Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Chương có nội dung bằng hình ảnh

(*) Câu cá ở đây là bắt cá nhiều tay á =))))))

Edit: Meii

Đường Ninh nghe Thiệu Minh Ôn hỏi thế, bỗng nhiên nhận ra mình dùng từ không chuẩn lắm: "Còn một người mà tôi cũng không biết là anh ấy có biết nấu ăn không."

Hình như Kỳ Vân chưa xuống bếp bao giờ.

Thiệu Minh Ôn không nói gì, chỉ rũ mắt xuống, hàng mi dài che khuất cảm xúc cuồn cuộn trong mắt y lúc này. Y gắp một miếng sườn chiên cho vào miệng, tiếng răng rắc không ngừng vang lên, hẳn là tiếng nhai xương.

Đường Ninh cũng gắp một miếng sườn, lại thêm một miếng cơm trắng, hai má cậu phình ra, được ăn ngon khiến cả người cậu tỏa ra cảm giác hạnh phúc vô cùng.

Cạnh đó, Lâm Uẩn ăn mà không biết mùi vị gì, tuy rằng Thiệu Minh Ôn phía đối diện vô cùng bình thường, nhưng cảm giác áp lực từ phía y lại tăng lên nhiều, đặc biệt là khi thấy Thiệu Minh Ôn ăn miếng sườn còn nuốt cả xương, không nhả xương như người bình thường khiến Lâm Uẩn có chút toát mồ hôi hột.

"Có một chuyện hơi đường đột một chút, nhưng mà tôi thật sự rất tò mò." Thiệu Minh Ôn bình tĩnh lại mang chút hiếu kỳ, hỏi: "So với những người bạn trai của cậu thì trù nghệ của đứng thứ mấy?"

Đường Ninh cắn cắn đầu đũa như đang đấu tranh tư tưởng vô cùng kịch liệt, sau đó cậu nghiêm túc tuyên bố: "Đều đứng hạng nhất!"

Lâm Uẩn vô cùng kính nể Đường Ninh, nhìn cậu không khác gì một trap boy thứ thiệt! Ban đầu, hắn còn sợ Đường Ninh sẽ phun ra một câu kinh người như "Thiệu Minh Ôn đứng hạng cuối" hay gì đó, nhưng so với câu "đều đứng hạng nhất" của cậu thì hiệu quả cũng không khác là mấy!

Không phân được thứ tự trước sau, ngược lại càng kích thích người ta hơn nhiều!

Thiệu Minh Ôn mím đôi môi mỏng sắc bén, nở một nụ cười nhẹ nhàng dịu dàng, như không để ý mà gắp một miếng thịt kho tàu lên, thong thả nhấm nháp nó.

Trên bàn cơm hoàn toàn im lặng, chỉ còn tiếng nhai nuốt.

Đôi mắt đen dưới mắt kính tỏa ra ánh sáng sắc lạnh như mãng xà, chậm rãi bò lên từng sợi thần kinh, đầu óc Lâm Uẩn như muốn nổ tung, hắn thật sự muốn cướp bát cơm trong tay Đường Ninh đi ngay lập tức, nhưng mà Đường Ninh đang mải vùi đầu vào ăn nên cũng chẳng nhận ra tín hiệu từ đồng bọn mình.

Nửa người trên của Lâm Uẩn vẫn bất động như núi, nhưng dưới bàn hắn lại nhẹ nhàng giơ chân lên, dùng mũi chân chạm vào Đường Ninh.


Đường Ninh vẫn đang vùi mặt vào bát cơm nâng mắt lên, đôi đồng tử đen ngoan ngoãn khó hiểu nhìn Lâm Uẩn, khóe môi còn dính một hạt cơm trắng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Đường Ninh chớp chớp mắt, lập tức nhớ lại mục đích ban đầu đến đây, nãy giờ cậu trò chuyện rất vui với Thiệu Minh Ôn, bây giờ hẳn là lúc thích hợp để hỏi Thiệu Minh Ôn chuyện quan trọng nhỉ.

"Đúng rồi, Thiệu Minh Ôn này." Đường Ninh gọi một cách thân thiết, bình thường giọng cậu đã mềm, lần này còn cố gắng nói nhỏ nhẹ hơn, âm thanh mang theo sự ngọt ngào chạy thẳng đến bên tai Thiệu Minh Ôn, dễ dàng trêu chọc cảm xúc của người kia, khiến người đó ngứa răng muốn cắn, lại cảm thấy có chút luyến tiếc.

Thiệu Minh Ôn nhìn về phía Đường Ninh, vẻ lạnh lùng đã dịu đi vài phần, như một mãnh thú đang giấu đi răng nanh và móng vuốt của mình.

Đường Ninh cẩn thận hỏi: "Anh có biết quan hệ của thị trấn này với Hà Thần không?"

"Sao bỗng nhiên lại hỏi vậy." Thiệu Minh Ôn hỏi lại.

"Có chút tò mò." Đường Ninh cảm thấy ánh mắt của Thiệu Minh Ôn lúc này rất thâm thúy, đôi mắt sâu thẳm như một cái hồ không thấy đáy.

"Tò mò cái gì?" Thiệu Minh Ôn lại hỏi.

"Tại sao người dân ở đây không thờ phụng Hà Thần nhỉ? Tại sao tượng Hà Thần lại bị mất tay..." Đường Ninh nói ra những chuyện Lâm Uẩn nhắc cậu từ trước, giống hệt một học sinh đang học vẹt trả bài.

Thiệu Minh Ôn chậm rãi rời ánh mắt khỏi mặt Đường Ninh, đôi mắt dừng lại trên những món ăn trên bàn, như thể so với chuyện này thì đồ ăn hấp dẫn hơn nhiều. "Làm sao tôi biết được mấy chuyện đó?" Ngữ điệu lạnh nhạt.

Đường Ninh phát hiện ngữ điệu của Thiệu Minh Ôn có chút lạnh đi, cậu mờ mịt nói nhỏ: "Lúc nãy anh nói với tôi cách cầu nguyện ở hồ ước nguyện, tôi còn tưởng anh biết..."

"Tôi chỉ hay đi tìm mấy người lớn tuổi hỏi này hỏi kia thôi." Thiệu Minh Ôn bình tĩnh nói. "Đến một nơi mới mẻ để du lịch, cũng muốn hỏi những người lớn tuổi địa phương xem ở đây có nơi nào đẹp để thăm qua, thuận tiện hỏi một số chuyện liên quan đến nơi đó không phải rất bình thường sao?"

Y nói rất có lý, khiến Đường Ninh cũng không biết nói gì.

Cảm thấy có vẻ tâm tình của Thiệu Minh Ôn lúc này không được tốt lắm, trên mặt y hoàn toàn không có ý cười, giọng nói cũng lạnh lạnh, y ngồi yên trên ghế, tư thế thẳng tắp, mỗi một đường cong ở vai cổ cũng căng chặt, cảm giác như thể y đang cầm dao nĩa, vừa nói chuyện vừa cắt cái gì đó.


Cậu bỗng có chút không dám đáp lời với Thiệu Minh Ôn, như thể bản thân sẽ lập tức biến thành một con cá trên thớt, mặt đối phương liếm một cái cắn một cái vậy.

Những liên tưởng quỷ dị hiện lên trong đầu khiến Đường Ninh bồn chồn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, đôi mắt cầu xin giúp đỡ hướng về phía Lâm Uẩn.

Lâm Uẩn căng da đầu hỏi: "Thiệu Minh Ôn này, anh có biết khi ước nguyện cần chú trọng cái gì không? Phải làm tất cả như những gì ông cụ ban sáng làm bên hồ ước nguyện mới có tác dụng sao?"

Ánh mắt của Thiệu Minh Ôn cũng chẳng nhìn Lâm Uẩn lấy một cái, y vẫn nhìn Đường Ninh, nhưng hiện tại vẻ hoảng sợ của Đường Ninh hiện lên mặt quá rõ ràng, Thiệu Minh Ôn mới duỗi tay đỡ mắt kính, hơi mỉm cười như một quý ông: "Đúng là tôi biết một số chuyện liên quan đến hồ ước nguyện, từ rất lâu về trước, người dân trấn này không dùng tiền xu để liên lạc với Hà Thần, hai người biết xin keo là gì không?"

Lúc này, vẻ mặt của Thiệu Minh Ôn rất ôn hòa, Đường Ninh cũng thả lỏng một chút, lắc lắc đầu.

"Keo (1) có hai mảnh, thường dùng gỗ hoặc tước trúc gọt thành hai miếng hình bán nguyệt, mỗi khi ai đó muốn hỏi ý kiến với thần linh, liền nói ra nguyện ước rồi tung keo lên xin ý kiến thần linh, nếu như keo hiện ra một mặt âm một mặt dương, điều đó có nghĩa là thần linh đã đồng ý với nguyện vọng của người đó."

(1) Keo: Một công cụ bói toán, tung lên sẽ xảy ra ba trường hợp như sau:

- Nếu hai keo đều ngửa lên (mặt có chữ hoặc mặt phẳng) – gọi là keo cười: nghĩa là chưa chắc chắn và cần phải bói lại

- Nếu hai keo đều úp xuống (Mặt vòng cung) – gọi là keo âm: nghĩa là mọi chuyện đang không được suôn sẻ và bạn phải cẩn thận trong mọi việc. Hoặc nói rằng việc này không thể làm được và nên từ bỏ.

- Nếu một keo ngửa một keo úp – gọi là keo thánh: nghĩa là mọi việc diễn ra tốt đẹp (mặt tích cực là mặt dương, mặt tiêu cực là mặt âm. Một mặt dương và một mặt âm nghĩa là âm dương hòa hợp nên mọi việc diễn ra suôn sẻ)

Nguồn: Baidu.



"Nhưng mà phương pháp này có chút bất tiện, nếu như không mang theo keo bên mình mà muốn xin ý kiến của thần linh thì phải làm sao?" Thiệu Minh Ôn cười hỏi.

"Dùng tiền xu?"

Thiệu Minh Ôn hơi gật đầu, "Đúng thế, ban đầu cách dùng tiền xu để xin ý kiến của thần linh này chỉ được sử dụng khi người đó không mang theo keo mà thôi, nhưng sau bọn họ bắt đầu thêm phương thức dùng tiền xu để cầu nguyện với thần linh làm niềm vui."


"Nếu như thần linh thật sự thích cậu, cho dù cậu dùng nghi thức gì, kể cả là không dùng keo, mà dùng tiền làm chất xúc tác, chỉ cần cậu gọi tên vị thần ấy, nói ra nguyện vọng của mình, chắc chắn vị thần đó sẽ đáp lại cậu."

Đường Ninh không nhịn được mà cảm khái, "Thần linh cũng sẽ thích một phàm nhân sao?"

Lúc này, người đàn ông đang ngồi ngay ngắn trước mặt cậu mới lộ ra nụ cười thật sự, như một người lớn tuổi rũ mắt giảng dạy cho đứa trẻ ngây thơ vô tội: "Đương nhiên."

......

Đường Ninh cùng Lâm Uẩn rời khỏi nhà thuê của Thiệu Minh Ôn, khi quay đầu lại, thấy Thiệu Minh Ôn đang cúi người dọn dẹp bát đũa liền có chút xấu hổ.

"Ước nguyện với Hà Thần có thể là một phương án dự trù khi gặp nguy hiểm." Lâm Uẩn bên cạnh thấp giọng nói: "Nhưng nếu như không trong tình thế bất khả kháng thì đừng dùng phương pháp này."

Đường Ninh vội vàng gật đầu, nhanh chóng dùng di động gõ chữ để nói chuyện với Lâm Uẩn, vì Lâm Uẩn có phản ứng rất mạnh với giọng nói của cậu: 【Tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ? Muốn ngăn bọn họ xây miếu à? Tôi có cảm giác xây miếu sẽ khiến sức mạnh của Hà Thần tăng lên.】

Nhưng Lâm Uẩn lại lắc lắc đầu.

"Nhiệm vụ của chúng ta ở phó bản này là sống sót sau bảy ngày, thứ nguy hiểm nhất với chúng ta bây giờ là đồng nam đồng nữ đóng sinh cọc ở sông. Dù sao thì ngoài La Sơ Tuyết thì tôi với cậu là hai người chơi duy nhất bị chúng nó tấn công." Khi nhắc đến chuyện này, ánh mắt của Lâm Uẩn có chút âm trầm.

"Tình hình của chúng ta không ổn lắm, nếu như phương pháp của lão đạo sĩ có tác dụng, thì có thể khống chế được hai tiểu quỷ kia." Lâm Uẩn bình tĩnh nói: "Mà chuyện xây miếu có khiến sức mạnh của Hà Thần tăng lên không cũng không quan trọng lắm, vì nếu như Hà Thần có thể tùy tiện giết người thì đây đã không phải là phó bản cấp B, mà là phó bản cấp S rồi."

"Tìm ra quy luật giết người của Hà Thần, tránh khỏi những quy tắc tìm chết mới là chuyện chúng ta nên làm."

Đường Ninh dùng sức gật đầu.

"Cậu đừng mải gật đầu như thế, những gì tôi nói nãy giờ có phải cậu không nhớ hết không hả?" Lâm Uẩn nghiêm túc nói.

Đường Ninh: "?"

Đôi mắt Đường Ninh trợn to, cố gắng suy nghĩ xem bản thân mình có quên gì không, không phải cậu đã nói tất cả những gì Lâm Uẩn nói cho Thiệu Minh Ôn rồi sao?

"Bắt cá hai tay, đến thời điểm mấu chốt thì đá một bên." Lâm Uẩn vỗ vỗ vai Đường Ninh, "Lần sau đừng nói về đám... bạn trai cậu trước mặt Thiệu Minh Ôn nữa, làm thế không cần đợi cậu đá ai, thuyền đã chìm nghỉm rồi."

Đường Ninh khiêm tốn học hỏi: 【Vậy tôi nên làm thế nào?】


"Khen ngợi, thổi phồng, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn anh ta, thả thính khi gần khi xa, có thể làm một ít hành động khơi gợi, nhưng đừng có thật sự làm gì quá thân mật, như có như không mới khiến người ta muốn tiến đến." Lâm Uẩn dốc lòng giảng giải: "Ví dụ như vừa nãy Thiệu Minh Ôn hỏi cậu 'tiêu chuẩn chọn bạn trai của cậu là nấu ăn ngon à', cậu cảm thấy cậu nên trả lời như nào?" (Meii: Chị em mau mở sách bút ra chép vào =)))))

Đường Ninh nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó mới gõ chữ: 【Cũng không phải là như thế, chủ yếu là xem có duyên, cảm giác lúc ở chung các thứ, ở cạnh anh khiến tôi thấy rất thoải mái.】

Lâm Uẩn theo bản năng nhìn trạng thái ở chung của hắn và Đường Ninh lúc này, hắn có cảm giác cũng khá thoải mái?

"Khụ, so với câu trả lời vừa nãy, thì đáp án lần này mới đạt tiêu chuẩn."

【Vậy đáp án tốt nhất là gì?】 Đường Ninh hiếu kỳ hỏi.

Lâm Uẩn trầm ngâm một lát, nói: "Đúng thế, nhưng bữa ăn anh nấu thật sự làm miệng tôi bị chiều hư rồi, sau này tôi mà không tìm được bạn trai là lỗi của anh đó."

Đường Ninh hơi hé miệng, phát ra một tiếng "Woa" nhẹ nhàng, đôi mắt trong suốt sáng lấp lánh nhìn Lâm Uẩn, bên trong tràn ngập vẻ bội phục, bàn tay cậu nắm chặt điện thoại, nhanh chóng ghi lại câu này vào ghi chú.

Lâm Uẩn nói xong, Đường Ninh lập tức giơ ngón tay cái với hắn, rồi đưa điện thoại cho Lâm Uẩn xem, bên trong ngoài câu nói hắn vừa nói, còn có một câu: 【Cậu đỉnh vãi chưởng!】

Tuy rằng chỉ là chữ, nhưng Lâm Uẩn lại như có thể bổ não ra giọng nói ngọt ngào của Đường Ninh khi thốt lên câu này, tưởng tượng xong khiến lòng hắn ngứa ngáy, thậm chí còn định bảo cậu cứ nói chuyện bằng miệng, ngẫu nhiên nghe một câu chắc cũng được, cùng lắm thì....

Khi hắn không nhịn được mà định nói ra ý nghĩ của mình, Đường Ninh đã thu hồi lại di động, đi vào bước về phía trước, sau đó lại nghi hoặc quay đầu lại nhìn hắn, như thể không hiểu tại sao Lâm Uẩn không đuổi kịp cậu.

Gió lạnh hiu quạnh thổi qua mặt Lâm Uẩn, thổi bay nhiệt tình vừa bùng lên của hắn ——

Sao cứ cảm thấy bản thân vừa mới giảng dạy cho cậu xong, ngay sau đó Đường Ninh đã thực hành với mình luôn nhỉ?

Cẩn thận nghĩ lại một chút, mỗi lần Đường Ninh dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn, cảm giác thành tựu trong lòng hắn lập tức được bơm căng tràn, luôn nhịn không được mà nói thêm một chút....

Mẹ nó đây mà là mỹ nhân ngu ngốc à? Đây rõ ràng là thiên tài câu cá mà!!!

_____

Đôi lời của editor:

Giây trước, Đường Ninh: *Chữ thầy trả thầy*

Giây sau, Đường Ninh: *Trò giỏi hơn thầy*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận