Tôi Là Bình Hoa Trong Thế Giới Vô Hạn

Edit: Meii

Da đầu Đường Ninh tê dại, chỉ thấy quái vật kia đã rũ bỏ lớp ngụy trang của mình. Da thịt nó lập tức bong ra khỏi xương cốt, bong ra từng lớp rồi biến thành những con cá nhỏ, bơi xuyên qua hốc mắt trống rỗng. Nó rẽ sóng bơi với tốc độ kinh người, Đường Ninh căn bản không tránh được sự tấn công của nó được!

"Mau hát!!!" Lâm Uẩn đứng trên bờ hét lên.

Đúng rồi! Ca hát!!

Đường Ninh cũng không biết nên hát cái gì, ngay khoảnh khắc quái vật kia sắp bổ nhào lên cậu, cậu hé môi ra, một giọng ca trầm thấp run run vang lên trên mặt sông lấp lánh ánh trăng. Tiếng hát kia cứ thế tự nhiên vang lên, không có bất cứ ca từ nào, cũng chẳng có giai điệu, chỉ cần Đường Ninh nghĩ muốn hát ra, tiếng ca mềm mại đau lòng làm người ta muốn rơi lên cứ thế xuất hiện....

Khuôn mặt dữ tợn của quái vật chớp mắt đã trở lên mê mang.

Đường Ninh cảm nhận sức lực của mình tiêu hao nhanh chóng, nhưng cậu vẫn cố gắng phát ra tiếng hát. Đường Ninh đã từng nghe đến những ca sĩ tài giỏi có thể hát giọng cá heo, bỗng cậu có dự cảm, hình như cậu cũng đang lên nốt cao như vậy.

Tiếng hát thanh cao kỳ ảo cất lên như làm mặt nước lóng lánh mênh mang hoán đổi cho bầu trời sao đêm, nước sông chảy ngược, xuyên qua mây khói, biến thành một cột sáng chiếu rọi khắp nơi.

Tiếng hát ngâm nga làm người ta liên tưởng tới những điều tốt đẹp, như thể có đuôi cá lay động trong làn nước, vảy bạc lóng lánh vẫy trong nước làm bắn lên những tia bọt nước như ẩn như hiện, đẹp đến mức làm người ta hoa mắt, lại như cơn mưa mùa xuân êm ái dịu dàng hôn lên mặt nước, mỗi cái hôn đều khiến mặt nước vui vẻ gảy ra từng gợn sóng vòng vòng.

Quái vật hoàn toàn yên lặng, những con cá nhỏ bơi xuyên qua đầu lâu của nó, cuối cùng thì Đường Ninh cũng nhận ra quái vật này là ai. Nó chính là hai cái xác trẻ nhỏ hợp lại.

Đồng từ Đường Ninh không ngừng co rút lại, cậu vừa run rẩy hát, vừa cố gắng tránh xa quái vật này. Thế nhưng cậu thật sự không còn chút sức lực nào, nhiều nhất cũng chỉ làm cho bản thân mình không chìm xuống thôi.

Không sao! Còn có Lâm Uẩn!

Đường Ninh quay đầu lại, vô cùng trông mong nhìn về phía Lâm Uẩn, lại thấy Lâm Uẩn ngơ ngác đứng trên bờ, như một thủy thủ bị hải yêu dụ dỗ, vẻ mặt dại ra, hoàn toàn chìm đắm vào tiếng hát.

Đường Ninh: "......?"

【Hệ thống này! Cậu ngoi lên đây cho tôi! Đừng nói là Lâm Uẩn và quái vật nghe tiếng hát xong đều ngây ra nhá!】

Rất lâu rồi Đường Ninh mới chủ động nói chuyện lại với hệ thống.

Giọng nam lạnh lẽo lập tức trả lời bằng tốc độ ánh sáng: 【Đúng vậy.】


Không hề âm dương quái khí, cũng không bơ cậu, như thể một chú chó bị bỏ mặc rất lâu, bỗng nhiên được cho đồ ăn liền nhào đến.

Đối với hành vi lấy lòng này của hệ thống, Đường Ninh chân thành bộc lộ cảm xúc: 【Mẹ kiếp!】

Hệ thống tự nhiên bị mắng thì trầm mặc một chút, cố gắng an ủi cậu: 【Cậu không thấy thẻ bài này đỉnh vãi chưởng sao? Có công dụng với cả con người và ma quỷ, lại còn chiến được diện rộng....】

Đường Ninh tức giận: 【Tiếc là không có tác dụng với cậu.】

Hệ thống lập tức nghẹn họng.

Cả ngày tích cóp cơ hội hát ca, mà chỉ hát được vào giây đã tiêu hao hầu hết sức lực của cậu. Tay chân Đường Ninh không còn chút sức lực nào, cậu không cam lòng mà chậm rãi chìm xuống, khóe miệng muốn hát tiếp nhưng đã kiệt sức, chỉ có thể hộc ra hai bong bóng nước.

Đôi mắt chìm xuống nước sông lạnh băng, Đường Ninh nhìn Lâm Uẩn lần cuối....

Tức chết mà, sao cậu lại quên mất. Lâm Uẩn mà đáng tin thì heo mẹ cũng biết leo cây!

Nước sông hôn lên mắt cậu, dường như Đường Ninh nhìn thấy một bóng người đằng sau Lâm Uẩn, nhưng cậu cũng không biết đó có phải ảo giác không. Có lẽ là người chơi khác cũng chạy đến đây. Đường Ninh vô thức uống một ngụm nước sông, nước sông không ngừng chui vào miệng cậu, cậu chẳng còn sức mà giãy giụa, bàn tay quờ quạng nhưng không bắt được thứ gì, chân không chạm đất, chỉ cảm thấy bản thân không ngừng chìm xuống. Cảm giác bất lực cùng bất an vây quanh cậu, cả thế giới như chỉ còn một mình cậu.

Không.

Đường Ninh thấy quái vật kia tỉnh lại từ tiếng hát của cậu, đang nhanh chóng bơi về phía cậu!

.... Làm sao đây?

Đây là cảm giác khi cả thế giới vứt bỏ bạn, chỉ còn xui xẻo và tai nạn là không sao?

Khi quái vật kia bơi lại gần cậu, trong làn nước cũng xuất hiện một bóng đen, Đường Ninh đã hao hết dưỡng khí của mình, nước sông không ngừng chui vào miệng cậu, sự tuyệt vọng cùng không cam lòng ngập tràn trong tâm trí Đường Ninh.

Thật sự không cam lòng mà, phim cũng sắp quay xong rồi, thù lao từ vụ xâm lấn của trường trung học Đức Minh còn chưa nhận, Happy và cái bóng còn đang đợi cậu trở về, cậu còn có đồng đội kề vai chiến đấu nữa....

Rõ ràng mọi thứ đang dần tốt đẹp lên mà.


Trước mắt Đường Ninh biến thành màu đen, hình như cậu đang khóc, nhưng nào có ai biết đâu. Nước mắt cậu hòa vào làn nước, thân xác cậu cũng sẽ bị con sông này hút cạn, dòng nước chảy xuôi, những loại tảo nước dưới đáy sông sẽ mọc tươi tốt trên xác cậu. Hoặc cũng có thể có một con trai sông sống trên ngực cậu, thời gian qua đi, nó sẽ yên lặng tạo ra một viên ngọc trai tuyệt đẹp.

Ai mà biết được chứ?

Mí mắt Đường Ninh ngày càng nặng, tầm nhìn trước mặt chỉ còn toàn nước là nước, à còn có một bóng đen đang bơi nhanh về phía cậu kìa.....

Quái vật đó đến giết cậu sao?

Một cánh tay thon dài hữu lực ôm lấy eo Đường Ninh, như một vầng trăng sáng trong làn nước, một đôi môi lạnh băng chạm vào môi Đường Ninh, truyện cho cậu một ít không khí. Đường Ninh tham lam hút lấy sợi không khí này, cậu còn muốn nhiều hơn, nhưng cậu thật sự quá mệt mỏi rồi, một chút sức lực đáp lại cũng không có, trước khi cậu hoàn toàn mất đi ý thức, hình như cậu có chạm lên khoảng da phủ đầy vảy.

U ám, ngăn nắp chỉnh tề.

......

Lồng ngực cậu bị ấn mạnh, Đường Ninh ho khan một chút, hộc ra một ngụm nước lớn. Ngực lại bị ấn mạnh hơn, Đường Ninh không ngừng phun nước ra, cậu cố hết sức mở mắt, đối diện là một khuôn mặt xa lạ dính đầy bọt nước. Đó là một gương mặt tuấn tú, trẻ tuổi, vẻ mặt của người đó vô cùng nghiêm túc, hắn chăm chú ấn lên ngực Đường Ninh.

Đường Ninh lại phun ra một ngụm nước, yết hầu cậu đau rát, đầu cậu vô lực nghiêng về một bên. Đường Ninh nặng nề nhấc hàng mi ướt nhẹp của mình lên, nhìn thấy Lâm Uẩn đang đứng bên cạnh.

"Cuối cùng thì cậu cũng tỉnh rồi!" Lâm Uẩn vui mừng nói.

Đường Ninh đã không còn chút sức lực nào, cậu cảm thấy mình như một con cá mặn đang nằm trên bờ.

"Đây là cháu trai của ông lão chèo thuyền, tên là Chương Vân, cậu ta ở căn nhà đối diện cậu, sau khi phát hiện không thấy cậu đâu, tôi với cậu ấy cùng nhau chạy ra đây tìm cậu." Lâm Uẩn giới thiệu.

Đường Ninh nhìn về phía người kia một lần nữa, người đó mặc một bộ quần áo dài tay, che kín thân thể, nhưng vẫn có thể thấy làn da ở cổ cậu ta khác với người khác, hình như là bị bệnh da vảy cá.

Nhận thấy ánh mắt của Đường Ninh, Chương Vân giật mình vươn tay che cổ lại. Da tay hắn cũng vô cùng xấu xí, Đường Ninh chưa kịp nhìn kĩ, hắn đã vội vàng giấu tay ra đằng sau lưng.

"Tôi không biết bơi, vừa nãy là cậu ấy nhảy xuống cứu cậu đó." Lâm Uẩn bên cạnh nói.

Người này cứu mình sao?


Nhưng Đường Ninh còn mơ hồ nhớ là người cứu cậu có một lớp vảy dày, là vảy thật sự, dù trong nước đen sâu thẳm vẫn ánh lên một chút ánh sáng nhàn nhạt.

Làm gì có con người nào lại có lớp vảy như vậy chứ?

Chắc là cậu nhớ nhầm rồi? Lúc gần chết đuối đã bị ảo giác, nên mới nhận nhầm bệnh da vảy cá thành vảy cá thật.

Đường Ninh biết ơn nhìn vào người tên Chương Vân kia, nhưng có vẻ người đó không có thói quen xuất hiện trước mặt người khác, hắn cúi đầu, tránh đi tầm mắt của Đường Ninh.

Đường Ninh định mở miệng định nói lời cảm ơn với người này, lại nghĩ đến chuyện giả thiết của thẻ bài là hạn chế nói chuyện, đành rút điện thoại trong túi ra, định gõ chữ cho hắn. Thế nhưng, điện thoại ngâm nước đã hỏng rồi, không bật lên được.

Làm sao bây giờ?

Bỗng nhiên Đường Ninh nghĩ ra một ý, cậu chậm rãi ngồi dậy, thấy động tác của cậu, Chương Vân vội vàng lùi về sau như sợ mình sẽ va vào Đường Ninh.

Đường Ninh vươn tay nhanh chóng túm được bàn tay chưa kịp rút lại của hắn.

Bàn tay kia dù đã ngâm nước nhưng vẫn thô ráp vô cùng, như một vỏ cây khô. Nếu là trước kia, có thể Đường Ninh sẽ cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy bàn tay này, nhưng cậu đã bước vào trò chơi này, đã thấy thi thể đầy dòi bọ, đã thấy thi thể phủ kín thi đốm xanh xanh trên làn da trắng bệch, nên bàn tay này cũng bình thường thôi.

Đối diện với đôi mắt trong suốt của cậu, Chương Vân khẽ dừng động tác giãy giụa của mình.

Đường Ninh nắm lấy tay Chương Vân, mở lòng bàn tay hắn ra, dùng ngón trò nghiêm túc viết chữ lên lòng bàn tay hắn: "Cảm ơn cậu vì đã cứu tôi nhé!"

Viết xong câu cảm ơn này, cậu ngẩng đầu, nở một nụ cười xán lạn với Chương Vân.

Cả người Đường Ninh ướt đẫm, làn da trắng đến mức gần trong suốt, áo sơ mi trắng đã trở lên trong suốt luôn rồi, thật dễ làm người ta liên tưởng đến cái gì mà "Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức" (1). Đặc biệt là khi cậu nở nụ cười tươi tắn kia, ánh trăng chiếu lên người cậu như mặc cho cậu một bộ đồ bằng ánh trăng sáng lóa mắt.

(1) "Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức" (Tác giả: Đường Lý Bạch – Luận thi). Dịch nghĩa: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công.

Chương Vân ngơ ngác đối diện với Đường Ninh.

Bỗng, Đường Ninh buông tay, hai tay che mũi lại, hắt xì một cái kinh thiên động địa: "A —— Chu!"

Những bọt nước trên người cậu văng ra như những hạt trân châu nhỏ, tiếng hắt xì nghe đáng yêu vô cùng, bọt nước chảy trên làn da phiếm hồng của cậu, đặc biệt là chiếc mũi nhỏ hồng hơn rất nhiều, mang theo chút đáng thương kỳ lạ.

Thôi xong, bị cảm mất!

Nhất thời, Đường Ninh vô cùng sốt ruột.


Lâm Uẩn vội vàng cởi áo khoác khoác lên người Đường Ninh, cậu ôm chặt áo khoác của hắn, ngượng ngùng cười một cái với Chương Vân.

Lúc này, Chương Vân như mới tỉnh lại, hoang mang cúi đầu, tránh đối diện với Đường Ninh.

"Chỗ cậu có thuốc không? Hình như cậu ấy bị cảm rồi." Lâm Uẩn hỏi Chương Vân.

Chương Vân thấp giọng nói: "Có." Giọng nói của cậu bé rất êm tai, nhẹ nhàng như dòng suối.

Chương Vân đi trước, cách đám Đường Ninh một đoạn, nhìn như có thói quen đi cách người khác một chút.

Đường Ninh thấy trên người Chương Vân cũng có nước nhỏ xuống không ngừng, cậu nghĩ nghĩ, giơ lên phần áo khoác còn lại của Lâm Uẩn như hai người bạn cùng nhau chui dưới áo khoác tránh mưa, phủ lên đầu Chương Vân.

Một lần nữa, Chương Vân ngây người nhìn cậu.

Đường Ninh nhướng mày, dùng mắt bảo cb nâng đầu áo khoác bên kia lên.

Nhưng có vẻ như Chương Vân không hiểu ý cậu, hắn như một động vật nhỏ sợ hãi đứng cứng đờ, không biết để tay chân chỗ nào.

Cuối cùng, vẫn nhờ Lâm Uẩn buồn buồn nói: "Cậu ấy bảo cậu nâng mặt áo bên kia lên."

"A... được!" Chương Vân hoảng loạn nâng áo lên theo Đường Ninh.

Đường Ninh vui vẻ cười cười, lại nâng cằm lên, như một chú thiên nga kiêu ngạo, ý bảo Chương Vân đi cùng cậu.

Chương Vân vội vàng đuổi theo bước chân Đường Ninh, ánh trăng chiếu lên hai người, dáng vẻ thân mật vô cùng.

Một lúc lâu sau.

Trên bờ đã không còn bóng người nào.

Một cánh tay phủ đầy vảy u ám vươn lên khỏi mặt nước.

______

Đôi lời của editor: Hú hú, đợi "anh bồ" này hơi lâu, cúi cùng cũng ngoi lên rùii ~~~

Mọi người bíc "anh bồ" lần này của bé Ninh là ai hemmm ~~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận