Cố Quân chẳng hề nhận ra, anh ấy có tính chiếm hữu rất mạnh với tôi.
Vì vậy, trong buổi tiệc gặp mặt thân cận do ông nội tổ chức để tôi gặp gỡ người khác, anh ấy suốt buổi giữ bộ mặt cau có.
Đúng là chuyện hiếm thấy.
Hôm trước còn là lễ đính hôn, hôm nay đã bắt đầu mở tiệc thân mật.
Chuyện của tôi, e rằng lại trở thành trò cười cho người khác.
Ông nội Cố nắm tay tôi, nói sau này tôi sẽ là cháu gái của ông, còn Cố Quân sẽ là anh trai tôi.
Ông đẩy tôi ra giao lưu với các chàng trai trẻ.
Đối diện tôi là Đường Sâm, con trai trưởng của nhà họ Đường, trông chững chạc, điềm tĩnh và rất lịch thiệp.
Anh ấy hoàn toàn không giống Cố Quân, có làn da rám nắng và vóc dáng cao lớn.
Nghe nói anh ấy từng đi lính trước khi tiếp quản gia đình Đường, trong bộ vest chỉn chu lại toát lên vẻ nghiêm nghị, chính trực.
Tôi cầm ly nước chanh, khẽ hỏi: “Danh tiếng của tôi không tốt lắm, anh có chấp nhận được không?”
Đường Sâm nhíu mày: “Cô nói là cô nổi tiếng dám yêu dám hận đấy à?”
Tôi: “?”
Người ngoài đều nói tôi mặt dày, cứ dai dẳng bám lấy, chen ngang vào chuyện người khác.
Vậy mà trong miệng Đường Sâm, lại trở thành dám yêu dám hận?
Đường Sâm nhấp một ngụm rượu, thân hình cao lớn tiến lại gần:
“Cô Hứa, tôi không thấy việc theo đuổi tình yêu chân thành, mãnh liệt có gì sai cả.
“Cái gọi là danh tiếng, chẳng qua chỉ là lời bàn tán của người khác mà thôi.
“Tôi không quan tâm người khác nói gì, tôi chỉ biết rằng, hôm nay cô rất đẹp, khiến tôi rung động.”
Đó đúng ra là những lời đường mật rõ ràng nhất.
Nhưng vẻ mặt nghiêm túc và giọng nói chân thành của Đường Sâm khiến tim tôi đập loạn.
Có lẽ đã quá lâu rồi tôi chưa được ai khen ngợi, nên có chút hoang mang.
Rất nhanh, tôi lấy lại bình tĩnh.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Anh Đường, có thể nhờ anh một việc được không?”
“Việc gì?”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh:
“Kết hôn với tôi.”
Phanh —
Không xa, có hai người đang tranh cãi, bàn tiệc dài bị đổ xuống đất.
“A Quân, đừng đánh!” Hứa Uyển hét lớn.
Tôi quay sang nhìn Đường Sâm.
Chỉ thấy Cố Quân đang đè Tống Húc Lượng xuống đất, nắm tay liên tục đấm.
Tống Húc Lượng bị áp chế, vừa tránh nắm đ.ấ.m của Cố Quân, vừa hét lên: “Không dám nhận mà còn dám làm, ngươi coi Hứa Diệu Diệu như cẩu nhiều năm như vậy, muốn đuổi thì đuổi, lại còn muốn làm người tốt?”
“Tôi thích cô ấy thế nào, tôi chưa bao giờ bắt nạt cô ấy, thích cô ấy muốn ở bên cô ấy thì không được sao!
“Hứa Diệu Diệu, tự cô nói đi, tôi như vậy có được không!”
Tống Húc Lượng thở hổn hển, nằm trên đất, nhìn chằm chằm vào tôi mà gọi lớn.
Tôi đứng yên tại chỗ, im lặng trong giây lát:
“Anh trai, đừng đánh nữa.”
Tôi khẽ gọi một tiếng "anh trai," như muốn đốt hết những điều hoang đường trong quá khứ.
Cơ thể Cố Quân đột ngột cứng đờ…
Nắm tay đang giơ lên giữa không trung dừng lại.
Anh từ từ đứng dậy, mắt đỏ hoe, nhìn tôi chằm chằm.
Môi anh run run, khàn giọng nói: “Anh trai?”.