Dịch: 2TP
=====================
Quý Tinh Diêu từ tiệc sinh nhật trở về liền lấy cớ mệt mỏi để Hạ Kiêu rời đi, nhốt mình trong phòng.
Hạ Kiêu do dự không chịu rời đi, ánh mắt nhìn về phía phòng Quý Tinh Diêu toát ra sự lo lắng.
Sự khác thường của Quý Tinh Diêu căn bản không thoát khỏi ánh mắt của ba người bọn họ.
Quý Tinh Diêu nói cô mệt mỏi, nhưng lúc cô rời đi vẫn vui vẻ, thậm chí còn đáp lại lời xin lỗi của Chu Kế Nguyệt, dường như từ khi gặp người vệ sĩ kia, cô liền trở nên có chút không thích hợp.
Chu Trọng Nguy để người chậm chạp không muốn rời đi là Hạ Kiêu trở về, trong phòng chỉ còn lại hai ba con Chu gia.
Chu Trọng Nguy không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đi phòng bếp hâm ly sữa nóng đưa lên cho em gái con.”
Không lâu sau, Chu Thời Tranh cầm sữa xuống, Chu Trọng Nguy: “Sao vậy?”
Chu Thời Tranh bật cười lắc đầu, “Con bé nói nó ngủ rồi.”
Chu Thời Tranh đặt sữa xuống, “Ba, chuyện này không bình thường.”
Chu Trọng Nguy nhẹ nhàng ừ một tiếng, không nói gì.
Ba tâm tư thâm sâu, Chu Thời Tranh thiếu chút từng trải, cho dù là đã được xưng là người thuộc thế hệ thứ hai, nhưng vẫn thường xuyên đoán không ra tâm tư của ba mình.
Lời nói hôm nay khi Chu Kế Nguyệt xin lỗi em gái, có thể tin nhiều lắm chỉ có một hai phần, Chu Thời Tranh cho tới bây giờ cũng không cho rằng Chu Kế Nguyệt có thể gạt được ba.
Chu Thời Tranh không khỏi nhìn về phía Chu Trọng Nguy, anh ta muốn biết thái độ của ba.
Con ngươi đen nhánh của Chu Trọng Nguy nhìn không ra cảm xúc gì, ông giống như đang suy nghĩ cái gì đó, một lát khẽ nhíu mày, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho trợ lý đặc biệt, “Chuyện An Duyệt xảy ra tai nạn giao thông anh tiếp tục điều tra, còn có… Tra xem tên vệ sĩ có vết sẹo trên lông mày bên cạnh Kế Nguyệt kia.
”
Chu Thời Tranh nghe Chu Trọng Nguy phân phó, cũng nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt chợt sắc bén.
Nếu như mọi việc thật sự đúng như anh ta nghĩ, vậy Chu Kế Nguyệt thật sự tự tìm đường chết!
–
Ký ức phục hồi quá đột ngột, giống như lũ lụt đột nhiên phá vỡ bờ đê ngăn chặn, gây ra hậu quả có thể nói là một thảm họa.
Quý Tinh Diêu thậm chí còn nghĩ, vì sao cô không thể cứ như vậy tiếp tục mất trí nhớ, ít nhất còn có thể tiếp tục đắm chìm trong hạnh phúc yếu ớt này.
Nhớ lại hết thảy, giống như từ một giấc mộng đẹp đẽ tỉnh lại, hết thảy hạnh phúc trong mộng đột nhiên biến mất, chỉ còn lại trái tim trống rỗng cùng hiện thực không thể không đối mặt.
Người lái xe đâm cô là người bên cạnh chị gái nuôi, người của Chu Kế Nguyệt.
Người bạn trai cô tin cậy ỷ lại nhất, vốn không phải bạn trai của cô.
Nếu tất cả những cảm động tốt đẹp và chữa lành đều được xây dựng trên những lời nói dối, điều đó có nghĩa là tất cả đều là dối trá?
Một mặt là người chị gái nuôi thay cô lớn lên bên cạnh ba muốn khiến cô chết, một mặt là người bạn trai đáng tin cậy nhất miệng đầy lừa gạt, cùng lúc phải nhận quá nhiều đả kích, trong đầu Quý Tinh Diêu lung tung rối loạn.
Cô cứ nghĩ ngợi lung tung.
Trong đầu lúc thì là hình ảnh vẻ mặt hung ác của người đàn ông mặt sẹo kia đạp chân ga lao về phía cô, lúc thì là hình ảnh Hạ Kiêu che ô trong mưa, dáng vẻ tươi cười thừa nhận là bạn trai của cô.
Quý Tinh Diêu một mặt bởi vì sát ý trong mắt người đàn ông mặt sẹo mà cảm thấy sợ hãi, một mặt bởi vì Hạ Kiêu lừa gạt mà bi thương vạn phần, cô khóc đến mặt đầy nước mắt, cảm xúc lay động làm cho cô quả thực giống như muốn nhân cách phân liệt, dưới tình huống đau khổ khó chịu như vậy cô lại không dám khóc thành tiếng.
Không dám khóc thành tiếng là bởi vì đối với hoàn cảnh xung quanh không tín nhiệm, mấy ngày nay ở chung chút tâm phòng bị mới buông lỏng lại một lần nữa dựng lên bức tường thành cao cao, chút tín nhiệm mới lập nên, dần dần sụp đổ.
Có một số việc, Quý Tinh Diêu lúc trước không nghĩ sâu hơn chỉ là vì không muốn đi so đo, nhưng cũng không có nghĩa là cô không biết.
Dã tâm rõ ràng của Chu Kế Nguyệt được viết ngay trong tên của cô ta, cô ta dứt khoát thẳng thắng, đổi tên thành Chu Kế Duyệt là được rồi.
Quý Tinh Diêu tuyệt đối không tha thứ cho Chu Kế Nguyệt, cô thậm chí không rõ vì sao một người lại tâm ngoan thủ lạt như vậy? Cướp đi vị hôn phu của cô trong bữa tiệc đính hôn, khiến cô bị cả giới cười nhạo vẫn không đủ, thế nhưng còn muốn mạng của cô?
Quý Tinh Diêu thiện lương mềm lòng không sai, nhưng cô cũng không có cách nào lừa gạt bản thân vụ tai nạn xe cộ kia chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn, không phải cố ý mưu sát.
Sự khác biệt lớn nhất giữa tai nạn và giết người có chủ ý là thủ phạm ngoài ý muốn tuyệt đối sẽ không sử dụng một đôi mắt hung ác mang theo sát ý nồng đậm như vậy để nhìn nạn nhân.
Nhưng đôi mắt của người đàn ông có vết sẹo kia, cái cảm giác sợ hãi bị khóa chặt này, Quý Tinh Diêu bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy sợ hãi, cô thậm chí còn nhớ rõ một màn cuối cùng, lúc chiếc xe đụng vào người cô, trên mặt người đàn ông mặt sẹo lộ ra nụ cười đạt được ý đồ.
Nếu không phải bởi vì nhiều năm luyện múa thân hình linh hoạt để cho cô có thể trong nháy mắt xe sắp đụng tới may mắn trốn sang bên cạnh, chỉ sợ cô thật sự sẽ chết tại chỗ.
Mà người đàn ông mặt sẹo và cô trước nay không hề quen biết, lý do duy nhất để hắn động thủ giết cô là do Chu Kế Nguyệt.
Là Chu Kế Nguyệt muốn giết cô.
Chu Kế Nguyệt cướp vị hôn phu của cô, còn muốn giết cô.
Chuyện tình cảm thì cũng thôi đi, nhưng tính mạng gặp nguy hiểm, Quý Tinh Diêu không chấp nhận bất cứ sự bao che dung túng nào.
Quý Tinh Diêu biết tình cảm đều cần bồi dưỡng, Chu Kế Nguyệt là người ở bên cạnh ba và anh trai mười mấy năm, cô chỉ là một người xa lạ có quan hệ huyết thống, bọn họ sẽ lựa chọn vì mình đòi lại công bằng, hay là chuyện to hóa nhỏ khuyên cô nhân nhượng cho qua?
Quý Tinh Diêu miên man suy nghĩ, bất tri bất giác cứ như vậy ngủ thiếp đi, sáng hôm sau khi tỉnh lại, ánh mắt cô đều sưng lên, Quý Tinh Diêu không để ý tới, cô vẫn mặc đồ ngủ co rụt trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
Đêm qua lúc cô vào phòng đã khóa trái cửa, buổi sáng quản gia riêng của cô là Amy gõ cửa mấy lần, Quý Tinh Diêu cũng không mở.
Amy lo lắng, nhớ tới buổi sáng trước khi Chu Trọng Nguy đến công ty dặn dò cô ấy chú ý nhiều hơn đến Quý Tinh Diêu, tâm tình cô có thể không tốt lắm, quả nhiên là như vậy.
Amy lại gõ cửa, dịu dàng dỗ dành: “An Duyệt, chị để bữa sáng của em ngoài cửa, lát nữa em mang vào ăn một chút được không?”
Người bên trong không lên tiếng, chị Amy bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đi xuống.
Quý Tinh Diêu một ngày không ăn cơm, buổi chiều ba con Chu Trọng Nguy chạy về, nghe Amy nói Quý Tinh Diêu một ngày cũng chưa ăn cơm, nhốt mình trong phòng, đều không khỏi nhíu mày.
Amy rất lo lắng, “Buổi trưa, Hạ thiếu gia tới một chuyến, An Duyệt vẫn không chịu gặp, Hạ thiếu gia ngồi ở cửa phòng An Duyệt dỗ dành cô ấy thật lâu, cô ấy mới nói một câu, để Hạ thiếu gia trở về, cô ấy muốn một mình yên tĩnh.”
Chu Trọng Nguy cùng Chu Thời Tranh liếc nhau một cái, ngay cả Hạ Kiêu cũng không chịu gặp?
Chu Thời Tranh: “An Duyệt có phải nhớ lại rồi không.”
Chu Trọng Nguy: “Tám phần là vậy.
”
Chu Thời Tranh có chút lo lắng, “Ba, hôm qua việc ba bảo điều tra đã có kết quả chưa?”
Thời gian này hẳn là đã có kết quả, Chu Trọng Nguy nhớ tới buổi chiều mình họp điện thoại tắt tiếng, lấy điện thoại ra xem quả nhiên có một cuộc gọi nhỡ.
Chu Trọng Nguy gọi lại, giọng nói của trợ lí truyền ra, “Chu đổng, việc ngài muốn tôi điều tra đã có kết quả rồi.”
Chu Trọng Nguy mang theo Chu Thời Tranh đi thư phòng, đóng cửa phòng mở loa ngoài, trợ lý đem ngọn nguồn mọi việc giải thích rõ ràng cho họ.
“Vệ sĩ của Chu Kế Nguyệt tên thật là Tiền Đại Bằng, ly hôn, có một đứa con gái năm tuổi đang học ở trường mẫu giáo dưới quyền em dâu Triệu Thành Kiến.
Tiền Đại Bằng vốn là một tài xế vận tải hàng hóa đường dài, giúp một nhà máy của Triệu gia vận chuyển hàng hóa, bốn năm trước bởi vì lái xe vi phạm đụng chết một cô gái, lúc ấy em vợ Triệu Thành Kiến đang quản lý nhà máy kia, bỏ tiền ra giúp Tiền Đại Bằng giải quyết, sau này Tiền Đại Bằng bắt đầu giúp Triệu Thành Kiến làm một ít mánh khóe không thể để người khác thấy, năm nay được điều đi làm vệ sĩ của Chu Kế Nguyệt.
Vệ sĩ như vậy bên cạnh Chu Kế Nguyệt còn có hai người, trên tay ít nhiều cũng có chút không sạch sẽ.
”
“Ngày 28 tháng 9, Tiền Đại Bằng từ chợ xe cũ lấy được một chiếc Passat màu đen, ngày 29 tháng 9, gây tai nạn ở phủ Lâm Giang bỏ trốn, nạn nhân chính là… tiểu thư.”
Sau khi trợ lý nói xong những lời này, trong thư phòng trầm mặc một lát, gân xanh trên mu bàn tay Chu Thời Tranh nổi lên, có chút không kiềm chế được cảm xúc, giọng nói lạnh đến thấu xương, nghiến răng nghiến lợi, “Gây chuyện chạy trốn? Dọc theo đường đi giám sát nhiều như vậy cũng không có một người chụp được? “
Trợ lý đặc biệt trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng nói: “Triệu Thành Kiến sớm đã chuẩn bị xong, cho nên…”
Lồng ngực Chu Thời Tranh phập phồng lên xuống, anh ta nhìn ba, trong mắt sự phẫn nộ đã không thể đè nén.
Trên mặt Chu Trọng Nguy nhìn không ra biểu tình gì, vòng tay Tiểu Diệp Tử Đàn cầm trên tay hơi lắc lư, một lát sau mới nói: “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, hai ba con đều không nói gì, Chu Thời Tranh mở miệng phá vỡ sự trầm mặc, “Ba, ba còn muốn bao che cho cô ta?”
Chu Trọng Nguy xoay vòng châu trên tay, ho nhẹ vài tiếng, giọng nói có chút khàn khàn, “Tiểu Tranh, người đều có một mặt yếu đuối, ba cũng không phải là ngoại lệ.”
“Nhận Kế Nguyệt làm con gái nuôi, chính là quyết định yếu đuối của ba.”
Truyền thống lịch sử đã ban cho người ba hình ảnh cao lớn, một số quyền lực không thể lay chuyển, một người ba thừa nhận sự yếu đuối của mình trước mặt con trai mình là một điều rất khó khăn, đồng tử Chu Thời Tranh co lại, có chút không dám tin.
Chu Trọng Nguy lại ho vài tiếng, nếu lúc trước ông có thể kiên cường hơn một chút, cũng sẽ không nhận Chu Kế Nguyệt làm con gái nuôi muốn dùng cách bồi thường tình cảm để bước ra đả kích cực lớn kia.
Nhận Chu Kế Nguyệt làm con gái nuôi, vốn hy vọng bồi dưỡng cô ta thành một đứa trẻ ngoan, nhìn cô ta tươi đẹp sáng lạn như Mộng Hàm, giống như có thể thấy được dáng vẻ sau khi Duyệt Duyệt lớn lên hào quang bốn phía.
Đáng tiếc ông không làm được, ông không thể bồi dưỡng Chu Kế Nguyệt cho tốt, có lẽ cho cô ta vốn liếng làm bậy ngược lại là hại cô ta.
Biết rõ Chu Kế Nguyệt đã lớn lên lệch lạc, lại tự lừa mình dối người coi như không biết, mở một mắt nhắm một mắt, không nghĩ tới cuối cùng tự ăn quả, ngược lại hại con gái An Duyệt của ông.
Chu Trọng Nguy ho có chút lợi hại, “Là lỗi của ba.”
Chu Thời Tranh vội vàng rót cốc nước ấm đặt trước mặt Chu Trọng Nguy: “Ba, mẹ và Duyệt Duyệt đều sẽ không trách ba, bọn họ nhất định càng hy vọng ba có thể khỏe mạnh.”
Chu Trọng Nguy lắc đầu, uống một ngụm nước đè lên ngứa ngáy trong cổ họng.
Chu Thời Tranh, “Ba, ba muốn làm thế nào? ”
Chu Trọng Nguy: “Để An Duyệt tự quyết định đi.
”
Chu Thời Tranh trầm mặc, chỉ sợ An Duyệt có khúc mắc không chịu tin tưởng bọn họ.
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ, Chu Thời Tranh thoáng kinh ngạc, bởi vì quản gia cùng người giúp việc trong nhà biết bọn họ đang nói chuyện sẽ không đến gõ cửa, đó chỉ có thể là…
Chu Thời Tranh sải bước đi tới cửa, mở cửa ra, “An Duyệt?”.