Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Edit: Meii

...... Dấu tay?!

Vốn còn chưa tỉnh ngủ hẳn nhưng Đường Ninh lập tức ngồi bật dậy, trừng mắt nhìn gối đầu của mình.

Bên gối cậu thật sự có dấu tay, hơn nữa còn không chỉ có một.

Hai dấu tay ướt dầm dề xuất hiện ở hai bên gối, dấu tay còn to hơn cả tay Đường Ninh, không thể là của cậu được.

Đường Ninh hoảng hốt vén chăn lên, phát hiện trên giường không chỉ có dấu tay kia, còn có cả dấu người ẩm ướt mà hôm qua cậu thấy trên trần nhà.

Sự sợ hãi mãnh liệt bao phủ cả người Đường Ninh, cậu như ngã ngồi trên giường, tứ chi gầy yếu ngã lên dấu người ẩm ướt, cảm giác ướt át trên đệm dính lên da thịt cậu khiến cậu cảm giác như mình vừa chạm vào quỷ quái kia.

Không! Cảm giác thẹn thùng cùng sợ hãi kích thích thân kinh căng chặt của Đường Ninh, cậu choáng váng muốn bò xuống giường, nhưng bàn chân nhỏ lại mắc vào chăn khiến cả người cậu mất thăng bằng ngã xuống đất. Đau đớn bất ngờ làm Đường Ninh suýt nữa đã kêu lên, nhưng cậu không rõ giả thiết trên thẻ bài của cậu có cho cậu phát ra âm thanh khi bị đau không, chỉ đành duỗi tay che miệng mình lại.

Cái chăn bị mũi chân cậu kéo xuống giường, phủ lên người Đường Ninh, mùi hương ẩm ướt kì quặc cũng phả vào mặt cậu. Đó là mùi hương mà Đường Ninh đã ngửi thấy trong nhà tắm tối qua, Lâm Uẩn bảo đó là mùi nước sông, nhưng Đường Ninh lại thấy nó giống mùi thân thể vừa được tắm gội sạch sẽ hơn.

Nhưng sao đến bây giờ cậu vẫn ngửi thấy mùi này!

Đường Ninh che chặt miệng, sợ bản thân không kìm được mà phát ra âm thanh. Cái chăn ướt át phủ trên người cậu, tản ra mùi hương ẩm ướt lạ lùng, như thể chẳng mấy chốc, sẽ có vô số mạch nước ngầm chảy ra vây quanh cậu.

Là quỷ quái kia!

Chính là quỷ quái cậu gặp tối qua! Vậy mà, cậu đã cùng quỷ quái kia chung chăn chung gối một đêm mà chẳng hề hay biết!!

Mỗi một tế bào trên người Đường Ninh đều muốn hét lên, cậu ném cái chăn ướt đẫm kia ra, nỗ lực bò dậy. Sau đó, Đường Ninh lung tung rối loạn đi giày vào, cầm điện thoại nghiêng nghiêng ngả ngả đi chạy ra khỏi phòng.


Sáng sớm, một bóng người lam lũ ngồi giữa sân, tay đeo găng tay cao su, túm chặt đuôi cá đang giãy giụa. Lưỡi dao sắc bén lướt từ đuôi lên đầu, nhẹ nhàng đánh hết vảy cá, sau đó lại cắt bỏ vây bơi, vây lưng, cùng vây đuôi...

"Bụp!"

Lưỡi dao dính đầy máu cá tanh dừng lại trên đầu cá, giơ tay chém xuống, nhẹ nhàng chặt cái đầu cá ra. Máu tanh đỏ đậm bắn tung tóe khắp nơi, bà lão chặt đầu cá làm bốn, sau đó lại giữ lấy đuôi cá, rạch bụng, moi ruột, rồi chặt thành những miếng bằng nhau, dịch cá nhớp nháp dính đầy cái thớt to.

Bà lão ngẩng đầu lên, máu cá bắn đầy từ cằm đến gò má của bà, bà ta cứ thế trầm mặc nhìn Đường Ninh sắp chạy ra khỏi phòng.

Hô hấp của Đường Ninh cứng lại, một cảm giác rợn người dâng lên, cậu che miệng lại không dám nói gì. Mà bà lão tóc hoa râm này cũng không nói gì, cả hai cứ im lặng nhìn nhau, chỉ có tiếng cá không ngừng giãy giụa trong thùng như muốn nhảy ra khỏi đó.

"Dậy rồi?" Ông lão chèo thuyền lên tiếng phá vỡ tình cảnh kỳ quặc, ông đứng yên ở khung cửa, nửa người trên bị bóng tối bao trùm, bàn tay khô gầy chậm rãi nâng lên, vẫy tay với Đường Ninh: "Đúng lúc cháo cá đã chín, cậu mau đến ăn sáng đi."

Đường Ninh chậm rãi lui về phía sau một bước.

"Sao thế?" Ông lão chèo thuyền vẫn vẫy tay với cậu: "Mau qua đây đi, nguội không ăn được đâu."

Đường Ninh nhìn bà lão đang nắm chặt dao mổ đầy sát khí, vội vàng lùi về phòng, sau đó lạch cạch đóng cửa lại. Bên ngoài vẫn còn tiếng gọi của ông lão chèo thuyền: "Sao lại quay lại? Mau ra ăn sáng chứ!"

Đường Ninh run run rẩy rẩy móc di động ra, trên màn hình có một đống thông báo từ nhóm chat.

【Khương Miên Miên: Chúng ta trao đổi một ít tin tức đi, tôi nghe nói nơi này có một nghi thức truyền thống....】

Nghi thức này chính là nghi thức mà Đường Ninh và Lâm Uẩn đã nghe từ ông cụ tối qua, cậu lướt mấy tin gần đó, phát hiện những người chơi này đã dậy từ rất sớm, khoảng năm sáu giờ, khi trời vẫn còn tờ mờ sáng thì bọn họ đã ra cửa đi điều tra rồi.

【Dịch Hiểu Dao: Thế à, vừa nãy tôi đến gần căn nhà gỗ nhỏ mà hôm qua đám NPC mang xác hai đứa trẻ trên sông để, nhưng hôm nay hai thi thể đó đã không cánh mà bay rồi."


【Thường Hàm Lượng: Má, tôi nói này, NPC ở trấn này vô dụng thế. Tôi còn tưởng đạo sĩ bọn họ thuê là để áp chế quỷ chứ, không ngờ mới một ngày đã để chúng nó chạy mất.】

【Nhiếp Đồng: Nghe nói đêm qua có một NPC nam tử vong, tên là Chương Thuận Bình, hắn có thói quen ngâm chân trước khi đi ngủ. Sáng nay, người nhà phát hiện đầu hắn vùi trong chậu nước ngâm chân, đang sống sờ sờ chết đuối luôn. Đúng rồi, gáy hắn cũng có dấu chân nhỏ nhỏ.】

【Nhiếp Đồng: Xem ra quỷ quái này không phân biệt NPC với người chơi, tôi chỉ sợ NPC chết rồi có biến thành quỷ quái khác hay không thôi.】

Nhóm chat còn rất nhiều tin, nhưng Đường Ninh không có thời gian mà đọc hết, cậu nhanh chóng gõ chữ.

【Lâm Uẩn: Cứu tôi! Chủ nhà bên này bị làm sao ấy!】 (Meii: Đường Ninh vẫn dùng điện thoại của Lâm Uẩn á mí bà:V)

"Cốc cốc cốc." Một tràng gõ cửa vang lên, dọa Đường Ninh nhảy dựng. Cậu cứng đờ quay đầu, nhìn thấy gương mặt của ông lão chèo thuyền qua tấm kính cửa sổ, ông ta đang nhìn Đường Ninh, sau đó chậm rãi đi về hướng cửa phòng.

Đường Ninh như nghẹn lại, cậu thấy cửa phòng bị mở ra, ông lão chèo thuyền bê một bát cháo nóng hổi đi về phía cậu: "Ăn một miếng đi."

Đường Ninh không ngừng lùi lại, cậu không chú ý đường, chân vướng vào cái chăn trên đất mà ngã ngồi xuống đất. Lúc này, ông lão chèo thuyền đứng ngược sáng khiến cả khuôn mặt chìm trong bóng tối, ông ta bê bát cháo, làn khói trắng bay nhẹ trên mặt bát, cảm giác đáng sợ làm Đường Ninh như nhìn thấy hình ảnh bà lão kia giơ dao chặt đầu cá.

"Ăn một miếng đi." Ông lão chèo thuyền chậm rãi khom lưng, đôi mắt vẩn đục như cá chết nhìn Đường Ninh, bàn tay khô gầy mạnh mẽ giữ lấy tay Đường Ninh, kéo bàn tay đang che miệng của cậu xuống.

Một tay khác múc một thìa cháo đưa đến bên miệng Đường Ninh, muốn mạnh mẽ đút vào miệng cậu.

Không được!

Đường Ninh ngửa cổ về phía sau, má miệng, một tiếng ca dịu dàng như dải lụa trắng trơn bóng chảy xuôi, khẽ xoay vòng quanh căn phòng nhỏ rồi chui ra ngoài cửa sổ, lướt qua nóc nhà, rồi vấn vương khắp tiểu viện....

Vẻ mặt người chèo thuyền dại ra, cả người cứng đờ không nhúc nhích như con rối gỗ bị người ta điều khiển.


Hôm qua đã từng hát nên Đường Ninh phát hiện mình chỉ có thể hát mười mấy giây thôi, ngày hôm nay chưa tích cóp được nhiều đã ca hát ngay buổi sáng khiến Đường Ninh có một dự cảm, có khi bây giờ cậu chỉ hát được mười giây thôi, cậu không thể để phí mười giây này được!

Đường Ninh vừa lăn vừa bò qua người ông lão chèo thuyền, vừa hát vừa chạy ra mở cửa, nhưng đập vào mắt cậu lại là con dao chặt cá dính đầy máu.

Đại não Đường Ninh trống rỗng, suýt chút đã quên hát.

Không biết bà lão đã đứng ngay cạnh cửa từ bao giờ, nhưng lúc này, bà ta cũng đã chìm vào tiếng hát như ông lão chèo thuyền rồi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Tài Tiên Đạo
2. Ta Đi Rồi
3. Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh
4. Bạn Trai Tôi Không Phải Là Người
=====================================

Đường Ninh vội vàng tránh khỏi bà lão, giành giật từng giây từng phút chạy đến căn nhà nhỏ Lâm Uẩn ở! Còn bảy giây! Bảy giây này đủ để cậu chạy ra khỏi cửa lớn, nhưng đến giờ vẫn không thấy Lâm Uẩn, cậu cần phải xem hắn có làm sao không!

Sáu.

Đường Ninh chạy đến cửa sổ nhỏ phòng Lâm Uẩn, vừa ngó vào liền thấy Lâm Uẩn đang nằm yên trên giường, trên trán dán một lá bùa. Đầu giường hắn có một đứa trẻ có làn da trắng xanh đang ngồi xổm bên cạnh, nó cúi đầu nhìn hắn, từng giọt nước chảy từ tóc đứa trẻ xuống, rơi lên mặt Lâm Uẩn.

Năm.

Lúc này, vẻ mặt của quái vật kia và Lâm Uẩn đều vô cùng si mê. Lâm Uẩn si mê tiếng hát đến mức quên mất phải giữ nguyên nét mặt, nếu tiếng hát dừng lại, đứa trẻ kia phản ứng lại trước Lâm Uẩn thì có lẽ, hắn đi đời chắc!!!

Bốn.

Đường Ninh sắp điên rồi, thời gian ca hát không đủ, ba giây chỉ đủ để cậu chạy vào phòng Lâm Uẩn, chứ không đủ thời gian để cậu lôi Lâm Uẩn theo. Khi thời gian hết, có khi cả cậu và Lâm Uẩn đều phải chết!

Ba.


Đường Ninh chạy về phía nhà của Chương Vân, nếu Chương Vân có thể cứu cậu khỏi con quái vật dưới sông, lại khiến chúng không dám làm gì cậu khi cậu đi tắm, biết đâu hắn có thể dọa lùi quái vật này lần nữa!

Hai.

Cậu liều mạng gõ của phòng Chương Vân, nhưng không có ai đáp lại. Bỗng lúc này, Đường Ninh mơ hồ nhớ lại lúc cậu lướt qua tin nhắn trên nhóm, hình như có ai đó nói Chương Vân đã đi tìm trưởng trấn rồi!

Một.

Tiếng ca ngọt ngào dừng lại, Đường Ninh ngơ ngác quay đầu, khung cảnh trước mắt như được phát chậm lại, cậu thấy bà lão kia đờ đẫn xoay người lại, một cánh tay khô gầy vươn ra khung cửa, ông lão chèo thuyền ló đầu ra, đứa trẻ ma trên đầu giường Lâm Uẩn cũng quay đầu, trừng mắt nhìn vào mắt Lâm Uẩn....

Là cậu đã phá hỏng tất cả.

Tại cậu không đủ quyết đoán, lẽ ra khi vừa thấy ông lão chèo thuyền, cậu phải hát luôn, mười giây đó đủ để cậu chạy vào phòng Lâm Uẩn rồi kéo hắn ra khỏi căn nhà này cũng nên.

Tại cậu không đọc kỹ tin nhắn trên nhóm, nếu cậu đọc cẩn thận, sẽ nhớ đến tin Chương Vân đã ra khỏi nhà, như thế sẽ không tốn mất ba giây cuối cùng kia, ít nhất là cậu có thể chạy khỏi căn nhà này, không phải vừa hại chết Lâm Uẩn vừa hại chết bản thân mình.

Tại sao, tại sao cậu không thông minh hơn một chút? Nếu cậu thông minh ra một chút, có khi còn có thể sử dụng thẻ bài của mình nhuần nhuyễn hơn, cứu được Lâm Uẩn, cứu được chính mình, chứ không trở thành kẻ có bài tốt mà không biết dùng như thế này....

"Vừa nãy là cậu hát sao?" Một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng bỗng vang lên từ cửa lớn.

Khi giọng nói này vang lên, vợ chồng người chèo thuyền lại như người gỗ, đứng yên, đứa trẻ đứng trên đầu giường Lâm Uẩn lập tức trốn xuống gầm giường. Đường Ninh cảm thấy giọng nói này rất quen tai, cậu mờ mịt xoay người, nhìn thấy một bóng người cao lớn đang khoác áo choàng tắm đứng đó.

Bọt nước không ngừng chảy xuống từ người y như thể y vừa đi ra khỏi phòng tắm, áo choàng tắm cũng chưa buộc chặt, cơ bắp rắn chắc như tuyết sơn như ẩn như hiện, từng đường cong rõ ràng, đôi mắt đen thâm thúy tỏa ra dục vọng tham lam của mãnh thú.

Đường Ninh như bị ánh mắt này đóng đinh tại chỗ.

Cậu thấy người xa lạ kia lấy một cái kính ướt dầm dề trong túi áo choàng, bàn tay y khẽ run nhẹ, như không khống chế được sự hưng phấn trong cơ thể, y nhẹ nhàng đeo kính lên sống mũi cao thẳng, bàn tay thon dài vuốt lại mái tóc đen ra đằng sau, lộ ra gương mặt đẹp trai nhưng hơi tái nhợt.

Đôi môi mỏng tinh xảo hơi nhếch lên, qua một lớp kính khiến ánh mắt của y cũng có vẻ dịu dàng hơn, người đàn ông xa lạ lễ độ nói: "Tôi là du khách mới tới đây, ở căn nhà ngay cạnh nhà này. Lúc nãy đang tắm gội nghe thấy tiếng ca của cậu, thật quá mỹ diệu...."

"Thật ngại quá, tôi tên là Thiệu Minh Ôn. Xin hỏi cậu là?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận