Dịch: Dii
Sau khi ba con nhà họ Chu rời đi, Quý Tinh Diêu, Hạ Kiêu, ông bà Hạ ở lại trong phòng sách, không ai nói chuyện, không khí có vẻ hơi ngưng trệ.
Quý Tinh Diêu vừa biết được thân phận của mình, còn đang chìm đắm trong cảm xúc của mình, bầu không khí giữa Hạ lão tiên sinh và Hạ Kiêu rất căng thẳng, bà Hạ cầm chiếc vòng ngọc trong tay, đôi mắt sâu không thấy đáy, trực tiếp quyết định, “Kiêu Kiêu con đưa Tiểu Quý đi ra ngoài đi, nhớ phải chăm sóc cho tốt.”
Hạ Kiêu nhìn Hạ lão tiên sinh một cái, xoay người nắm tay Quý Tinh Diêu dẫn Quý Tinh Diêu ra khỏi phòng sách.
Hạ lão tiên sinh nhìn Hạ Kiêu đang khập khiễng bỏ đi tức giận khịt mũi.
Hạ lão phu nhân không để ý tới ông, đi tới sofa ngồi xuống, “Chúng ta nói chuyện đi.”
Hạ lão tiên sinh ho nhẹ một tiếng, quay mắt đi chỗ khác, ngồi xuống ghế sô pha bên kia.
–
Hạ Kiêu đưa Quý Tinh Diêu đến một ngôi nhà ở phía sau, ngôi nhà cũ này rất lớn, anh băng qua sân để tới ngôi nhà ở phía sau, sau đó đưa Quý Tinh Diêu lên tầng 2.
Anh đẩy cửa một căn phòng.
Nhìn sự sắp xếp của căn phòng, đây hình như là thư phòng.
“Đây là thư phòng của anh.” Hạ Kiêu hình như sợ Quý Tinh Diêu lo lắng vậy nên giải thích: “Bình thường sẽ không có người vào đây.”
Hai người ngồi trên ghế sô pha trong thư phòng, Quý Tinh Diêu vốn đang suy nghĩ về thân phận của bản thân, nhưng khi ánh mắt cô rơi vào cái chân bó bột của Hạ Kiêu, tất cả những suy nghĩ lộn xộn trong đầu cô đều biến mất, trong mắt tràn đầy đau lòng nhìn vết thương của Hạ Kiêu mắt đỏ ngay lập tức, “Chân của anh…”
Hạ Kiêu thấy Quý Tinh Diêu muốn khóc vội vàng chuyển chân đang bó bột vài lần giải thích: “Không sao, không sao, anh giả vờ đó.”
Quý Tinh Diêu mắt đỏ lên nhìn anh, hình như là không tin.
Hạ Kiêu giải thích thêm: “Anh doạ ông già thôi, thật sự không sao đâu.”
Quý Tinh Diêu lo lắng: “Anh và Hạ lão tiên sinh trước đây có khúc mắc gì sao?”
Hạ Kiêu cau mày, hiển nhiên là không muốn nói chủ đề này, “Không có gì.”
Quý Tinh Diêu nắm lấy cổ tay Hạ Kiêu, “Trước đây em không muốn hỏi, bởi vì em biết đây là chuyện buồn của anh, sợ hỏi thì anh lại không vui.
Nhưng mà bây giờ em muốn hỏi, không phải chỉ vì em muốn hiểu anh hơn, mà vì em hy vọng, muốn chia sẻ với anh những chuyện buồn mà anh phải gánh vác một mình, quan hệ của chúng ta so với bạn bè bình thường càng thêm thân mật.
Nhưng mà không vội, em sẽ đợi anh, đợi tới một ngày anh đồng ý kể cho em nghe.”
Đôi mi dài của Hạ Kiêu run lên, anh ngước mắt lên nhìn Quý Tinh Diêu một cái thật sâu, dường như anh đang do dự, nhưng một lúc sau, anh lại quay đi nhẹ nhàng đổi chủ đề, “Sao em lại chạy tới đây tìm anh rồi? Bình thường không phải nhát gan lắm sao? Sao hôm nay lại không sợ nữa rồi?”
Nói đến đây, Quý Tinh Diêu thở nhẹ một hơi, nắm lấy cổ tay áo của Hạ Kiêu trong giọng nói có chút tủi thân, “Sợ.
Nhưng mà em nghe nói anh bị nhốt rồi còn bị đánh gãy chân nữa, nên là em liền chạy tới đây.”
Hạ Kiêu trong lòng mềm mại không thể tưởng tượng nổi, “Cô gái ngốc, anh ở trong nhà của mình thì có thể xảy ra chuyện gì được.”
Quý Tinh Diêu nhỏ giọng nói: “Có thể là do em nhớ anh quá.”
Hạ Kiêu trong lòng mềm mại không thể tưởng tượng nổi, khẻ ôm Quý Tinh Diêu vào lòng, “Nhớ anh à?”
Quý Tinh Diêu nhoài người trong lòng Hạ Kiêu, khẽ gật đầu.
Nghĩ tới việc hai ngày nay Hạ Kiêu không ở bên khiến cô có hơi thất vọng, còn nghe tin Hạ Kiêu ngã gãy chân cô lúng túng kinh ngạc, vành mắt Quý Tinh Diêu không nhịn được đỏ ửng.
Hạ Kiêu vỗ nhẹ vào lưng cô, “Đừng sợ, anh không sao.”
“Vốn định là qua thêm hai ngày nữa ông ấy cũng sẽ chịu không nổi nữa sẽ thả anh ra, ốm rồi, mấy ngày nay có phải anh không chịu ăn cơm đàng hoàng phải không?”
Quý Tinh Diêu nhìn gò má gầy gò rõ ràng của Hạ Kiêu cô duỗi ngón tay ra chọc vào mặt anh, “Khổ nhục kế mà thôi.”
Quý Tinh Diêu ôm Hạ Kiêu, “Lần sau không được như vậy nữa.”
“Em sợ.”
Hạ Kiêu ôm chặt Quý Tinh Diêu như thể muốn khảm cô vào cơ thể mình, anh nói giọng khàn khàn, “Được.”
Cả hai lặng lẽ ôm nhau một lúc, Hạ Kiêu mới buông Quý Tinh Diêu ra đưa tay giúp cô vuốt tóc, anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Quý Tinh Diêu cẩn thận nhìn từng đường nét trên khuôn mặt cô thở dài, “Anh thật sự không ngờ em vậy mà lại là con gái của chú Chu.”
Nói tới chuyện này Quý Tinh Diêu rất hiếu kì, cô ngẩng đầu nhìn Hạ Kiêu, “Trước đây anh đã biết ba em rồi sao?”
Hạ Kiêu gật đầu, “Anh và anh trai em là bạn thân, anh biết bọn họ luôn đang tìm cô con gái mất tích, nhưng anh không ngờ cô con gái đó lại là em.”
Quý Tinh Diêu nhìn Hạ Kiêu, nghe như vậy trong lòng run lên, “Bọn họ thật sự luôn tìm em sao?”
Hạ Kiêu gật đầu, “Vẫn luôn tìm em, tìm mười mấy năm rồi.
Mới trước đây không lâu, Chu Thời Tranh, cũng chính là anh trai em, bay đi nước ngoài, nói là nghe được tin tức của em, nhưng mà ở chỗ đó tìm kiếm một tháng lại không tìm được em, chỉ có được một số thông tin hữu ích nhỏ thôi.”
Hạ Kiêu nhớ lại dáng vẻ của anh ta lúc gọi anh ra ngoài uống rượu, “Sau khi cậu ấy trở về có tìm anh ra ngoài uống rượu, bởi vì không tìm được em cậu ấy cảm thấy rất buồn, nhưng bọn anh nghĩ cũng không nghĩ tới lúc đó em đang ở bên cạnh anh, nếu sớm biết thì bọn họ sẽ không thất vọng hết lần này tới lần khác.”
Quý Tinh Diêu lắng nghe gần như có thể tưởng tượng trong mười năm qua, ba và anh cô đã hy vọng rồi thất vọng hết lần này đến lần khác.
Hẳn là rất đau đớn, nhưng họ vẫn không chịu từ bỏ, hơn chục năm trời vẫn luôn tìm kiếm.
Quý Tinh Diêu đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, hóa ra mười năm qua bọn họ cũng không sống tốt.
Chút oán hận trong lòng Quý Tinh Diêu cũng tan biến, ba và anh trai thực sự quan tâm đến cô, vậy là đủ rồi, tốt hơn gấp nhiều lần so với những gì Quý Tinh Diêu tưởng tượng về người nhà lúc còn nhỏ.
Quý Tinh Diêu đột nhiên đối với ba và anh trai cảm thấy rất tò mò, tiếc là mẹ đã… nói tới cái này, Quý Tinh Diêu lại ảm đạm đi.
Nhớ tới mẹ, Quý Tinh Diêu lại hỏi: “Ba em…sau khi mẹ đi rồi có kết hôn lần nữa không?”
Sau khi Quý Tinh Diêu hỏi ra câu này thật ra cảm thấy uổng công vô ích, vợ chết mười mấy năm người đàn ông nhất định sẽ lại kết hôn, cô hỏi như vậy tương đương với việc nói lời vô nghĩa.
Nhưng không nghĩ tới Hạ Kiêu trả lời, “Không có.”
“Ba của em rất yêu mẹ của em.”
Quý Tinh Diêu ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Hạ Kiêu.
Hạ Kiêu: “Em còn nhớ anh từng nói với em Tư Hàm là do gia đình của một bạn của anh mở không?”
Quý Tinh Diêu gật đầu
Hạ Kiêu: “Người bạn này chính là Chu Thời Tranh, là nói, Tư Hàm do ba em mở.
Mẹ của em tên Bạch Mộng Hàm, Tư Hàm… em biết ý nghĩa đằng sau nó rồi chứ?”
Quý Tinh Diêu đẫm nước mắt gật đầu, “Ba luôn không bao giờ quên được mẹ.”
Sự ra đi của mẹ đối với ba mà nói là một đả kích rất lớn, Quý Tinh Diêu nghĩ đến chuyện này, trong lòng cảm thấy khó chịu, tại sao gia đình cô lại phải chịu cảnh như thế này?
Quý Tinh Diêu im lặng trong giây lát, “Ba em là người như thế nào?”
Hạ Kiêu im lặng trong giây lát mới nói: “Chú Chu….
là một người tính tình tốt, người rất có năng lực, nhưng,sức khỏe của chú ấy không tốt lắm.”
Quý Tinh Diêu đột nhiên nắm chặt tay lo lắng nói: “Sức khỏe không tốt?”
Hạ Kiêu đáp: “Nghe nói sự ra đi của mẹ em lại thêm việc em bị mất tích đã trở thành sự đả kích rất nghiêm trọng tới chú ấy, nghe Chu Thời Tranh nói mấy năm nay chú ấy luôn nằm mơ thấy hai người, mỗi lần mơ thấy hai người rồi sẽ bị bệnh một trận.”
Quý Tinh Diêu mím môi, cảm thấy rất khó chịu.
Cô nghĩ mình sẽ rất hạnh phúc khi biết gia đình vẫn luôn nhớ tới cô, tất nhiên một đứa trẻ bị thất lạc nhiều năm không muốn gia đình cô sống thoải mái như thể họ đã quên cô.
Nhưng khi nghe ba cô nhớ cô đến mức suy sụp, tổn thương thân thể cô cảm thấy rất buồn, lúc này cô thà ba cô hãy quên cô đi sống thật tốt.
Quý Tinh Diêu lén lau nước mắt, cúi đầu không nói gì.
Hạ Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve lưng Quý Tinh Diêu, như để an ủi một đứa trẻ đang không yên lòng.
Quý Tinh Diêu một lúc sau mới nói: “Có phải em nên sớm trở về để chăm sóc ba không.”
Hạ Kiêu: “Em sợ sao?”
Quý Tinh Diêu nữa buổi mới lắc đầu, cô có chút sợ hãi trước cuộc sống không rõ ràng.
Cô sợ việc lớn lên trong cô nhi viện sẽ không hòa nhập được vào gia đình mới, lại càng sợ mình bị gia đình mới từ chối sau khi hòa nhập với họ.
Chuyện phía sau khiến cô càng sợ hãi đến tận xương tủy.
Những đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện bị bạn bè chỉ mặt nói chúng sinh ra là việc mà ba mẹ không hề mong muốn.
Cô sợ trở về nhà sẽ bị từ chối bị bỏ rơi một lần nữa.
Rốt cuộc, trong mắt Quý Tinh Diêu bản thân là kẻ vô dụng.
Cô không thông minh cũng không gan dạ, cô học cũng không giỏi, cũng không có một công việc thật tốt, cô còn là một túi khóc, sẽ không có ai tệ hơn vô dụng hơn cô.
Người nhà của cô sẽ ghét bỏ cô sao?
Ánh mắt Quý Tinh Diêu ảm đạm cúi đầu xuống, Hạ Kiêu nhìn thấy sự thay đổi của Quý Tinh Diêu, “Sao vậy em?”
Quý Tinh Diêu đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Hạ Kiêu một cách nghiêm túc, “Hạ Kiêu tại sao anh thích em?”
Giọng của cô chán nản, có chút ghê tởm bản thân, “Em không thông minh cũng không gan dạ còn thích khóc nữa, sẽ không có ai tệ hơn vô dụng hơn em.
Tại sao anh lại thích người như em?”
Hạ Kiêu ngạc nhiên nhìn Quý Tinh Diêu, như thể anh không hiểu tại sao cô lại nói bản thân mình như vậy, anh nói: “Bé cưng, có phải em đã hiểu sai gì về chính mình không?”
Quý Tinh Diêu lắc đầu ngán ngẩm.
Hạ Kiêu cười cười, nghiêm túc nhìn Quý Tinh Diêu nói: “Bé cưng, em quả thật không có ‘tự mình biết mình’ rồi.”
“Em có biết mình rất xinh đẹp không?”
Quý Tinh Diêu lắc đầu ngán ngẩm, “Có một chút.”
Hoá ra Hạ Kiêu cũng cảm thấy cô bất quá cũng chỉ là một bình hoa.
“Nhưng rõ ràng em không biết, xinh đẹp chỉ là điểm nhỏ của em thôi,” Hạ Kiêu nhẹ nhàng vén tóc mái của cô sang một bên, để lộ đôi mắt trong veo xinh đẹp, giọng nói của anh dịu dàng đến khó tin, nói: “Em rất thông minh, em có tài năng tuyệt vời về khiêu vũ, hiếm ai có thể nhận được nhiều giải thưởng như vậy ở độ tuổi của em.
Em rất siêng năng, nhìn điểm của em cũng đủ thấy em siêng năng chăm chỉ cỡ nào.
Em hiền lành, tốt bụng, tiếp tục tiến về phía trước, không ngừng phấn đấu…..
Nhưng em luôn có thể vì anh dũng cảm bắt được sói xám.”
“Giống như hôm nay vậy, em vì anh xông vào Hạ gia,”
“Cũng giống như rất nhiều năm về trước, em vì anh cầm lấy chai rượu đập vào kẻ đã bắt cóc anh,” Hạ Kiêu nói trong lòng.
Hạ Kiêu cầm khăn giấy, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt Quý Tinh Diêu, rồi thở dài như đặt một câu hỏi với chính mình, “Sao anh lại có thể xứng với sự đối xử đặc biệt này của em chứ?”
Quý Tinh Diêu ngơ ngác nhìn Hạ Kiêu, cô có thực sự tốt như anh nói sao?
Hạ Kiêu: “Tất cả mọi người đều sẽ thích em, bé cưng, đặc biệt là người nhà của em.”
“Em có thể trưởng thành trở thành một người ưu tú như vậy, cũng đã đủ để chú Chu tự hào về em.”
Quý Tinh Diêu tim đập thình thịch, cô chưa bao giờ biết trong lòng Hạ Kiêu mình tốt như vậy.
Hạ Kiêu nhất định, nhất định rất thích cô, nếu không, cô trong mắt anh sao lại tốt như vậy?
Ánh mắt anh khi anh nói những lời này thật dịu dàng khiến cô chìm đắm, Quý Tinh Diêu không thể chịu đựng được nữa, cô nhào vào vòng tay của Hạ Kiêu ôm chặt lấy cổ Hạ Kiêu, “Hạ Kiêu…”
Hạ Kiêu mạnh mẽ dùng tay ôm lấy Quý Tinh Diêu trong mắt ánh lên nụ cười, “Anh đây.”
Quý Tinh Diêu nói với giọng mũi nghẹn lại: “Anh thật tốt.”
…
Hai người nói chuyện trên lầu, mặc dù chỉ mới không gặp nhau vài ngày, nhưng dường như có vô số điều muốn nói với nhau, cho đến khi dì giúp việc gõ cửa bảo họ xuống ăn tối.
Lần đầu tiên ở nhà Hạ Kiêu ăn cơm, Quý Tinh Diêu có chút căng thẳng, nhưng trên bàn cơm chỉ có ba người, hai người bọn họ và Hạ lão phu nhân.
Đợi hai người tới, Hạ lão phu nhân nói: “Ăn cơm thôi.”
Quý Tinh Diêu nhìn thấy vị trí bên cạnh Hạ lão phu nhân trống không cũng không nói gì.
Hạ lão phu nhân nói với Hạ Kiêu: “Ba con có việc bận không ăn cơm.”
Sau khi ăn tối, Hạ Kiêu đưa Quý Tinh Diêu đi dạo trong sân, nhìn thấy Quý Tinh Diêu có vẻ tâm trạng không tốt, “Sao vậy em?”
Quý Tinh Diêu nghĩ tới việc vừa rồi Hạ lão tiên sinh không ăn cơm cùng bọn họ, nhỏ giọng hỏi: “Ba anh hình như không thích em.”
Quý Tinh Diêu nhớ tới những lời Tô Tiểu Tiểu đã nói cộng thêm những tin đồn bên ngoài, cảm thấy những gì Hạ lão phu nhân nói lúc trước chỉ để an ủi cô thôi.
Quý Tinh Diêu thì thầm một mình như tự an ủi mình, “Nhưng gia đình anh như vậy quả thật là không phải một người bình thường có thể bước vào, việc kén chọn gia cảnh của một người phụ nữ là điều bình thường…”
Hạ Kiêu nghe xong bước chân dừng lại, hơi nhướng mày, “Bé cưng, có phải em có hiểu lầm gì về gia cảnh nhà mình không?”
Quý Tinh Diêu tuy vừa tìm lại được ba ruột, nhưng cô cũng chưa đi tìm hiểu điều kiện của nhà ba ruột của cô.
Trong tiềm thức cô chỉ coi gia đình ba ruột của mình là một gia đình bình thường.
Giống như đại đa số mọi người trên thế giới này, cô cũng không suy nghĩ sâu về chuyên đó.
Mà có thể giống như hai ba con Chu Trọng Nguy, gặp mặt thì có thể lập tức nhìn ra Hạ lão tiên sinh đây không thể nào là một người bình thường được.
Chỉ là Quý Tinh Diêu đã không suy nghĩ thấu đáo, cô nghĩ gia đình cô chỉ là một gia đình lao động bình thường, trong lòng cảm thấy buồn, cho dù Hạ lão phu nhân nói như vậy, nhưng bản thân cô và Hạ Kiêu địa vị gia cảnh khác xa như vậy, bọn họ là người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Quý Tinh Diêu: “Hiểu lầm cái gì?”
Hạ Kiêu không biết làm sao: “Em tưởng ba em là ai chứ?”
Quý Tinh Diêu không kịp phản ứng, “Hả?”
Hạ Kiêu nhìn bộ dạng ngơ ngác của Quý Tinh Diêu mà thở dài, cô gái ngốc nghếch này vẫn chưa hiểu chuyện gì à.
Hạ Kiêu: “Em biết Chu Trọng Nguy không?”
Quý Tinh Diêu lắc đầu không có ấn tượng.
Hạ Kiêu: “Người giàu số một cả nước.”
Quý Tinh Diêu: “Ồ, người giàu số một cả nước….!!!!”
Quý Tinh Diêu há miệng thành hình chữ O, nhìn Hạ Kiêu đầy hoài nghi.
Ba của cô là người giàu số một cả nước?
Cô là con gái của người giàu số một cả nước?
Cô từ cô nhi trở thành con gái người giàu số một cả nước?
Quý Tinh Diêu chớp mắt hai lần lắp bắp một lúc lâu: “Anh đang đùa phải không?”
Làm thế nào mà loại tình tiết vốn chỉ có trong phim truyền hình lại có thể xảy ra với cô? Cô vẫn luôn chỉ là một đứa trẻ xui xẻo sao có thể dính dáng đến người giàu số một cả nước được?
Hạ Kiêu thấy Quý Tinh Diêu không tin, lấy điện thoại di động ra gõ tên Chu Trọng Nguy trên công cụ tìm kiếm, sau đó cho Quý Tinh Diêu xem baidu.
Quý Tinh Diêu nhìn vào mục trên Baidu ảnh trên Baidu, ảnh này là của người vừa đến gặp cô tự nhận là ba của cô…cho nên… Hạ Kiêu nói là thật?
Cô thật sự trở thành con gái của nhà giàu số một cả nước?!.