tư tiền vào giai đoạn đầu. Gã đã ở đây ba năm, đây là người đầu tiên có gan đi vào núi săn bắn, không những không bị người khác chú ý, còn có gan vận chuyển đến chỗ gã bán.

Chung Hành nói là một chiếc xe đạp cũ, thật đúng là một chiếc xe đạp cũ. Thân xe có vài chỗ đã bị bong tróc sơn, chuông trên xe cũng không còn, toàn bộ thoạt nhìn ra một chữ 'cũ'.

Cố Xuyên cũng không từ chối. Người ta vừa giúp hắn tìm việc làm vừa đề nghị cho hắn mượn xe đạp vì những con mồi đó. Đúng lúc hắn cũng cần làm giàu. Nếu không cần phải đợi đến sau Cách mạng Văn hóa, làm giàu trước có gì không tốt, hợp tác vui vẻ là được.

Chưa kể, đạp xe về cũng rất tuyệt, hành trình hai tiếng rút ngắn lại thành một tiếng, mấu chốt là không mệt, còn mát hơn đi bộ, nhiều nhất là mông hơi ê một chút.

Xe đạp hiện tại tương đương với siêu xe của thế hệ sau. Mọi người trong thôn đều biết chiếc xe đạp của nhà thằng tư Phạm, nhưng chưa ai nhìn thấy chiếc Cố Xuyên chạy về, cũng không biết thằng nhóc này mượn của thôn nào.

Nhưng không có ai suy đoán là ăn cắp. Dù sao xe đạp không thể so với những thứ khác, làng trên xóm dưới cũng chỉ có vài chiếc xe. Ai bị mất một chiếc xe, ai có thêm một chiếc xe đều không thể giấu được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui