Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Edit: Meii

Thật kì lạ, sao cậu lại nghĩ Thiệu Minh Ôn là Cố Vân cơ chứ?

Cậu nhớ rõ khi Cố Vân lộ ra khuôn mặt sau những chuỗi ngọc, khuôn mặt y tràn ngập vẻ uy nghiêm và ngạo mạn, cả người tỏa ra khí phái kinh người, chạm phải ánh mắt y sẽ bị khí thế của y làm hoảng sợ, lúc đó ý thức cậu mơ mơ hồ hồ nhưng vẫn nhớ rằng diện mạo của y rất đẹp.

Mà tuy rằng Thiệu Minh Ôn có khí chất, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy gai góc, ít nhất là không khiến Đường Ninh sợ đến mức không dám đến gần.

Đường Ninh túm lấy góc áo Thiệu Minh Ôn, cánh tay y ôm Đường Ninh vô cùng mạnh mẽ, y vừa ôm cậu vừa chạy nhanh như vậy mà không hề đỏ mặt thở dốc chút nào, cơ bắp cùng khuỷu tay vô cùng cứng rắn, khiến trong lòng Đường Ninh bỗng sinh ra cảm giác ỷ lại.

Không cẩn vắt kiệt sức lực cuối cùng để trốn thoát, không cần chạy đến mức hai mắt tối đen không thở nổi, cũng không cần choáng váng đến mức không phân biệt được phương hướng....

【Hệ thống này, lúc trước cậu nói NPC của một phó bản không thể xuất hiện ở phó bản khác đúng không?】

【Đúng thế.】

Đường Ninh siết chặt gọng kính trong tay: 【Cậu có thể nói dối không?】

Lúc này, hệ thống trả lời hơi chậm chạp: 【... Không.】

Đường Ninh bỗng phát hiện mình hỏi chuyện này cũng không để làm gì, lúc trước cậu đã từng hỏi Mạc Vân Sơ, Cố Vân, Kỷ Liên Uẩn, Kỳ Vân... độ tin cậy từ đáp án của bọn họ không phải do bọn họ là người thành thật ra sao, mà là do bọn họ để ý cậu, nên khi cậu nghiêm túc dò hỏi, bọn họ cũng không đành lòng lừa cậu.

Mà hệ thống cũng chẳng phải thứ thành thật gì cho cam.

Đường Ninh hít sâu một hơi, nhìn những người đang chạy trối chết sau lưng Thiệu Minh Ôn, Lâm Uẩn không hổ là cao thủ chạy trốn, hắn vững càng giữ vững vị trí thứ hai, chỉ chậm hơn Thiệu Minh Ôn một bước mà thôi. Phía sau Lâm Uẩn là những người dân cư vùng này, cuối cùng là trưởng trấn, ông chỉ cách con quỷ gần nhất chưa đến nửa mét mà thôi!


Không ổn rồi!

Trưởng trấn là một NPC quan trọng của phó bản này, ông chính là người vẫn kiên trì muốn hủy bỏ nghi thức, là người vẫn đang chống chọi với áp lực từ những người dân thế hệ trước, duy trì sự cân bằng mong manh trong thị trấn này!

Nếu trưởng trấn chết, có lẽ nghi thức sẽ bị khôi phục lại, đến lúc đó thì không ai biết thị trấn này sẽ ra làm sao!

Thấy con quỷ không ra người không ra quỷ kia đang cố nhào về phía trưởng trấn, Đường Ninh không dám nhìn thẳng, nhưng hình ảnh trong tưởng tượng của cậu lại không xảy ra ——

Một mũi tên gỗ bay qua người Đường Ninh, mang theo tiếng xé gió lạnh buốt bắn thẳng vào mắt trái của quái vật, khiến con quái vật gần trưởng trấn nhất đau đớn rú lên.

Lại một mũi tên nữa bay đến, dứt khoát cắm thẳng vào mắt phải của con quái vật!

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, trưởng trấn liều mạng chạy tiếp, cuối cùng cũng kéo được một khoảng cách an toàn với đám quái vật kia.

Đường Ninh ngây người, cậu nhìn về phía mũi tên gỗ bắn ra, là từ mái nhà một tòa nhà nhỏ cách đó không xa. Khương Miên Miên nửa quỳ trên mái nhà quan sát tình huống bên dưới, trên tay cô nàng vẫn cầm một bộ cung tên tự chế đơn giản. Cô nàng cầm một mũi tên gỗ, đặt lên dây, híp mắt rồi buông tay, mĩ tên bén nhọn bay vèo một cái, xé gió trúng vào mắt của con quái vật tiếp theo!

"Người đâu rồi!!!" Mấy người đàn ông hét lên với những người dân ở hai bên đường: "Mau lấy vũ khí! Nhà bọn Thiết Trụ điên rồi!"

Nghe tiếng kêu cứu, những người dân xung quanh lập tức cầm vũ khí xông lên, người cầm chổi, người cầm dao phay, người cầm ghế,... lao ra ngoài. Có người nhát gan cũng không dám đến gần, chỉ ném ghế vào quái vật. Cũng có người dũng cảm hơn, trực tiếp nhào lên người quái vật, chế trụ bọn họ lại.

Thiệu Minh Ôn dừng bước chân, đứng ở nơi an toàn nhìn người dân xung quanh đồng tâm hiệp lực khống chế đám quái vật kia, mà trong cả quá trình này, cũng có không ít người dân bị quái vật làm bị thương.

Đường Ninh xuống khỏi tay Thiệu Minh Ôn, nhẹ giọng cảm ơn y, sau đó còn đeo lại kính cho y, xong xuôi lại nhìn về phía Khương Miên Miên đang trên nóc nhà.


Cô gái đã biến mất không thấy đâu, có vẻ đã trèo xuống rồi!

"Nghe người chơi khác nói, Khương Miên Miên phát huy năng lực đỉnh nhất trong phó bản nào liên quan đến súng ống." Lâm Uẩn đi đến cạnh Đường Ninh, hạ giọng nói: "Cô ta có thiên phú về khoản này, là một tay thiện xạ bách phát bách trúng. Cộng sự của cô ta là Bạch Vô Lương, năng lực của anh ta có liên quan đến tầm nhìn, có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thấy được, cũng có thể nhanh chóng xác định được vị trí của người khác. Tổ đội hai người bọn họ cứ phải gọi là đạt hiệu quả 1+1 (1)."

(1) Hiệu quả 1+1: Hiệu ứng cộng hưởng (tên tiếng Anh: Synergy Effects), nói một cách đơn giản, là hiệu ứng của "1+1>2". Năm 1971, nhà vật lý người Đức Hermann Haken đã đề xuất khái niệm về sức mạnh tổng hợp và thảo luận một cách có hệ thống về nó vào năm 1976. Lý thuyết về sức mạnh tổng hợp và xuất bản "Giới thiệu" đến Synergy" và các tác phẩm khác.

Sức mạnh tổng hợp có thể được chia thành hai tình huống: bên ngoài và bên trong. Sức mạnh tổng hợp bên ngoài đề cập đến việc các doanh nghiệp trong một cụm sẽ đạt được lợi nhuận cao hơn so với doanh nghiệp hoạt động đơn lẻ do sự hợp tác và chia sẻ lẫn nhau về hành vi kinh doanh và các nguồn lực cụ thể; sức mạnh tổng hợp bên trong đề cập đến hiệu ứng tổng thể được tạo ra bởi các liên kết, giai đoạn và khía cạnh khác nhau của hoạt động sản xuất, tiếp thị và quản lý của doanh nghiệp cùng sử dụng cùng một nguồn lực.

Sức mạnh tổng hợp ban đầu là một hiện tượng vật lý và hóa học, còn được gọi là sức mạnh tổng hợp, dùng để chỉ tác dụng của hai hoặc nhiều thành phần được thêm vào hoặc trộn lẫn với nhau, lớn hơn tổng tác dụng của từng thành phần khi sử dụng riêng lẻ. Chất tạo ra hiệu ứng này trên hỗn hợp được gọi là chất hiệp đồng. Tác dụng hiệp đồng thường được sử dụng để hướng dẫn sự kết hợp các thành phần của sản phẩm hóa học nhằm nâng cao hiệu quả của sản phẩm cuối cùng. (Theo baidu)

"Bạch Vô Lương chính là cái người mặc một cây trắng ở trường Đức Minh đó." Lâm Uẩn nhẹ giọng nói, "Nhưng mà nghe nói, Bạch Vô Lương vô tình bị thương ở thế giới hiện thực, hơn nữa còn bị thương rất nặng nên lần này không vào phó bản với Khương Miên Miên được. Thế nên cô ta đành kéo một người mới vào phó bản thấp hơn chơi một tí."

Hai người bọn họ thì thầm to nhỏ với nhau, Thiệu Minh Ôn cũng đến gần, Lâm Uẩn thấy thế liền ngậm miệng lại. Đường Ninh lại vô cùng thán phục hắn, nhỏ giọng: "Vậy bây giờ cũng ta nên làm gì?"

Cho dù đã nghe giọng của Đường Ninh vô số lần, nhưng Lâm Uẩn vẫn khó lòng chống cự được, hắn mất một lúc cũng không nói lên lời.

Thiệu Minh Ôn có vẻ vẫn rất ổn, y nhìn tình hình hỗn loạn trước mắt, chân thành đề nghị: "Báo cảnh sát đi."

Đường Ninh: "?"

"Đánh nhau quy mô lớn như này, cảnh sát xử lý tốt hơn chúng ta nhiều." Thiệu Minh Ôn như một công dân gương mẫu vậy, nếu không phải y vừa lên sàn đã dọa được đám quái vật, có lẽ Đường Ninh đã nghĩ Thiệu Minh Ôn là một NPC bình thường rồi.

"Cậu lấy điện thoại ra trước đi." Lâm Uẩn cũng nói theo.


Đường Ninh: "??" Cái tên mày rậm mắt to này cũng muốn làm phản theo Thiệu Minh Ôn đấy à?!

".... Dùng điện thoại gõ chữ, không cần nói ra miệng như vậy." Lâm Uẩn tỏ vẻ đau thận.

Đường Ninh nghe lời lấy điện thoại ra, lại phát hiện điện thoại đã mất tín hiệu từ bao giờ, chỉ khi quỷ quái đến gần mới khiến điện thoại mất tín hiệu thôi, sao bây giờ cũng mất?

Đường Ninh lo lắng nhìn xung quanh, vẻ mặt âm trầm, thấy mây đen vần vũ trên trời, không khí đầy hơi nước lạnh lẽo, những người dân xung quanh đều mang vẻ vô cùng nghiêm trọng, người mẹ dỗ dành bé con khóc lớn trong lòng, mấy người phụ nữ khó tin nhìn về phía mấy quái vật đang bị trói lại, vừa run rẩy gọi tên bọn họ, vừa khổ sở rơi lệ...

Khương Miên Miên cách đó không xa, nhanh chóng tụ lại với đám Đường Ninh, nghiêm túc nói: "Sức mạnh thần quái kia đã bao phủ lên toàn bộ thị trấn rồi, từ khi ông cụ kia ước nguyện xong, tín hiệu di động không ngừng giảm xuống, vừa nãy đã hoàn toàn biến mất."

Đây không phải là tin tức tốt đẹp gì.

Có thể bao phủ toàn bộ thị trấn chứng tỏ sức mạnh của Hà Thần vô cùng đáng sợ, tín hiệu di động không phải đột nhiên biến mất mà là giảm dần từng chút một, điều này có phải là do tồn tại đáng sợ kia đang từ từ sống lại không?

"Điện, điện thoại của tôi cũng thế." Thiệu Minh Ôn kinh ngạc nói.

Đường Ninh nhìn về phía Thiệu Minh Ôn, không biết có phải NPC này có tố chất tâm lý vững, hay là chưa nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề này, mà đến tận lúc này y vẫn mang một cảm giác nhàn nhã kì lạ.

"Vừa nãy có bảy người dân xảy ra chuyện ở con sông kia, không biết là do đồng nam đồng nữ đóng sinh cọc, hay là do vị Hà Thần kia." Lâm Uẩn nhíu mày nói.

Cách đó không xa, đám người bỗng nhiên náo loạn một chút, có người hô: "Chu đạo trưởng đến! Chu đạo trưởng đến rồi!!!"

Chỉ thấy một đạo sĩ tiên phong đạo cốt xuất hiện giữa nhóm trấn dân, lão chính là đạo trưởng đã xuất hiện lúc mới vào phó bản, lúc đó lão đã đề nghị trưởng trấn tiếp tục đóng sinh cọc, sau bị trưởng trấn cự tuyệt nên hai người chia tay cũng chẳng vui vẻ gì.

Lúc này, Chu đạo trưởng mặc một bộ đạo bào màu xanh lam, trong tay cầm một cây phất trần, lão đi đến trước mặt đám quái vật bị trói chặt dưới đất, vẻ mặt từ bi lắc đầu, thở dài: "Thật đáng thương, đúng là đời trước tạo nghiệp đời sau nhận gánh hậu quả mà. Vốn dĩ chỉ định phá cầu để hai vị bên dưới đầu thai chuyển thế, không ngờ bọn họ lại biến thành lệ quỷ, những người này đều bị hai vị ở sông kia làm hại, nếu như lúc trước các người nghe ta thì tốt rồi.... Bây giờ hai vị kia đã nếm được mùi máu, đánh sinh cọc không thể áp chế bọn họ nữa rồi."

Đám quái vật bị trói chặt nhe răng trợn mắt với Chu đạo trưởng, trưởng trấn khép nép nói: "Chu đạo trưởng, bây giờ phải làm sao đây?"

Chu đạo trưởng vung phất trần một cái, lại nói: "Bây giờ dù có chôn lại hai cái xác kia cũng không có tác dụng, tốt nhất là xây miếu đi, nhờ Hà Thần trấn áp chúng nó, để chúng nó trở thành đồng nam đồng nữ bên cạnh Hà Thần nhận hương khói cung phụng, về lâu về dài sẽ tốt thôi."


Xây miếu?

Phương pháp này nghe ổn hơn chuyện dùng người sống đóng sinh cọc nhiều, trưởng trấn vội vàng nói: "Vậy xây miếu có cần chú ý điều gì không?"

"Thôi được rồi, đã làm người tốt thì đành làm đến cùng, ta sẽ giúp các người trông coi việc xây miếu." Chu đạo trưởng ăn nói rất đường hoàng.

Trưởng trấn nhanh chóng cảm ơn rối rít, mà những người dân xung quanh cũng nhìn Chu đạo trưởng bằng ánh mắt cảm kích chân thành.

Đường Ninh nghi hoặc nhìn Chu đạo trưởng, tuy rằng cậu không hiểu mấy thuật phong thủy lắm, nhưng xây miếu cho Hà Thần chắc chắn sẽ khiến Hà Thần mạnh hơn mà?

Nếu như thứ kia là một bán tà thần, vậy xây miếu cho nó có ổn không vậy?

Đường Ninh lo lắng nhìn về phía Lâm Uẩn và Khương Miên Miên, thấy vẻ mặt hai người kia có chút khó coi, hiển nhiên là có suy nghĩ giống với cậu. Đường Ninh lại nhìn về phía Thiệu Minh Ôn, thấy Thiệu Minh Ôn đang nheo mắt nhìn chằm chằm Chu đạo trưởng đang ăn nói hùng hổ kia, y rất ít khi có nhìn người khác như vậy ngoài Đường Ninh.

Đôi mắt thâm thúy đó hơi nheo lại nhìn người kia, cho dù cách một chiếc kính cũng không ngăn được ánh mắt sắc bén của y. Chu đạo trưởng bỗng khựng lại, đưa mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại ở phía Thiệu Minh Ôn đứng, nhưng có vẻ lão không thấy y, nên chỉ lắc lắc phất trần trong tay rồi tiếp tục nói chuyện.

Bên kia, lời nói của Chu đạo trưởng được đông đảo trấn dân tán thành, thị trấn cổ này được một con sông dài vây quanh, bây giờ cầu đã chặt đứt, trong sông lại có thứ gì đó có thể tấn công con người, toàn bộ thị trấn đã bị giam trong nước, tín hiệu di động cũng đã biến mất, bọn họ không có cách nào liên hệ với bên ngoài được, chỉ có Chu đạo trưởng giỏi về phong thủy có thể mang lại cảm giác an toàn cho bọn họ.

Có người hỏi Chu đạo trưởng nên xử lý những người đã biến thành quái vật như thế nào, Chu đạo trưởng nói nước sợ lửa, thiêu đi là xong.

Nhưng người thân của những người bị biến thành quái vật không đành lòng, khóc lóc cầu xin Chu đạo trưởng cứu sống bọn họ, lão chỉ thở dài một tiếng: "Không cứu nổi."

Chu đạo trưởng rung đùi đắc ý nói, "Các người cũng nên nhanh chóng xây lại cầu, cầu là huyết mạch của sông, nước này dù có chảy xiết thế nào thì cầu cũng có thể ngăn chặn nó lại, nếu không thì tai họa sau này....". Đường Ninh thấy khóe môi của Thiệu Minh Ôn hơi nhếch lên, như thể nghe điều gì nực cười lắm.

Cậu có chút mờ mịt, khẽ kéo góc áo Thiệu Minh Ôn, nhỏ giọng nói: "Anh cười cái gì thế?"

Thiệu Minh Ôn quay đầu, cong cong mắt nhìn Đường Ninh, "Người này, thật là thú vị."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận