6.
Lần này, tôi không đột nhiên nổi tiếng rồi biến mất.
Tôi đã thành công trong việc tìm ra con đường riêng trong giới giải trí.
Những người khác dựa vào ngoại hình, kỹ năng diễn xuất và sức hút để trở nên nổi tiếng, nhưng tôi đã thành công chiếm được vị trí cao nhất trong lòng cư dân mạng với danh hiệu "Nguyệt Lão sống".
Dù lạ lùng nhưng nhờ thiết kế nhân vật này, tôi thậm chí còn mở rộng thị trường ra nước ngoài.
Tôi không biết làm thế nào cư dân mạng lan truyền tin tức ra nước ngoài, những người bạn nước ngoài thực sự đã thay đổi tất cả ảnh đại diện của họ thành ảnh của tôi chỉ sau một đêm, nói rằng làm như thế họ sẽ thu hút được đối tượng.
Không phải, vấn đề là từ khi nào người nước ngoài trở nên mê tín như vậy?
Chiều hướng sự việc dần mất kiểm soát, thậm chí có người còn xuôi theo trào lưu xin tôi được giàu có, công việc và một đứa con.
Khi tôi nhìn vào các bài đăng khác nhau, thật sự là một rắc rối khủng khiếp.
Sau sự việc này, Andy đã háo hức nhận lời đóng phim cho tôi.
𝙐𝙥 đ𝒂̂̀𝙮 đ𝒖̉ 𝙩𝒂̣𝙞 𝙛𝙖𝙣𝙥𝙖𝙜𝙚 𝙆𝒆̉ 𝙎𝒂̆𝙣 𝘾𝙝𝒖̛̃
Cô ấy tỏ vẻ đắc ý: "Thế nào rồi? Lần này tốc độ ổn, cuối cùng chế cũng đuổi kịp độ nổi tiếng rồi nhé."
Tôi: "..."
Sao câu này nghe kỳ cục thế nhỉ?
7.
Cuối cùng tôi vào tổ quay dưới sự “ép buộc” của Andy.
Đã hơn một năm kể từ lần quay phim cuối cùng.
Thành thật mà nói, tôi cảm thấy thực sự khó chịu.
Trước khi bấm máy, đoàn làm phim đã tổ chức một buổi họp bàn về kịch bản.
Tôi rất hăng hái và đến đúng giờ. Kết quả hoàn toàn bất ngờ. Buổi họp bàn kịch bản biến thành buổi lễ “cầu duyên”.
Đạo diễn, dàn diễn viên và ekip làm phim, tất cả những người độc thân đều lần lượt đến xếp hàng để gửi lời ước nguyện đến tôi.
Tâm lý của tôi từ sốc chuyển sang khiếp sợ.
"Này này, đừng chen lấn, ai cũng có phần mà."
Nhìn dáng vẻ sùng bái của họ, lúc đó tôi cảm thấy như xung quanh mình toả ra hào quang luôn ấy.
Thôi kệ đi, dù cho có ước nguyện thế nào thì cũng chẳng thành sự thật đâu.
Chờ bọn họ phát hiện ra rằng lời ước không linh nghiệm thì biệt danh hiệu “Nguyệt Lão sống” cũng biến mất thôi.
Tuy nhiên, tôi đã tính toán sai.
Một nửa số người đến nguyện ước ngày hôm đó bất ngờ tìm được người yêu trong vòng một tháng.
Họ lần lượt đến cảm ơn tôi và thậm chí còn muốn quỳ lạy tôi ngay tại chỗ.
Tôi chết lặng. Từ đó trở đi ba chữ “Nguyệt Lão sống” đã hoàn toàn khắc sâu vào tâm trí tôi.
Và sau sự kiện ấy, dù tôi có đăng gì trên weibo thì cũng sẽ luôn có người vào xin có bạn trai, bạn gái.
Ngay cả nam diễn viên nổi tiếng Chu Nghiên cũng vào phần bình luận của tôi để góp vui.
"Thử xem! Xin hãy cho tôi một cô vợ."
Tôi đăng một bức ảnh của tôi và anh ta bình luận bên dưới.
Mười phút sau khi tôi đăng bài, phần bình luận của tôi bùng nổ.
[Đáng c.h.ế.t, ảnh đế Chu Nghiên cũng tới rồi, xem ra chị này có chút linh lực.]
[Đây là kiểu liên kết kì lạ gì vậy?]
[Tôi hưng phấn quá, tôi nhìn thấy Chu ảnh đế cầu một người vợ, tôi cũng không nhìn rõ lắm, để tôi nhìn lại xem.]
[Bạn lầu trên, bạn nhìn đúng rồi, chính là Chu ảnh đế bằng xương bằng thịt đấy!]
[Ah ah ah ah, chồng em, nhìn em đi, nhìn em đi, em là người vợ định mệnh của anh!]
[Tôi biết cô đang hưng phấn, nhưng đừng như thế. Tôi mới là vợ của anh ấy.]
[Mọi người, tránh đường cho tôi đi, tôi mới là người anh ấy đang tìm đây.]
Tôi nhìn chằm chằm vào bình luận của Chu Nghiên với một dấu chấm hỏi trên mặt.
Một lúc sau, tôi vô cùng tức giận.
Một cuộc điện thoại đến.
"Chu Nghiên, một người vợ là tôi còn chưa đủ sao? Anh còn muốn thêm bao nhiêu vợ nữa?"
8.
Chu Nghiên nhanh chóng trả lời.
Giọng nói ấm áp, trong trẻo lọt vào tai tôi qua điện thoại.
Anh ta rất nghiêm túc và cực kỳ yêu chiều: "Đương nhiên chỉ cần một Kiều Kiều là đủ."
Tôi bớt đi một nửa tức giận: “Vậy anh còn vào weibo của em cầu vợ làm gì?”
Chu Nghiên cười nhẹ: "Không nhịn được, phu nhân nửa tháng không liên lạc với anh, nên anh chỉ có thể tự mình tìm được cảm giác tồn tại."
Cuộc gọi rơi vào im lặng.
Tôi đếm trên đầu ngón tay, hình như đã lâu rồi không liên lạc với Chu Nghiên.
Chu Nghiên đang quay bộ phim của một đạo diễn điện ảnh nổi tiếng.
Và tôi cũng vừa tổ quay, rất bận rộn.
Tôi dịu giọng: “Bây giờ anh đang làm gì vậy? Phim đã đóng máy rồi sao?”
Chu Nghiên chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy giọng nói của nhân viên.
"Thầy Chu, buổi phát sóng trực tiếp đã bắt đầu..."
Giọng tôi dừng lại: “Phát sóng trực tiếp gì thế?”
Một lúc sau, giọng nói của Chu Nghiên vang lên: “Đoàn phim bắt đầu phát sóng trực tiếp để tăng độ nóng cho bộ phim.”
"Đừng lo lắng, vẫn chưa tới anh. Cuộc gọi của chúng ta rất an toàn."
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chu Nghiên ở đầu bên kia cảm thấy tủi thân: "Aizzz, có lẽ anh vô dụng quá nên vợ của anh tới giờ vẫn không muốn cho anh một danh phận.”
Tôi: "…"
Chu Nghiên, trước đây anh không như vậy.
9.
Nếu phải miêu tả cuộc hôn nhân của tôi với Chu Nghiên bằng hai từ thì có lẽ là “buồn tẻ”.
Lý do kết hôn đơn giản là vì hai gia đình rất hợp nhau.
Hai năm đầu sau khi kết hôn, tôi và Chu Nghiên rất ít liên lạc, số lần gặp nhau trong một năm thậm chí còn ít hơn mười đầu ngón tay.
Nhưng tôi khá hài lòng với điều này.
Một phần lý do tôi đồng ý kết hôn với Chu Nghiên là vì anh ấy phù hợp.
Hai nhà rất hiểu nhau, cha Chu và mẹ Chu rất yêu thương tôi, còn Chu Nghiên lại thường xuyên bận việc không về nhà.
Tôi vẫn có thể tận hưởng cuộc sống độc thân sau khi kết hôn. Chẳng có lý do gì để không đồng ý cả.