Dịch: 2TP
“Mấy người đang uy hiếp tôi?”
“Ý chúng tôi căn bản không phải như vậy, ngược lại chủ của chúng tôi vô cùng thưởng thúc ngài Hạ đây, nhưng nếu ngài Hạ không phối hợp, sợ rằng, mong có thể hiểu cho.”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói như người ở bề trên cảm giác vô cùng ưu việt, Hạ Kiêu biết cảm giác vô cùng ưu việt này đến từ đâu, tình trạng đối phương tự cho mình có thể lực tuyệt đối có thể mạnh mẽ yêu cầu bên còn lại phải thuận theo mới xuất hiện.
Hạ Kiêu cười giễu cợt một tiếng, anh gặp qua không ít loại ngu xuẩn, nhưng dám công khai làm càn như vậy, định tính toán dùng sức mạnh của quyền thế ép anh cúi đầu, thật sự không nhiều lắm, dại dột như vậy rất đặc biệt, ngược lại làm Hạ Kiêu thấy buồn cười, trong giọng nói mang theo chút châm chọc cùng một tầng ý nghĩa khác hỏi: “Ồ, chẳng lẽ chủ của cô là người đứng đầu tư bản?”
Trợ lý nghe giọng điệu ngạo mạn như vậy thì nhíu mày, quen cáo mượn oai hùm nên không chịu nổi sự khinh thường như vậy, âm thanh của cô ta lộ ra chút không vui: “Chủ tôi là ai, ngài Hạ không cần biết, anh chỉ cần biết một câu của chủ tôi, có thể quyết định tương lai của anh.”
Ánh mắt Hạ Kiêu nhạt nhẽo vẫn còn dừng lại trên cái tin được chuyển tới điện thoại anh vào năm phút đồng hồ trước, Thẩm Tổng có thể đi từ một người bán hàng đến vị trí hiện tại, năng lực cùng thủ đoạn về mạng lưới giao thiệp không cần phải nói, phí một ít sức lực đã có thể tìm được kẻ đứng sau, nhìn Thẩm Tổng gửi tên đó tới, Hạ Kiêu đương nhiên một chút cũng không thấy bất ngờ, anh cũng lười nói với người trợ lý này.
Hạ Kiêu cười lạnh một tiếng: “Đồ ngu xuẩn, cô cho là mình đang nói chuyện với người nào.”
Trợ lý bị Hạ Kiêu đâm một cái, ngây ngẩn cả người, minh tinh nhỏ này, sao lại mạnh miệng hơn cô ta vậy, lẽ nào sau lưng đối phương cũng có kim chủ? Nhưng kim chủ nào lại có thể không nể mặt mũi cho Chu Kế Nguyệt?
“Điện thoại tôi đã ghi âm, tự mình tìm Chu Thời Tranh giải thích đi.”
Hạ Kiêu chốt một câu như vậy, liền cúp điện thoại, sau đó đem đoạn ghi âm cắt bỏ đầu đuôi, cắt luôn những lời nói Quý Tinh Diêu không tốt, mới gửi cho Chu Thời Tranh: Em gái nuôi của cậu thật quá mức, ăn hiếp đến trên đầu tôi.
Chu Thời Tranh khi đó mới từ trong phòng họp đi ra, anh ta khoảng thời gian này bận tới sức đầu mẻ trán, nên tâm trạng không được tốt lắm, khi giám đốc bộ phận marketing báo cáo số liệu thì xuất hiện sơ sót, Chu Thời Tranh nhịn không được phát hỏa trong suốt buổi họp, nhưng vẫn chưa nguôi giận, áp suất trên người thấp đến đáng sợ, một đám giám đốc bộ phận đi đằng sau nơm nớp sợ hãi, rất lo lửa giận sẽ lan đến người mình.
Chính vào lúc này thì di động của Chu Thời Tranh kêu lên một tiếng, trợ lý cẩn thận đi tới, đưa điện thoại: “Là tin nhắn của ngài Hạ.”
Chu Thời Tranh vừa nghe là tin nhắn của Hạ Kiêu, gương mặt chậm rãi khởi sắc, nhưng khi thấy được tin nhắn, thì thần sắc lại chìm xuống, anh ta mở phần ghi âm, âm thanh lên mặt của trợ lý kia vang vọng khắp hành lang, một đám giám đốc đều đổ mồ hôi lạnh trên trán, không khéo có giám đốc của khách sạn Chu Thiên cũng đang ở đó, nghe được nội dung ghi âm, sắc mặt trắng bệch, quả nhiên, sau khi hết đoạn ghi âm, giám đốc khách sạn Chu Thiên đã bị Chu Thời Tranh hung hăng trừng mắt, tâm lạnh mất một nửa.
Muốn mạng.
Nghe xong đoạn ghi âm, sắc mặt Chu Thời Tranh đã đen như đáy nồi, trợ lý ở một bên cũng không dám ho, Chu Thời Tranh lại lùng nói: “Xảy ra chuyện gì?”
Trợ lý lau mồ hôi, làm sao cậu ấy biết?
Nhưng mà làm sao dám nói ra lời này, vì vậy chỉ có thể nhắm mắt trả lời: “Chu tổng, cho tôi năm phút.”
Sau năm phút đồng hồ, trợ lý đem việc Chu Kế Nguyệt lấy được video từ khách sạn Chu Thiên thế nào, dùng đoạn ghi hình đó mua thủy quân online thôi thúc dư luận lên men, đồng thời còn để trợ lý uy hiếp Hạ Kiêu kể cho Chu Thời Tranh nghe.
Sắc mặt Chu Thời Tranh càng lúc càng khó coi, trực tiếp ném văn kiện trên tay xuống bàn, văn kiện va chạm với mặt bàn tạo thành một âm thanh lớn, rơi xuống đất.
Trợ lý rất có ánh mắt nhặt văn kiện lên, lặng lẽ lui ra ngoài, trước khi đóng cửa thì thấy Chu Thời Tranh sắc mặt không tốt cầm điện thoại lên bấm, gọi đi.
–
Lúc Hạ Kiêu cúp điện thoại, thì trợ lý Chu Kế Nguyệt ngây ngẩn cả người.
Hạ Kiêu nói “Điện thoại tôi đã ghi âm, tự mình tìm Chu Thời Tranh giải thích đi” là có ý gì?
Chu Thời Tranh là Chu Thời Tranh mà cô ta nghĩ sao?
Trợ lý:!!!
Hạ Kiêu này vậy mà có quen biết với Chu Thời Tranh sao?
Trợ lý có dự cảm không tốt, luôn cảm thấy chuyện này có thể xảy ra sai lầm.
Cô ta vừa cúp điện thoại, thì Chu Kế Nguyệt đã tìm tới: “Chuyện để cô làm thế nào rồi?”
Trợ lý nhớ đến cuộc nói chuyện vừa rồi, lúng ta lúng túng nói: “Tôi đã làm rồi, nhưng Hạ Kiêu giống như không phối hợp lắm.”
Chu Kế Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nhướng mày, trong mắt đều là tức giận: “Nếu anh ta không phối hợp, vậy để anh ta biết kết quả khi đắc tội với tôi, đem đoạn video kia thả ra ngoài.”
Tâm Chu Kế Nguyệt rất nhỏ nhen, một minh tinh nhỏ mà thôi, dám đối nghịch với cô ta.
Trợ lý có chút do dự, Chu Kế Nguyệt không nhịn được: “Thế nào? Ngay cả cô cũng thích anh ta?”
Trợ lý vội vàng lắc đầu: “Không phải, tôi không theo đuổi thần tượng.
Chỉ là vừa rồi lúc Hạ Kiêu cúp điện thoại có nói một câu kỳ lạ.”
Chu Kế Nguyệt tự cao không thèm để ý: “Cái gì?”
Trợ lý nói: “Anh ta nói “Điện thoại tôi đã ghi âm, tự mình tìm Chu Thời Tranh giải thích đi” tôi nghĩ có khả năng người quen biết Chu tổng.”
Chu Kế Nguyệt cười nhạo hai tiếng: “Anh ta có thân phận gì, sao có thể quen biết anh cả, sợ không phải chỉ là theo người nào đó tham gia tiệc gặp một lần, loại quan hệ trèo cao này cũng hù dọa được cô sao.”
Trợ lý thấy Chu Kế Nguyệt tự tin như vậy, cũng không khỏi bị thuyết phục.
Chính là lúc này, điện thoại Chu Kế Nguyệt lại kêu lên, cô ta cầm lên nhìn, thấy là điện thoại của Chu Thời Tranh, bản thân thật ra cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng lúc này cô ta không nghĩ sâu, tiện tay bắt máy, giọng nói ngọt ngào: “Anh ơi, bên Hoài Húc bên kia có…”
Chu Kế Nguyệt còn chưa dứt lời, nụ cười còn ở trên mặt, trợ lý cách đó không xa, thấp thoáng có thể nghe được âm thanh tràn đầy lửa giận của Chu Thời Tranh trong điện thoại, trợ lý đi theo bên người Chu Kế Nguyệt nhiều năm, cũng cùng cô ta tới nhà họ Chu vài lần, từ xa xa thấy được thái tử gia luôn được chú ý của nhà họ Chu, khí thế của người kia không tầm thường, tuy lạnh lùng nghiêm túc, nhưng đối với người khác vẫn luôn là bộ dáng khiêm tốn lễ phép, trợ lý chưa từng thấy vị thái tử kia nổi giận, cũng chưa từng thấy đối phương nặng lời với Chu Kế Nguyệt.
Nhưng bây giờ, Chu Thời Tranh vậy mà tức giận không kiềm chế được mắng chửi Chu Kế Nguyệt một tràng, trợ lý khiếp sợ, trong lòng lại nổi lên gợn sóng cao vạn trượng, chẳng lẽ bởi vì minh tinh kia? Anh ta đúng là có quen biết với Chu Thời Tranh? Nhưng rốt cuộc là quan hệ nào làm Chu Thời Tranh trở mặt với Chu Kế Nguyệt?
Trợ lý một mặt điên cuồng tò mò, một mặt lại than bản thân xui xẻo.
Chu Thời Tranh lần đầu tiên gọi đến đây nặng lời với Chu Kế Nguyệt như vậy, gương mặt cô ta vô cùng băn khoăn, thần sắc trắng bệch, mím môi thật chặt, trong mắt thậm chí ẩn ẩn có nước, cô ta cảm thấy rất tủi thân: “Em biết em không nên tiết lộ video của khách sạn Chu Thiên, nhưng người ngoài không biết đoạn video này là do khách sạn Chu Thiên làm lộ ra, sao anh lại tức giận như vậy?”
Trong điện thoại giống như truyền tới tiếng cười lạnh: “Còn không biết lỗi?”
Âm thanh của Chu Thời Tranh gần như gọi là lạnh lùng, nói: “Ngày mai cùng anh đi xin lỗi cậu ấy, nếu người ta tha thứ, việc này cho qua.”
Chu Kế Nguyệt không dám tin trừng lớn hai mắt, anh cả vậy mà để cô ta đi xin lỗi một minh tinh nhỏ: “Dựa vào cái gì?”
Anh trai làm sao có thể nhục nhã cô ta như vậy!
Chu Thời Tranh lạnh lùng nói: “Chỉ bằng bản thân em làm sai chuyện, em không nên nhúng tay vào khách sạn Chu Thiên, lại càng không nên trêu vào Hạ Kiêu.”
Nói xong thì Chu Thời Tranh cúp điện thoại.
Mặt Chu Kế Nguyệt đầy nước mắt, không dám tin nhìn điện thoại di động, cô ta không nên trêu vào Hạ Kiêu? Anh ta không phải chỉ là một minh tinh nhỏ thôi sao? Rốt cuộc lai lịch của anh ta là gì?
Đáy lòng Chu Kế Nguyệt đột nhiên nảy lên một suy nghĩ đáng sợ, Chu Thời Tranh cũng coi trọng người như vậy, thì sẽ có thân phận gì.
–
Chu Thời Tranh cúp điện thoại, phiền muộn nhéo mi tâm.
Vừa mới bắt đầu thì anh ta đã không thích người “em gái” này, em gái ruột của mình từ nhỏ trắng trẻo dễ thương, nhu thuận lại lễ phép, có đôi mắt xinh đẹp như bảo thạch, phảng phất như được tắm qua nước thánh, trong suốt thuần khiết mỹ lệ, khi ngước đầu nhỏ nhìn lên, bên trong giống như có ánh sáng phát ra.
Dễ thương như vậy, không ai không thích, cũng không ai có thể thay thế được.
Mà năm đó ba đau lòng mất vợ, lại lạc mất con gái, sự nghiệp trong khoảng gian nan nhất, nhiều đả kích như vậy hầu như khiến ông sụp đổ.
Vì vậy vừa nhìn thấy cô bé lớn lên giống mẹ, lại chạc tuổi em gái mới nhịn không được nhớ nhung, muốn nhận làm con gái nuôi, tính bù đắp vào.
Chu Thời Tranh lại không tiếp xúc nhiều với người em gái nuôi này lắm, nhưng anh ta miễn cưỡng tiếp nhận, chỉ vì dáng vẻ đó có thể giúp ba trò chuyện cảm thấy an ủi mà thôi.
Thế nhưng sau này, khi nhà họ Triệu lại một bước theo bậc leo lên nhà họ Chu, tự ý giúp Chu Kế Nguyệt sửa lại tên, muốn để họ Chu, lại muốn “Kế Nguyệt”, thì Chu Thời Tranh vô cùng bài xích và phản cảm với người em gái nuôi cùng nhà họ Triệu này.
Thật ra mặc dù cho tới giờ ba chưa từng nói, nhưng cũng dần dần lãnh đạm với bọn họ, Chu Thời Tranh biết ba nghĩ giống với mình.
Em gái của anh ta là Chu An Duyệt, độc nhất vô nhị, không người nào có thể thay thế, càng không thể để người khác thừa kế tất cả của cô, thứ thuộc về cô, thì chỉ vùi theo cô, sẽ không cho người khác.
Chu Kế Nguyệt từ trước tới giờ luôn giả bộ nhu thuận hiểu chuyện với anh ta cùng ba, không phải không biết cô ta rất hung hăn càn quấy, nhưng Chu Thời Tranh không ngờ tới, Chu Kế Nguyệt cũng dám chọc tới Hạ Kiêu.
Mặc dù Hạ Kiêu là trốn nhà rời đi, thủy chung cũng là con trai duy nhất của ông Hạ.
Cho dù Chu Kế Nguyệt không tình nguyện, vẫn theo chân Chu Thời Tranh tới nhà hàng xin lỗi Hạ Kiêu.
Trước đây có bao nhiêu vênh váo tự đắc, thì hiện tại có bấy nhiêu nhục nhã chán chường.
Lúc bản thân cùng Chu Thời Tranh tới trước cửa nhà hàng, thì đối phương chưa từng nói một câu, vẫn luôn lạnh lùng với cô ta, trong lòng Chu Kế Nguyệt không biết có tư vị gì, nhẹ nhàng kêu một tiếng anh, đối phương lạnh lùng liếc nhìn cô ta, dẫn người vào phòng đã đặt trước.
Cho dù Chu Kế Nguyệt ở bên ngoài có bày ra bộ dáng cao cao tại thượng như thế nào đi nữa, nhưng trước mặt ba con nhà họ Chu, vẫn bày ra dáng vẻ thuận theo, cô ta so với ai đều hiểu rõ, địa vị vinh quang mà bản thân có được ngày hôm nay, tất cả là vì sau lưng có nhà họ Chu làm chỗ dựa, căn bản không có biện pháp mang đến cho cô ta cảm giác vinh quang cùng sự ưu việt như nhà họ Triệu kia.
Hai người vào phòng riêng, đợi năm phút đồng hồ, Hạ Kiêu mới khoan thai tới chậm, Chu Kế Nguyệt quả thật không thể tin được, cô ta chưa từng thấy ai dám để Chu Thời Tranh chờ, nhưng Hạ Kiêu cũng không vội, anh bước như đi dạo tới, trên mặt mang theo nụ cười thờ ơ: “Không cố ý tới muộn, tôi phải đưa bạn gái về, nên trên đường tới có chút chậm.”
Chu Thời Tranh liếc mắt nhìn, bộ dáng dương dương đắc ý khoe tình cảm của Hạ Kiêu quả thật vô cùng hiếm thấy, không khỏi xùy cười khinh một tiếng: “Thật có tiền đồ.”
Hạ Kiêu ngồi xuống kế bên Chu Thời Tranh: “Mau mang thức ăn lên.”
Phục vụ nghe vậy thì đóng cửa đi ra ngoài.
“Lần này phiền cậu giúp một chút, nói mời cậu ăn cơm, sao lại có thể để cậu mời ngược lại tôi?” Hạ Kiêu cười hì hì nói với Chu Thời Tranh, từ đầu tới cuối đều không liếc mắt nhìn Chu Kế Nguyệt, phảng phất giống như cô ta không có mặt.
Chu Kế Nguyệt nhục nhã cắn môi dưới, trong lòng hận chết tên Hạ Kiêu này, sao anh vẫn luôn đối nghịch với cô ta, thu lưu Quý Tinh Diêu, méc anh trai, đánh vào mặt mũi của cô ta khắp nơi.
Chu Thời Tranh thản nhiên nói: “Chuyện nào ra chuyện đấy, hôm nay tôi chỉ là người trung gian, nên mời một bữa cơm, cậu đừng nghĩ trốn.”
Nói xong thì anh ta liếc mắt nhìn cô ta: “Kế Nguyệt.”
Chu Kế Nguyệt cắn môi dưới, đứng dậy, sắc mặt có chút trắng, nhưng cô ta vẫn khống chế được tốt biểu tình của mình, không chút chật vật nào: “Anh Hạ, trước đó không biết anh là bạn với anh trai, thật sự là người một nhà mà không biết, tôi vô ý đối nghịch với anh, chỉ là do trợ lý hiểu sai ý.
Tôi ở đây xin lỗi anh, xin lỗi, mong anh có thể tha lỗi cho tôi.”
Lời này vừa nói xong, bầu không khí lại lần nữa rơi vào im lặng, Hạ Kiêu thưởng thức ly rượu trong tay, cười như không nhìn cô ta, trong mắt không có chút xíu nhiệt độ nào: “Ồ? Đều là lỗi của trợ lý cô?”
Lời vừa hỏi ra liền liếc nhìn sắc mặt của Chu Kế Nguyệt, trong lòng cô ta hận đến cắn răng, người này là có chuyện gì? Nói lỗi do trợ lý không phải là chuyện bình thường trong xã hội, giúp kéo vãn mặt mũi của mọi người, hóa giải hết mâu thuẫn sao, lưu lại thể diện cho đôi bên sao.
Đây là quy tắc cả giới ngầm thừa nhận, cô ta nói như vậy thì có vấn đề gì?
Cô ta tưởng bản thân mình nói như vậy, thể hiện rõ áy náy, Hạ Kiêu này cho dù nhìn mặt mũi anh cả cũng phải nể tình mà buông tha chứ, nhưng tại sao lại cắn mãi không thả?
Hạ Kiêu hiển nhiên không hài lòng với hành vi quăng nồi của Chu Kế Nguyệt, thưởng thức ly rượu trong tay, không hề có ý định tiếp nhận lời xin lỗi.
Chu Kế Nguyệt ở ngoài luôn được người khác săn đón, chưa từng bị tủi thân như vậy, cô ta đỏ mắt nhìn về hướng anh cả xin giúp đỡ, mong có thể nói vài câu, nhưng đối phương lại nhíu mày, dạy dỗ: “Cô xin lỗi như vậy? Nếu không có thành ý thật tình, thì xin lỗi cái gì?”
Nước mắt Chu Kế Nguyệt như muốn rơi xuống, cô ta không nghĩ tới anh cả lại không che chở mình, trái lại làm trò dạy dỗ trước mặt Hạ Kiêu, Chu Kế Nguyệt cô ta chưa từng chịu tủi nhục như vậy, bản thân như muốn khóc lên, lại không dám làm càn, chỉ cần một ngày còn muốn dựa vào nhà họ Chu sống êm đẹp, thì không thể không làm theo ý ba con bọn họ.
Chu Kế Nguyệt đỏ mắt, tiếp tục nói xin lỗi, nhưng lần này cô ta không dám quăng nồi, lần xin lỗi vừa rồi bị dạy dỗ qua như một gáo nước lạnh hất vào tinh thần của Chu Kế Nguyệt, cô ta cúi đầu thật thấp, nhục nhã lại khổ sở, âm thanh rất nhỏ, chưa từng cực khổ nói những lời này như vậy: “Xin lỗi, anh Hạ, tôi không nên mua thủy quân gây chuyện, lại càng không nên uy hiếp anh, tôi biết sai rồi, sau này sẽ không bao giờ tái phạm, anh có thể tha thứ cho tôi không?”
Chu Kế Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Kiêu, trong mắt có khuất nhục cùng chút không chịu thua, có thể sao?
Ai biết Hạ Kiêu được một tấc lại muốn một thước: “Chưa đủ, tôi muốn cô nói những lời xin lỗi này vì đã nói xấu bạn gái tôi.”
Chu Kế Nguyệt nghe vậy thì cổ họng như muốn nổ tung.
Cô ta có thể cúi đầu trước Hạ Kiêu, đó là bởi vì Chu Thời Tranh, đó là bởi vì sau lưng Hạ Kiêu có bối cảnh không thể nói rõ, nhưng để cô ta phải xin lỗi Quý Tinh Diêu.
Cô ta không làm được.
Nên nói trên đời này người Chu Kế Nguyệt hận nhất, ban đầu không có, nhưng hiện tại lại có, chính là Quý Tinh Diêu!
Cái loại phụ nữ đê tiện này, cô ta hưởng dụng tình cảm từ thanh mai trúc mã của mình, hút máu của đối phương, cơ hội tới, sẽ leo lên một kẻ có tiền.
Cô ta ghét loại phụ nữ như vậy! Để bản thân xin lỗi người phụ nữ này, cho dù xin lỗi những lời bình luận, cũng khiến cô ta khó chịu hơn ăn phân!
Chu Kế Nguyệt trực tiếp bùng nổ: “Anh Hạ! Anh không nên quá đáng như vậy.
Tôi đã xin lỗi rồi.
Hơn nữa tôi với trợ lý không có nói sai, nếu Quý Tinh Diêu dám làm ra chuyện như vậy chẳng lẽ lạ sợ người ta nói sao?”
“Anh H,ạ tôi tốt tính nhắc nhở anh không nên bị hạng phụ nữ này lừa.
Cô ta ở với anh cũng chỉ vì tiền thôi, từ bỏ bên này lập tức kiếm bên khác, đây không phải đào mỏ thì là gì.
Anh không nên bị cô ta lừa.”
Hạ Kiêu hừ lạnh một tiếng, nợ giữa bọn họ rối như tơ vò, dù Hạ Kiêu không thoải mái nhưng anh vẫn rõ ràng, người phụ nữ này vậy mà còn có thể nói ra những lời như vậy.
Hạ Kiêu không muốn tranh cãi với hạng phụ nữ này, anh quay đầu nhìn về phía Chu Thời Tranh: “Đúng rồi, cậu còn không biết đứa em gái nuôi này làm ra chiến công vĩ đại gì đúng không?”
“Cô ta trên tiệc đính hôn đi quyến rũ vị hôn phu của người ta, hiện tại cái vị hôn phu kia sắp thành em rể của cậu đó.”
Mặt Chu Kế Nguyệt chợt trắng bệch..