Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Edit: Meii

Nghe Lâm Uẩn nói thế, khát vọng với nước của Đường Ninh lập tức bị sự khiếp sợ trong lòng ép xuống, "Bệnh vảy cá... không phải là bệnh di truyền sao?"

Lâm Uẩn gật đầu, "Thế nên bọn tôi nghi ngờ rằng đây là năng lực của thần quái, có lẽ là nguyền rủa, hoặc là một hiện tượng kỳ lạ nào đó chúng ta không có cách nào lý giải. Đầu tiên, Thường Hàm Lượng phát hiện NPC chủ nhà của cậu ta kêu rên cả đêm không ngừng, vì thế nên cậu ta đã trốn sau cửa sổ nhà NPC đó xem."

Đường Ninh nghe xong lập tức không nhịn được mà bội phục lá gan của người chơi lão làng đó, nếu như cậu là người nghe thấy tiếng kêu quỷ dị phát ra từ căn nhà cách vách, có cho cậu thêm tiền cậu cũng chẳng dám chạy ra ngoài đâu.

"Thường Hàm Lượng đã tận mắt nhìn thấy sau lưng đối phương đầy hoa văn giống hệt bệnh vảy cá, nhưng trước đây chúng ta đã hỏi thăm qua cả trấn này, chỉ có một mình Chương Vân mắc bệnh vảy cá mới đúng."

"Ngày hôm sau, Thường Hàm Lượng đã theo dõi NPC kia, phát hiện đối phương là một người đang xây miếu. Thường Hàm Lượng còn phát hiện, không chỉ có mình NPC này, mà dường như tất cả các NPC đang xây miếu đều mắc bệnh vảy cá này trong một đêm. Nhưng những người NPC này không dám để lộ bệnh trạng của mình, dù sao thì trong phó bản này, mắc bệnh vảy cá là một đặc điểm bất thường."

"Thường Hàm Lượng còn khẳng định nhất định Chu đạo trưởng nhận ra những sự khác thường của những NPC đó, nhưng lão vẫn thờ ơ, cậu ấy nghi ngờ Chu đạo trưởng có vấn đề." Lâm Uẩn nói những manh mối Thường Hàm Lượng đã thu thập được, sau đó hắn lại nói: "Còn có một người chơi nữ tên là dhd, cô ấy đã đi điều tra người bệnh, cậu có nhớ những NPC bị Chương Thuận Bình cắn sau khi biến thành quái vật không?"

Đường Ninh gật đầu.

"Những người đó cũng bị bệnh vảy cá." Lâm Uẩn nghiêm túc nói.

"Là bị thương sẽ bị nhiễm bệnh sao?" Đường Ninh nhíu mày nói.

Lâm Uẩn xoa lỗ tai, "Cũng không nhất định, cậu có nhớ những người từng đến mắng Chương Vân sau khi cậu ta làm mồi về không? Bọn họ không bị thương, không xây miếu, nhưng bây giờ cũng đã bị bệnh đó rồi. Mấy chuyện này là do tôi đoán thôi, lúc đó tôi đã nhớ rõ gương mặt của những người đó, hôm nay tôi đã trộm đi nhìn bọn họ, phát hiện buổi sáng bọn họ vẫn mặc áo cộc tay được, nhưng đến chiều đều mặc đồ dài tay, thậm chí còn không dám ra cửa nữa."

"Đồ ăn mà bà lão đó làm có vấn đề?" Đường Ninh lập tức nghĩ đến món canh cá có xương ngón tay.

"Rất có có thể."


Đường Ninh theo bản năng sờ lên vảy cá trên eo mình, nhịn không được mà hoài nghi có phải mình cũng mắc bệnh lạ giống như những NPC kia không.

Lâm Uẩn nhìn ra sự lo lắng của Đường Ninh, hắn an ủi nói: "Cậu không giống mấy NPC kia, bọn họ chỉ có hoa văn hình vảy cá thôi, còn cậu là vảy cá thật."

Sau khi nghe xong, Đường Ninh lại càng cảm thấy đau lòng hơn.

Như vậy chẳng phải tình trạng của cậu còn nguy hiểm hơn cả mấy NPC kia sao?

"Hơn nữa, những NPC kia còn cảm thấy rất ngứa ngáy ở vị trí có hoa văn vảy." Lâm Uẩn nói, "Người bị bệnh vảy cá thật sự như Chương Vân hoàn toàn không hề ngứa như bọn họ. Thường Hàm Lượng đã quan sát thấy, những NPC đó chỉ hận không thể cào rách da của mình ra thôi."

Đường Ninh cũng không cảm thấy ngứa, cậu chỉ cảm thấy hơi khô thôi, nghĩ đến đây, cậu cầm chiếc ly đã không còn giọt nước nào, nhỏ giọng nói: "Cho tôi một ít nữa."

Lâm Uẩn nhìn gương mặt của Đường Ninh dưới ánh đèn hơi mờ, đôi môi của cậu thật hồng, chiếc lưỡi hồng hào không ngừng liếm liếm môi, dường như có vẻ rất khát nước.

Yết hầu Lâm Uẩn khẽ lăn một vòng, hắn rũ mắt, đưa cho Đường Ninh một ly nước nữa: "Lúc cậu ở chỗ Thiệu Minh Ôn đã gặp phải chuyện gì vậy? Sao bỗng nhiên tình trạng lại nặng hơn thế?"

Hôm nay, hắn đã đợi Đường Ninh hơn một tiếng vẫn không thấy cậu ra ngoài, Lâm Uẩn lo Đường Ninh gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, liền đến nhà Thiệu Minh Ôn đón Đường Ninh về.

Đến khi Lâm Uẩn đi vào cửa, ánh mắt hắn lập tức nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Đường Ninh đang nằm trên chiếc bàn gỗ đen nhánh, cậu say khướt gối lên cánh tay mình, cánh tay nằm dài trên mặt bàn, một đoạn cổ tay trắng muốt đặt lên cạnh bàn, ngón tay hồng nhuận mịn màng như phấn, nhìn như những chiếc nụ hoa lấp lánh ánh sương ngọt ngào.

Thiệu Minh Ôn nhìn chằm chú Đường Ninh đang say ngủ, nhìn cậu như một vị thần tuyệt đẹp đang nghỉ chân một chút, thật sự khiến người ta muốn làm hái hoa bắt người.

Hình ảnh này thật sự quá đẹp, Lâm Uẩn không thể không thừa nhận, nếu như lúc này, người ngồi trước mặt Đường Ninh là hắn, nhất định hắn sẽ không nhịn được mà hôn lên, cho dù trước mặt chính là vực sâu vạn trượng đi nữa.

"Tôi ăn cua ngâm rượu nên say một chút." Đường Ninh vỗ vỗ đầu mình, có chút ngượng ngùng nói.


"Chắc say quá nên bị nặng hơn á, nhưng tôi cảm thấy này cũng coi như đang trả giá đại giới đi, bằng không một lần ước nguyện mà chỉ bị mọc chút vảy như vậy thì là bug rồi." Tâm thái của Đường Ninh vẫn khá tốt, dù sao những thương tổn trong phó bản sẽ không mang ra ngoài hiện thực, chỉ cần chịu mấy ngày thôi là xong.

Lâm Uẩn nhìn Đường Ninh một cái, cậu là một người khó giấu diếm được chuyện gì, bây giờ vẫn còn nhẹ nhàng nói đến chuyện bị say như vậy, hẳn là Thiệu Minh Ôn đã không làm gì Đường Ninh.

"Đúng rồi, còn có một chuyện nữa." Lâm Uẩn nhíu mày nói: "Cậu biết tiếng sấm giữa trưa hôm qua không? Lúc cậu và Thiệu Minh Ôn ăn cơm cùng nhau ấy."

Sấm sét?

Đường Ninh mờ mịt chớp mắt một cái, cậu lắc lắc đầu.

"Lúc đó không gió không mưa, sét đánh giữa trời quang khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ, đặc biệt là những NPC của trấn này, bọn họ đều nghĩ là Hà Thần đang nổi giận."

Đường Ninh mở to mắt, đang yên đang lành sao Hà Thần lại tức?

"Nếu như không phải tất cả những người trên trấn đều đang bị bệnh vảy cá hành hạ, tôi nghĩ bọn họ đã chạy đến nhà Chương Vân đòi cử hành nghi thức rồi." Lâm Uẩn cũng vô cùng lo lắng về chuyện sấm sét, nhất cử nhất động của tà thần đều liên quan đến bọn họ, chẳng qua người thường khó mà đoán được ý nghĩ của bán thần hay tồn tại kia cơ chứ, hắn đã giám sát Đường Ninh chặt chẽ rồi, nhịn không được mà thở dài trong lòng ——

Thôi, Đường Ninh có biết cái gì đâu? Nói cho cậu mất công cậu lại lo lắng.

"Bây giờ Thường Hàm Lượng vẫn đang nhìn trộm ở gần miếu, tôi cũng định qua đó xem, bây giờ cậu thấy sao rồi? Nếu thấy không thoải mái thì lên giường nằm tiếp đi..." Lâm Uẩn nói.

Đường Ninh không muốn lạc đàn, hơn nữa, cậu cảm thấy nếu cậu ở lại một mình sẽ không nhịn được mà đi tắm mất, không bằng cùng Lâm Uẩn đi qua chỗ đó xem còn hơn.

Hai người rời khỏi sân đi về phía sông, Đường Ninh đi được vài bước, hai chân cậu liền mềm đến mức không còn sức lực, Lâm Uẩn muốn dìu cậu, nhưng Đường Ninh vẫy vẫy hai tay, cậu tự dùng thẻ bài 【Hút Hút】 để tạm thời khôi phục chút sức lực. Khi cậu gian nan đi đến cạnh miếu, Đường Ninh lập tức bị cảnh tượng trước sông hấp dẫn.


Cậu đã từng nhìn thấy rất nhiều con sông, thế nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn dòng sông đó không chớp mắt như thế.

Mặt nước lấp lánh, hơi nước tràn ngập trong không khí, sâu trong lòng sông như có gì đó vẫy gọi cậu xuống.

Suy nghĩ của Đường Ninh dường như cũng phiêu dạt trên mặt sông lửng lơ trên mặt nước, cậu chỉ nghĩ đến một bồn tắm đầy nước, còn có suối nước nóng nóng hôi hổi, bọt nước lăn từ trên đùi xuống....

Nếu như có thể bơi lội trong nước thì tốt....

Đường Ninh kẹp hai chân lại, vô cùng cố gắng áp chế cảm giác muốn nhảy vào sông.

Đúng lúc này, một bóng người đi ra từ cái cây lớn cạnh sông, chính là Thường Hàm Lượng đã ngồi đây quan sát nửa ngày, bóng tối khiến hai người không nhìn rõ bộ dáng của Thường Hàm Lượng, nhưng thanh âm của hắn lại có vẻ vô cùng kích động. "May quá, cuối cùng thì các cậu cũng đến rồi!"

"Làm sao vậy?" Lâm Uẩn hỏi.

"Trời tối khiến tình trạng của đám NPC kia càng chuyển biến xấu! Lúc trời bắt đầu nhập nhèm, tôi thấy bọn họ đã liều mạng cào lên người mình, hoàn toàn không thèm che giấu nữa, có người còn cào rách yết hầu mình, có người còn cào rách cả da bụng...." Nói đến đây, Thường Hàm Lượng ngừng lại, không muốn nghĩ lại chuyện đó nữa.

Đường Ninh nghe mà da đầu tê dại, theo bản năng ôm lấy hai cánh tay mình, sau lưng đã nổi đầy da gà da vịt lên rồi.

"Tại sao lại như vậy?" Ngữ khí của Lâm Uẩn rất nghiêm trọng, "Chu đạo trưởng có làm gì không?"

"Không có!" Thường Hàm Lượng nhanh chóng nói, "Lão ta chỉ vội vàng trấn áp quan tài, dường như lão đang không kiềm chế được hai thứ trong quan tài nữa, ban ngày còn có vẻ thảnh thơi quạt quạt hương bồ, mẹ nó, tôi ghét nhất là mấy tên đạo sĩ thúi lúc nào cũng ra vẻ để lừa người khác như thế này!" Ngữ khí của Thường Hàm Lượng bỗng thay đổi đến mức căm thù đến tận xương thủy: "May là các cậu ở đây rồi!"

"Tôi đến đây nhưng cũng chưa chắc đã có tác dụng gì đâu." Lâm Uẩn trầm giọng nói.

Thường Hàm Lượng thản nhiên: "Tôi biết là cậu không được việc, ý tôi là may mà Đường Ninh đến đây rồi."

Đường Ninh: "?"

Dường như Thường Hàm Lượng đã coi Đường Ninh thành đại lão, cảm thấy biểu hiện của Đường Ninh đúng kiểu sâu không lường được, rốt cuộc thì hai cỗ thi hài kia cũng tìm thấy trong phòng Đường Ninh, chỉ với điểm này, đã đủ cho Thường Hàm Lượng phục Đường Ninh đến mức muốn quỳ ngũ thể đầu địa rồi.


Hắn ân cần nói với Đường Ninh: "Đường Ninh này, cậu xem chúng ta nên làm thế nào bây giờ, tôi muốn nghe ý kiến của cậu."

Đường Ninh: "??"

Vẻ mặt dm mờ mịt, dưới ánh mắt mong chờ của Thường Hàm Lượng, cậu cảm thấy vô cùng hổ thẹn khi đầu óc mình đang trống trơn: "Bây giờ tôi chưa có ý tưởng gì."

Đây là lần đầu tiên Thường Hàm Lượng nghe thấy giọng của Đường Ninh, cả người hắn khẽ run một chút, như một kẻ điếc bỗng nhiên nghe thấy được, rất lâu cũng chưa nói nên lời: ".... Tôi biết rồi, ý của cậu là bây giờ chúng ta cứ xem xét tình hình trước đã."

Đường Ninh: "???"

Lâm Uẩn nhìn Thường Hàm Lượng, cảm khái: "Cậu đúng là một thiên tài."

Ba người bàn luận một chút, quyết định đến gần miếu Hà Thần xem thử, cho dù những dân trấn đáng sợ, nhưng bọn họ vẫn phải đến xem tình hình bên Chu đạo trưởng thế nào, nếu như hai thứ kia lại chạy trốn, chưa chắc bọn họ đã bắt chúng lại được một lần nữa.

Sau khi quyết định xong, ba người lén lút đến gần miếu, nơi duy nhất có ánh sáng trong bóng đêm tối đen, như ánh sáng leo lắt cuối con đường.

Đi được vài bước, Lâm Uẩn bỗng dừng lại, giọng nói của hắn chứa đẩy vẻ khó tin: ".... Cái miếu này, tôi nhớ là mới xây gần đây thôi mà?"

Thường Hàm Lượng cũng có vẻ nghi hoặc: "Đúng thế, tôi nhớ là lúc tôi đến vừa nãy, miếu còn chưa xây xong mà...."

Đường Ninh ngơ ngác ngẩng đầu, liền thấy bờ tường hồng cam, mái ngói đen nhánh, một tòa miếu hùng vĩ tráng lệ đứng giữa sương mù đêm lượn lờ, chính bản thân cái miếu phát ra ánh sáng vàng quỷ quái khiến mái ngói đen biến thành ngói lưu ly, liếc mắt liền nhìn thấy một tượng rùa bằng ngọc huy hoàng xa hoa lộng lẫy.

Ngay trước cửa miếu, đám NPC lẽ ra đang xây miếu lại đang tụ lại rồi quỳ rạp xuống, hai tay mảnh khảnh vươn cao qua đỉnh đầu, khuỷu tay và đầu gối đầu áp sát mặt đất, như những tín đồ trung thành đang quỳ lạy vị thần linh của mình.

Ánh trăng lạnh băng chiếu lên người bọn họ, chiếu lên những miệng vết thương đang chảy máu đầm đìa, có người xé rách quần áo của mình, để lộ những vết cào cấu lung tung hỗn loạn, có người còn lòi ruột ra ngoài, còn có người bị gãy sạch móng tay....

Đường Ninh nhìn hình ảnh đáng sợ này, không hề cảm thấy chút thành kính tín ngưỡng nào, cậu chỉ thấy thân thể mình lạnh toát, da đầu tê dại, cả người nổi da gà ——

Rốt cuộc thì ban nãy đã có chuyện gì xảy ra?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận