Dịch: 2TP
Ngày cuối tuần này, cả một đêm tự do với tiệc rượu như tối qua, thế giới lúc sáng sớm là một mảnh trắng bạc, nhưng người Yến Thành thấy quen với tuyết rồi lại chẳng thấy chút hứng thú gì, ngược lại là càng muốn nướng trên giường hơn, bên ngoài lạnh như thế, trong phòng thì có máy sưởi ấm áp thoải mái, trong lúc đợi gió tuyết bên ngoài qua đi thì ngủ một giấc mới là chuyện nên làm để hưởng thụ ngày cuối tuần này.
Mùa đông rời giường rất khó, 10h Quý Tinh Diêu phải đến gặp bác sĩ Lâm để làm đợt chữa trị cuối cùng, nhưng 7h sáng, cô đã bị cơn đau đầu nhức óc gọi dậy trèo từ giường xuống, ngồi trên sô pha tỉnh ngủ.
Hôm nay Hạ Kiêu có một buổi casting, phải bay từ 10h để tới Hoành Điếm, sáng sớm Quý Tinh Diêu đã dậy để tiễn Hạ Kiêu ra cửa.
Hạ Kiêu thay đồ từ trên tầng xuống, thấy Quý Tinh Diêu đang quấn chiếc thảm nhỏ lông vũ trắng của mình ngồi trên sô pha, chắc là quá buồn ngủ rồi, đầu cứ như con gà con gật từng cái một.
Bước chân Hạ Kiêu ngừng lại, tiếng bước chân khi xuống tầng càng nhẹ hơn, anh nhẹ tay nhẹ chân bước tới bên cạnh Quý Tinh Diêu, muốn bế Quý Tinh Diêu về phòng ngủ, ai ngờ vừa dựa gần, thì Quý Tinh Diêu bèn đột nhiên tỉnh giấc.
Quý Tinh Diêu mê man, ngẩng đầu nhìn Hạ Kiêu, sau đó che miệng ngáp một cái, dáng vẻ đáng yêu này khiến Hạ Kiêu không nhịn được cười, nhẹ giọng hỏi cô, “Dậy sớm thế này là làm gì đây.”
Quý Tinh Diêu dụi mắt, giọng mềm mại, “Em tiễn anh ra cửa.”
Tim Hạ Kiêu mềm đến mức không kìm được, anh đưa bàn tay to xoa xoa đầu Quý Tinh Diêu, xoa mái tóc rối tung lên, Quý Tinh Diêu cũng không tức giận dùng tay kéo kéo tóc đi theo phía sau Hạ Kiêu như cái đuôi nhỏ, “Anh ăn sáng chưa?”
Hạ Kiêu: “Trợ lý mang bữa sáng lên rồi.”
Quý Tinh Diêu chậm rãi khịt mũi.
Hạ Kiêu đi tới huyền quan* để thay giày, Quý Tinh Diêu đi theo đến huyền quan, “Vậy anh lúc nào mới về?”
*Huyền quan: Trong phong thủy, huyền quan được quy định là khu vực sảnh ngay gần cửa ra vào nơi bước vào phòng khách.
Hiểu một cách đơn giản hơn, đây chính là khu vực ngăn cách giữa phòng khách và cửa chính.
Huyền quan như một bức bình phong hay bước đệm cho phòng khách.
Hạ Kiêu: “Buổi tối”
Quý Tinh Diêu vui vẻ gật đầu, đôi mắt đẹp cong cong, “Buổi tối em đợi anh ăn cơm.”
Hạ Kiêu mang giày mặc áo khoác xong, anh lấy ra một chiếc khăn len màu trắng từ ngăn tủ phía trên tủ giày ở huyền quan đưa cho Quý Tinh Diêu, đây là quà mà Quý Tinh Diêu mua cho Hạ Kiêu sau khi được trả lương.
Bây giờ nó trở thành thứ yêu thích nhất của Hạ Kiêu.
Quý Tinh Diêu mở khăn ra, cẩn thận đối chiếu, sau đó nhón chân lên, giúp Hạ Kiêu quàng khăn qua cổ, lại cẩn thận chỉnh lại hình dáng khăn, móng tay cô được cắt rất gọn gàng, ngón tay trắng nõn, móng tay có màu hồng xinh đẹp, cô quấn khăn một vòng — làm phẳng, “Xong rồi.”
Hạ Kiêu kéo tay Quý Tinh Diêu, hôn ngón tay cô, ngón tay Quý Tinh Diêu cứ như bị bỏng, sau đó mặt cũng dần ửng hồng, “Anh sắp muộn rồi.”
Hạ Kiêu cong khoé môi cười, nhẹ nhàng ừm một tiếng, miết ngón tay của Quý Tinh Diêu, “Đợi lát nữa anh đi rồi thì em ngủ thêm lúc nữa đi, 9h hẵng dậy, anh dặn tài xế rồi, 9 rưỡi ông ấy tới đón em đến nhà bác sĩ Lâm.”
Quý Tinh Diêu ngoan ngoãn gật đầu, “Được.”
Hạ Kiêu không muốn rời xa nhìn Quý Tinh Diêu một cái, thả tay ra, lùi lại một bước, “Anh phải đi rồi.”
Quý Tinh Diêu cười cười, “Chúc anh thử vai thành công.”
Hạ Kiêu: “Đợi anh về.”
–
Hạ Kiêu gần đây rất hot, ở sân bay rất đông người hâm mộ, ngay khi Hạ Kiêu chân trước vừa xuống máy bay chân sau ảnh sân bay đã được các trạm tỷ* up lên mạng rồi.
*Trạm tỷ: Người đứng đầu của fansite, hay theo chân thần tượng ra sân bay, đến địa điểm làm việc, quay phim của họ để chụp ảnh rồi đăng lên mạng (tương tự với master fan của KPOP).
Những người hâm mộ ngồi xổm chờ ảnh mới, fan ở đây lại cùng nhau thả rắm cầu vòng*.
*Thả rắm cầu vòng: Đây là một cụm từ ngôn ngữ mạng của dân đu Idol C-Biz, chỉ hành vi fan tung hô u mê thần tượng vô điều kiện, bất chấp hành động của thần tượng, ví dụ nếu thần tượng có ngoáy mũi hay đánh rắm thì cũng như cầu vồng cũng khen sến khen súa khen lấy khen để khen như trời như đất, khen thành tinh hoa thành tinh tú, thành cái gì cũng được nhưng ý vẫn khen lên tận mây xanh =))))))))))
- Tuyệt vời, đôi chân dài miên man tỉ lệ cơ thể này, ai không biết còn tưởng anh tui là người mẫu.
- Aaaaaaaaa!!!!!!! Tui nguyện phong anh tui thành vị thần sắc đẹp ở nơi đây.
- Lại là cái khăn quàng cổ này, đây là lần thứ ba tui nhìn thấy nó rồi phải không? Anh tui mê chiếc khăn này lắm, nhìn cũng đẹp lắm, có chị em nào biết là của hãng nào không tui muốn kiểu giống vậy.
- Đính chính: Là lần thứ 5 rồi nhé.
Đừng có nghĩ nữa cái khăn quàng cổ này bán hết nửa tháng trước rồi, chị gái tui đi công tác ở Cảng thành, tui nhờ bả mang một chiếc cho tui, bả nói Cảng thành cũng không còn nữa.
Bây giờ muốn thì phải tìm mua lại hoặc tháng sau mới có hàng cơ.
- Khăn quàng cổ này trông bình thường, nhưng giá thì 3999 (~ 13.791.687,09 Đồng) chị em à, cô xác định vẫn muốn mua hả?
- Cái giá này, xin lỗi làm phiền rồi.
- Anh tui rốt cuộc là có bao nhiêu fan là phú bà vậy, những thứ này cũng sold out được? Tui xem ảnh trên trang web chính thức rồi người mẫu đeo cái khăn quàng này nhìn rất bình thường, tui không ngờ anh tui đeo lại đẹp vậy á! Có vẻ như doanh số bán hàng đã nhờ anh tui mà tăng cao rồi.
- Phải á, nghe nói hãng này gần đây muốn tìm anh mình hợp tác á, không biết là muốn mời làm người phát ngôn hay là mở rộng thị trường đây, hông biết chính xác nữa nhưng mà anh mình từ chối rồi.
- Tại sao???? Không biết cái công ty quản lý nát này làm ăn kiểu gì, công việc thì không sắp xếp, tài nguyên thời trang cũng dẹp, nhìn là biết đối xử không ra gì với anh của tui rồi.
Nhưng rõ ràng anh tui đi casting vai diễn của đạo diễn An mà.
Đó là đạo diễn An đấy, một trong những đạo diễn đỉnh nhất cả nước.
Cậu nói xem tài nguyên này không tốt sao được.
- Hành vi mê muội nhìn không hiểu.
- Nhìn không hiểu +1
- Đó là tin tức mới nhất, tui hóng được tin mới của tổ, anh mình nhận show “Vũ đạo Phong Vân”
- ????!! Dưa thối, anh mình là diễn viên, chơi trống giỏi đó, tự nhiên đang yên đang lành tham gia tiết mục《Vũ đạo phong vân 》 làm gì?
- Tui cũng thấy cái dưa này, Chúc Hắc cũng đã đăng đàn rồi, các bài đăng của chú ấy đa số đều là chân thật.
- Công ty của Hạ Kiêu có phải là bị bệnh rồi không vậy?
- ????
–
“Dì Lâm.”
Bác sĩ Lâm quay người nhìn Quý Tinh Diêu cười cười: “Tiểu Quý tới rồi à, con ngồi một chút nhé dì xong ngay đây.”
Quý Tinh Diêu gật đầu, “Con không gấp dì cứ bận đi ạ.”
Quý Tinh Diêu ngồi ở ghế hàng đầu, trông thấy bác sĩ Lâm đang chỉ mấy người y tá chuyển từng hộp vào trong.
Bác sĩ Lâm rất nhanh đi qua không biết làm sao nói: “Ngày mai sinh nhật chồng dì, học sinh của ông ấy, người bệnh của ông ấy đều đưa quà đến chỗ dì, dì có chỗ nào để đâu chứ.”
Quý Tinh Diêu để lời này trong lòng, nghĩ tới bác sĩ Lâm giúp cô một việc lớn như vậy, sinh nhật chồng của dì ấy cô có nên tặng một món quà không? Quý Tinh Diêu nghĩ một chút nữa trở về sẽ bàn với Hạ Kiêu.
Dì Lâm đi rửa tay quay lại kiểm tra cho Quý Tinh Diêu, “Rốt cuộc cũng là người trẻ tuổi dễ hồi phục, hơn nữa con cũng chịu không ít khổ chủ yếu cũng không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ là sau này lúc khiêu vũ nhất định phải chú ý hơn so với những người bình thường, ngàn vạn lần đừng để xảy ra sự cố gì.”
Quý Tinh Diêu nghe ý tứ trong câu nói này của bác sĩ Lâm mắt cô sáng lên, cô thuận thế hỏi: “Dì Lâm con muốn hỏi dì sau này có cuộc thi khiêu vũ, con không muốn mất cơ hội này, nhưng không biết hoàn cảnh của con bây giờ có tham gia được không?”
Thực ra cuộc thi vũ đạo này hồi trước là show “Vũ đạo Phong Vân” được báo danh tham gia nhưng lại bị bên tổ chức đẩy lùi, mấy hôm trước, chế tác của Vũ đạo Phong Vân gửi mail thông báo, tạm dừng chương trình năm sau quay tiếp.
Quý Tinh Diêu nghĩ sang năm thì có lẽ chân cô cũng đã hồi phục phần lớn rồi, có chút rung rinh, Hạ Kiêu cũng nói, thời tới cản không kịp, coi như ông trời tặng cô một cơ hội, bảo cô nhất định đừng từ bỏ.
Quý Tinh Diêu sau khi thảo luận với Hạ Kiêu cô quyết định hỏi ý kiến của bác sĩ Lâm, nếu bác sĩ Lâm nói không có vấn đề gì thì cô sẽ lập tức bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi.
Bác sĩ Lâm: “Cũng được chỉ là như dì đã nói với con nhất định phải chú ý, không cần quá để ý tới thứ hạng cứ tập trung tham gia là được.”
Quý Tinh Diêu nghiêm túc gật đầu, không ai biết nỗi đau của việc không thể khiêu vũ hơn cô, cô sẽ trân trọng cơ hội được khiêu vũ, cô sẽ không bao giờ vì những thứ nhỏ mà làm mất đi cái lớn.
–
“Tôi biết rồi, anh làm rất tốt”, Chu Kế Nguyệt cầm ly nước ép trên tay, miết thật chặt mép ly, ngón tay bởi vì dùng lực mà trắng bệch, mặt cô ta âm trầm lạnh lẽo, nhưng nhiều năm qua đã luyện cho cô ta có đủ khả năng quản lý biểu cảm, nên là dù có phẫn nộ tới đâu, giờ cô ta vẫn nhận thức được phải bớt dùng lực ở tay lại, làm ra dáng vẻ dịu dàng, cổ vũ nói: “Nếu người ở bên Hoài Húc có thể nhạy bén như anh thì tôi đã bớt được nhiều việc rồi.”
Sau khi tắt máy Chu Kế Nguyệt để điện thoại xuống uống một ngụm lớn nước trái cây để kìm nén cảm xúc quá mức mãnh liệt, nhưng vẫn tức giận hồi lâu đem ném cái ly trong tay xuống đất.
“Xoảng!”
Tiếng thủy tinh vang lên cực kỳ đột ngột trong biệt thự yên tĩnh, mẹ Triệu sửng sốt bước nhanh ra khỏi phòng con trai nhìn đống hỗn độn trên mặt đất, ngực lên xuống thấp giọng khiển trách Chu Kế Nguyệt: “Em trai con đang ngủ con phát điên cái gì?”
Chu Kế Nguyệt quá lười quan tâm đến mẹ mình, đầu óc cô ta chỉ toàn nội dung cuộc điện thoại vừa rồi, vừa rồi cô ta đã ngăn món quà thứ ba của Tần Hoài Húc dành cho người phụ nữ đó.
Chu Kế Nguyệt cái người này, từ nhỏ đã kiêu ngạo cường thế, cô ta luôn muốn khống chế mọi thứ trong tầm tay, đã ở bên cạnh Tần Hoài Húc được ba tháng, trong lúc giúp đỡ Tần Hoài Húc trong sự nghiệp, cô ta cũng thường xuyên hoặc cố ý dùng một chút thủ đoạn để mua chuộc một trợ lý nhỏ bên cạnh Tần Hoài Húc.
Chuyện thu phục lòng người đối với Chu Kế Nguyệt dễ như trở bàn tay, đầu tiên cô ta có ưu thế trời cho về thân phận, cô ta là vợ chưa cưới của Tần Hoài Húc được người nhà họ Tần chấp nhận, là nhà thiết kế tài năng nữa, còn là con nuôi của nhà giàu nhất nữa, phía sau còn có nhà họ Triệu, mọi người đều biết cô ta đã ngồi vững cái ghế phu nhân nhà họ Tần rồi, thế nên chỉ cần lộ ra chút chuyện riêng tư không đúng chỗ ngứa của Tần Hoài Húc thì có thể dỗ dành chủ mẫu tương lai rồi, đó là chuyện rất nhiều người muốn làm.
Chu Kế Nguyệt lúc này cảm thấy còn may, may mà cô ta mua chuộc được, mấy ngày ở bên cạnh Tần Hoài Húc mới biết được anh ta còn chưa hoàn toàn buông bỏ được người phụ nữ đó.
Chu Kế Nguyệt sắp phát điên rồi không hiểu nổi Tần Hoài đang nghĩ cái gì? Cô ta đã quay về bên anh ta rồi, Tần Hoài Húc cũng lựa chọn ở bên cô ta một lần nữa, nhưng tại sao anh ta vẫn dây dưa với người phụ nữ đó?
Trong ba tháng qua, đây là lần thứ ba Tần Hoài Húc nhờ trợ lý tặng quà cho Quý Tinh Diêu.
Tần Hoài Húc bận rộn ở Đức nên không có thời gian quan tâm tới Quý Tinh Diêu quá nhiều.
Chu Kế Nguyệt sắp phát điên rồi.
Anh ta có để cô ta trong lòng trong mắt không?
Chu Kế Nguyệt gọi điện trực tiếp cho Tần Hoài Húc, cô ta không thể chịu đựng được nữa, hai lần đầu tiên cô ta kìm nén tính khí được, nhắm một mắt mở một mắt nhưng mà là ba lần rồi.
Điện thoại reo một hồi mới được kết nối, giọng nói có chút khó chịu của Tần Hoài Húc phát ra từ micro, “Kế Nguyệt bây giờ mới là hừng đông thôi, em có việc gì không?”
Ý tại ngôn ngoại là nếu không phải là chuyện gì vô cùng gấp thì đừng có gọi cho anh ta trễ như vậy.
Trong lòng Chu Kế Nguyệt đang kìm nén lửa giận, “Tần Hoài Húc anh xem tôi là cái gì!? Lúc đầu là anh muốn tôi và anh ở bên nhau, là anh đồng ý đính hôn với tôi, Chu Kế Nguyệt tôi không giống thứ mà anh đùa giỡn vui chơi ở bên ngoài, tôi không thể chấp nhận được anh chân trong chân ngoài.
Nếu anh đã chọn tôi thì phải thể hiện cho tôi thấy thành ý của anh, bây giờ thì một bên thì ở bên tôi một bên thì dây dưa không rõ với người phụ nữ đó.
Đây lại là cái gì đây? Anh đang xỉ nhục tôi sao? Hay đang xỉ nhục mặt mũi của Chu gia?”
Tần Hoài Húc đứng ở một bên bờ biển, sắc mặt cũng trầm lắng hẳn, trong mắt không có tia buồn ngủ, chỉ có sự lạnh lẽo, anh ta lạnh lùng nói: “Kế Nguyệt, tay cô thò ra quá dài rồi đấy.”
Tần Hoài Húc không hề hoảng sợ không xin lỗi, lại bình tĩnh và lý trí đến lạ thường, nhẹ nhàng nói cô ta duỗi tay quá dài, Chu Kế Nguyệt đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch, lập tức nhận ra mình đã làm một chuyện rất ngu ngốc.
Cô ta không nên gọi điện thoại chất vấn anh ta.
Tần Hoài Húc nhất định phát hiện ra cô ta đã mua chuộc người ở bên cạnh anh ta, anh ta đây là đang thăm dò ngược lại cô ta.
Đối mặt với tình huống hôm nay, Tần Hoài Húc không kinh ngạc, thậm chí còn đoán được trợ lý tiết lộ tin tức cho Chu Kế Nguyệt.
Tần Hoài Húc xoa lông mày, cảm thấy rất khó chịu.
Bốn tháng trước Chu Kế Nguyệt cùng anh ta đi Đức.
Chu Kế Nguyệt và Quý Tinh Diêu tuy sinh ra có vài nét giống nhau, nhưng họ lại là kiểu con gái hoàn toàn khác nhau.
Quý Tinh Diêu tính cách tốt, cảm giác khi căn dặn rất tốt, cô giống như một dòng nước ngầm, từ từ bao vây vào cuộc sống của anh ta, khi anh ta ở bên cô luôn luôn rất nhẹ nhõm và thoải mái.
Chu Kế Nguyệt kiêu ngạo, bướng bỉnh rất thích kiểm soát, cô ta như một ngọn lửa thiêu đốt mọi thứ, chẳng hề ngó ngàng gì tới, xâm chiếm cuộc sống của anh ta, quay anh ta đến khó chịu.
Quả thật để làm một Tần phu nhân mà nói Quý Tinh Diêu không phù hợp, cô quá bị động cũng không giỏi giao tiếp, ba mẹ anh ta không thể không phản đối việc Quý Tinh Diêu ngồi vào vị trí này.
Còn Chu Kế Nguyệt thì khác từ nhỏ cô ta đã ở cạnh Chu Trọng Nguy và Triệu Thành Kiến mưa dầm thấm đất, tầm nhìn và thủ đoạn rất đặc biệt, giống như ba tháng kia vậy, cô ta giúp đỡ sự nghiệp của anh ta rất nhiều, đây là việc mà Quý Tinh Diêu làm không được.
Để có thể làm Tần phu nhân thì Chu Kế Nguyệt rất phù hợp.
Tần Hoài Húc rất thưởng thức Chu Kế Nguyệt cũng rất hưởng thụ sự hiểu ngầm giữa hai người với nhau trong sự nghiệp, cộng thêm việc Chu Kế Nguyệt xinh đẹp, cũng có tình cảm như thế.
Nhưng sau khi hòa hợp được vài tháng, mâu thuẫn dần bùng phát.
Tuy cả hai hợp nhau về chuyện sự nghiệp nhưng lại không hợp nhau về tính cách.
Chu Kế Nguyệt quá mạnh mẽ, ham muốn khống chế quá mạnh lại quá dễ nghi ngờ, Tần Hoài Húc cũng vậy.
Thế là lúc hai người không bàn chuyện làm ăn mà ở cạnh nhau cũng sẽ thường vô thức châm chọc đối phương, vẻ mặt thì sóng yên biển lặng, nhưng thật ra trong lòng đã phẫn nộ cực điểm, không ai cứ làm việc mãi được, ở bên người mình không thấy thoải mái, quả thực rất mệt.
Tần Hoài Húc cũng phát hiện ra vấn đề này nhưng lại luôn bỏ qua, cho tới khi anh ta phát hiện Chu Kế Nguyệt mua chuộc người ở bên cạnh anh ta làm tình báo, lúc đầu lý do anh ta không thể liên lạc với Quý Tinh Diêu là vì đã bị chặn rồi, không phải như Chu Kế Nguyệt nói là Quý Tinh Diêu chặn anh ta mà là do Chu Kế Nguyệt trộm lấy điện thoại anh ta chặn Quý Tinh Diêu.
Điều tra sâu hơn, thậm chí Chu Kế Nguyệt và mẹ cô ta đã lừa anh ta, che giấu tin tức của Quý Tinh Diêu, v.v.
Chuyện này vừa hay lại chạm vào nghịch lân* của anh ta, cô ta ngàn vạn lần không nên đưa tay quá dài đụng tới những người bên cạnh anh ta.
*Nghịch lân (Vảy ngược): Vảy ngược vừa là niềm kiêu ngạo vừa là điểm yếu chí mạng của rồng, chạm vào sẽ khiến rồng tức giận nổi điên, song nhổ ra thì rồng sẽ chết.
Hai từ “vảy ngược” chính là để chỉ những “vùng cấm” ở mỗi người, nếu người khác cố ý hay vô tình đụng vào sẽ khiến chúng ta phản ứng dữ dội.
Tần Hoài Húc lần này để trợ lý chuẩn bị quà cho Quý Tinh Diêu đầu tiên là để kiểm tra Chu Kế Nguyệt tiếp theo chính vì trong lòng anh ta luôn nghĩ tới Quý Tinh Diêu.
Quý Tinh Diêu mặc dù không bộc lộ tài năng như Chu Kế Nguyệt nhưng so sánh với nhau rồi sẽ biết cô tốt tới mức nào.
So với một trợ thủ Tần Hoài Húc phát hiện anh ta càng cần một người vợ ôn nhu không kiểm soát anh ta quá nhiều.
Tần Hoài Húc tập trung suy nghĩ, nói với điện thoại: “Kế Nguyệt anh nghĩ chúng ta cần dành cho nhau thời gian suy nghĩ lại, chuyện của chúng ta đợi tuần sau anh về nước rồi lại nói.”
Nói xong Tần Hoài Húc cúp điện thoại của Chu Kế Nguyệt mặc kệ phản ứng của cô ta.
Chu Kế Nguyệt sắc mặt tái nhợt ở đầu bên kia điện thoại, cùng Tần Hoài Húc lớn lên, cô ta biết Tần Hoài Húc quá rõ, anh ta đây là….
muốn thất hứa?.