Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Edit: Meii

Đường Ninh dùng sức hít hít một hơi, cậu lại có chút không rõ, vì trên người cậu cũng có mùi hương lạ lùng kia, Đường Ninh giơ cổ tay, ngửi cổ tay, đầu vai, khắp nơi đều là mùi hương kì lạ.

"Làm sao thế?" Lâm Uẩn hỏi.

Đường Ninh vừa định nói, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, cầm điện thoại gõ: 【Cậu có ngửi thấy mùi gì trên người tôi không?】

Lâm Uẩn ghé sát vào cậu, hơi nhìn lên liền thấy ánh mắt mong đợi đáp án của Đường Ninh, hắn gật đầu.

Đường Ninh nhanh chóng đánh chữ hỏi: 【Mùi gì thế?】 Có phải là cái mùi ướt át lạ lùng, lạnh lẽo sâu thẳm, hương thơm kéo dài như tảo nước quấn quanh tứ chi, không chịu tiêu tán.

"Có chút ngọt, nhưng nhẹ lắm." Lâm Uẩn nhẹ giọng nói.

Đường Ninh: "?"

Đường Ninh cảm giác mình và Lâm Uẩn không nói đến cùng một thứ, không lẽ mùi hương kì lạ này chỉ có mình cậu ngửi thấy?

Cậu kể cho Lâm Uẩn mùi hương mà cậu ngửi thấy, hắn nhăn mi: "Lát nữa để ý mùi trên người Thiệu Minh Ôn hơn."

Cậu nhẹ nhàng đồng ý, tuy rằng bây giờ cậu chưa biết hai người Chương Vân và Thiệu Minh Ôn ai là phù thủy ai là vương tử, nhưng chắc chắn, Chương Vân rất quan trọng.

Cái khác không nói, nhưng trước khi Chương Vân rời khỏi nhà, ông bà lão chèo thuyền vẫn rất bình thường, nhưng khi hắn rời khỏi, hai NPC này mới bắt đầu hành động. Vì thế, Lâm Uẩn và Đường Ninh quyết định đi tìm Chương Vân trước.

"Lần này cảm ơn cô đã sang đây, bọn tôi định đi tìm Chương Vân, cô thì sao?" Lâm Uẩn hỏi.


"Có gì đâu mà cảm ơn, hai người tự giải quyết rồi mà." Khương Miên Miên nói, "Tôi cũng đi."

Ba người đứng ở cửa lớn nhà ông bà lão chèo thuyền đợi một lát, đến khi Đường Ninh cảm thấy không thể chờ nổi nữa, Thiệu Minh Ôn quần áo chỉnh tề mới xuất hiện. Y mặc một bộ tây trang xám nhạt cổ điển, mái tóc vuốt lên được cố định bằng sáp, chỉ có mấy lọn tóc ngắn không chịu nghe lời mà rơi xuống trán, bọt nước trên mắt kính cũng được lau sạch sẽ, y hơi gật đầu: "Để mọi người đợi lâu rồi."

Đường Ninh thấy mắt mình sáng lên, sự bực bội vì đợi lâu cũng tan một nửa, vì Thiệu Minh Ôn chỉnh trang cẩn thận xong nhìn đẹp trai vô cùng.

Thiệu Minh Ôn đi đôi giày da bóng loáng đến trước mặt Đường Ninh, như một con khổng tước xòe đuôi ngạo nghễ, chỉ hận không thể xoay vòng vòng cho Đường Ninh xem tất cả mị lực của bản thân.

Thậm chí, y còn xịt nước hoa, mùi hương nồng đậm che đậy hơi thở khác thường.

Đường Ninh che mũi lại, có chút muốn hắt xì, vất vả lắm mới bình ổn lại. Nhưng lúc này, mũi cậu đã tê rần, không có cách nào phân biệt được trên người Thiệu Minh Ôn có mùi hương lạ lùng kia không.

"Bây giờ chúng ta định đi dạo ở đâu thế?" Thiệu Minh Ôn chậm rãi nói: "Tôi nghe nói trong trấn có một hồ ước nguyện đó, đến xem không?"

Khác với những người chơi gian nan tìm đường sống trong phó bản, Thiệu Minh Ôn hoàn toàn là một NPC đi du lịch ở đây.

Lâm Uẩn trả lời thay Đường Ninh: "Bọn tôi định đi tìm người trước, xong mới đi hồ ước nguyện."

"Vậy tôi cũng giúp cậu tìm người." Thiệu Minh Ôn nhìn Đường Ninh như thể thân thuộc lắm.

Đường Ninh gật đầu, định đến nhà trưởng trấn. Khương Miên Miên nói sáng nay đã thấy Chương Vân đến nhà trưởng trấn từ rất sớm, không biết là có chuyện gì.

Nhà trưởng trấn không khác gì những hộ gia đình khác, cũng là tường trắng ngói đen, lúc này, bên ngoài có một đám người đang cãi nhau ầm ĩ, có tiếng khóc, có tiếng tranh luận, có tiếng giảng hòa, còn có mấy người nâng một ván gỗ phủ vải trắng, dưới tấm vải lộ ra một đôi chân trắng xanh.

"Thuận Bình ơi! Con chết thảm quá! Rõ ràng người đáng chết đâu phải là con, mà là cái đứa Chương Vân kia cơ mà!!!" Một bà thím tóc hoa râm khóc đến cả người run rẩy, bà ta đứng không vững, cần hai người đứng bên cạnh đỡ lấy mới không ngã xuống.

Đường Ninh nghĩ đến tin tức trong nhóm chat, có một NPC tên là Chương Thuận Bình đã chết, một người sống sờ sờ tự vùi đầu vào thùng nước ngâm chân chết đuối, tử trạng giống hệt La Sơ Tuyết, có vẻ đám người đang náo loạn kia là người nhà của Chương Thuận Bình.


"Thuận Bình ơi! Con của ta ơi!" Bà thím kia khóc nấc lên: "Nếu không tại trưởng trấn cứ nhất nhất đòi phá cầu, một hai muốn hủy bỏ nghi thức, thì sao mà con chết được!!!"

Trấn trưởng bị bà chỉ trích chỉ yên lặng đứng nhìn di thể của Chương Thuận Bình, để mặc bà thím chỉ vào mình mắng.

"Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thật đáng thương mà."

"Nếu không phải trưởng trấn cứ muốn hủy bỏ nghi thức, Thuận Bình cũng không đến nỗi phải..."

"Haizz, ai mà nghĩ chứ?"

"...."

Mấy người trẻ tuổi cũng không tán thành, nhưng tình huống này không phải là lúc bọn họ được lên tiếng.

"Thím Chương, thím nén bi thương, đừng đau lòng quá rồi tổn hại thân thể...." Trưởng trấn muốn trấn an bà thím đang khóc sắp ngất đi, bà ta bắt lấy tay trưởng trấn: "Tôi sống đến tuổi này là đủ rồi! Bây giờ tôi sống làm gì nữa! Muốn lấy thì lấy mạng tôi đây này!!!"

"Thím Chương, thím đừng nói thế." Trưởng trấn lộ vẻ không đành lòng, bà thím kia lại kêu lên: "Không nên hủy bỏ nghi thức mà! Bây giờ ai đền mạng cho con tôi!! Ai đền bây giờ!!!"

Những người dân tuổi khá lớn xung quanh không nhịn được mà thở dài, đây hẳn là vì hóa thân của Hà Thần không bị trừng phạt nên Hà Thần mới dung túng cho ma quỷ ở đây hoành hành. Tất cả mọi người đều biết tử trạng của Chương Thuận Bình, nếu như không cử hành nghi thức, vây sẽ có bao nhiêu người phải chết nữa...

Nghe lời này, trưởng trấn vẫn đang an ủi bà thím bỗng quát lên: "Đủ rồi!! Quá đủ rồi đấy!!"

"Tôi biết! Tôi biết thím cho rằng không nên hủy bỏ nghi thức! Nhưng Thuận Bình đã chết rồi! Tôi cũng không muốn xảy ra chuyện này! Không ai muốn cả!"

Trưởng trấn bỗng nhiên tức giận làm mọi người im lặng lại, tất cả đều thấy nước mắt chảy ra từ hốc mắt của ông, "Nhưng nếu cử hành nghi thức, những người đã chết vì nghi thức phải làm sao? Có ai nhớ đến con của tôi không? Năm đó nó mới 6 tuổi thôi! Thế mà nó phải bỏ mạng vì nghi thức quái quỷ này! Đang sống sờ sờ mà bị đánh chết!!! Tôi cũng muốn dùng mạng của ta đổi cho con tôi lắm chứ!! Tôi cũng muốn lắm chứ!!!"

Vừa nói, ông vừa tự đấm lên ngực mình, nước mắt chảy ướt đẫm khuôn mặt. Đau đớn quá mức khiến ông không thể đứng thẳng, từ từ trượt xuống đất, dựa trán lên cạnh ván gỗ: "Thím Chương! Coi như tôi xin thím, nghi thức này.... Phải bỏ đi thôi..."


Đám người bàn luận im lặng, thím Chương tránh khỏi tay hai người đỡ mình, quỳ xuống cạnh ván gỗ nâng thi thể, hai người cách nhau một thi thể phủ vải trắng, cứ thế lã chã rơi nước mắt.

Đường Ninh nhìn cảnh này, có chút nói không lên lời.

Cậu cảm thấy có một cơn mưa bi thương đang rơi khắp thị trấn này, bi thương đến mức làm người ta không thở nổi, nó như nước mắt đau thương của cái gọi là "lòng người", khóc mãi khóc mãi làm con người ta chết đuối trong nó.

"Khụ khụ." Thanh âm già nua vang lên, ông cụ chống quải trượng run rẩy đi đến cạnh trưởng trấn và thím Chương, ông cụ nói với thím Chương trước: "Đốt cho Thuận Bình nhiều tiền giấy chút, cho nó ở bên kia sống thoải mái hơn."

Thím Chương nghe thế liền khóc không thành tiếng.

Sau đó, ông cụ nói với trưởng trấn: "Ta biết chuyện năm đó làm cậu rất đau lòng, chỉ muốn hủy bỏ nghi thức. Nhưng A Trung này, bây giờ cầu đã sập, những thứ kia đã thoát ra, mỗi lần sẽ bắt đi hai người một nam một nữ."

Sau khi ông cụ nói những câu này, tất cả mọi người ở đây đều "ồ" lên, không ai ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy.

Tất cả cư dân ở trấn này đều nghe nói sự kì lạ trong cái chết của Chương Thuận Bình, còn có ngươi nghe được cách chết của La Sơ Tuyết, cả hai đều chết đuối trong những hoạt động không thể chết đuối nổi, sau gáy còn có dấu chân trẻ con. Nếu nói hai người này chết là trùng hợp, vậy thì phương thức tử vong của cả hai đều khiến người nghe sởn tóc gáy, những người trẻ tuổi trong trấn cũng tỏ ra sợ hãi.

"Nếu cậu vẫn không chịu khôi phục nghi thức, vậy để ta đi tế sông!" Ông cụ chống quải trượng nói.

Tế sông là sao?

Đường Ninh nhìn về phía Lâm Uẩn và Khương Miên Miên, cả hai đều lắc đầu, có vẻ cũng không rõ.

Mà những NPC biết chuyện tế sống đều khiếp sợ nhìn về phía ông cụ, như thể đối phương muốn làm chuyện gì kinh khủng lắm. Trưởng trấn vội vàng nói: "Không được! Cụ không thể đi...."

Ông cụ nâng quải trượng trong tay lên, trừng mắt: "Ngoài ta ra thì làm gì còn ai thích hợp nữa! Cả cái trấn này làm gì còn ai lớn tuổi hơn ta. Ta đã già rồi, nếu mạng của ta có thể đổi được sự an bình cho cả thị trấn, vậy ta đây chết cũng yên lòng!"

Nói xong, ông cụ mặc kệ người xung quanh khuyên can, chống quải trượng tập tễnh bước ra ngoài.

Có mấy người trẻ tuổi hỏi người lớn bên cạnh.

"Cụ định làm gì thế ạ?


"Tế sông là cái gì?"

Người đó duỗi tay đánh lên người trẻ đang thắc mắc: "Mày đó! Lúc trước còn đi tranh luận với cụ làm gì! Cụ đây là muốn dùng mạng mình cứu cả thị trấn...."

Đường Ninh nghe cuộc nói chuyện dang dở kia, quay đầu thấy ông cụ chống quải trượng đi về nhà, sau đó mang một bọc tay nải căng phồng đi về phía trước.

Cuối cùng, ông cụ dừng lại trước một cái hồ bên trong có đầy tiền xu. Cụ mở tay nải ra, lấy hương nến, cống phẩm, tiền xu cũ cùng mấy thứ linh tinh. Sau khi dọn ra đầy đủ, ông cụ quỳ gối trước hồ, thành kính quỳ lạy bằng tư thế ngũ thể đầu địa (1), miệng lẩm bẩm không biết nói gì.

(1) Tư thế lạy ngũ thể đầu địa (五體投地 – ngũ thể đầu địa): Danh từ Hán Việt gọi là "ngũ thể" hay "ngũ luân", gồm có đầu, hai tay và hai gối. Khi lễ lạy, cả năm vóc này đều phải chạm đất, gọi là cách lạy "năm vóc chạm đất" (Ngũ Thể Đầu Địa). Đây là cách lễ lạy cung kính nhất trong các cách lễ lạy của người Ấn thời xưa, được tín đồ Phật Giáo sử dụng để lạy Phật, lạy chư tăng, từ ngày Phật còn tại thế cho đến ngày nay đều thống nhất hành trì như vậy.

Khi lễ lạy, người Phật tử đứng ngay thẳng, hai chân khép sát vào nhau, hai bàn tay chắp sát lại nhau cho khít theo thế hiệp chưởng (không phải thế hình búp sen) tiêu biểu cho sự nhất tâm. Khi lạy Phật có người để hai tay trước ngực lạy xuống. Cũng có người đưa hai tay lên trán rồi mới lạy xuống theo phương cách ngũ thể đầu địa, tức là khi lạy phải quỳ xuống, ngửa hai bàn tay ra như đang nâng hai chân Phật và cúi lưng xuống đặt trán mình lên trên hai lòng bàn tay.



Ông cụ đang làm gì thế? Đang ước nguyện sao?

Đường Ninh mờ mịt nhìn những người xung quanh, Lâm Uẩn cau mày, vẻ mặt Khương Miên Miên cũng vô cùng nghiêm trọng. Những người lớn tuổi xung quanh lộ ra vẻ mặt bi thương, còn những người trẻ không biết gì, cũng bị vẻ đau lòng của người lớn cảm nhiễm.

Chỉ có một người duy nhất là ngoại lệ.

Thiệu Minh Ôn đứng cạnh Đường Ninh, vóc dáng y cao lớn, cao đến mức khi y vô cảm rũ mắt nhìn xuống, không khác gì thần linh đang nhìn xuống chúng sinh.

Đôi mắt đen sau kính mắt lạnh như băng, không chút dao động.

Bất kể là nhìn người nhà Chương Thuận Bình khóc tang đến tê tâm liệt phế, hay nhìn trưởng trấn vạch trần nỗi đau năm đó, cặp mắt ấy vẫn không gợn sóng như một cái giếng cổ nơi xa.

Như nhận ra Đường Ninh đang nhìn mình chăm chú, Thiệu Minh Ôn quay đầu, y vẫn rũ mắt nhìn xuống như thế, nhưng hai mắt đã không giống lúc trước nữa.

Khuôn mặt đẹp trai ghé sát vào Đường Ninh, nói khẽ vào tai cậu: "Đó là hồ ước nguyện, nghe nói chỉ cần dâng lên cống phẩm khiến Hà Thần vừa lòng, sau đó thành tâm ước nguyện, Hà Thần sẽ thực hiện tâm nguyện của người đó."

"Nếu như cậu có nguyện vọng gì, có thể đi ước nguyện xem." Có lẽ vì đang nói nhỏ, nên giọng nói của Thiệu Minh Ôn rất dịu dàng: "Hà Thần chắc chắn sẽ thực hiện tâm nguyện của cậu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận