Cố Quân phải nhập viện.
Anh ấy uống say nhiều ngày liền, dẫn đến thủng dạ dày.
Tôi và Đường Sâm ngồi ngoài cửa phòng bệnh, anh ấy lặng lẽ đưa tôi đồ ăn sáng.
“Ăn chút gì đi.” Đường Sâm nhẹ nhàng nói.
Tôi nhận lấy đồ ăn: “Cảm ơn anh, anh về trước đi.”
“Anh ở lại cùng em.”
“Em muốn yên tĩnh một chút.”
Đường Sâm im lặng vài giây: “Được thôi.”
Anh ấy luôn giữ khoảng cách vừa đủ, khiến mọi người cảm thấy thoải mái.
Tôi ngồi ngoài hành lang, ăn bánh đậu xanh, nhớ lại chuyện mười sáu năm trước.
Khi đó, ba mẹ tôi qua đời trong một tai nạn ô tô, bên trong linh đường lại ồn ào cãi cọ.
Người thân họ hàng đều mong muốn tài sản của cha mẹ, nhưng không ai muốn nhận nuôi tôi, một đứa trẻ sáu tuổi.
Tôi ngồi ngoài linh đường, miệng đắng ngắt, mặc dù chẳng ăn gì cả.
Cố Quân lặng lẽ đến ngồi bên cạnh tôi, cùng tôi ngồi một lúc.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, giọng trẻ con non nớt: “Ăn kẹo không?”
Tôi không trả lời.
Anh đưa cho tôi một viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, rồi bóc một cái và đưa đến miệng tôi.
“Ăn đi, ngọt một chút sẽ không buồn nữa.” Anh không biết cách an ủi người khác, cứ thế nhét viên kẹo vào miệng tôi.
Anh không biết, thực ra tôi không quá đau buồn.
Tôi chỉ mơ hồ, không biết mình sẽ đi đâu, tương lai sẽ thế nào.
Trước khi sáu tuổi, cha mẹ cho tôi một cuộc sống tốt đẹp, nhưng bận rộn với công việc kinh doanh nên ít khi nói chuyện và ở bên tôi.
Tôi được bảo mẫu chăm sóc, nhưng lại chơi thân hơn với gia đình Cố Quân, được ông nội Cố yêu chiều, nên tình cảm giữa chúng tôi gần gũi hơn.
“Họ cũng không muốn tôi.” Tôi nói.
“Anh muốn em!” Cố Quân nhỏ nói, vỗ ngực: “Em làm vợ anh, ở nhà anh, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau!”
Luôn luôn bên nhau…
Tôi đã tin điều đó trong rất nhiều năm.
Sau này ở nhà chú một năm, khi ông nội Cố nói muốn đưa tôi về kinh thành, tôi đã không chần chừ mà nói “Được” — rất kiên định và hưng phấn.
Bây giờ, tôi và Cố Quân đã không còn giống như trước kia.
Thời gian dài trôi qua, con người dần thay đổi..