Khi Trình Tuyết Ý mang thai gần được bốn tháng, cô vẫn đang làm việc.
Vốn dĩ cô đã gầy rồi, khoảng thời gian trước còn không được ăn uống đàng hoàng vì công việc quá bận rộn, cho đến khi cô mang thai đến tuần thứ mười bốn, cân nặng vẫn chỉ có 47kg.
Bình thường khi Trình Tuyết Ý đóng phim, cô sẽ dành một chút thời gian đi tham gia các hoạt động tuyên truyền của đại ngôn.
Ngày nào cũng gặp nhiều người đến như vậy nhưng không hề có ai nhìn ra được là cô đang mang thai.
Thật sự quá gầy.
Từ Kỳ Ngôn đối với việc này không biết phải nói gì.
Lúc trước Trình Tuyết Ý không mang thai, cô bận tới mức nửa năm không gặp được, cho dù cô có đi khắp nơi thì hắn cũng không dám có ý kiến.
Nhưng hiện tại là thời gian quan trọng, mà cô vẫn còn thích chạy đua như vậy, thì sao hắn có thể không lo lắng được chứ?
Nói câu không dễ nghe chính là, trong nhà cũng không có thiếu gạo, hay là Thịnh Gia sắp phá sản? Mà cần cô phải làm việc chăm chỉ như vậy để làm gì?
Hai người đã tranh cãi với nhau rất nhiều lần về vấn đề “khi nào thì cô mới chịu nghỉ ngơi”
Nói là tranh cãi nhưng cũng chỉ là chút tranh chấp nhỏ thôi.
Tuyết Ý hiểu Từ Kỳ Ngôn lo lắng cho thân thể cô, cho nên mỗi khi hắn nhắc đến chuyện này, cô đều nhẹ nhàng nói sẽ nhanh thôi mà.
Nhưng chữ nhanh này thật sự quá là chậm.
Về sau Từ Kỳ Ngôn cũng không hỏi tới nữa, gần đây Trình Tuyết Ý đều rất dễ nói chuyện nhưng thật ra độ chính xác chỉ bằng 0 mà thôi.
Thứ hai, hắn sợ những câu hỏi này sẽ gây áp lực cho cô, ảnh hưởng tới cảm xúc cô khi đang mang thai, vì vậy hắn chỉ có thể lén lút gây áp lực cho Tô Ngu.
Tô Ngu bất lực nói: “Sau khi biết tin cô ấy mang thai thì tôi đã ngừng nhận công việc lại rồi, những công việc hiện tại đều là nhận từ lúc trước, hơn nữa những lịch trình nào có thể lùi thì tôi đều đã lùi rồi.”
Ngụ ý chính là, vợ của ngài quá nổi, tôi cũng không có cách nào khác.
Thật ra trong lòng Trình Tuyết Ý đã lập sẵn kế hoạch rồi, hiện tại quay phim chỉ còn khoảng nửa tháng nữa là sẽ đóng máy.
Sau đó cô có thể chính thức bước vào chế độ nghỉ dưỡng, đồng thời cô cũng đang thảo luận với đội ngũ về chuyện công khai tình yêu và tin tức mang thai.
Việc yêu đương với Từ Kỳ Ngôn, ngay chính cô cũng không ngờ là có thể giấu bên ngoài lâu đến như vậy.
Hiện tại những nỗi niềm băn khoăn đều không còn nữa, lại còn có con, đúng là nên cho Từ Kỳ Ngôn một cái danh phận rồi.
Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, khi cô còn chưa kịp thông báo cho giới truyền thông thì mọi chuyện đã bị phơi bày.
Khi cô mang thai được tuần thứ 16, Trình Tuyết Ý đến bệnh viện làm kiểm tra định kỳ, nhưng cô vô tình để lộ mặt mà bản thân không hề hay biết, vào ban đêm trên diễn đàn đã xuất hiện một bài viết.
Tiêu đề là: [Hình như hôm nay tôi đã được ăn một quả dưa ngon đến từ Trình Tuyết Ý!]
Nội dung lại càng kinh ngạc hơn.
Cây sơn chi nhỏ: [Hiện tại tâm trạng của chủ nhà cực kỳ kích động a a a a! Em bé trong bụng cũng kích động tới mức đạp bụng nãy giờ! Chuyện là như vầy, hôm nay khi tôi tới bệnh viện phụ sản Hòa Nhã khám bệnh thì đã gặp được Trình Tuyết Ý!!! Ôi mẹ ơi!!! Có phải là cô ấy mang, thai, không!!!]
Hiện tại Trình Tuyết Ý đang rất nổi tiếng, cô là nữ nghệ sĩ duy nhất đứng hạng nhất ba năm liên tiếp trên bảng xếp hạng chỉ số truyền thông, thực lực và lưu lượng đều có đủ, vì vậy bài viết này rất nhanh đã có rất nhiều lượt truy cập vào.
[Mang thai sao? Với ai chứ?]
[Có phải là đi thăm bạn không? Mấy ngày trước còn thấy cô ấy tham dự hoạt động, thật sự rất gầy mà, hoàn toàn không hề giống với người đang mang thai.]
Chủ tài khoản trả lời rất nhanh: [Cảm giác hình như không phải đi thăm bạn, trợ lý của cô ấy rất lo lắng, hơn nữa đi thăm bạn bè thì cần gì phải thần thần bí bí như vậy.]
[Tôi chỉ muốn hỏi một chút, chủ lầu là phu nhân nhà nào thế, nghe nói sinh con ở Hòa Nhã rất tốn tiền, một lần sinh cũng phải tốn tận mấy trăm ngàn tệ!]
[Sinh con ở Hòa Nhã thật sự rất đắt, nhưng điều kiện ở đó cũng rất tốt, cho nên đa số các minh tinh đều sinh con ở đó.]
[CMN, chẳng lẽ mang thai thật sao?]
[Gần đây hình như Trình Tuyết Ý rất thân thiết với tiểu sinh Diệp Khiêm thì phải? Đứa bé có phải là của Diệp Khiêm không nhỉ? Mẹ ơi, nếu là thật, đó chính là tình chị em, hơn nữa Diệp Khiêm vừa mới ra mắt, chắc chắn hắn sẽ không muốn có con!]
[Lầu trên đang nghĩ gì thế? Vừa nhìn là biết Diệp Khiêm muốn ké fame của Trình Tuyết Ý rồi, Trình Tuyết Ý người ta ngay cả ông chủ lớn cũng từ chối, thì có thể coi trọng Diệp Khiêm sao? Trừ phi cô ấy bị mù!]
[A! Lầu trên không nói thì tôi sẽ quên mất, hình như mấy năm trước Từ Kỳ Ngôn còn theo đuổi Trình Tuyết Ý mà, nhưng chuyện gì đã xảy ra rồi nhỉ?]
[Cái gì xảy ra mới được chứ? Nhưng tôi thường nghe người ta nói Trình Tuyết Ý đã có bạn trai, chỉ là không muốn lộ ra ngoài, đúng là kỳ lạ, tin đồn lâu như vậy rồi mà không hề tìm được bằng chứng.]
[Cho nên nếu mang thai, vậy đó là con của ai?]
[Lời của chủ nhà nói người ta mang thai cũng không thể tin là thật được, tại sao lại không chụp ảnh lại chứ?]
[Tôi cũng cảm thấy không có khả năng, không hề có dấu hiệu gì cả, nếu chị Trình thật sự mang thai, chẳng phải giới giải trí đã chấn động rồi sao?]
Nội dung của bài viết này được lan truyền với tốc độ ánh sáng, một lát sau đã lên bảng hot search của Weibo.
Các truyền thông khi nghe ngóng được tiếng gió, đã không ngừng điện tới cho Tô Ngu.
Bên đội ngũ của cô cũng chưa lên kế hoạch cụ thể, nên Tô Ngu cũng không thể trả lời truyền thông được, đành phải khóa máy, để cho tin đồn vơi đi một chút.
Nhưng hiển nhiên là việc này không thể kéo dài, vì vậy chị ấy gọi điện cho Trình Tuyết Ý hỏi ý kiến.
Trình Tuyết Ý cũng cảm thấy rất bất ngờ về bài đăng này.
Kế hoạch đã bị gián đoạn, nhưng cũng không phải là vấn đề lớn.
Thời gian sớm hay muộn cũng không sao.
Cô suy nghĩ rồi nói: “Chờ một chút đi ạ.”
Tô Ngu suy sụp nói: “Còn phải chờ tới khi nào nữa? Chị không kéo dài quá lâu được đâu.”
Dường như là vì áp lực quá lớn, Tô Ngu ở bên kia điện thoại không ngừng lảm nhảm:
“Em không biết gần đây chị chịu bao nhiêu áp lực đâu, Từ tổng thật sự khiến đầu óc của chị quay cuồng rất nhiều.”
Từ Kỳ Ngôn không nói được Trình Tuyết Ý, nên chỉ có thể không ngừng gây áp lực cho Tô Ngu.
Nhưng Trình Tuyết Ý là người có tính tình rất cố chấp, Tô Ngu làm người bị kẹp ở giữa thật sự không biết phải làm sao.
Về chuyện này Trình Tuyết Ý khá hiểu Tô Ngu, dù sao tác phong và thủ đoạn của Từ Kỳ Ngôn rất mạnh mẽ, Tô Ngu có thể chịu được tới ngày hôm nay là đã rất kiên cường rồi.
Cô không nhịn được bật cười, nói: “Được rồi, chị Tô đừng lo lắng nữa, chỉ hai ngày thôi.”
“Cứ như vậy đi.” Tô Ngu thở phào nhẹ nhõm:
“Chị chờ tin của em.”
Sau khi nói chuyện với Tô Ngu xong, Trình Tuyết Ý lại gọi điện sang cho Từ Kỳ Ngôn.
Hắn bắt máy rất nhanh, nhưng giọng nói là lạnh nhạt trầm thấp, giống như là mưa lạnh cuối mùa thu, khiến cho người khác lạnh thấu tim.
Bởi vì gần đây cô không chịu ngừng làm việc, nên Từ Kỳ Ngôn rất không vui.
Trình Tuyết Ý cảm thấy hơi áy náy, nên cũng dỗ dành hắn.
“Từ tổng.” Cô nhỏ giọng, giọng nói giống như là kẹo ngọt:
“Hôm nay có bận không?”
“Có.” Người đàn ông không hề dao động, vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nhưng Trình Tuyết Ý là người phụ nữ đứng đầu giới giải trí, thì sao có thể chịu thua được.
“Buổi tối phải tăng ca sao? Nếu không tăng ca thì về sớm một chút được không?”
“Hôm nay mẹ của anh đưa tới rất nhiều nguyên liệu bổ dưỡng, buổi tối em muốn xuống bếp, anh về ăn tối với em được không?”
Thì sao chứ, nếu hắn vẫn lạnh như băng thì cô dùng nhiệt tình làm tan chảy hắn là được rồi.
Bên kia điện thoại, Từ Kỳ Ngôn nhìn mấy chữ [19h00 họp qua video] trên bảng lịch trình, sau đó hơi cau mày, dùng bút gạch đi
Đến khi mở miệng, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng khóe môi lại bất giác cong lên một độ cong rất nhỏ: “Anh biết rồi.”
“Vậy em chờ anh về!” Trình Tuyết Ý vui vẻ nói.
Thật là, không thể làm gì với cô cả.
Từ Kỳ Ngôn thở dài trong lòng.
Sau khi cúp điện thoại, Trình Tuyết Ý bước nhanh vào phòng ngủ chính, trong phòng để quần áo của phòng ngủ chính có đặt một tủ két sắt nhỏ.
Cô bước tới, ấn mật khẩu, rồi mở cửa tủ ra.
Trong phòng để quần áo có gắn một cái đèn nhỏ, lúc này ánh đèn chiếu vào chiếc hộp nhung nằm lẳng lặng trong két sắt, dường như đây là món đồ quý giá nhất trong triển lãm.
Trình Tuyết Ý cẩn thận lấy hộp nhung ra, cô đặt vào lòng bàn tay, chậm rãi mở ra.
Ngay lập tức ánh sáng dịu dàng ấm áp đập vào mắt cô.
Bên trong đúng là chiếc nhẫn bạch kim Từ Kỳ Ngôn đã tặng cho cô khi đó.
Bản thân của chiếc nhẫn không có giá trị gì quá đặc biệt.
Nhưng trong lòng Trình Tuyết Ý nó lại rất quan trọng, cực kỳ đáng trân quý.
Cho nên ngay từ lúc nhận được, cô vẫn luôn cất giữ thật kỹ.
Bởi vì đó không chỉ là một chiếc nhẫn, mà đó còn là lời hứa hẹn của người đàn ông đối với cô.
Cô vuốt ve chiếc bụng nhỏ đã hơi nhô lên, trên môi nở một nụ cười dịu dàng.
Ngay sau đó, cô cầm chiếc nhẫn lên, đeo vào ngón áp út của bàn tay trái.
Buổi tối, Trình Tuyết Ý loay hoay trong phòng bếp với đống nguyên liệu cao cấp Diệp Hâm đưa tới.
Mấy năm nay cô rất hiếm khi xuống bếp, nên kỹ năng nấu nướng có hơi kém.
Hơn nữa những nguyên liệu này quá cao cấp, cô thật sự không biết phải làm sao.
Cô lên mạng tìm kiếm được không ít công thức, nhưng cô lại có chút cảm giác không xuống tay được.
Khi cô vẫn đang mơ màng thì nghe thấy một tiếng động nhỏ ở ngoài cửa.
Trình Tuyết Ý cũng mặc kệ chuyện nấu ăn, dù sao nấu ăn cũng chỉ là vai phụ, không quan trọng lắm.
Cô mặc chiếc tạp dề hoa, tay cầm muỗng, chạy nhanh về phía cửa, giống như một cơn lốc xoáy.
Ngay lúc đó Từ Kỳ Ngôn đang thay giày ở cửa, nhìn thấy Trình Tuyết Ý vội vàng chạy ra ngoài, hắn theo bản năng cau mày lại: “Em chạy gì vậy?”
Người phụ nữ này đúng là không hề có chút tự giác nào của người đang mang thai cả.
“Không phải là em đang nghênh đón Từ tổng về nhà sao?” Trình Tuyết Ý nghịch ngợm chớp mắt nhìn hắn.
“À, đừng quan tâm đến những chuyện đó nữa, anh mau xem em đi!” Cô đứng trước cửa xoay một vòng.
“Sao vậy?” Từ Kỳ Ngôn hơi nhướng mày, dường như là không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Anh xem hôm nay em có gì khác?”
Từ Kỳ Ngôn: “…”
Đây có lẽ là một trong những câu hỏi đáng sợ nhất đối với những người đàn ông!
Trong một khoảng thời gian im lặng khó xử, Trình Tuyết Ý mỉm cười nhìn Từ Kỳ Ngôn với ánh mắt cực kỳ mong chờ.
Đôi mắt của cô sáng lấp lánh, giống như chứa cả hàng vạn vì sao trong đó.
“Em lại cho anh một cơ hội nữa.”
Trình Tuyết Ý búng tay trái một cái: “Mau mau xem đi.”
Ánh sáng kim loại lóe lên trong mắt hắn.
Rất rõ ràng.
Tim ngừng đập khoảng một giây.
Từ Kỳ Ngôn: “Em…”
Trình Tuyết Ý nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của hắn thì có chút buồn cười, cô cũng không che giấu nữa, xòe bàn tay thon dài đến trước mặt hắn khoe khoang: “Anh xem có đẹp không? Có thích hợp không?”
Người đàn ông cong khóe môi, vẻ mặt dịu dàng: “Em là đang cầu hôn anh sao?”
“Hả?”
Nụ cười của Trình Tuyết Ý cứng đờ trong một giây, sau đó giả vờ muốn tháo nhẫn xuống, dùng giọng điệu đe dọa nói: “Anh muốn vậy thật sao?”
Từ Kỳ Ngôn nhanh nhẹn giữ tay Trình Tuyết Ý lại, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực hắn, hắn cúi đầu, đôi môi mỏng lướt nhẹ qua vành tai cô, giọng nói trầm thấp âu yếm:
“Em không được đổi ý.”
Hơi thở nóng bỏng phà vào bên tai.
Tim của Trình Tuyết Ý đập rất nhanh, cô dựa vào trong lòng ngực hắn, cố gắng che dấu nét ngượng ngùng trên mặt:
“Anh đồng ý đổi cho em một cái mắc hơn, tại sao bây giờ vẫn chưa có?”
Hắn nói bản thân luôn chuẩn bị sẵn sàng, sao lại nuốt lời rồi.
Từ Kỳ Ngôn mỉm cười, kéo Trình Tuyết Ý đi vào phòng ngủ chính.
Trình Tuyết Ý vẫn còn ngơ ngác: “A, anh làm gì thế, em là một thai phụ đó, anh còn định làm việc cầm thú với em sao!!!”
Từ Kỳ Ngôn: “…”
Hắn quay đầu lại, khóe môi cong lên, nụ cười mang theo ba phần mờ ám, hai phần trêu chọc:
“Em rất muốn sao?”
Lúc này tới lượt Trình Tuyết Ý câm nín.
“Vậy rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Từ Kỳ Ngôn lại không lên tiếng nói nữa.
Trình Tuyết Ý bị hắn kéo vào phòng ngủ, sau đó hắn đi tới chiếc tủ dành riêng cho đồ cá nhân của hắn, trong ngăn tủ hỗn loạn lấy ra được một chiếc hộp nhung đen.
Hắn xoay người lại, đứng ở đó, nở một nụ cười dịu dàng.
Trông giống như những hoàng tử cô thường hay tưởng tượng khi còn nhỏ.
Hộp trang sức từ từ được mở ra, trước mắt cô là một chiếc nhẫn kim cương chói lọi.
Kiểu dáng không quá cầu kỳ, đường cong đơn giản, nhưng viên kim cương chính giữa đều toát ra mùi tiền, xung quanh viên kim cương đó còn có rất nhiều vụn kim cương xung quanh.
Trong hòng chỉ có một ánh đèn mờ ảo, nhưng không hề cản trở chiếc nhẫn kim cương trong tay hắn phát sáng rực rỡ.
Từ Kỳ Ngôn thường xuyên qua đêm ở chỗ Trình Tuyết Ý, thỉnh thoảng mang đồ đi tới đi lui cũng không tiện lắm, nên hắn đã để một chút vật dụng cá nhân thường dùng của mình tại nhà cô.
Hắn là người rất chú ý tới cuộc sống của mình, đồ dùng cá nhân mang tới cũng có rất nhiều thứ, nên Trình Tuyết Ý đã chuẩn bị một tủ đồ dành riêng cho hắn.
Bình thường cô rất lười động vào đống đồ của hắn, thì sao có thể biết được hắn bí mật để hàng cấm trong đó đâu chứ?
“Anh, anh đã chuẩn bị từ sớm?” Trình Tuyết Ý có chút không nói nên lời.
“Không thì sao?” Từ Kỳ Ngôn cong môi: “Làm sao anh có thể biến ra nó được chứ?”
Sau đó người đàn ông chậm rãi đi về phía cô.
Giống như vô số lần cô đã tưởng tượng, hắn đứng trước mặt cô, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Dường như xung quanh trở nên tối tăm, chỉ có người trước mắt là sáng chói nhất, giống như trên người hắn đã hội tụ hết ánh sáng của thế giới này.
Hắn quỳ một gối xuống đất, đôi môi khẽ nhếch lên: “Anh đã làm hàng dự phòng được bốn năm, xin hỏi cô Trình hôm nay có nguyện ý, vào giờ phút này, cho người họ Từ anh một cái danh phận được không?”
Đây là đề tài từ khi hai người ở bên nhau đã nhắc tới không ngừng.
Nụ cười trên môi Trình Tuyết Ý không giữ được nữa, nghe thấy lời này, rốt cuộc là mấy năm qua hắn chịu bao nhiêu uất ức vậy?
Cô đưa tay trái qua, nghiêm túc nói:
“Nhìn thấy thái độ và thành tích tốt của đồng chí Từ trong bốn năm qua, nên hôm nay tổ chức đã quyết định cho anh một vị trí mới, Hy vọng về sau anh có thể cố gắng hơn, không được phụ sự kỳ vọng của tổ chức.”
Cô chớp chớp mắt, tinh nghịch nháy mắt với hắn.
“Tuân lệnh.”
Chiếc nhẫn chậm rãi đeo vào ngón tay áp út.
Người ta đều nói sở dĩ mọi người đeo nhẫn cưới vào ngón áp út, là vì ở ngón tay này có một sợi dây tĩnh mạch nối thẳng đến trái tim.
Nếu một đầu của trái tim là chiếc nhẫn này tượng trưng cho lời hứa của tình yêu, thì đầu kia của trái tim sẽ là người sánh bước bên bạn.
Hai ngày sau, Trình Tuyết Ý và Từ Kỳ Ngôn đi tới cục dân chính lãnh chứng.
Hôm nay là một ngày có thời tiết tốt hiếm có vào mùa đông, ánh sáng rực rỡ, bầu trời trong xanh, không một đám mây, ngay cả trong không khí đều là hương vị tươi mát.
Người chụp hình cho bọn họ ở cục dân chính vì bất ngờ nên tay run không ít, không thể chụp được bức ảnh nào ra hồn.
Một người là nữ diễn viên vô cùng nổi tiếng, còn một người là chủ tịch tập đoàn Thịnh Gia oai phong.
Bảo sao không run tay mới là lạ đó!
Thiếu chút nữa Từ Kỳ Ngôn đã tức giận, cuối cùng Trình Tuyết Ý phải dỗ dành hắn thì cả hai mới thành công chụp được hình kết hôn.
Trong ảnh, một đôi nam nữ có diện mạo cực kỳ xuất sắc, mặc áo sơ mi trắng ngồi sát vào nhau, nụ cười tràn ngập hạnh phúc.
Thật sự rất khiến cho người khác ghen tị.
Sau khi rời khỏi cục dân chính, Trình Tuyết Ý ngồi trong xe chụp hai bức hình giấy đăng ký kết hôn, rồi lại gõ tiếp mấy chữ, trước khi ấn nút đăng bài, cô còn cười hề hề hỏi Từ Kỳ Ngôn: “Chuẩn bị nghênh đón mưa giông bão lớn chưa”
Từ Kỳ ngôn ung dung mỉm cười, sau đó đạp chân ga: “Luôn luôn sẵn sàng.”
Vài giây sau trên Weibo.
Trình Tuyết Ý V: Hôm nay dành chút thời gian để giải quyết chuyện cá nhân nhé, về sau chúng ta là một nhà ba người\~ [hình ảnh] [hình ảnh]
Weibo bùng nổ ngay lập tức!
[Tôi giật mình tới mức há hốc miệng! Quá, bất, ngờ!]
[CMN! Trình Tuyết Ý kết hôn sao? Vẫn là với ông chủ Từ sao? Thế giới này có cần phải huyền huyễn như vậy không?!!!]
[Khi nhìn thấy dòng chữ này, tôi thật sự muốn lên máu não!]
[A a a a a a, chúc mừng nữ thần của tôi! Tôi khóc mất, nữ thần tôi yêu 5 năm đã kết hôn rồi!]
[Không phải, lượng thông tin này lớn đến mức tôi thậm chí không biết bắt đầu từ đâu, khi nào thì họ ở bên nhau vậy? Khi nào mang thai? Khi nào sinh con? Tôi giống như một bà mẹ già vậy, rầu đến thối ruột rồi \~]
[Ha ha ha lầu trên rất giống với tôi.]
[Bom của Trình Tuyết Ý mang tới làm tôi đã bị choáng váng rồi.]
[Ông chủ Từ phải đối xử thật tốt với Trình Trình nhé, tôi khóc mất thôi.]
[Chơi lớn quá đi, xuýt chút nữa là tôi đã làm rớt điện thoại rồi, không biết nên nói gì cả, chúc mừng chúc mừng!]
[Chúc mừng! A, nghĩ lại câu nói: “tôi vẫn chưa theo đuổi được cô ấy” của ông chủ lớn năm xưa giống như mới ngày hôm qua mà thôi, hiện tại ông chủ lớn không chỉ ôm được người đẹp về nhà, mà ngay cả đời sau cũng có rồi, đây đúng là một tình yêu thần tiên mà.]
[A a a! Hiện tại bà chỉ muốn xem lại «Thế Giới Họ Đang Sống» hôm nay là một ngày đáng để rơi nước mắt vì tình yêu của người khác.]
Hiện tại vị trí của Trình Tuyết Ý đã rất cao rồi, ngay lập tức tuyên bố hai chuyện lớn đến như vậy, Weibo chắc chắn lại bị sập nữa rồi,
..................
Vào buổi tối, bình luận bên dưới Weibo của Trình Tuyết Ý đã vượt qua một triệu.
Một lần nữa chứng minh lưu lượng kinh khủng đến mức nào.
Hôm nay là ngày lãnh chứng cực kỳ quan trọng của Trình Tuyết Ý và Từ Kỳ ngôn, nên Từ Gia Ninh và Thi Nhất cũng quay về.
Cả gia đình quây quần trên bàn ăn, cực kỳ náo nhiệt.
Hiện tại cả hai cũng đã lãnh chứng, nên không tránh khỏi trong bữa tiệc này sẽ nhắc đến hôn lễ.
Diệp Hâm: “Tuyết Ý à, con và Kỳ Ngôn bàn bạc chuyện đám cưới sao rồi?”
Trình Tuyết Ý múc một chén canh, sau đó cười nói: “Con muốn chờ sau khi sinh con xong, bây giờ cũng đã bốn tháng rồi, con cũng không muốn bản thân phải mệt mỏi quá nhiều.”
Từ Gia Ninh cực kỳ kích động: “Chị dâu chị dâu, em muốn báo danh vị trí phù dâu!”
Trình Tuyết Ý bật cười: “Thi Nhất có muốn báo danh vào vị trí phù rể không?”
Thi Nhất chậc một tiếng: “Sợ là Từ tổng không dám đấy.”
“Dù sao cũng phải so sánh.”
Thi Nhất thoải mái liếc mắt nhìn Từ Kỳ Ngôn: “Dù sao tôi vẫn đẹp trai hơn Từ tổng một chút.”
Từ Kỳ Ngôn ngước mắt, ánh mắt lạnh nhạt:
“Anh suy nghĩ ngày mai có nên để cho báo chí đưa tin, tiêu đề là: [thân phận bí ẩn của lưu lượng Thi Nhất đã bị lộ ra ánh sáng] em nghĩ sao?”
Thi Nhất: “…”
Một cú đấm hoàn hảo cho tên kia im miệng.
Tất cả mọi người trong bàn đều cười rộ lên, ngay cả ông Từ cũng không nhịn được bật cười.
Bầu không khí của bữa tối rất hài hòa, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, rất náo nhiệt.
Dường như là vì tâm trạng thả lỏng, nên Trình Tuyết Ý ăn không ít.
Buổi tối sau khi rời khỏi nhà họ Từ thì cũng đã 9 giờ, nhiệt độ bên ngoài có hơi lạnh lẽo, Từ Kỳ Ngôn cởi áo khoác ra che cho Trình Tuyết Ý:
“Đừng để cảm lạnh.”
“Dạ.”
Trình Tuyết Ý nắm tay hắn đi về phía gara.
Lòng bàn tay của người đàn ông rộng và ấm áp, dường như có thể mang tới cho cô một sức mạnh vô hạn.
Một giai đoạn mới của cuộc đời đã bắt đầu mở ra, vì vậy hãy nắm tay như thế này cùng nhau đi tới hạnh phúc..