Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Edit: Meii

Ước nguyện với Hà Thần sao?

Đường Ninh nhìn Thiệu Minh Ôn, người kia cũng nhìn sâu vào mắt cậu, trên mặt kính như phản chiếu trăm ngàn trạng thái vặn vẹo của chúng sinh, bõng người phản chiếu trên kính bị kéo vặn vẹo, tuy có hình người, nhưng lại kỳ quái vô cùng.

Giữa mắt kinh là vẻ mặt mờ mịt của Đường Ninh, dáng vẻ cậu không hề vặn vẹo như người khác, trong suốt tốt đẹp, xuyên qua kính mắt lọt vào mắt Thiệu Minh Ôn.

Đường Ninh lắc lắc đầu, từ vẻ mặt của những người dân xung quanh liền biết đây không phải chuyện gì tốt, nếu không ông cụ cũng không có vẻ anh dũng nghiêm túc đến vậy.

Hơn nữa, Đường Ninh nhớ Lâm Uẩn đã từng nói với cậu, phó bản cấp B không có khả năng có thần linh thật sự, chỉ có phó bản cấp S mới có thần linh, nếu là như thế, vậy thì ông cụ kia đang cầu xin... thứ gì cơ chứ?

Nghĩ thế, Đường Ninh có chút sởn tóc gáy, cậu tránh đi ánh mắt có chút thất vọng của Thiệu Minh Ôn, quay đi xem hồ ước nguyện đầy tiền xu kia. Giữa hồ ước nguyện có một bức tượng bị rêu xanh phủ kín, tuy rằng nhìn rất loang lổ, nhưng vẫn có thể thấy rõ hình dáng của bức tượng. Đó là một bức tượng người cá, nửa trên là hình người đàn ông có vóc dáng cường tráng, vai rộng eo thon, nửa dưới là một đuôi cá cong lại, như thể sẽ nhảy lên bất cứ lúc nào, sức bật vô cùng tốt.

Bức tượng này được điêu khắc rất tốt, chỗ duy nhất không hoàn mỹ là bức tượng này có nhiều chỗ khá gồ ghề, đặc biệt là đôi tay đã bị gãy mất, làm Đường Ninh nghĩ đến tượng Venus cụt tay. Không biết nếu bức tượng này được điêu khắc hoàn chỉnh sẽ có bộ dáng như thế nào.

Ông cụ vẫn luôn giữ vững tư thế quỳ ngũ thể đầu địa chậm rãi bò dậy, nhìn cụ ngồi dậy rất khó khăn, nhưng không có ai đến đỡ cụ. Ông cụ dùng quải trượng đứng dậy, tay cầm đồng tiền cổ, môi không ngừng run rẩy như đang nói gì đó.

Làm gì vậy?

Đường Ninh dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Thiệu Minh Ôn, Thiệu Minh Ôn hiểu ý của cậu, nhẹ giọng giải thích: "Đây là bước cuối cùng của ước nguyện. Ông ta sẽ tung tiền cổ vào hồ, nếu đồng tiền đó lật mặt phải, chứng minh Hà Thần đồng ý hoàn thành tâm nguyện của ông ta."


Ông cụ nhắm mắt, lẩm bẩm rồi ném đồng tiền cổ vào hồ ước nguyện, đồng tiền cổ bay lên không trung tỏa ra ánh sáng bảy màu, sau đó rơi vào nước. Bọt nước nhỏ bắn lên, cùng với âm thanh "bụp" một tiếng nhẹ, cả đồng tiền chìm xuống hồ. Mà ông cụ vẫn đứng yên tại chỗ, như thể không có dũng khí đi lên nhìn kết quả.

Những người xung quanh cũng nín thở, không dám tiến lên.

Đường Ninh bị không khí nghiêm túc này lây nhiễm, cậu cũng không kìm được mà nín thở. Ước nguyện của ông cụ hẳn là mong trấn này bình an, mà nhiệm vụ của cậu là sống trong phó bản này bảy ngày, với cậu mà nói, trấn này càng bình an càng tốt, cậu cũng hy vọng ước nguyện của ông cụ sẽ trở thành sự thật.

Thành công không?

Ông cụ chậm rãi đi lên, cụ đứng cạnh bờ hồ tìm kiếm đồng tiền mình vừa ném vào. Ông cụ nhìn rất cẩn thận, đến khi dừng lại một vị trí, đôi mắt vẩn đục lóe lên hy vọng, cụ quỳ xuống lạy hồ một lần nữa. Nhưng có vẻ động tác này đã tiêu hao sức lực cuối cùng của ông cụ, cụ vẫn quỳ thẳng trước hồ ước nguyện, rất lâu sau vẫn chưa đứng dậy.

Trưởng trấn đi đến cạnh ông cụ, định vươn tay đỡ cụ dậy. Thế nhưng thân thể ông cụ ngã xuống chân ông làm cả người trưởng trấn cứng đờ, ông đặt ngón tay ở mũi ông cụ, "Cụ... đi rồi."

Đường Ninh theo bản năng quay đầu nhìn Thiệu Minh Ôn, lần này, y không giải thích gì, chỉ đẩy gọng kính, bình tĩnh nhìn dân cư đứng xung quanh bi thống chạy đến cạnh xác ông cụ, không ngừng khóc lóc với di thể của cụ.

Đường Ninh nhìn Lâm Uẩn và Khương Miên Miên, phát hiện biểu cảm của hai người chơi này càng nghiêm trọng hơn.

"Đây là phó bản cấp B, cấp này không thể có thần linh được, nhưng nhìn quá trình tế bái, sự thành kính với tín ngưỡng của mấy NPC, cùng với sự tích lũy tín ngưỡng nhiều thế hệ của trấn này mấy trăm năm...." Lâm Uẩn nhỏ giọng nói với Đường Ninh: "Rất có thể đã tạo ra một bán thần."

Bán thần không tốt sao? Có thần linh phù hộ thị trấn này, hẳn là mấy quỷ quái cũng không dám tùy tiện giết người nhỉ?

"Không có bán thần đứng đắn nào sẽ dùng sinh mệnh của tín đồ như một tế phẩm." Lâm Uẩn nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ có tà thần mới làm như vậy, một bán tà thần. Nếu như thật sự là như vậy, quả này chúng ta đi cả rồi!"


Lúc này, Đường Ninh mới nhận ra sự nghiêm trọng của chuyện này, cậu gõ chữ: 【Nhưng tôi thấy có vẻ NPC kia đã ước nguyện thành công mà?】

Lâm Uẩn cau mày: "Nhưng không biết ước nguyện của ông ta là gì."

Đám dân cư trong trấn nâng thi thể của ông cụ đến nơi khác, Khương Miên Miên ở lại quan sát hồ ước nguyện, Lâm Uẩn và Đường Ninh tiếp tục đi dọc đường lớn, Thiệu Minh Ôn cũng đi cạnh Đường Ninh. Đường Ninh lén nhìn Thiệu Minh Ôn, thấy quần áo của người này khô cong, không hề có vẻ vội vàng mặc quần áo mà chưa kịp lau khô người lúc trước, có lẽ gió đã thổi khô rồi.

Ba ngời đi đến gần nhà trưởng trấn, vừa vặn gặp người nhà Chương Thuận Bình. Có lẽ bọn họ đã bình ổn lại cảm xúc, thím Chương được người bên cạnh dìu đi, thi thể Chương Thuận Bình cũng được người nhà nâng lên, một cơn gió thổi qua khiến tấm vải trắng che thi thể bị lật lên, Chương Thuận Bình đang nằm trên ván gỗ đột nhiên mở mắt!

Người nâng ván gỗ kêu lên, sợ hãi buông lỏng tay làm ván gỗ rơi xuống đất. Chương Thuận Bình nằm trên ván gỗ run rẩy, đầu xiêu xiêu vẹo vẹo xoay quanh nhìn những người xung quanh. Khuôn mặt gã phù nề, không hề giống với con người nữa, tròng mắt vẩn đục dưới ánh nắng phát ra ánh sáng quỷ dị ——

Người chết mở mắt!

Đường Ninh dừng bước, hoài nghi bản thân có bị hoa mắt không. Những người dân xung quanh cũng sợ hãi, lùi lại về phía sau liên tục, cũng không ai nâng thím Chương đã sợ hãi ngồi bệt xuống đất.

Cảnh tượng tiếp theo càng khó tưởng tượng, nửa người Chương Thuận Bình cứng nhắc, không cần ai giúp mà ngồi thẳng dậy trên ván!

Gã nghiêng đầu sang trái, dòng nước vàng vàng hôi hám chảy ra từ lỗ tai, gã lại nghiêng đầu sang phải, tiếp tục đổ dòng nước bẩn thỉu trong tai bên này ra. Xong xuôi tất cả, gã mở miệng ra, nước dãi chảy dòng dòng. Gã quay đầu nhìn thím Chương gần đó, khóe miệng nở một nụ cười quái dị: "Mẹ ơi."

"A a a a!!!" Tiếng hét thảm vang lên từ đoàn người sau lưng Đường Ninh, cậu nghe tiếng quay đầu lại, thấy ông cụ đã qua đời cũng mở bừng mắt, không cần bất cứ ai nâng cũng đứng dậy thẳng tắp.

"Xác chết vùng dậy!!! Trời ơi!!! Cứu mạng!!!" Người dân bốn phía vừa lăn vừa bò tránh xa hai xác chết quỷ dị này, ngay cả thím Chương cũng không dám đến gần con trai. Tất cả mọi người hoảng sợ, một người đàn ông cao lớn bị kích thích, thậm chí còn muốn dùng gậy gỗ đánh chết hai xác chết vùng dậy này. Cuối cùng, vẫn là trưởng trấn lớn gan đi đến gần "ông cụ", run giọng hỏi: "Cụ ơi, làm sao vậy? Cụ còn chưa yên lòng chuyện gì sao?"


"Ông cụ" tươi cười, nở một nụ cười âm trầm: "A Trung à, nguyện vọng của ta thành hiện thực rồi."

Trưởng trấn không hổ là trưởng trấn, đối với thứ quỷ dị như vậy vẫn có thể duy trì vẻ bình tĩnh, hỏi: "Thật sao? Cụ ước nguyện gì thế?"

"Ta ước với Hà Thần...." "Ông cụ" nhả từng câu từng chữ: "Xin ngài phù hộ cho thị trấn này không có ai chết nữa."

Lâm Uẩn nghe vậy, không khỏi chửi thề trong lòng.

Đường Ninh nhìn Lâm Uẩn, Lâm Uẩn thấp giọng nói: "Ông ta không biết lượng sức mình! Mạng của ông ta sao có thể bảo vệ được mạng của cả trấn!"

"Ông cụ" chết đi sống lại nhìn mọi người xung quanh, những người gặp phải tầm mắt của "cụ" đều vội vàng tránh mắt đi. "Ông cụ" vẫn tươi cười thỏa mãn, bước tập tễnh về phía nhà mình. Những người trên đường dạt ra hai bên, tránh đường cho "cụ", mà Chương Thuận Bình bên này đã đến ngồi xổm trước mặt thím Chương. Một kẻ đã hơn ba mươi tuổi lại có hành động cử chỉ như đứa trẻ lên ba: "Mẹ ơi, đói."

Thím Chương lập tức hôn mê bất tỉnh.

"Trưởng trấn ơi! Không ổn rồi!" Có một người chạy từ bờ sông đến, vừa chạy vừa hét lên với trưởng trấn: "Chú Hai và chú Ba con đang xây cầu, ngã xuống sông rồi!!!"

Tin xấu không ngừng bay đến khiến trưởng trấn như già đi mười tuổi, ông đè lại vai thằng Năm nhà Thiết Trụ: "Nói cái gì cơ?!"

"Anh cả con muốn cứu chú Hai với chú Ba, nhưng anh ấy cũng ngã xuống rồi!" Thằng Năm nhà Thiết Trụ gào khóc. Mà bên này khóc lớn, bên kia lại vang lên tiếng thét chói tai: "Không ổn rồi! Chương Thuận Bình điên rồi!!!"

Chỉ thấy Chương Thuận Bình chết đi sống lại đã vùi đầu vào bụng thím Chương, phát ra tiếng òm ọp òm ọp. Thím Chương ngất xỉu chậm rãi mở mắt ra, vừa thấy rõ Chương Thuận Bình đang làm gì, sau đó lại trợn mắt, ngất tiếp!

Có người dùng gậy gỗ hung hăng đánh lên gáy Chương Thuận Bình, đánh đến mức đầu gã sắp lõm vào. Chương Thuận Bình quay mặt lại, vệt máu trên miệng nhỏ giọt rơi xuống đất.


Người đánh Chương Thuận Bình sợ hãi, vừa điên cuồng vung gậy về phía gã, vừa hét thê thảm: "Cứu mạng với! Cứu mạng với! Chương Thuận Bình bị quỷ nhập tràng rồi!"

Những người lớn gan trong trấn đều tiện tay tìm công cụ, đồng tâm hiệp lực chế trụ Chương Thuận Bình đang nổi điên, sau đó dùng dây thừng trói chặt gã lại. Cả quá trình cũng có người không cẩn thận bì Chương Thuận Bình cắn.

Đường Ninh nhìn đến ngây người, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, làm mọi người không kịp trở tay, như thể một người vừa mắc ung thư giai đoạn đầu bỗng nhiên chuyển biến xấu thành giai đoạn cuối, không có cách nào cứu nổi.

"Đúng là tạo nghiệp mà! Tất cả đều tại thằng Chương Vân đáng chết! Vì nó sống tốt mới khiến Hà Thần như thế này!" Có một người già kêu lên, tiếng chỉ trích của người này làm đám thôn dân đang sợ hãi không biết vin vào đâu tìm được chỗ trút.

"Đúng! Là tại Chương Vân! Những chuyện này đều tại nó!"

"Nếu không phải tại nó, Thuận Bình sẽ không chết! Cụ cũng không chết! Nhiều người đã chết như vậy, vì cái gì mà nó vẫn sống yên ổn chứ!"

"Trưởng trấn, mau đi cứu chú Hai, chú Ba với anh cả con!"

"Trưởng trấn ơi, nếu không cử hành nghi thức, cả trấn ta sẽ chôn cùng thằng Chương Vân mất!"

"Thằng Chương Vân đâu! Con mẹ nó lăn ra đây cho ông! Thằng mất dạy chỉ biết trốn chui trốn lủi này! Mày tưởng có thể trốn trong nhà trưởng trấn cả đời à?!"

Trưởng trấn cố gắng trấn an mọi người: "Khoan, mọi người bình tĩnh một chút! Đừng xúc động quá! Chúng ta...."

Thế nhưng, mọi người đang bị sợ hãi lấn át lý trí nào có nghe vào tai lời khuyên can của trưởng trấn, bọn họ có người muốn xông vào nhà trưởng trấn, có người cầm vũ khí vây quanh trưởng trấn, tất cả đều phẫn nộ hô lên: "Cử hành nghi thức! Cử hành nghi thức!! Cử hành nghi thức!!!"

______

Đôi lời của editor: Xin lũi nhưng nghe cứ như lời ước của 'ông cụ' kia ứng nghiệm ấy nhỉ, kiểu không ai chết nữa thì cho sống lại đó =)))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận