Tôi Là Con Cưng Của Làng Giải Trí


“Tôi sẽ hỏi thử.”
Sau khi cúp điện thoại, Trình Tuyết Ý ngồi suy nghĩ một lúc, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Quá ức hiếp người khác, thật sự ức hiếp người khác mà!!!
Việc này thì làm gì có hiểu lầm chứ, chắc chắn là tên tổng tài kia đã ra lệnh cho Tô Ngu lấy tài nguyên của cô chia cho tiểu bạch hoa của hắn!
Hắn có thể mỉa mai cô, có thể hiểu lầm cô nhưng hành động này thật sự quá vô liêm sỉ mà!
Trình Tuyết Ý tức giận tới mức trong đầu đều là dấu chấm than, hiện tại cô có suy nghĩ muốn đánh chết Từ Kỳ Ngôn, hắn đúng là tên chó tổng tài bị mỡ heo che mất não!!!
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sự bất công mãnh liệt đối với thân phận nữ phụ này, cô cố gắng nhiều hơn Liên Khê, cô hy sinh nhiều hơn Liên Khê.

Chẳng lẽ chỉ vì cô ta là nữ chính nên cô vĩnh viễn sẽ bị vòng hào quang của cô ta đè bẹp sao?
Cô không thể ngồi chờ chết như vậy được!
Trình Tuyết Ý không đi tìm Tô Ngu, nguyên nhân của việc này không phải là do Tô Ngu nên không cần tốn thời gian đi tìm chị ta.
Cô đeo kính râm và khẩu trang, xuống lầu bắt taxi chạy thẳng đến Thịnh Gia, cô muốn tìm Từ Kỳ Ngôn để nói chuyện trực tiếp.

Nhưng phòng làm việc của tổng tài, đâu phải cô muốn vào là vào được?
Cô có thẻ của nhân viên nhưng thẻ này không thể sử dụng để đi thang máy lên tầng 32 của phòng làm việc tổng tài.

Vì vậy cô mang theo cơn giận đi thẳng tới quầy lễ tân đặt lịch hẹn.
Hiện tại cảm xúc của cô không ổn định, đứng trước quầy lễ tân tháo mắt kính xuống, lạnh nhạt nói: “Tôi muốn gặp Từ tổng.”
Gần đây Trình Tuyết Ý nhờ vào vai diễn Tạ Oản Tâm nên đã nổi tiếng hơn một chút, cho nên tiếp tân cũng nhận ra cô, cô ấy mỉm cười nói: “Xin chào cô Trình, cho hỏi cô có hẹn trước không?”
Nếu cô có hẹn trước thì cô còn nói những lời vô nghĩa như vậy sao? Nhưng Trình Tuyết Ý sợ cảm xúc nóng nảy của cô sẽ khiến cho tiếp tân cảnh giác rồi từ chối thẳng, vì vậy cô cố gắng áp chế cảm xúc của bản thân lại.
“Tôi không có hẹn trước, làm phiền cô hỏi Từ tổng một chút xem hiện tại có thời gian rảnh không, tôi có việc muốn nói với anh ấy.”
Tiếp tân cũng không thắc mắc gì nữa, cô ấy mỉm cười nói: “Được, tôi sẽ hỏi giúp cô, xin cô hãy đợi một chút.”
Từ Kỳ Ngôn nhận được điện thoại của Sara, hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên khi nghe thư ký nói Trình Tuyết Ý đang ở dưới lầu.

Lần trước nhìn thấy cô chạy như vậy, hắn còn cho rằng cô sẽ trốn mãi không bao giờ xuất hiện.
Không nghĩ tới hôm nay cô lại chủ động tới đây tìm hắn.
Thật ra hôm Trình Tuyết Ý ở trên xe mắng hắn tự luyến, hắn không hề cảm thấy tức giận, thật kỳ lạ, một chút cũng không.

Nếu có gì thay đổi thì chỉ là cảm thấy kinh ngạc mà thôi.
Nhìn thấy cô chạy như điên trên đường vào ban đêm, hành động trẻ con như vậy thực sự khiến cho hắn cảm thấy cô của hiện tại và cô lần đầu tiên hắn gặp, không hề giống nhau một chút nào.
Đôi khi lá gan của cô rất lớn, đôi khi lại thật sự rất nhút nhát.
Đúng là một sự mâu thuẫn kỳ lạ.
Nghĩ tới đây, hắn bất giác cong môi nói: “Để cô ấy lên đi.”
Trình Tuyết Ý đứng ở dưới lầu đợi khoảng mười phút, thì tiếp tân báo cô có thể đi lên rồi.

Khi thang máy đi lên, Trình Tuyết Ý vẫn luôn tích trữ sức lực.
Khí thế rất quan trọng, một chút nữa không thể để Từ Kỳ Ngôn nhìn thấy cô lúng túng được! Vì vậy trong khoảng thời gian ngắn này, cô đã một lần nữa nhớ lại những thù hận của mình và tổng tài.
Cuối cùng thang máy cũng đã lên tới tầng 32, Trình Tuyết Ý cảm thấy giá trị hận thù của cô đã đầy ắp rồi.
Cô cần một lời giải thích!
Ở bên ngoài văn phòng tổng tài, Sara đang sắp xếp lại tài liệu cho cuộc họp thì nhìn thấy Trình Tuyết Ý hùng hổ đi tới.

Tại sao…tại sao cô ấy lại có cảm giác không may vậy?
“Cô Trình…”
Lời còn chưa nói xong thì Trình Tuyết Ý giống như một cơn gió lướt ngang qua người cô ấy.
Tầng 32 chỉ có phòng làm việc của tổng tài và thư ký tổng tài, cấu trúc của tầng này khá đơn giản, ngoài phòng làm việc tổng tài thì chỉ còn có phòng tiếp khách mà lúc trước cô đã từng tới.

Trong chớp mắt, Trình Tuyết Ý đã nhìn ra được phòng làm việc của Từ Kỳ Ngôn nằm ở đâu.
Sara có linh cảm không may, cô ấy cũng không sắp xếp tài liệu nữa, vội vàng bước tới hỏi thăm: “Cô Trình, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Cô đừng có chặn đường tôi, tôi muốn gặp Từ Kỳ Ngôn!” Cô bị chọc tức không ít, ngay cả kính ngữ cũng không muốn gọi nữa.
Sara cảm thấy rất đau đầu, đây chính là vị khách thứ hai khiến cô ấy phải đau đầu sau Thi Nhất.
“Cô Trình bình tĩnh trước đã, có thể nói cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra không?”
Không! Cô không thể bình tĩnh được!
Khi hai người đang lôi kéo nhau, thì đột nhiên cửa văn phòng mở ra, Từ Kỳ Ngôn đứng ở trước cửa, khí chất lạnh lùng, khi đối mặt với cảnh tượng gà bay chó sủa này, ngay cả mày cũng không nhăn, rất bình tĩnh nói với Sara: “Để cô ấy vào.”
Dường như Sara đã yên tâm hơn, cô ấy gật đầu, xoay người đi về phía phòng trà.
Đây là lần đầu tiên Trình Tuyết Ý đi vào văn phòng tổng tài, rất khí thế như những gì mà cô tưởng tượng, cửa sổ sát mặt đất có thể quan sát được toàn cảnh đẹp của thành phố B, đứng trên đây cô có cảm giác mình đang đứng trên đỉnh cao vậy.
Nhưng hiện tại cô không hề có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp.
Từ Kỳ Ngôn thuận tay kéo ghế đối diện bàn làm việc của hắn ra, lạnh nhạt nói: “Ngồi đi.”
Nhưng Trình Tuyết Ý không ngồi xuống, cô chống hai tay lên mặt bàn, độc đoán hỏi: “Tôi hỏi anh, dựa vào cái gì mà anh lại lấy tài nguyên của tôi?”
“Tôi lấy tài nguyên của cô?” Từ Kỳ Ngôn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trình Tuyết Ý chỉ cho rằng hắn đang giả ngu: “Phải! Rõ ràng show «Thách thức không thể tưởng tượng nổi» đã chọn tôi, vì sao lại biến thành Liên Khê?”
“Không phải anh thì còn là ai chứ?”
Vừa nhắc tới việc này, khí thế của cô lập tức dâng cao.

Dù sao cô cũng đang tức giận, tức giận tới mức muốn hộc máu tới nơi!
Cô đập bàn Từ Kỳ Ngôn, tức giận hỏi: “Anh muốn cưng chiều người phụ nữ của anh thì có rất nhiều cách, nhưng vì cái gì mà lại nhằm vào tôi? Tôi biết anh chướng mắt tôi, có thành kiến với tôi, nhưng tại sao anh lại chẳng công tư phân minh một chút nào vậy?”
“Từ Kỳ Ngôn! Anh đường đường là một tổng tài, anh không cảm thấy bản thân làm vậy là rất hạ giá sao?!”
Trình Tuyết Ý cảm thấy rất tủi thân, cô cho rằng sau khi xuyên sách thì vận khí sẽ thay đổi tốt hơn, nhưng cuối cùng vẫn bị những người này định đoạt.
Có tiền thì hay lắm sao?
“Nói xong chưa?”
Từ Kỳ Ngôn im lặng nghe xong, so với thái độ nổi nóng của Trình Tuyết Ý thì Từ Kỳ Ngôn bình tĩnh hơn rất nhiều.
Điều này khiến cho Trình Tuyết Ý cảm thấy, cô giống như đang đấm vào không khí, ngay lập tức khí thế hạ xuống ba phần.
“Đã xong, tôi hy vọng anh có thể cho tôi một lời giải thích.”
Hắn im lặng một lúc lâu, ngón tay sạch sẽ thon dài vô ý vuốt nhẹ thân bút máy màu đen.
Sau đó đột nhiên lên tiếng hỏi cô: “Liên Khê là người phụ nữ của tôi?”
“Cô nghe ai nói?”
Có phải hiểu sai ý rồi không?
“Tôi…tôi không nói với anh về vấn đề này!” Trình Tuyết Ý cảm thấy Từ Kỳ Ngôn quá nham hiểm, hắn vậy mà còn nói lái sang chuyện khác.
Nhưng lúc này tổng tài lại rất dễ nói chuyện, hắn gật đầu nói: “Được, chuyện này gác sang một bên.”
Hắn đặt bút máy trong tay xuống, sau đó cầm điện thoại bàn bấm một dãy số: “Sara, gọi điện thoại cho tổ tiết mục của show «Thách thức không thể tưởng tượng nổi», hỏi xem vì sao bọn họ lại chọ Liên Khê.”
Trình Tuyết Ý hơi ngây người, đây là ý gì? Chẳng lẽ hắn không biết sao?
Giả vờ!
Chắc chắn là giả vờ!
Tên tổng tài này làm người không quang minh lỗi lạc một chút nào!
Trình Tuyết Ý hất mặt nói: “Sao tổng tài cần phải giờ vờ như là không biết chứ? Không cần thiết đâu.”
“Em cũng biết là tôi cần phải giả vờ sao?”
Ngụ ý chính là hắn căn bản không cần phải giả vờ với cô.

Từ Kỳ Ngôn nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô thì hừ lạnh một tiếng.
Vô duyên vô cớ bị người khác coi thành tên đàn ông bị t*nh trùng bay lên não, còn bị mắng không ít, nếu đổi lại là người khác thì hắn đã đá ra ngoài từ sớm rồi.

Chỉ là hắn không biết vì sao, hắn lại phải nhẫn nhịn như vậy.
Sara làm việc có hiệu suất rất cao, khoảng mười phút sau thì cô ấy đã biết rõ ngọn nguồn của việc này.

Sara mặc đồng phục tiêu chuẩn, uyển chuyển đứng trước mặt bàn làm việc của Từ Kỳ Ngôn báo cáo:
“Từ tổng, tôi đã hỏi tổ tiết mục, bên kia nói lúc đầu bọn họ dự định ký hợp đồng với cô Trình, nhưng không biết vì sao người đại diện Tô Ngu lại hết lòng đề cử Liên Khê.”
“Nếu ngài muốn biết rõ thì Tô Ngu đang đứng đợi bên ngoài phòng làm việc, một chút nữa cô Liên cũng sẽ tới.”
Trình Tuyết Ý: “…”
Chị gái nhỏ Sara này làm việc thật hiệu suất mà.
“Gọi Tô Ngu vào đây.”
Khi Tô Ngu bước vào, chị ta rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Trình Tuyết Ý ở đây.

Bởi vì tinh thần của chị ta hơi sa sút, dường như khí chất giỏi giang thường ngày đều biến mất, cả người đều mang theo cảm giác ủ rũ.
Từ Kỳ Ngôn dựa lưng vào ghế xoay, ánh mắt tối sầm: “Tôi muốn nghe cô giải thích về việc này.”
Tô Ngu im lặng một lúc, sau đó khó khăn nói: “Tôi không có lời gì để nói, việc này là do tôi tự chủ trương làm.”
Sau khi nhận được điện thoại của Sara, Tô Ngu mới biết mình làm sai rồi.

Thật ra từ góc độ tình cảm mà nói, nội tâm của chị ta hướng về phía Trình Tuyết Ý nhiều hơn, dù sao cũng là người do mình tự tay lựa chọn, còn bỏ ra không ít tâm huyết.
Chỉ là khi chị ta nghe những tin đồn của Từ Kỳ Ngôn và Liên Khê, chị ta nhìn thấy bản thân còn một cơ hội khác nữa.
Đây chính là con đường tắt của chị ta.
Chị ta muốn mượn Liên Khê để nhận được sự ưu ái của Từ Kỳ Ngôn.

Chị ta cho rằng bản thân không lựa chọn sai.

Dù sao con người đều phải biết tìm cơ hội không phải sao?
Chỉ là chị ta chưa từng nghĩ tới, chị ta tính sai rồi.
Trình Tuyết Ý sợ hãi nhìn Tô Ngu.
Tô Ngu chưa giải thích gì hết nhưng cô đã hiểu rõ mọi chuyện rồi.

Tất cả việc chị ta làm chỉ là muốn lấy lòng Từ Kỳ Ngôn mà thôi, bởi vì chị ta muốn giữ vị trí cao tại Thịnh Gia.
Trình Tuyết Ý cảm thấy rất khó chịu, cô thật sự rất tin tưởng Tô Ngu, cho dù sau khi Liên Khê xuất hiện thì cô vẫn tin tưởng chị ta như cũ.

Cô cảm thấy tuy rằng Tô Ngu là người khá nghiêm khắc nhưng chị ta rất ngay thẳng và công bằng.
Nhưng hiện tại lại phát hiện, thì ra chị ta cũng không khác gì những người ngoài kia.

Từ Kỳ Ngôn nhìn thấy được cảm xúc thất vọng trong ánh mắt của Trình Tuyết Ý.
Hắn cau mày hỏi Tô Ngu: “Cô dự định xử lý việc này như thế nào?”
Chuyện này cũng không khó giải quyết cho lắm, mặc dù tổ tiết mục lựa chọn Trình Tuyết Ý mà hiện tại đã ký hợp đồng với Liên Khê, muốn đổi lại thì không phải là không thể, chỉ là đổi đi đổi lại như vậy thì sẽ khiến cho người khác suy nghĩ nhiều.
Hắn lo những lời đồn đó sẽ ảnh hưởng tới Trình Tuyết Ý, bởi vì vị trí của cô vẫn chưa vững chắc.

Tô Ngu khó khăn nói: “Tôi sẽ nói chuyện với Liên Khê.”
“Để tôi nói chuyện với cô ta.” Từ Kỳ Ngôn lạnh nhạt nói.
Hắn rũ mắt, không vui nói: “Tôi hy vọng cô có thể tập trung vào công việc, cố gắng cân bằng tài nguyên cho các nghệ sĩ, không được tái phạm lỗi này một lần nào nữa.”
“Không phải lúc nào tôi cũng rảnh để giải quyết rắc rối của các cô.”
Nói xong, hắn nhìn Tô Ngu nói: “Cô ra ngoài trước đi.”
Lần này thì tới lượt Trình Tuyết Ý cảm thấy khó xử, tiêu rồi tiêu rồi, cô kiêu ngạo úp một hố phân lên đầu tổng tài, có phải bây giờ hắn sẽ tính sổ với cô một lần luôn không?
Trình Tuyết Ý rất muốn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cô lặng lẽ xoay người lại, muốn thừa dịp Tô Ngu rời đi mà chuồn đi luôn.

Nhưng cô còn chưa đi được hai bước thì nghe thấy giọng nói như bước ra từ địa ngục của tổng tài.
“Tôi có nói là cô được đi sao?”
“Từ tổng…”
“Trình Tuyết Ý.” Ánh mắt hắn bốc lửa nhìn cô:
“Lần trước cô nói tôi năm lần bảy lượt hiểu lầm cô.”
Hắn cười nhạo nói: “Đây có được coi là trả thù không?”
Tổng tài đúng là lòng dạ hẹp hòi, còn lấy lời cô đã từng nói để cười nhạo cô.
Trình Tuyết Ý rầu kinh khủng: “Không phải đâu Từ tổng, tôi thừa nhận là tôi đã hiểu lầm anh.”
“Tôi có thể nói xin lỗi với anh.”
Cả người cô đều sụp xuống, dù sao cũng là do cô sai.
“Thôi.” Nếu truy cứu chuyện này, thì hắn cũng có lỗi sai.
Lẽ ra hắn không nên nổi lòng trắc ẩn, nếu không những việc này cũng sẽ không rắc rối như vậy.
“Hả?” Trình Tuyết Ý còn cho rằng mình nghe lầm.
Từ Kỳ Ngôn lười phải lặp lại lần nữa.
Hắn nói: “Hiện tại show giải trí này đã kí hợp đồng với Liên Khê, tôi sẽ tìm cô ta để nói chuyện, nhưng tôi không thể đảm bảo kết quả sẽ như những gì cô muốn.”
Giọng điệu Trình Tuyết Ý buồn chán: “Tôi đã biết.”
Cô giống như một con gà chọi bị đánh bại, khác hoàn toàn với dáng vẻ hùng hổ lúc mới bước vào.
Từ Kỳ Ngôn cảm thấy có chút bất đắc dĩ, hắn thở dài rồi nói: “Nếu cuối cùng không thể lấy được show giải trí này, tôi hứa với cô, tôi sẽ cho cô một tài nguyên khác tốt hơn.”
Tổng tài nói như vậy cũng chỉ là cho có thôi, Trình Tuyết Ý cũng không phải là người không biết điều.

Cô cúi đầu xin lỗi Từ Kỳ Ngôn: “Cảm ơn Từ tổng, hôm nay là do tôi mạo muội, thật sự xin lỗi.”
Hắn cười nhẹ nói: “Khi nào cô không mạo muội thì tôi mới cảm thấy kỳ lạ.”
Trình Tuyết Ý: “…”
“Quay về đi.”
Trình Tuyết Ý tính xoay người rời đi, thì lại nghe thấy Từ Kỳ Ngôn gọi tên cô.
“Trình Tuyết Ý!”
Trình Tuyết Ý thắc mắc hỏi: “Tổng tài còn gì căn dặn sao?”
“Còn một việc nữa.” Đôi mắt đen của Từ Kỳ Ngôn nhìn chằm chằm cô, một lúc sau mới lên tiếng nói: “Liên Khê, cô ta không phải là người phụ nữ của tôi”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui