Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Edit: Meii

Căn nhà cũ nát phía sau không hề giống như đang có người ở, trên xà nhà vẫn còn sợi dây thừng đung đưa, mà giọng nói của bà lão này lại giống hệt bà lão ma trong ảo giác của cậu.

"Vừa nãy cô ta còn muốn ăn thịt em, ta không cho em đốt tiền giấy cho cô ta."

Nếu như Đường Ninh không hiểu sai ý của Kỷ Liên Uẩn, thì đứa trẻ mà bà lão kia đang ôm trong lòng chính là con gái của bà lão ma sao?!

Đường Ninh không khỏi rét run với suy nghĩ này, tại sao người đã chết từ lâu lại biến thành trẻ con được?

Kỷ Liên Uẩn vẫn ghé môi vào bên tai Đường Ninh, nhỏ giọng nói: "Trên dương gian không làm tròn tình nghĩa mẹ con thì xuống âm phủ tiếp tục làm, không phải rất hợp lý sao?"

Phía trước vang lên tiếng trẻ con khóc, bà lão lớn tuổi vội vàng dỗ đứa bé trong lòng mình.

Thế nhưng, bà ta có dỗ thế nào thì đứa trẻ vẫn không chịu nín, bà ta đành dùng giọng hát khó nghe của mình hát lên:

"Lưu đại ca bảo

Trời bất công

Ai nói phụ nữ

Hưởng thanh nhàn!"

Một chuyện kì lạ xảy ra, đứa trẻ vừa dỗ mãi không được bỗng nín dần, bà lão vừa hát, vừa dùng thân thể cứng đờ của mình diễn ra động tác tương ứng. Khi bà ra hơi nghiêng người ại, đứa trẻ trong lòng cũng đối diện với Đường Ninh, cậu có thể thấy khuôn mặt nhỏ trắng xanh của đứa bé nở một nụ cười đáng sợ, cái miệng không có răng ngậm lấy ngón tay gầy như cành củi khô của "mẹ", vui vẻ mà mút.

Đường Ninh không dám nhìn thẳng vào đứa trẻ kia, cậu cúi đầu, im lặng đi theo bà lão đến ngôi mộ sau núi hoang, ở đó có hai ngôi mộ nhưng không có tên.

Lâm Uẩn đặt chiếc rổ gỗ đựng tiền giấy xuống, đốt lửa lên. Đường Ninh cũng im lặng ngồi xổm xuống trước bia mộ đốt tiền giấy. Nếu là ngày trước, chắc chắn cậu sẽ rất sợ hãi khi phải làm chuyện này, nhưng vậy giờ cậu có Kỷ Liên Uẩn bên cạnh, cậu cũng không còn sợ hãi như vậy nữa, thậm chí cậu còn vô cùng bình tĩnh, nghiêm trang đốt tiền giấy.


Ngọn lửa đốt cháy từng tờ tiền giấy, bà lão ma vẫn ôm đứa nhỏ trong lòng hát tuồng không ngừng nghỉ, giọng hát già nua khàn khàn của bà ta vang vọng núi rừng trong đêm tối, mang lại cảm giác thê lương không nói nên lời.

Đường Ninh cau mày, lẽ ra ngọn lửa sẽ mang lại sự ấm áp cho người ta, nhưng lại không thể xua tan khí lạnh ở nơi này. Đường Ninh hít sâu một hơi, lại ném một ít tiền giấy vào trong nửa, thấy những tờ tiền cháy hết rồi biến thành tro đen, trong lòng cậu vẫn có một nỗi buồn bực không thể hóa giải.

Đúng lúc này, một bàn tay thon dài vươn vào rỗ gỗ, ngón trỏ và ngón giữa của y kẹp một tờ tiền, Kỷ Liên Uẩn nhẹ nhàng vung tay lên, ném tờ tiền kia vào ngọn lửa.

Giọng hát già nua bỗng ngừng lại, thay vào đó là một giọng hát ngọt ngào khiến người nghe cảm thán không thôi vang lên, tiếng hát trong treo vang vọng trong đêm làm Đường Ninh khẽ ngẩng đầu, cậu thấy bóng dáng của một cô gái trẻ yểu điệu thướt tha đang mặc một bộ đồ biểu diễn đứng trước mộ, bên cạnh là bà lão ma đang đứng lặng yên.

Người con gái kia nhón mũi chân lên, dường như cô đã coi núi rừng hoang vắng này là một sân khấu kịch lớn, cô vừa múa vừa hát, mà bà lão bên cạnh cũng nhẹ nhàng bước theo bước cô. Ánh lửa ảm đạm dần, ngay thời khắc bóng tối lại bao phủ tất cả, bóng dáng của hai người trước mặt cũng tan thành mây khói.

"Đi về thôi." Kỷ Liên Uẩn nhàn nhạt nói: "Các ngươi hãy chôn thi thể của Vương Tư ở đây, từ nay về sau nó sẽ chạy chạy thoát được nữa."

......

Trên đường trở về, Kỷ Liên Uẩn không cần phải quấn lấy Đường Ninh mới đi được nữa, y đi bên cạnh Đường Ninh, bàn tay hai người nắm chặt.

Đường Ninh cúi đầu nhìn thoáng qua hai bàn tay đang đan nhau của mình và Kỷ Liên Uẩn, hình như từ lúc cậu xuống kiệu hoa, cùng người này bái thường thành thân xong, hai người vẫn luôn nắm tay nhau đi đường như vậy.

Cậu cũng không hiểu, rõ ràng cậu biết tiếp theo sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm nữa, nhưng khi được người này dắt tay đi, cậu lại cảm thấy từ nay về sau có thể an tâm mà bước đi.

Thấy sắp về đến phòng, Đường Ninh gọi Lâm Uẩn lại, trả lại lá bùa cho hắn, còn nghiêm túc nói lời cảm ơn.

Kỷ Liên Uẩn thấy Đường Ninh buông tay mình ra, có chút không vui, y lại dính lên người Đường Ninh, cắn nhẹ lỗ tai của cậu: "Nương tử à, ta cũng giúp em nhiều như vậy, em định cảm ơn ta thế nào đây?"

Kỷ Liên Uẩn không quan tâm có người ngoài ở đây, cứ thế nói ra những lời này, hay nói đúng hơn, y đang cố tình làm thế trước mặt Lâm Uẩn như đang đánh dấu chủ quyền của mình.

Bàn tay đang cầm lá bùa của Lâm Uẩn khẽ siết chặt.


Đường Ninh vội vàng đẩy Kỷ Liên Uẩn vào trong nhà rồi đóng cửa lại, sau khi chắc chắn Lâm Uẩn không còn nhìn thấy nữa, cậu mới trừng mắt nhìn Kỷ Liên Uẩn một cái, đôi mắt cậu vẫn long lanh đầy nước, trừng mắt nhìn người ta chẳng có chút hung ác nào mà giống như đang làm nũng hơn: "Vừa nãy ngươi ôm ta cả một đường, đấy không phải thù lao đó sao?"

Mỗi chỗ Kỷ Liên Uẩn chạm vào đều đang mềm nhũn ra, cậu còn tưởng mình sắp bị Kỷ Liên Uẩn hút sạch dương khí rồi ấy chứ.

"Oan quá nha." Kỷ Liên Uẩn cong cong đôi mắt, "Rõ ràng là nương tử mềm mại như nước, ta mới chỉ chạm nhẹ một chút chứ có làm gì đâu."

Nhìn Đường Ninh có vẻ không tin, Kỷ Liên Uẩn lại nói: "Nếu ta mà làm thật, bây giờ nương tử còn sức để nói mấy lời này sao?"

Đường Ninh bỗng thấy cũng đúng.

Nhưng dù thế nào, quỷ tân lang xuất hiện càng lâu thì Kỷ Liên Uẩn càng mất nhiều dương khí, cứ tiếp tục thế này chỉ sợ Kỷ Liên Uẩn thật sự chẳng còn có cơ hội xuất hiện nữa, cậu phải ngăn quỷ tân lang lại.

Đường Ninh cẩn thận nhìn Kỷ Liên Uẩn, nói: "Vậy... ngươi muốn thế nào? Nói trước, chúng ta chỉ có thể ôm ấp hôn hít..."

Cậu còn chưa nói hết câu, Kỷ Liên Uẩn đã dịu dàng đẩy cậu ngã lên giường: "Tại sao lại chỉ có thể hôn chứ..."

Y oán giận hôn lên cổ Đường Ninh, những cái hôn nhỏ nhẹ rơi xuống cổ cậu dịu dàng vô cùng, như thể đang hôn lên trân bảo mình không dễ gì mà đoạt được.

Kỷ Liên Uẩn cứ thể làm tất cả những gì y muốn làm, không chỉ hôn mà còn ôm lấy cậu.

Đường Ninh nhíu mày, cần cổ trắng như tuyết hơn ướn lên, ánh mắt cậu ướt đẫm như chứa đầy loại rượu thượng hạng nhất, Kỷ Liên Uẩn nhìn cậu say mê, khẽ nói: "Nương tử à, ta muốn em."

Tiếng nói trầm thấp tràn đầy nam tính vang lên trong ánh sáng mù mờ của căn phòng, bốn phía như có bóng ma chập chờn, con mắt Kỷ Liên Uẩn hơi lộ ra ánh đỏ yêu dị, luồng sáng xung quanh nhiễm một màu hồng như thể máu tươi đang ngập tràn tuôn ra.

Đường Ninh cảm thấy bản thân giống như thư sinh yếu đuối trong truyện Liêu Trai (1), bị yêu tĩnh đẩy ngã xuống giường vậy.

(1) Liêu Trai: Liêu Trai chí dị (chữ Hán: 聊齋志異), với ý nghĩa là những chuyện quái dị chép ở căn nhà tạm, là tập truyện ngắn gồm 431 thiên, ra đời vào đầu đời nhà Thanh (cuối thế kỷ 17) của nhà văn Trung Quốc Bồ Tùng Linh. Đề tài chủ yếu của Liêu Trai chí dị do tác giả sưu tầm trong dân gian, hoặc rút từ truyện chí quái đời Lục triều, các truyện truyền kỳ đời nhà Đường rồi gia công sáng tạo thêm. Hầu hết các truyện nói về thần tiên ma quái, hồ ly, lang sói, hổ, báo, khỉ, vượn, voi, rắn độc trùng cho tới cây cỏ hoa lá, khói mây gạch đá v.v. nhưng không chỉ vậy, xuyên suốt các tác phẩm là những câu chuyện về người và việc trong cuộc sống hiện thực. Tất cả những đề tài trên được tác giả xử lý khéo léo, ít nhiều ngầm ý chỉ trích nền chính trị tàn bạo của triều đình Mãn Thanh đương thời, phê phán thói hư tật xấu của bọn nho sĩ, thể hiện những tư tưởng dân chủ trong vấn đề hôn nhân và tình yêu.


Một tác phẩm tiêu biểu trong Liêu Trai chí dị là câu chuyện Họa bì 画皮, kể về Vương Sinh người Thái Nguyên (Sơn Tây) ngẫu nhiên đi đường gặp một cô gái xinh đẹp nói mình đang lâm nạn, Vương đưa về nhà cho trú ngụ rồi cùng chung chạ. Một hôm gặp một đạo sĩ, thấy Vương có tà khí bèn cảnh tỉnh, nhưng Vương xem thường không nghe. Về đến nhà lén rình cô gái thì phát hiện đó là con quỷ khoác tấm da người, Vương sợ hãi tìm đạo sĩ giúp. Đạo sĩ cho Sinh một chiếc phất trần dặn đem treo ở nhà. Con quỷ ban đầu còn sợ nhưng sau liều xông vào móc tim Vương rồi trốn. Em trai Vương đến tìm đạo sĩ nhờ đó thu phục được con quỷ. Vợ Vương là Trần thị cầu xin đạo sĩ bày cách cứu chồng, đạo sĩ còn từ chối nhưng Trần thị thiết tha nài nỉ đạo sĩ mới bày cách dặn đi tìm một người điên ở chợ, lại dặn dù có bị đánh đập hay làm nhục vẫn phải nhẫn nhục cầu xin người ấy. Trần thị tìm được người điên dù bị cào cấu đánh đập cũng vẫn nhẫn nhục, người điên lại bắt Trần thị phải nuốt cục đờm của mình rồi đi mất. Không được việc gì lại phải chịu nhục nuốt đờm người khác, Trần thị tủi hổ về khóc bên xác chồng, bỗng thấy cổ vướng liền nôn ra một quả tim rơi vào ngực chồng, nhờ đó Vương sinh sống lại.

Cậu cố gắng nói chuyện với "yêu tinh" trước mặt mình: "Nhưng ta chịu không nổi...."

Kỷ Liên Uẩn vẫn dịu dàng nói: "Ta sẽ nhẹ nhàng."

Nhẹ nhàng cái đầu ngươi ấy!

Mắt thấy Kỷ Liên Uẩn lại sắp lao vào mình, Đường Ninh nhất thời hoảng sợ, không lựa lời nói: "Kỷ Liên Uẩn sẽ không làm thế!"

Nhắc tới Kỷ Liên Uẩn, quỷ tân lang trong thân xác Kỷ Liên Uẩn bỗng ngừng lại động tác của mình.

Không khí trong phòng như bị đóng băng.

Nét cười dịu dàng trên mặt Kỷ Liên Uẩn hoàn toàn biến mất, y lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Ninh. Đường Ninh cũng nhận ra mình vừa lỡ lời, trong mắt lộ ra sự sợ hãi.

"Em lo lắng cho hắn sao?"

Đường Ninh không nói gì, nhưng cảm xúc trong mắt cậu đã nói tất cả.

Dường như cậu không chỉ lo lắng cho Kỷ Liên Uẩn chân chính, mà còn thích Kỷ Liên Uẩn chân chính hơn thì phải.

"Ta có chỗ nào không bằng hắn chứ?" Kỷ Liên Uẩn lạnh lùng nói: "Vì lúc trước hắn đã cứu em sao? Nhưng hắn vẫn luôn mượn sức mạnh của ta, nếu không có ta, cho dù hắn có phun sạch máu ra cũng chẳng thể bảo vệ em được chút nào."

Bóng đen trong phòng càng thêm rõ ràng, ánh đèn lắc lư lúc sáng lúc tối, ánh sáng mù mờ bao phủ lên khuôn mặt tái nhợt của Kỷ Liên Uẩn, đôi môi kia vẫn đóng mở, phun ra từng chữ lạnh lùng tàn nhẫn: "Con người sao, lúc nào cũng ra vẻ đàng hoàng đạo mạo, mặt người dạ thú, dối trá vô cùng, em nghĩ rằng hắn sẽ không làm gì em sao?"

Đường Ninh hoảng sợ lắc lắc đầu, cậu muốn xin Kỷ Liên Uẩn đừng nói nữa, nhưng bàn tay lạnh băng kia đau lòng vỗ nhẹ lên sườn mặt Đường Ninh, Kỷ Liên Uẩn chậm rãi nói: "Đúng là không thể."

"Hắn muốn cũng chẳng được."

Gương mặt kia dí sát vào Đường Ninh, vẻ mặt nhợt nhạt như loài rắn độc bơi lội trong nước. Quỳ tân lang hoàn toàn lột đi vẻ mặt dịu dàng của Kỷ Liên Uẩn, gương mặt y trắng bệch không còn chút hơi thở nào của người sống, con ngươi càng lúc càng đỏ lên, thậm chí cả lòng trắng trong mắt cũng bắt đầu hồng dần.


Không, không cần.

Không cần biến thành như vậy......

Đường Ninh sợ đến mức cánh môi cũng run lên, đôi mắt cậu rưng rưng, lắp bắp nói: "Phu quân à, ta nói sai rồi, ngươi đừng tác giận, ta yêu...."

"Kỷ Liên Uẩn" càng lại gần cậu từng chút, đôi mắt đã đỏ bừng không còn chút lòng trắng nào, Đường Ninh bị dọa đến mức không nói lên lời, ngay cả câu "ta yêu ngươi" cũng không nói được mà nuốt trở lại. Cậu nhìn y như thấy một con quái vật đáng sợ đang há cái miệng to đùng như bồn máu chờ cậu cho ăn, nhưng khi vừa nhìn thấy cái mồm đáng sợ của quái vật, cậu đã sợ đến mức chỉ muốn xoay người chạy trốn.

Một "Kỷ Liên Uẩn" mạnh mẽ và đáng sợ là thế, nhưng khi nhìn thấy Đường Ninh liều mạng co rúm lại về phía sau như đang trốn tránh mình, ánh mắt y lại lộ ra một chút cô đơn.

"Nương tử, em đã nhận sính lễ của ta, lên kiệu hoa của ta, bái trời đất cùng ta."

Đường Ninh nhịn không được mà run lên, nghe "Kỷ Liên Uẩn" gằn từng chữ: "Em là vợ của ta!"

Nói xong câu nói như nguyền rủa này, "Kỷ Liên Uẩn" cúi đầu xuống hôn lên môi Đường Ninh, sự lạnh lẽo cũng xâm nhập vào khoang miệng của cậu.

Đường Ninh bị "Kỷ Liên Uẩn" hôn sâu đến mức sắp không thở nổi, trước đây, "Kỷ Liên Uẩn" vẫn luôn dịu dàng với cậu, nhưng bây giờ, dường như cậu đã thật sự chọc giận "Kỷ Liên Uẩn", cái hôn này mạnh bạo như muốn cướp đi toàn bộ sinh mạng của cậu. Không khí trong phổi cứ thế bị rút cạn dần, hai mắt của Đường Ninh bắt đầu tối đen đi, cậu không ngừng vỗ lên người "Kỷ Liên Uẩn", ngón tay cậu khẽ cào lên lưng "Kỷ Liên Uẩn" để lại một vệt đỏ đậm.

Ngay khi Đường Ninh cảm thấy mình sẽ chết trong cái hôn này, "Kỷ Liên Uẩn" đã buông cậu ra.

Đường Ninh ngã xuống giường mà thở dốc, nước mắt sinh lý cứ thế chảy ra, cậu vừa yếu ớt vừa sợ hãi nhìn vào gương mặt vô cảm của "Kỷ Liên Uẩn".

Con mắt của y đỏ như máu, như thể một chút nữa thôi hai hàng huyết lệ sẽ chảy ra vậy.

Cậu sợ đặc điểm không phải con người này.

Có lẽ y cũng nhận ra lý do cậu sợ hãi, "Kỷ Liên Uẩn" chậm rãi nhắm mắt lại, hàng mi dài nhắm lại không mở ra.

Thế nhưng cảm giác bị nhìn chăm chú không hề biến mất mà còn rõ ràng hơn, Đường Ninh cảm thấy cả căn phòng này đang biến thành hàng ngàn đôi mắt trong bóng tối, không ngừng nhìn chằm chằm cậu như dã thú đang quan sát con mồi của mình.

Đường Ninh cố gắng co mình lại, chỉ thấy "Kỷ Liên Uẩn" vẫn đang nhắm mắt đang cúi xuống dựa gần vào cậu, gương mặt kia càng lúc càng sát lại khiến Đường Ninh cảm thấy thở không nổi....

Y thành kính hôn lên đôi mắt ướt đẫm của Đường Ninh, "Nương tử à, phải làm thế nào, em mới nguyện ý làm nương tử của ta?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận