Vừa đến cửa hội sở, tôi đã thấy Cố Quân cùng nhóm bạn của anh.
Hứa Uyển đứng bên cạnh, không biết phải làm sao.
Cố Quân giật mạnh tay khỏi người đang kéo anh, gào lên: “Gọi Hứa Diệu Diệu đến đón tôi! Gọi cô ấy đến đây!”
Vừa thấy tôi xuống xe, bạn của Cố Quân lập tức mừng rỡ:
“Hứa Diệu Diệu! Cuối cùng cậu cũng đến, nhanh! Mau đưa anh ấy đi đi.” Tống Hằng nhìn tôi như thấy cứu tinh.
Sắc mặt Hứa Uyển phức tạp.
Cố Quân như bị sét đánh, đột nhiên đứng yên, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
Như thể đang nói: "Em thấy không, anh biết em sẽ đến mà."
Nhưng tôi chỉ lùi lại một bước, chỉ tay vào tài xế bên cạnh:
“Mấy người đàn ông các anh không thể đưa anh ấy lên xe được sao?”
“Ý cậu là gì?” Tống Hằng nhíu mày.
“Tôi còn có việc, tự các anh lo liệu.”
Tôi vòng qua họ, đi vào bên trong hội sở gặp Đường Sâm.
Sau lưng, vài ánh mắt nóng rực dõi theo tôi, khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Đường Sâm ôn hòa nói: “Anh đã gọi món mà em thích, matcha latte, hãy nghỉ ngơi một chút nhé?”
Tôi cùng Đường Sâm đi vào, phía sau tiếng của Cố Quân và bạn bè anh ngày càng xa.
Khi tôi chuẩn bị bước vào cửa phòng riêng, từ cửa hội sở vang lên tiếng la hét:
“Anh ấy...!phun m.á.u rồi!”
“Gọi cấp cứu 120 đi!”
“Mọi người đâu, mau lên đỡ anh ấy!”.